Có video 🌸🌸Ta chỉ là người chuyển giao..

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸
Trong đời này, ta đến với hai bàn tay trắng rồi lại vất vả cả đời gom góp.

Ta cố tích lũy của cải, xây nhà, mua đất, gửi ngân hàng chỉ với một mong muốn là người thân, con cháu sau này được hưởng.

Ta nghĩ đó là trách nhiệm và là cách để yên lòng.

Nhưng thật ra, ta chỉ là người đi ngang qua đời sống, mang theo tài sản một đoạn rồi buông xuống, để nó tiếp tục thuộc về người khác.

Có những người tiền bạc dư dả, của cải đầy nhà nhưng lại không dám ăn ngon, không dám mặc đẹp.

Khi bệnh thì tìm thuốc nào rẻ nhất để uống vì tiếc tiền.

Không phải họ thiếu
của, mà họ thiếu phước để hưởng.

Có tiền chưa chắc đã hưởng được, còn có phước thì dù không nhiều vẫn thấy đủ đầy.

Còn ta,

khi đã làm ra tài sản, lại lo nghĩ xem ai sẽ là người thừa hưởng.

Nếu con cháu được hưởng thì thấy an lòng,

còn nếu rơi vào tay người khác thì không cam chịu.

Đến khi sắp rời khỏi cõi đời, ta vẫn chưa chịu buông.

Ta muốn biết sau khi mình mất đi, ai là người sẽ giữ tài sản, ai sẽ được, ai sẽ mất.

Tâm ta cứ bám víu, lo lắng và không một phút nào thật sự nghỉ ngơi.

Nhưng ta đâu biết rằng mọi thứ trong đời này đều chỉ là tạm bợ.

Ngay cả thân xác mình còn không giữ được, thì có thứ gì gọi là sở hữu mãi mãi.

Của cải ta làm ra, thân nhân ta thương yêu, niềm vui hay nỗi buồn ta trải qua, đều chỉ dừng chân nơi ta một thời gian rồi rời đi.

Ta càng cố giữ, càng sợ mất.

Ta càng bám chấp, càng khổ đau.

Thứ thật sự đáng để lại không chỉ là tài sản, mà là phước đức, nhân cách và lòng thiện lương.

Bởi tài sản nếu không có phước để hưởng thì rồi cũng tan mất.

Còn phước đức, dù không nhìn thấy, vẫn âm thầm nâng đỡ đời sống của ta và người ta thương.

Hiểu được điều này, ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn.

Ta biết làm, biết giữ, nhưng cũng biết buông.

Biết trân trọng nhưng không bám chấp.

Biết rằng ta chỉ là người chuyển giao và mọi thứ đều theo duyên nghiệp của nó.
🌸🌸
 
Bên trên