Ở một làng quê ven sông Tô Lịch, ngoại ô Hà Nội, nơi những cơn gió đêm thì thầm qua tán lá đa cổ thụ, ánh trăng tháng Bảy tỏa ánh bạc ma mị, như tấm khăn lụa của hồn ma phủ xuống nhân gian. Dòng sông lấp lánh như dải lụa ngân hà, phản chiếu ánh trăng như những đốm ma trơi dẫn dụ kẻ lữ hành lạc lối. Dưới gốc đa trăm năm, nơi người ta đồn rằng có hồn ma cô gái trẻ chết oan vẫn lẩn khuất, Sương, 26 tuổi, một cô gái làm nghề thêu tranh, mang tâm hồn mong manh như sương khói trôi trên đồng lúa, đôi mắt đen sâu thẳm tựa giếng làng phản chiếu ánh sao, mái tóc dài óng ả như dòng thác đêm chảy qua rừng mộng, và thân hình mảnh mai như cành liễu run rẩy trong gió bão. Hôn nhân của cô với chồng, một thợ rèn cục mịch, là một cánh đồng khô cằn, thiếu những cơn mưa để hồi sinh, để lại trong cô những khoảng trống như tiếng gió rít qua mái nhà tranh.
Hoàng, 50 tuổi, một thầy cúng nổi tiếng trong vùng, là người đàn ông từng trải với mái tóc điểm bạc như sương đêm phủ trên tán đa, đôi mắt sắc như lưỡi dao ánh bạc nhưng ấm áp như ngọn lửa ma trơi trong lễ cúng đêm rằm, và giọng nói trầm tựa tiếng chuông chùa vọng từ cõi hư vô. Hôn nhân của anh giống như một cuốn kinh cổ, nét chữ phai mờ, chỉ còn lại những lời nguyền lặng lẽ. Họ gặp nhau trong một lễ cúng dưới gốc đa, nơi Sương mang tranh thêu đến cúng tế, còn Hoàng đọc thần chú, ánh mắt họ chạm nhau, như ngọn gió lùa qua tán lá, khơi dậy một lời nguyền ma mị, cuốn họ vào vòng xoáy của đam mê và tội lỗi, như hồn ma cô gái trẻ kéo họ vào cõi mộng.
Một đêm rằm, khi làng quê chìm trong cơn mưa lất phất, như những giọt lệ của hồn ma rơi vì những bí mật cấm kỵ, Hoàng mời Sương đến ngôi nhà gỗ nhỏ bên sông, nơi anh thường làm lễ cúng. Căn nhà thơm mùi nhang trầm và gỗ cũ, ánh nến chập chờn như những linh hồn lạc lối, cửa sổ mở ra khung cảnh sông nước lấp lánh như một bài thơ dệt bằng ánh bạc. Tiếng mưa rơi như tiếng đàn bầu gảy từng nốt lặng, ánh trăng xuyên qua tán đa như ánh mắt của hồn ma nhìn xuống nhân gian, tạo nên một không gian ma mị, nơi thực tại tan vào cõi huyền thoại, như rừng sâu hòa vào biển khơi của những lời nguyền dân gian.
Sương bước vào, váy áo lụa màu lục bảo ôm sát cơ thể, như làn nước sông ôm lấy bờ cỏ, để lộ đường cong mềm mại tựa những vần thơ trôi trong bóng tối. Hoàng rót hai chén rượu nếp, màu trắng đục như ánh trăng phủ sương, sóng sánh như những lời nguyền chưa được giải. Họ trò chuyện về lễ cúng, về những câu chuyện ma quái trong làng, nhưng lời nói chỉ là lớp sương mù che phủ những con sóng ngầm cuộn chảy trong tâm hồn. “Sương, em có bao giờ nghĩ đời người như một lời nguyền, đẹp đẽ nhưng trói buộc?” Hoàng hỏi, giọng trầm như tiếng sóng từ cõi âm. Sương mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như giọt sương phản chiếu ánh trăng: “Có, anh Hoàng, nhưng đôi khi lời nguyền lại là bài ca, dẫn ta đến những giấc mộng ma mị.”
Hoàng tiến đến gần, tay chạm vào tay Sương, như chạm vào cánh hoa sen đen nở trong đầm lầy ánh trăng, mong manh mà đầy sức sống huyền bí. “Anh không hứa sẽ giải lời nguyền của em, nhưng anh muốn tặng em một đêm, nơi em là ánh trăng và anh là hồn ma say mê,” anh thì thầm, giọng như tiếng thì thào của hồn ma dưới tán đa. Sương run nhẹ, tim cô đập nhanh như tiếng trống lễ cúng đêm rằm, biết rằng điều này là cấm kỵ, như một lời nguyền dân gian, nhưng trái tim cô, như ngọn lửa ma trơi cháy giữa đồng hoang, không thể cưỡng lại ánh sáng huyền bí từ Hoàng.
Nụ hôn đầu tiên đến như một cơn gió ma quái, cuốn họ vào nhau, xóa nhòa ranh giới giữa cõi người và cõi âm. Môi Hoàng ấm nóng, mang vị rượu nếp và mùi nhang trầm, như hương của một nghi lễ cổ xưa. Môi Sương ngọt ngào, như giọt mật ong từ tổ ong trong hang động ma mị, hòa quyện trong nụ hôn ướt át, như hai con suối đen nhập vào đại dương bóng tối. Lưỡi họ quấn lấy nhau, như những nhành đa đan xen trong gió bão, tạo nên những âm thanh kích thích, như tiếng mưa rơi trên lá đa. Sương rên khẽ, như tiếng hồn ma thì thầm trong đêm, tay cô vuốt lên ngực Hoàng qua áo the, cảm nhận nhịp tim anh như tiếng trống cúng tế. Hoàng hôn xuống cổ cô, cắn nhẹ, để lại dấu vết như những vầng trăng non trên làn da trắng ngần, như một lời nguyền được khắc bằng ánh bạc.
Hoàng cởi từng nút áo của Sương, chậm rãi như thầy cúng mở từng trang kinh cổ, để lộ bộ ngực tròn trịa, núm vú hồng hào như hoa sen đen nở dưới ánh trăng ma mị. Anh hôn lên khe ngực, lưỡi mút núm vú, như nếm giọt máu của một nghi lễ cấm kỵ. Sương cong người, rên: “A… anh Hoàng… em lạc vào cõi mộng…” như một vần thơ trỗi dậy từ sâu thẳm linh hồn. Anh cởi váy cô, để lộ âm hộ hồng hào, lông mu mịn màng dính bết vì nước nhờn, tựa một con suối ma quái chảy qua thung lũng bóng tối. Hoàng hôn xuống bụng cô, lưỡi lướt quanh rốn, như vẽ những vòng sóng trên mặt hồ huyền bí, khiến Sương run rẩy, tay bấu vào tóc anh, như rễ đa bám vào đất mẹ trong cơn bão ma quái.
Sương cởi áo Hoàng, để lộ lồng ngực rắn chắc điểm vài sợi lông bạc, như cánh đồng tuyết dưới ánh trăng, nơi những hồn ma kể chuyện dân gian. Cô hôn lên ngực anh, lưỡi liếm quanh núm vú, như một cô gái làng khám phá những bí ẩn trong hang động tối. Hoàng rên khẽ: “Sương… em làm anh chìm vào cõi âm…” như một lữ khách lạc vào cõi ma mị. Cô cởi quần anh, để cặc anh bung ra, dài khoảng 17cm, gân guốc, đầu khấc đỏ au lấp lánh tinh dịch, như ngọn lửa ma trơi bùng cháy giữa đồng hoang. Sương nắm cặc anh, vuốt nhẹ, rồi cúi xuống mút đầu khấc, lưỡi xoáy quanh như viết những câu thần chú bằng hơi thở. Hoàng rên: “Em… em là ánh trăng dẫn anh qua cõi mộng…” tay anh vuốt tóc cô, như muốn giữ lấy giấc mộng ma quái.
Hoàng quỳ xuống, hôn lên đùi trong của Sương, lưỡi lướt qua âm hộ cô, trêu chọc mà không chạm vào âm vật, như một hồn ma lùa qua tán lá mà không làm rơi cánh hoa. Sương rên: “Anh… đừng làm em chờ… em là suối nguồn khao khát…” như một lời nguyền cầu xin được giải thoát. Anh mút âm vật cô, lưỡi xoay tròn, như vẽ một bức tranh bằng ánh bạc, làm Sương cong người, nước lồn tuôn ra, như suối nguồn ma quái vỡ bờ, ướt đẫm sàn gỗ, lấp lánh như ngọc trai trong hang động tối.
Hoàng dẫn Sương đến góc phòng, nơi ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hòa quyện với ánh nến, như một bài thơ dệt bằng sợi bạc của lời nguyền dân gian. Cơ thể họ trở thành một bức tranh ma mị, như hai hồn ma quấn quýt dưới tán đa cổ thụ. Sương ngồi lên bàn gỗ, nơi Hoàng thường đặt bát hương cúng tế, hai chân dang rộng như cánh hoa sen đen mời gọi, lấp lánh như mặt hồ phản chiếu ánh sao ma quái. Hoàng đứng trước cô, cọ đầu khấc vào âm hộ ướt át, như ngọn bút chuẩn bị viết một lời nguyền lên bầu trời đêm. “Sương… em là ánh trăng, sẵn sàng để anh hòa vào lời nguyền của em không?” anh hỏi, giọng trầm như tiếng chuông chùa từ cõi âm. Sương gật đầu, ánh mắt long lanh như giọt sương ma quái: “Anh… em muốn tan vào anh, như sương tan vào bóng tối…”
Đột nhiên, một tiếng gió rít qua tán đa ngoài cửa sổ, như tiếng kêu của hồn ma cô gái trẻ, ánh trăng chập chờn như ánh mắt của đất trời. Sương hét khẽ: “Anh Hoàng… là hồn ma đang gọi sao?” Tim cô đập nhanh, như tiếng trống lễ cúng đêm rằm, như một ngọn sóng dâng trào trong lòng biển tối. Hoàng cười, hôn lên cổ cô: “Là đất trời đang dệt lời nguyền cho chúng ta, Sương ạ.” Sự bất ngờ làm adrenaline tăng vọt, âm đạo Sương co bóp dù anh chưa vào, như một con suối ma quái run rẩy trước khi hòa vào đại dương.
Hoàng đẩy cặc vào âm đạo chặt khít, nóng bỏng của Sương, mỗi cm trượt vào như một vần thơ khắc lên tâm hồn cô, như ngọn gió ma quái lùa qua tán đa. Sương rên: “A… anh… sâu quá…” như một khúc hát dâng lên ánh trăng, như tiếng suối ngân vang trong hang động tối. Góc đứng khiến cặc anh chạm điểm G, làm khoái cảm lan như sóng biển đen, từ âm đạo lên cột sống, xuống đùi, như một cơn bão ngân hà quét qua cánh đồng tâm hồn. Hoàng bóp ngực cô, ngón cái day núm vú, như vẽ những vì sao ma quái lên bầu trời da thịt. Sương cong người, rên to: “Anh… sướng quá…” nước lồn tuôn ra, ướt đẫm bàn gỗ, như mưa rơi trên cánh đồng bạc, lấp lánh như ngọc trai trong hang động.
Hoàng luồn tay xuống, xoa âm vật Sương, ngón tay xoay tròn đồng bộ với nhịp hông, như một thầy cúng hòa tấu bản giao hưởng ánh trăng. Sương run rẩy, khoái cảm như ngọn lửa ma trơi bùng lên, âm đạo co bóp mạnh, nước lồn phun ra, như suối nguồn ma quái vỡ bờ, lấp lánh như ánh sao rơi. “A… anh… em ra…” cô hét, cơ thể run bần bật, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền, như một hồn ma lạc chìm trong ngân hà, như sương khói tan vào ánh trăng. Tâm lý của cô là sự hòa quyện giữa giải phóng, đam mê, và tội lỗi, như một lời nguyền dân gian đẹp đẽ nhưng đầy đau thương.
Một tiếng chim cú kêu vang từ tán đa, như tiếng gọi của hồn ma cô gái trẻ, làm ánh nến trong phòng chập chờn, như linh hồn đất trời lay động. Sương hoảng hốt, nhưng Hoàng ôm chặt cô, thì thầm: “Chỉ có ánh trăng thấy em, và anh là bóng tối ôm lấy em.” Sự kích thích từ tiếng kêu ma quái làm Sương đạt cực khoái thứ hai, âm đạo siết chặt cặc anh, nước lồn phun ra, như một cơn mưa bạc rơi trên bàn gỗ, như những giọt sương ma quái long lanh trên cánh hoa. “A… em ra nữa…” cô rên, cơ thể như tan chảy, như sương khói hòa vào ánh trăng, đầu óc trống rỗng, chỉ còn khoái lạc thuần túy, như một lời nguyền đạt đến đỉnh điểm.
Hoàng, bị kích thích bởi tiếng rên và âm đạo co bóp, đẩy mạnh vài cú cuối, rên: “Sương… anh ra… trong em nhé?” Sương gật đầu, lâng lâng như trôi trên mây đen: “Trong em… anh là ánh trăng của em…” Anh bắn tinh dịch nóng hổi vào sâu trong âm đạo cô, từng đợt tràn đầy, như mực bạc đổ vào bức tranh ma mị, như mưa sao băng rơi trên cánh đồng bóng tối. Hoàng rên: “A… ra rồi…” ôm chặt cô, như một khu rừng ôm lấy ánh trăng, như một thầy cúng tìm thấy bến bờ trong cơn bão ma quái.
Anh cảm thấy như thể mình đã tìm thấy một mảnh ghép của tâm hồn mình trong Sương, làm anh như ngọn sóng vỡ bờ trong hang động tối, nhưng anh cũng cảm thấy đã giải xong một lời nguyền tội lỗi, như một nét cọ lạc lối trên bức tranh ánh sao. Anh ôm chặt Sương, như một khu rừng muốn giữ ánh trăng trong tán lá, dù biết rằng đêm sẽ tan khi bình minh đến.
Sương là một bài thơ ma mị, như sương khói bay bổng trên đồng lúa dưới ánh trăng, như một hồn ma lạc lối tìm thấy ánh sáng. Cô cảm thấy mình như một cánh hoa sen đen nở trong đầm lầy bóng tối, được nâng niu bởi bàn tay của Hoàng, như ngọn gió ma quái lùa qua tán đa. Cô thấy mình lâng lâng như một con thuyền rời bến, trôi vào biển sao vô tận, như những giọt mực đen rơi trên trang thơ bạc. Cô cảm thấy mình được yêu thương, quyến rũ, và gắn kết, như thể Hoàng là ánh trăng soi sáng khu rừng tâm hồn cô. Sự lâng lâng sau cực khoái làm cô như đang bay trong cõi âm, ánh mắt long lanh nhìn Hoàng, như muốn nói rằng cô đã tìm thấy một giấc mộng cấm kỵ, dù biết nó sẽ tan như sương khói khi mặt trời mọc.
Cả hai ôm nhau trên bàn gỗ, thở hổn hển, cơ thể dính chặt, mồ hôi và tinh dịch hòa quyện như mực bạc và nước trên trang thơ ma mị. Sương nép vào ngực Hoàng, thì thầm: “Anh Hoàng… em là sương, sẽ tan, nhưng đêm nay em là ánh trăng của anh.” Hoàng hôn lên tóc cô, giọng trầm như tiếng chuông chùa từ cõi âm: “Sương, em là lời nguyền anh sẽ mang theo suốt kiếp.” Ánh trăng xuyên qua tán đa, ánh nến chập chờn, như những hồn ma đất trời chứng kiến câu chuyện tình cấm kỵ của họ, một bài thơ ma mị dệt bằng sợi ánh sáng, một bức tranh huyền bí vẽ bằng mực ngân hà, đẹp đẽ như giấc mộng, mong manh như sương khói tan trong ánh bình minh.
Hoàng, 50 tuổi, một thầy cúng nổi tiếng trong vùng, là người đàn ông từng trải với mái tóc điểm bạc như sương đêm phủ trên tán đa, đôi mắt sắc như lưỡi dao ánh bạc nhưng ấm áp như ngọn lửa ma trơi trong lễ cúng đêm rằm, và giọng nói trầm tựa tiếng chuông chùa vọng từ cõi hư vô. Hôn nhân của anh giống như một cuốn kinh cổ, nét chữ phai mờ, chỉ còn lại những lời nguyền lặng lẽ. Họ gặp nhau trong một lễ cúng dưới gốc đa, nơi Sương mang tranh thêu đến cúng tế, còn Hoàng đọc thần chú, ánh mắt họ chạm nhau, như ngọn gió lùa qua tán lá, khơi dậy một lời nguyền ma mị, cuốn họ vào vòng xoáy của đam mê và tội lỗi, như hồn ma cô gái trẻ kéo họ vào cõi mộng.
Một đêm rằm, khi làng quê chìm trong cơn mưa lất phất, như những giọt lệ của hồn ma rơi vì những bí mật cấm kỵ, Hoàng mời Sương đến ngôi nhà gỗ nhỏ bên sông, nơi anh thường làm lễ cúng. Căn nhà thơm mùi nhang trầm và gỗ cũ, ánh nến chập chờn như những linh hồn lạc lối, cửa sổ mở ra khung cảnh sông nước lấp lánh như một bài thơ dệt bằng ánh bạc. Tiếng mưa rơi như tiếng đàn bầu gảy từng nốt lặng, ánh trăng xuyên qua tán đa như ánh mắt của hồn ma nhìn xuống nhân gian, tạo nên một không gian ma mị, nơi thực tại tan vào cõi huyền thoại, như rừng sâu hòa vào biển khơi của những lời nguyền dân gian.
Sương bước vào, váy áo lụa màu lục bảo ôm sát cơ thể, như làn nước sông ôm lấy bờ cỏ, để lộ đường cong mềm mại tựa những vần thơ trôi trong bóng tối. Hoàng rót hai chén rượu nếp, màu trắng đục như ánh trăng phủ sương, sóng sánh như những lời nguyền chưa được giải. Họ trò chuyện về lễ cúng, về những câu chuyện ma quái trong làng, nhưng lời nói chỉ là lớp sương mù che phủ những con sóng ngầm cuộn chảy trong tâm hồn. “Sương, em có bao giờ nghĩ đời người như một lời nguyền, đẹp đẽ nhưng trói buộc?” Hoàng hỏi, giọng trầm như tiếng sóng từ cõi âm. Sương mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như giọt sương phản chiếu ánh trăng: “Có, anh Hoàng, nhưng đôi khi lời nguyền lại là bài ca, dẫn ta đến những giấc mộng ma mị.”
Hoàng tiến đến gần, tay chạm vào tay Sương, như chạm vào cánh hoa sen đen nở trong đầm lầy ánh trăng, mong manh mà đầy sức sống huyền bí. “Anh không hứa sẽ giải lời nguyền của em, nhưng anh muốn tặng em một đêm, nơi em là ánh trăng và anh là hồn ma say mê,” anh thì thầm, giọng như tiếng thì thào của hồn ma dưới tán đa. Sương run nhẹ, tim cô đập nhanh như tiếng trống lễ cúng đêm rằm, biết rằng điều này là cấm kỵ, như một lời nguyền dân gian, nhưng trái tim cô, như ngọn lửa ma trơi cháy giữa đồng hoang, không thể cưỡng lại ánh sáng huyền bí từ Hoàng.
Nụ hôn đầu tiên đến như một cơn gió ma quái, cuốn họ vào nhau, xóa nhòa ranh giới giữa cõi người và cõi âm. Môi Hoàng ấm nóng, mang vị rượu nếp và mùi nhang trầm, như hương của một nghi lễ cổ xưa. Môi Sương ngọt ngào, như giọt mật ong từ tổ ong trong hang động ma mị, hòa quyện trong nụ hôn ướt át, như hai con suối đen nhập vào đại dương bóng tối. Lưỡi họ quấn lấy nhau, như những nhành đa đan xen trong gió bão, tạo nên những âm thanh kích thích, như tiếng mưa rơi trên lá đa. Sương rên khẽ, như tiếng hồn ma thì thầm trong đêm, tay cô vuốt lên ngực Hoàng qua áo the, cảm nhận nhịp tim anh như tiếng trống cúng tế. Hoàng hôn xuống cổ cô, cắn nhẹ, để lại dấu vết như những vầng trăng non trên làn da trắng ngần, như một lời nguyền được khắc bằng ánh bạc.
Hoàng cởi từng nút áo của Sương, chậm rãi như thầy cúng mở từng trang kinh cổ, để lộ bộ ngực tròn trịa, núm vú hồng hào như hoa sen đen nở dưới ánh trăng ma mị. Anh hôn lên khe ngực, lưỡi mút núm vú, như nếm giọt máu của một nghi lễ cấm kỵ. Sương cong người, rên: “A… anh Hoàng… em lạc vào cõi mộng…” như một vần thơ trỗi dậy từ sâu thẳm linh hồn. Anh cởi váy cô, để lộ âm hộ hồng hào, lông mu mịn màng dính bết vì nước nhờn, tựa một con suối ma quái chảy qua thung lũng bóng tối. Hoàng hôn xuống bụng cô, lưỡi lướt quanh rốn, như vẽ những vòng sóng trên mặt hồ huyền bí, khiến Sương run rẩy, tay bấu vào tóc anh, như rễ đa bám vào đất mẹ trong cơn bão ma quái.
Sương cởi áo Hoàng, để lộ lồng ngực rắn chắc điểm vài sợi lông bạc, như cánh đồng tuyết dưới ánh trăng, nơi những hồn ma kể chuyện dân gian. Cô hôn lên ngực anh, lưỡi liếm quanh núm vú, như một cô gái làng khám phá những bí ẩn trong hang động tối. Hoàng rên khẽ: “Sương… em làm anh chìm vào cõi âm…” như một lữ khách lạc vào cõi ma mị. Cô cởi quần anh, để cặc anh bung ra, dài khoảng 17cm, gân guốc, đầu khấc đỏ au lấp lánh tinh dịch, như ngọn lửa ma trơi bùng cháy giữa đồng hoang. Sương nắm cặc anh, vuốt nhẹ, rồi cúi xuống mút đầu khấc, lưỡi xoáy quanh như viết những câu thần chú bằng hơi thở. Hoàng rên: “Em… em là ánh trăng dẫn anh qua cõi mộng…” tay anh vuốt tóc cô, như muốn giữ lấy giấc mộng ma quái.
Hoàng quỳ xuống, hôn lên đùi trong của Sương, lưỡi lướt qua âm hộ cô, trêu chọc mà không chạm vào âm vật, như một hồn ma lùa qua tán lá mà không làm rơi cánh hoa. Sương rên: “Anh… đừng làm em chờ… em là suối nguồn khao khát…” như một lời nguyền cầu xin được giải thoát. Anh mút âm vật cô, lưỡi xoay tròn, như vẽ một bức tranh bằng ánh bạc, làm Sương cong người, nước lồn tuôn ra, như suối nguồn ma quái vỡ bờ, ướt đẫm sàn gỗ, lấp lánh như ngọc trai trong hang động tối.
Hoàng dẫn Sương đến góc phòng, nơi ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hòa quyện với ánh nến, như một bài thơ dệt bằng sợi bạc của lời nguyền dân gian. Cơ thể họ trở thành một bức tranh ma mị, như hai hồn ma quấn quýt dưới tán đa cổ thụ. Sương ngồi lên bàn gỗ, nơi Hoàng thường đặt bát hương cúng tế, hai chân dang rộng như cánh hoa sen đen mời gọi, lấp lánh như mặt hồ phản chiếu ánh sao ma quái. Hoàng đứng trước cô, cọ đầu khấc vào âm hộ ướt át, như ngọn bút chuẩn bị viết một lời nguyền lên bầu trời đêm. “Sương… em là ánh trăng, sẵn sàng để anh hòa vào lời nguyền của em không?” anh hỏi, giọng trầm như tiếng chuông chùa từ cõi âm. Sương gật đầu, ánh mắt long lanh như giọt sương ma quái: “Anh… em muốn tan vào anh, như sương tan vào bóng tối…”
Đột nhiên, một tiếng gió rít qua tán đa ngoài cửa sổ, như tiếng kêu của hồn ma cô gái trẻ, ánh trăng chập chờn như ánh mắt của đất trời. Sương hét khẽ: “Anh Hoàng… là hồn ma đang gọi sao?” Tim cô đập nhanh, như tiếng trống lễ cúng đêm rằm, như một ngọn sóng dâng trào trong lòng biển tối. Hoàng cười, hôn lên cổ cô: “Là đất trời đang dệt lời nguyền cho chúng ta, Sương ạ.” Sự bất ngờ làm adrenaline tăng vọt, âm đạo Sương co bóp dù anh chưa vào, như một con suối ma quái run rẩy trước khi hòa vào đại dương.
Hoàng đẩy cặc vào âm đạo chặt khít, nóng bỏng của Sương, mỗi cm trượt vào như một vần thơ khắc lên tâm hồn cô, như ngọn gió ma quái lùa qua tán đa. Sương rên: “A… anh… sâu quá…” như một khúc hát dâng lên ánh trăng, như tiếng suối ngân vang trong hang động tối. Góc đứng khiến cặc anh chạm điểm G, làm khoái cảm lan như sóng biển đen, từ âm đạo lên cột sống, xuống đùi, như một cơn bão ngân hà quét qua cánh đồng tâm hồn. Hoàng bóp ngực cô, ngón cái day núm vú, như vẽ những vì sao ma quái lên bầu trời da thịt. Sương cong người, rên to: “Anh… sướng quá…” nước lồn tuôn ra, ướt đẫm bàn gỗ, như mưa rơi trên cánh đồng bạc, lấp lánh như ngọc trai trong hang động.
Hoàng luồn tay xuống, xoa âm vật Sương, ngón tay xoay tròn đồng bộ với nhịp hông, như một thầy cúng hòa tấu bản giao hưởng ánh trăng. Sương run rẩy, khoái cảm như ngọn lửa ma trơi bùng lên, âm đạo co bóp mạnh, nước lồn phun ra, như suối nguồn ma quái vỡ bờ, lấp lánh như ánh sao rơi. “A… anh… em ra…” cô hét, cơ thể run bần bật, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền, như một hồn ma lạc chìm trong ngân hà, như sương khói tan vào ánh trăng. Tâm lý của cô là sự hòa quyện giữa giải phóng, đam mê, và tội lỗi, như một lời nguyền dân gian đẹp đẽ nhưng đầy đau thương.
Một tiếng chim cú kêu vang từ tán đa, như tiếng gọi của hồn ma cô gái trẻ, làm ánh nến trong phòng chập chờn, như linh hồn đất trời lay động. Sương hoảng hốt, nhưng Hoàng ôm chặt cô, thì thầm: “Chỉ có ánh trăng thấy em, và anh là bóng tối ôm lấy em.” Sự kích thích từ tiếng kêu ma quái làm Sương đạt cực khoái thứ hai, âm đạo siết chặt cặc anh, nước lồn phun ra, như một cơn mưa bạc rơi trên bàn gỗ, như những giọt sương ma quái long lanh trên cánh hoa. “A… em ra nữa…” cô rên, cơ thể như tan chảy, như sương khói hòa vào ánh trăng, đầu óc trống rỗng, chỉ còn khoái lạc thuần túy, như một lời nguyền đạt đến đỉnh điểm.
Hoàng, bị kích thích bởi tiếng rên và âm đạo co bóp, đẩy mạnh vài cú cuối, rên: “Sương… anh ra… trong em nhé?” Sương gật đầu, lâng lâng như trôi trên mây đen: “Trong em… anh là ánh trăng của em…” Anh bắn tinh dịch nóng hổi vào sâu trong âm đạo cô, từng đợt tràn đầy, như mực bạc đổ vào bức tranh ma mị, như mưa sao băng rơi trên cánh đồng bóng tối. Hoàng rên: “A… ra rồi…” ôm chặt cô, như một khu rừng ôm lấy ánh trăng, như một thầy cúng tìm thấy bến bờ trong cơn bão ma quái.
Anh cảm thấy như thể mình đã tìm thấy một mảnh ghép của tâm hồn mình trong Sương, làm anh như ngọn sóng vỡ bờ trong hang động tối, nhưng anh cũng cảm thấy đã giải xong một lời nguyền tội lỗi, như một nét cọ lạc lối trên bức tranh ánh sao. Anh ôm chặt Sương, như một khu rừng muốn giữ ánh trăng trong tán lá, dù biết rằng đêm sẽ tan khi bình minh đến.
Sương là một bài thơ ma mị, như sương khói bay bổng trên đồng lúa dưới ánh trăng, như một hồn ma lạc lối tìm thấy ánh sáng. Cô cảm thấy mình như một cánh hoa sen đen nở trong đầm lầy bóng tối, được nâng niu bởi bàn tay của Hoàng, như ngọn gió ma quái lùa qua tán đa. Cô thấy mình lâng lâng như một con thuyền rời bến, trôi vào biển sao vô tận, như những giọt mực đen rơi trên trang thơ bạc. Cô cảm thấy mình được yêu thương, quyến rũ, và gắn kết, như thể Hoàng là ánh trăng soi sáng khu rừng tâm hồn cô. Sự lâng lâng sau cực khoái làm cô như đang bay trong cõi âm, ánh mắt long lanh nhìn Hoàng, như muốn nói rằng cô đã tìm thấy một giấc mộng cấm kỵ, dù biết nó sẽ tan như sương khói khi mặt trời mọc.
Cả hai ôm nhau trên bàn gỗ, thở hổn hển, cơ thể dính chặt, mồ hôi và tinh dịch hòa quyện như mực bạc và nước trên trang thơ ma mị. Sương nép vào ngực Hoàng, thì thầm: “Anh Hoàng… em là sương, sẽ tan, nhưng đêm nay em là ánh trăng của anh.” Hoàng hôn lên tóc cô, giọng trầm như tiếng chuông chùa từ cõi âm: “Sương, em là lời nguyền anh sẽ mang theo suốt kiếp.” Ánh trăng xuyên qua tán đa, ánh nến chập chờn, như những hồn ma đất trời chứng kiến câu chuyện tình cấm kỵ của họ, một bài thơ ma mị dệt bằng sợi ánh sáng, một bức tranh huyền bí vẽ bằng mực ngân hà, đẹp đẽ như giấc mộng, mong manh như sương khói tan trong ánh bình minh.


