Phan Quynh
Yếu sinh lý
Chap 1:
Dưới Ánh Đèn Neon
Tôi gặp Linh vào một đêm mùa hạ, khi ánh đèn neon trong quán bar nhấp nháy như những ngôi sao lạc lối. Quán bar ấy không phải chốn tôi thường lui tới, nhưng hôm đó, tôi bị cuốn vào tiếng nhạc ồn ào và những câu chuyện không đầu không cuối. Linh ngồi ở góc quầy, một ly cocktail màu hổ phách trước mặt, đôi mắt lấp lánh như đang kể một câu chuyện chưa từng được hé lộ. Khi em ngẩng lên và mỉm cười, trái tim tôi như ngừng đập một nhịp. Linh – cái tên mềm mại như chính con người em – đã khiến tôi, một gã trai 28 tuổi với những ngày tháng lặp lại đơn điệu, bỗng thấy đời mình sáng lên như ánh đèn trên trần quán.
Những lần gặp sau, tình cảm trong tôi lớn dần, như ngọn lửa nhỏ được nuôi bằng những khoảnh khắc bên Linh. Chúng tôi đi dạo trên những con phố cũ, uống cà phê trong những quán nhỏ, và tôi bắt đầu mơ về một tương lai có em. Linh có cách nói chuyện khiến tôi cảm thấy mình là người đặc biệt nhất trong căn phòng đông đúc. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của em đều như một lời hứa, khiến tôi tin rằng đây chính là tình yêu, thứ mà tôi từng nghĩ chỉ tồn tại trong sách vở hay những bộ phim sến sẩm.
Một buổi tối, tôi quyết định giới thiệu Linh với hai người bạn thân nhất của mình, Nam và Thành – những người đã ở bên tôi qua bao thăng trầm, từ những ngày sinh viên ngây ngô đến những lần thất bại trong công việc. Tôi muốn họ gặp Linh, muốn chia sẻ niềm vui của mình với những người tôi tin cậy nhất. Buổi hẹn diễn ra tại một quán ăn nhỏ, ánh sáng vàng dịu dàng phủ lên những câu chuyện cười đùa. Linh hòa nhập nhanh chóng, cười rạng rỡ khi Nam kể chuyện phiếm, nhưng tôi nhận ra ánh mắt Thành nhìn em có chút gì đó khác lạ. Tôi gạt đi, nghĩ đó chỉ là cảm giác thoáng qua.
Thời gian trôi, tôi và Linh vẫn gặp nhau, nhưng những khoảng trống nhỏ bắt đầu xuất hiện trong câu chuyện của em. Có những ngày em bận rộn, những tin nhắn trả lời chậm rãi, những khoảnh khắc em thoáng buồn mà không giải thích. Tôi tự nhủ rằng có lẽ em mệt mỏi, rằng cuộc sống đôi khi khiến người ta cần không gian riêng. Nhưng trái tim tôi, như một kẻ mộng mơ, vẫn đắm mình trong hình ảnh Linh, trong giọng nói dịu dàng và nụ cười làm tôi tan chảy.
Rồi một đêm, tôi trở lại quán bar nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu, không vì kế hoạch gì, chỉ là một nỗi nhớ bất chợt dẫn lối. Ánh đèn neon vẫn chớp tắt, tiếng nhạc vẫn ồn ào, nhưng khung cảnh trước mắt khiến tôi như bị bóp nghẹt. Ở góc quán, dưới ánh sáng tím hồng mờ ảo, Linh và Thành ngồi sát bên nhau, như thể thế giới xung quanh không tồn tại. Linh mặc chiếc váy đen ôm sát, mái tóc dài buông xõa, và Thành – người bạn tôi từng xem như anh em – vòng tay qua eo em, kéo em lại gần. Bàn tay anh ta lướt nhẹ trên lưng em, vuốt ve làn da lộ ra qua lớp vải mỏng, khiến Linh khẽ rùng mình và ngả đầu vào vai anh ta. Họ không chỉ trò chuyện; đó là những cử chỉ ân ái đầy mê hoặc. Linh ngẩng lên, đôi môi hé mở, và Thành cúi xuống, trao một nụ hôn sâu, môi chạm môi, lưỡi quấn quýt trong tiếng nhạc dồn dập. Linh đưa tay vuốt ve má Thành, rồi trượt xuống cổ áo anh ta, như mời gọi một sự gần gũi hơn. Ánh mắt họ đong đầy dục vọng, Linh cắn nhẹ môi dưới khi Thành thì thầm gì đó vào tai em, khiến em cười khúc khích và siết chặt lấy anh ta. Họ ôm nhau, cơ thể ép sát, hơi thở nóng hổi hòa quyện, mùi nước hoa của Linh lẫn với mùi rượu trên người Thành. Tôi đứng đó, bất động như một bức tượng vỡ vụn, cảm giác máu trong người đông đặc, thế giới mờ nhạt chỉ còn lại hình ảnh họ – hai kẻ phản bội đắm chìm trong tình ái ngay trước mắt tôi.
Nỗi đau ập đến như một lưỡi dao sắc lạnh, xẻ đôi trái tim tôi. Mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt họ trao nhau là một nhát chém, không chỉ cắt vào da thịt mà còn xé nát linh hồn. Tôi muốn hét lên, muốn lao đến giật họ ra khỏi nhau, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh vào sàn. Hơi thở nghẹn lại, ngực đau nhói như bị bóp chặt. Tôi rời khỏi quán bar, chân bước xiêu vẹo trên con đường đêm lạnh lẽo, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh không thể xóa nhòa. Tôi ngồi sụp xuống một góc phố, nước mắt trào ra hòa lẫn vào cơn mưa bụi lất phất, khóc không phải vì mất Linh, mà vì mất cả niềm tin vào tình yêu, vào tình bạn, vào chính mình.
Những ngày sau, nỗi đau biến thành một con quái vật gầm gào trong lồng ngực. Tôi thức trắng đêm, nằm nhìn trần nhà, nước mắt lăn dài mà không hay. Mỗi lần nghĩ về Linh, tôi lại cảm nhận sự đắng chát của sự thật: em đã chọn Thành, và có lẽ từ lâu, tình cảm ấy đã nhen nhóm mà tôi mù lòa không thấy. Những tưởng tượng kinh hoàng về họ trong khách sạn – nơi sau này tôi biết họ đã lén lút đến – tra tấn tôi không ngừng. Tôi hình dung căn phòng tối om, chỉ sáng lên bởi ánh đèn đầu giường vàng vọt, ga giường trắng muốt vò nhàu dưới sức nặng của hai cơ thể quấn quýt. Linh nằm ngửa, chiếc váy bị kéo lên cao, lộ đôi chân thon dài, và Thành quỳ bên cạnh, bàn tay khám phá từng đường cong trên cơ thể em. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, môi Thành lướt từ môi Linh xuống cổ, xuống ngực, cắn nhẹ khiến em rên rỉ. Linh cởi nút áo Thành, vuốt ve lồng ngực rắn chắc, rồi kéo anh ta xuống, hai cơ thể hòa quyện trong nhịp điệu nguyên thủy. Linh ngồi lên trên Thành, mái tóc rối bù bay trong không khí, cơ thể em nhịp nhàng di chuyển, tay bấu chặt vào vai anh ta trong cơn cao trào. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên mồ hôi lấp lánh trên da họ, và khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, Linh gục đầu vào ngực Thành, thì thầm những lời yêu thương đáng lẽ thuộc về tôi. Những hình ảnh ấy như lưỡi dao cứa vào vết thương chưa khép, khiến tôi đập vỡ một chiếc gương trong cơn tức giận, nhìn máu rỉ ra từ tay mà không đau bằng nỗi đau trong lòng.

Tôi gặp Linh vào một đêm mùa hạ, khi ánh đèn neon trong quán bar nhấp nháy như những ngôi sao lạc lối. Quán bar ấy không phải chốn tôi thường lui tới, nhưng hôm đó, tôi bị cuốn vào tiếng nhạc ồn ào và những câu chuyện không đầu không cuối. Linh ngồi ở góc quầy, một ly cocktail màu hổ phách trước mặt, đôi mắt lấp lánh như đang kể một câu chuyện chưa từng được hé lộ. Khi em ngẩng lên và mỉm cười, trái tim tôi như ngừng đập một nhịp. Linh – cái tên mềm mại như chính con người em – đã khiến tôi, một gã trai 28 tuổi với những ngày tháng lặp lại đơn điệu, bỗng thấy đời mình sáng lên như ánh đèn trên trần quán.
Những lần gặp sau, tình cảm trong tôi lớn dần, như ngọn lửa nhỏ được nuôi bằng những khoảnh khắc bên Linh. Chúng tôi đi dạo trên những con phố cũ, uống cà phê trong những quán nhỏ, và tôi bắt đầu mơ về một tương lai có em. Linh có cách nói chuyện khiến tôi cảm thấy mình là người đặc biệt nhất trong căn phòng đông đúc. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của em đều như một lời hứa, khiến tôi tin rằng đây chính là tình yêu, thứ mà tôi từng nghĩ chỉ tồn tại trong sách vở hay những bộ phim sến sẩm.
Một buổi tối, tôi quyết định giới thiệu Linh với hai người bạn thân nhất của mình, Nam và Thành – những người đã ở bên tôi qua bao thăng trầm, từ những ngày sinh viên ngây ngô đến những lần thất bại trong công việc. Tôi muốn họ gặp Linh, muốn chia sẻ niềm vui của mình với những người tôi tin cậy nhất. Buổi hẹn diễn ra tại một quán ăn nhỏ, ánh sáng vàng dịu dàng phủ lên những câu chuyện cười đùa. Linh hòa nhập nhanh chóng, cười rạng rỡ khi Nam kể chuyện phiếm, nhưng tôi nhận ra ánh mắt Thành nhìn em có chút gì đó khác lạ. Tôi gạt đi, nghĩ đó chỉ là cảm giác thoáng qua.
Thời gian trôi, tôi và Linh vẫn gặp nhau, nhưng những khoảng trống nhỏ bắt đầu xuất hiện trong câu chuyện của em. Có những ngày em bận rộn, những tin nhắn trả lời chậm rãi, những khoảnh khắc em thoáng buồn mà không giải thích. Tôi tự nhủ rằng có lẽ em mệt mỏi, rằng cuộc sống đôi khi khiến người ta cần không gian riêng. Nhưng trái tim tôi, như một kẻ mộng mơ, vẫn đắm mình trong hình ảnh Linh, trong giọng nói dịu dàng và nụ cười làm tôi tan chảy.
Rồi một đêm, tôi trở lại quán bar nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu, không vì kế hoạch gì, chỉ là một nỗi nhớ bất chợt dẫn lối. Ánh đèn neon vẫn chớp tắt, tiếng nhạc vẫn ồn ào, nhưng khung cảnh trước mắt khiến tôi như bị bóp nghẹt. Ở góc quán, dưới ánh sáng tím hồng mờ ảo, Linh và Thành ngồi sát bên nhau, như thể thế giới xung quanh không tồn tại. Linh mặc chiếc váy đen ôm sát, mái tóc dài buông xõa, và Thành – người bạn tôi từng xem như anh em – vòng tay qua eo em, kéo em lại gần. Bàn tay anh ta lướt nhẹ trên lưng em, vuốt ve làn da lộ ra qua lớp vải mỏng, khiến Linh khẽ rùng mình và ngả đầu vào vai anh ta. Họ không chỉ trò chuyện; đó là những cử chỉ ân ái đầy mê hoặc. Linh ngẩng lên, đôi môi hé mở, và Thành cúi xuống, trao một nụ hôn sâu, môi chạm môi, lưỡi quấn quýt trong tiếng nhạc dồn dập. Linh đưa tay vuốt ve má Thành, rồi trượt xuống cổ áo anh ta, như mời gọi một sự gần gũi hơn. Ánh mắt họ đong đầy dục vọng, Linh cắn nhẹ môi dưới khi Thành thì thầm gì đó vào tai em, khiến em cười khúc khích và siết chặt lấy anh ta. Họ ôm nhau, cơ thể ép sát, hơi thở nóng hổi hòa quyện, mùi nước hoa của Linh lẫn với mùi rượu trên người Thành. Tôi đứng đó, bất động như một bức tượng vỡ vụn, cảm giác máu trong người đông đặc, thế giới mờ nhạt chỉ còn lại hình ảnh họ – hai kẻ phản bội đắm chìm trong tình ái ngay trước mắt tôi.
Nỗi đau ập đến như một lưỡi dao sắc lạnh, xẻ đôi trái tim tôi. Mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt họ trao nhau là một nhát chém, không chỉ cắt vào da thịt mà còn xé nát linh hồn. Tôi muốn hét lên, muốn lao đến giật họ ra khỏi nhau, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh vào sàn. Hơi thở nghẹn lại, ngực đau nhói như bị bóp chặt. Tôi rời khỏi quán bar, chân bước xiêu vẹo trên con đường đêm lạnh lẽo, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh không thể xóa nhòa. Tôi ngồi sụp xuống một góc phố, nước mắt trào ra hòa lẫn vào cơn mưa bụi lất phất, khóc không phải vì mất Linh, mà vì mất cả niềm tin vào tình yêu, vào tình bạn, vào chính mình.
Những ngày sau, nỗi đau biến thành một con quái vật gầm gào trong lồng ngực. Tôi thức trắng đêm, nằm nhìn trần nhà, nước mắt lăn dài mà không hay. Mỗi lần nghĩ về Linh, tôi lại cảm nhận sự đắng chát của sự thật: em đã chọn Thành, và có lẽ từ lâu, tình cảm ấy đã nhen nhóm mà tôi mù lòa không thấy. Những tưởng tượng kinh hoàng về họ trong khách sạn – nơi sau này tôi biết họ đã lén lút đến – tra tấn tôi không ngừng. Tôi hình dung căn phòng tối om, chỉ sáng lên bởi ánh đèn đầu giường vàng vọt, ga giường trắng muốt vò nhàu dưới sức nặng của hai cơ thể quấn quýt. Linh nằm ngửa, chiếc váy bị kéo lên cao, lộ đôi chân thon dài, và Thành quỳ bên cạnh, bàn tay khám phá từng đường cong trên cơ thể em. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, môi Thành lướt từ môi Linh xuống cổ, xuống ngực, cắn nhẹ khiến em rên rỉ. Linh cởi nút áo Thành, vuốt ve lồng ngực rắn chắc, rồi kéo anh ta xuống, hai cơ thể hòa quyện trong nhịp điệu nguyên thủy. Linh ngồi lên trên Thành, mái tóc rối bù bay trong không khí, cơ thể em nhịp nhàng di chuyển, tay bấu chặt vào vai anh ta trong cơn cao trào. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên mồ hôi lấp lánh trên da họ, và khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, Linh gục đầu vào ngực Thành, thì thầm những lời yêu thương đáng lẽ thuộc về tôi. Những hình ảnh ấy như lưỡi dao cứa vào vết thương chưa khép, khiến tôi đập vỡ một chiếc gương trong cơn tức giận, nhìn máu rỉ ra từ tay mà không đau bằng nỗi đau trong lòng.


Đính kèm
Chỉnh sửa lần cuối:



mà che mặt rồi nên đoán mò thôi