Video + ảnh Câu chuyện tình buồn với em gái làm điều đào

Phan Quynh

Yếu sinh lý
Chap 1:
IMG_2375.jpeg
IMG_4213.jpeg
Dưới Ánh Đèn Neon


Tôi gặp Linh vào một đêm mùa hạ, khi ánh đèn neon trong quán bar nhấp nháy như những ngôi sao lạc lối. Quán bar ấy không phải chốn tôi thường lui tới, nhưng hôm đó, tôi bị cuốn vào tiếng nhạc ồn ào và những câu chuyện không đầu không cuối. Linh ngồi ở góc quầy, một ly cocktail màu hổ phách trước mặt, đôi mắt lấp lánh như đang kể một câu chuyện chưa từng được hé lộ. Khi em ngẩng lên và mỉm cười, trái tim tôi như ngừng đập một nhịp. Linh – cái tên mềm mại như chính con người em – đã khiến tôi, một gã trai 28 tuổi với những ngày tháng lặp lại đơn điệu, bỗng thấy đời mình sáng lên như ánh đèn trên trần quán.


Những lần gặp sau, tình cảm trong tôi lớn dần, như ngọn lửa nhỏ được nuôi bằng những khoảnh khắc bên Linh. Chúng tôi đi dạo trên những con phố cũ, uống cà phê trong những quán nhỏ, và tôi bắt đầu mơ về một tương lai có em. Linh có cách nói chuyện khiến tôi cảm thấy mình là người đặc biệt nhất trong căn phòng đông đúc. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của em đều như một lời hứa, khiến tôi tin rằng đây chính là tình yêu, thứ mà tôi từng nghĩ chỉ tồn tại trong sách vở hay những bộ phim sến sẩm.


Một buổi tối, tôi quyết định giới thiệu Linh với hai người bạn thân nhất của mình, Nam và Thành – những người đã ở bên tôi qua bao thăng trầm, từ những ngày sinh viên ngây ngô đến những lần thất bại trong công việc. Tôi muốn họ gặp Linh, muốn chia sẻ niềm vui của mình với những người tôi tin cậy nhất. Buổi hẹn diễn ra tại một quán ăn nhỏ, ánh sáng vàng dịu dàng phủ lên những câu chuyện cười đùa. Linh hòa nhập nhanh chóng, cười rạng rỡ khi Nam kể chuyện phiếm, nhưng tôi nhận ra ánh mắt Thành nhìn em có chút gì đó khác lạ. Tôi gạt đi, nghĩ đó chỉ là cảm giác thoáng qua.


Thời gian trôi, tôi và Linh vẫn gặp nhau, nhưng những khoảng trống nhỏ bắt đầu xuất hiện trong câu chuyện của em. Có những ngày em bận rộn, những tin nhắn trả lời chậm rãi, những khoảnh khắc em thoáng buồn mà không giải thích. Tôi tự nhủ rằng có lẽ em mệt mỏi, rằng cuộc sống đôi khi khiến người ta cần không gian riêng. Nhưng trái tim tôi, như một kẻ mộng mơ, vẫn đắm mình trong hình ảnh Linh, trong giọng nói dịu dàng và nụ cười làm tôi tan chảy.


Rồi một đêm, tôi trở lại quán bar nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu, không vì kế hoạch gì, chỉ là một nỗi nhớ bất chợt dẫn lối. Ánh đèn neon vẫn chớp tắt, tiếng nhạc vẫn ồn ào, nhưng khung cảnh trước mắt khiến tôi như bị bóp nghẹt. Ở góc quán, dưới ánh sáng tím hồng mờ ảo, Linh và Thành ngồi sát bên nhau, như thể thế giới xung quanh không tồn tại. Linh mặc chiếc váy đen ôm sát, mái tóc dài buông xõa, và Thành – người bạn tôi từng xem như anh em – vòng tay qua eo em, kéo em lại gần. Bàn tay anh ta lướt nhẹ trên lưng em, vuốt ve làn da lộ ra qua lớp vải mỏng, khiến Linh khẽ rùng mình và ngả đầu vào vai anh ta. Họ không chỉ trò chuyện; đó là những cử chỉ ân ái đầy mê hoặc. Linh ngẩng lên, đôi môi hé mở, và Thành cúi xuống, trao một nụ hôn sâu, môi chạm môi, lưỡi quấn quýt trong tiếng nhạc dồn dập. Linh đưa tay vuốt ve má Thành, rồi trượt xuống cổ áo anh ta, như mời gọi một sự gần gũi hơn. Ánh mắt họ đong đầy dục vọng, Linh cắn nhẹ môi dưới khi Thành thì thầm gì đó vào tai em, khiến em cười khúc khích và siết chặt lấy anh ta. Họ ôm nhau, cơ thể ép sát, hơi thở nóng hổi hòa quyện, mùi nước hoa của Linh lẫn với mùi rượu trên người Thành. Tôi đứng đó, bất động như một bức tượng vỡ vụn, cảm giác máu trong người đông đặc, thế giới mờ nhạt chỉ còn lại hình ảnh họ – hai kẻ phản bội đắm chìm trong tình ái ngay trước mắt tôi.


Nỗi đau ập đến như một lưỡi dao sắc lạnh, xẻ đôi trái tim tôi. Mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt họ trao nhau là một nhát chém, không chỉ cắt vào da thịt mà còn xé nát linh hồn. Tôi muốn hét lên, muốn lao đến giật họ ra khỏi nhau, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh vào sàn. Hơi thở nghẹn lại, ngực đau nhói như bị bóp chặt. Tôi rời khỏi quán bar, chân bước xiêu vẹo trên con đường đêm lạnh lẽo, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh không thể xóa nhòa. Tôi ngồi sụp xuống một góc phố, nước mắt trào ra hòa lẫn vào cơn mưa bụi lất phất, khóc không phải vì mất Linh, mà vì mất cả niềm tin vào tình yêu, vào tình bạn, vào chính mình.


Những ngày sau, nỗi đau biến thành một con quái vật gầm gào trong lồng ngực. Tôi thức trắng đêm, nằm nhìn trần nhà, nước mắt lăn dài mà không hay. Mỗi lần nghĩ về Linh, tôi lại cảm nhận sự đắng chát của sự thật: em đã chọn Thành, và có lẽ từ lâu, tình cảm ấy đã nhen nhóm mà tôi mù lòa không thấy. Những tưởng tượng kinh hoàng về họ trong khách sạn – nơi sau này tôi biết họ đã lén lút đến – tra tấn tôi không ngừng. Tôi hình dung căn phòng tối om, chỉ sáng lên bởi ánh đèn đầu giường vàng vọt, ga giường trắng muốt vò nhàu dưới sức nặng của hai cơ thể quấn quýt. Linh nằm ngửa, chiếc váy bị kéo lên cao, lộ đôi chân thon dài, và Thành quỳ bên cạnh, bàn tay khám phá từng đường cong trên cơ thể em. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, môi Thành lướt từ môi Linh xuống cổ, xuống ngực, cắn nhẹ khiến em rên rỉ. Linh cởi nút áo Thành, vuốt ve lồng ngực rắn chắc, rồi kéo anh ta xuống, hai cơ thể hòa quyện trong nhịp điệu nguyên thủy. Linh ngồi lên trên Thành, mái tóc rối bù bay trong không khí, cơ thể em nhịp nhàng di chuyển, tay bấu chặt vào vai anh ta trong cơn cao trào. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên mồ hôi lấp lánh trên da họ, và khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, Linh gục đầu vào ngực Thành, thì thầm những lời yêu thương đáng lẽ thuộc về tôi. Những hình ảnh ấy như lưỡi dao cứa vào vết thương chưa khép, khiến tôi đập vỡ một chiếc gương trong cơn tức giận, nhìn máu rỉ ra từ tay mà không đau bằng nỗi đau trong lòng.IMG_4213.jpegIMG_2375.jpeg
 

Đính kèm

  • IMG_4224.jpeg
    IMG_4224.jpeg
    1.7 MB · Xem: 54
Chỉnh sửa lần cuối:

Phan Quynh

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tính viết đôi lời để chia sẻ về câu chuyện của mình. Chuyện thì thật 100% rồi có gì anh em nào var em ghệ của bạn mình trong bài thì chia sẻ nhé
 

duynguyenminh

Giáo sư
tụi nó lương 10 chai + bo mức sống cao mày chịu nhiệt ko nổi có con theo chồng bỏ nghề thuốc lá 🚬
 

Phan Quynh

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Góc Nhìn Của Thành

IMG_4240.jpeg

Tôi, Thành, giám đốc kỹ thuật của một công ty công nghệ danh tiếng và chủ một chuỗi nhà hàng nhỏ mang phong cách tinh tế, luôn tự hào về khả năng kiểm soát mọi thứ – từ những dự án phức tạp đến cảm xúc cá nhân. Với gương mặt góc cạnh, nụ cười quyến rũ và phong thái lịch lãm, tôi quen với việc thu hút ánh nhìn, nhưng chưa bao giờ để trái tim mình lạc lối. Cho đến khi gặp Linh – người con gái khiến mọi nguyên tắc trong tôi lung lay.


Lần đầu gặp Linh trong buổi hẹn với Nam và người bạn thân nhất của tôi, tôi bị cuốn hút ngay tức khắc. Đôi mắt em sâu thẳm, như chứa đựng cả một đại dương bí ẩn, và nụ cười em – tự nhiên, không chút gượng ép – như ánh đèn neon làm sáng bừng cả góc quán. Tôi cố giữ khoảng cách, vì tôi biết Linh là người yêu của bạn mình. Nhưng mỗi lần gặp lại, trong những buổi tụ tập hay những lần tình cờ, tôi cảm nhận được một sự kết nối không thể lý giải. Linh bắt đầu nhắn tin cho tôi, ban đầu chỉ là những câu hỏi về công việc, về nhà hàng, nhưng dần dần, những tin nhắn ấy trở nên thân mật hơn, như những giọt nước thấm sâu vào tâm hồn tôi. Tôi tự nhủ mình chỉ đang làm bạn, nhưng trái tim biết đó là dối trá.
IMG_4235.jpeg


Đêm ấy, vào lúc 1h30 sáng, tôi đang ngồi trong văn phòng tại nhà, mắt dán vào màn hình máy tính để xử lý một báo cáo quan trọng cho công ty. Điện thoại rung lên, tên Linh hiện trên màn hình. Giọng em qua điện thoại khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi và buồn bã. “Em buồn quá, Thành. Áp lực công việc, áp lực cuộc sống… Em cần ai đó ở bên, cần được giải tỏa.” Tôi ngập ngừng, nhìn đồng hồ, biết rằng mình nên từ chối, nhưng giọng nói của Linh như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Tôi thay vội bộ vest công sở bằng một chiếc áo sơ mi trắng, xắn tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc, và lao ra khỏi nhà, trái tim đập nhanh hơn thường lệ.


Tôi đến quán bar quen thuộc, nơi ánh đèn neon tím hồng nhấp nháy, tiếng nhạc điện tử dồn dập hòa quyện với tiếng cười nói ồn ào. Linh đang ngồi đó, trong góc quán, bên cạnh Vũ – người bạn booking sành sỏi – và Nhã, trợ lý của Linh, một cô gái năng động nhưng kín đáo. Mọi người đang uống rượu, lắc lư theo điệu nhạc, những ly cocktail lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ đèn trần. Linh mặc một chiếc váy đen bó sát, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt em lấp lánh nhưng đượm chút u buồn. Khi tôi bước tới, em ngẩng lên, nở một nụ cười làm tim tôi hẫng đi một nhịp. “Cảm ơn anh đã đến,” em nói, giọng nhẹ như gió thoảng.

IMG_4233.jpeg

Chúng tôi uống rượu, trò chuyện, và lắc lư theo nhịp nhạc. Linh ngồi gần tôi, vai em chạm nhẹ vào vai tôi, hơi ấm từ cơ thể em khiến tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Vũ kể những câu chuyện hài hước, Nhã cười lớn và pha thêm rượu, nhưng tôi chỉ thấy Linh – cách em nghiêng đầu, cách em cắn nhẹ môi khi nhấp một ngụm cocktail, cách em nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó sâu kín. Tôi biết mọi thứ đang đi sai hướng. Tôi biết Linh là của bạn tôi. Nhưng trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, trong cơn say của rượu và tiếng nhạc, ranh giới giữa đúng và sai trở nên mong manh.
IMG_4234.jpeg


Linh tựa đầu vào vai tôi, mái tóc em lướt qua cổ tôi, mang theo mùi nước hoa thoang thoảng. Tôi vòng tay qua eo em, cảm nhận cơ thể em mềm mại dưới lớp váy mỏng. “Em mệt mỏi quá, Thành,” em thì thầm, giọng run run. Tôi không đáp, chỉ siết nhẹ tay, như thể muốn che chở cho em khỏi cả thế giới. Rồi, như bị thôi thúc bởi một lực vô hình, tôi cúi xuống, môi chạm vào môi em. Nụ hôn ấy, sâu và cuồng nhiệt, như ngọn lửa thiêu đốt mọi lý trí. Linh đáp lại, tay em vuốt ve má tôi, trượt xuống cổ áo, ngón tay khẽ lướt trên ngực tôi, như mời gọi một sự gần gũi hơn. Chúng tôi hòa quyện vào nhau, cơ thể ép sát, hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu và nước hoa. Dưới ánh đèn neon, em cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đong đầy dục vọng, và tôi thì thầm vào tai em những lời không nên nói. Em cười khúc khích, siết chặt lấy tôi, và trong khoảnh khắc ấy, tôi quên mất tất cả – bạn tôi, đạo đức, hậu quả. Chỉ có Linh, chỉ có ngọn lửa đang cháy giữa chúng tôi.

IMG_4239.jpeg

Đêm ấy, chúng tôi rời quán bar, tay trong tay, bước vào một khách sạn gần đó với sự hồi hộp xen lẫn khao khát không thể kìm nén. Không khí hành lang khách sạn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của chúng tôi và tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Linh siết chặt tay tôi, ngón tay em đan xen với ngón tay tôi, như thể sợ tôi sẽ biến mất. Khi cửa phòng khép lại, bóng tối bao trùm, chỉ le lói ánh đèn đầu giường vàng vọt, chiếu lên khuôn mặt em một lớp sáng mờ ảo, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và đôi mắt long lanh dục vọng.

IMG_4241.jpeg

Tôi kéo Linh lại gần, môi tôi chạm nhẹ vào môi em, một nụ hôn chậm rãi, thăm dò, khiến em khẽ rùng mình. Linh đáp lại bằng cách vòng tay qua cổ tôi, ngón tay em luồn vào tóc tôi, vuốt ve nhẹ nhàng, kéo tôi sâu hơn vào nụ hôn. Môi em hé mở, lưỡi em quấn quýt với lưỡi tôi, vị rượu cocktail vẫn còn đọng lại, ngọt ngào và quyến rũ. Tôi lướt tay dọc theo lưng em, cảm nhận đường cong mềm mại dưới lớp váy đen mỏng manh, rồi dừng lại ở eo, siết nhẹ để kéo em sát hơn vào cơ thể mình. Linh thì thầm vào tai tôi, giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Thành, em muốn anh…” Lời nói ấy như một dòng điện chạy qua người tôi.


Em bắt đầu cởi nút áo sơ mi của tôi, ngón tay run run nhưng đầy chủ động, vuốt ve lồng ngực tôi, móng tay em khẽ cào nhẹ lên da, để lại những vệt đỏ mờ ảo khiến tôi rùng mình khoái lạc. Tôi đáp lại bằng cách kéo khóa váy của em, lớp vải trượt xuống, lộ ra làn da trắng mịn, chiếc áo lót ren đen ôm sát lấy bầu ngực đầy đặn. Linh ngả người ra sau, tựa vào tường, mắt em nhắm nghiền khi tôi hôn lên cổ em, lướt môi xuống xương quai xanh, rồi xuống vùng da nhạy cảm nơi ngực. Em rên rỉ khẽ, tay em bấu chặt vai tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt như muốn giữ lấy khoảnh khắc ấy.


Chúng tôi di chuyển đến giường, Linh đẩy tôi nằm xuống, rồi ngồi lên trên, mái tóc dài buông xõa che phủ một bên mặt, tạo nên vẻ quyến rũ bí ẩn. Em cúi xuống, hôn lên ngực tôi, lưỡi em lướt nhẹ quanh núm vú, cắn khẽ khiến tôi phải kìm nén tiếng rên. Tay em trượt xuống, vuốt ve vùng bụng dưới của tôi, ngón tay khéo léo mở khóa thắt lưng, rồi lướt vào trong, chạm vào phần nhạy cảm nhất, vuốt ve chậm rãi, đầy khiêu khích. Tôi không chịu nổi nữa, lật người lại, đè em xuống dưới, hôn cuồng nhiệt lên môi em trong khi tay tôi khám phá cơ thể em – từ eo thon, lên bầu ngực, xoa nắn nhẹ nhàng qua lớp ren, khiến em cong người lên vì khoái cảm.


Ga giường trắng muốt nhanh chóng vò nhàu dưới sức nặng của hai cơ thể quấn quýt. Linh nằm ngửa, đôi chân thon dài quấn quanh hông tôi, kéo tôi lại gần hơn. Tôi quỳ bên cạnh, bàn tay lướt dọc theo đùi em, vuốt ve từ đầu gối lên vùng kín, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy của em. Môi tôi tiếp tục hành trình, lướt từ môi em xuống cổ, xuống ngực, cắn nhẹ vào da thịt khiến em rên rỉ to hơn, tên tôi thoát ra từ môi em như một lời cầu xin. Linh cởi hết lớp áo còn lại của tôi, vuốt ve lồng ngực rắn chắc với những cử chỉ đầy tham lam, ngón tay em lướt dọc theo các múi cơ, cào nhẹ để lại những vết xước đỏ rực, rồi kéo tôi xuống hoàn toàn, hai cơ thể hòa quyện trong nhịp điệu nguyên thủy – ban đầu chậm rãi, thăm dò, từng chuyển động nhẹ nhàng như sóng vỗ, rồi dồn dập hơn, cuồng nhiệt hơn, như cơn bão tố cuốn phăng mọi rào cản. Tôi đẩy sâu hơn, mạnh mẽ hơn, cảm nhận cơ thể em siết chặt lấy tôi, tiếng rên của em vang vọng trong phòng, hòa lẫn với hơi thở hổn hển của cả hai. Em ngồi lên trên tôi, cưỡi lên như một nữ thần hoang dã, cơ thể nhịp nhàng di chuyển lên xuống, xoay tròn đầy mê hoặc, tay bấu chặt vai tôi, móng tay cào xước da thịt trong cơn cao trào, để lại những vệt máu mờ ảo khiến nỗi đau khoái lạc lan tỏa khắp người. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên mồ hôi lấp lánh trên da em, làm nổi bật từng đường cong quyến rũ – từ bầu ngực đầy đặn rung động theo nhịp, đến eo thon uốn éo, và đôi chân quấn chặt quanh tôi. Mỗi chuyển động của em đều như một lời mời gọi, khiến tôi không thể dừng lại, đẩy em lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, Linh cong người lên trong tiếng thét khoái lạc, cơ thể em run rẩy, siết chặt lấy tôi trong cơn co thắt mạnh mẽ, rồi gục đầu vào ngực tôi, thì thầm những lời yêu thương – “Anh là của em, Thành… mãi mãi…” – khiến tim tôi đau nhói, xen lẫn khoái lạc tột độ và nỗi tội lỗi dâng trào như sóng dữ.

IMG_4231.jpeg
IMG_4230.jpeg

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Tôi mở mắt, ánh nắng le lói qua rèm cửa chiếu vào căn phòng vẫn còn vương mùi đam mê từ đêm qua. Điện thoại rung không ngừng – là Vũ và Nhã gọi, nhắn tin dồn dập. “ Anh Thắng ơi, a với Linh về nhà chưa ạ” Vũ nhắn, kèm theo hàng loạt cuộc gọi nhỡ. Nhã thì viết: “Anh Thành, chị Linh có sao không? Tối qua chị ấy say, rồi hai người đi đâu mất…” Tôi vội cầm điện thoại, tim đập thình thịch, cố gắng soạn một tin nhắn trấn an: “Yên tâm, Linh ổn. Tối qua đưa em ấy về nhà rồi.” Nhưng khi quay đầu, tôi thấy Linh nằm bên cạnh, cuộn tròn như một chú mèo con, mái tóc rối bù trải trên gối, làn da trắng mịn lộ ra dưới lớp chăn mỏng, đường cong cơ thể em – từ bầu ngực đầy đặn đến eo thon và đôi chân dài – toát lên vẻ đẹp quyến rũ khiến tôi không thể kiểm soát. Cảm giác tội lỗi thoáng qua, như một bóng đen nhắc nhở về người bạn thân tôi đã phản bội, nhưng nó nhanh chóng bị cuốn phăng bởi dục vọng dâng trào. Tôi nghiêng người, ôm lấy Linh từ phía sau, vòng tay qua eo em, siết chặt cơ thể mềm mại ấy vào lòng mình. Linh khẽ cựa mình, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng em mỉm cười mơ màng. Tôi hôn lên gáy em, lướt môi dọc theo cổ, cắn nhẹ vào da thịt khiến em rùng mình tỉnh giấc. “Thành…” em thì thầm, quay lại, đôi môi tìm môi tôi trong một nụ hôn sâu, lưỡi em quấn quýt, tay em vuốt ve lưng tôi, kéo tôi sát hơn. Tôi lật em nằm ngửa, hôn xuống ngực em, xoa nắn bầu ngực qua lớp chăn mỏng, cảm nhận núm vú cứng lại dưới đầu lưỡi tôi, khiến em rên rỉ khẽ khàng. Tay tôi lướt xuống, vuốt ve vùng kín em, ngón tay khéo léo khám phá, khiến cơ thể em cong lên, đôi chân quấn quanh hông tôi. Chúng tôi lại hòa quyện, cuồng nhiệt hơn đêm qua, tiếng thở dồn dập lấp đầy căn phòng, gạc qua mọi cảm giác tội lỗi – chỉ còn lại Linh, cơ thể em, và ngọn lửa không thể dập tắt trong tôi.
IMG_4238.jpeg
 
Bên trên