Video + ảnh [Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[09]

D W 1989

Yếu sinh lý
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[01]
https://xamvn.blog/threads/206929/
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4292327
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4300479
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[04]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4319616
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[05]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4372600
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[06]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4405032
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[07]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4432595
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[08]
https://xamvn.cam/threads/206929/post-4468406
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[09]

Đầu năm 2024, tui cuối cùng cũng lên đường về Việt Nam.
Khoảnh khắc rời Quảng Đông, trong lòng vừa nhẹ vừa vướng.
Nhẹ vì hết cảnh gồng mình chịu giá nhà, áp lực và cuộc sống chạy như máy.
Vướng vì bỏ lại chỗ từng cày suốt bảy năm, bỏ lại anh em trong xưởng,
và… bỏ lại C – người vẫn kề bên tui bấy lâu.
Nhưng thiệt ra, nhỏ cũng sắp về Sài Gòn,
tui chỉ đi trước, coi như về dọn đường thôi.

Về tới Sài Gòn, nhìn lại mấy con hẻm quen, nghe tiếng rao, thấy mặt má cười,
tự nhiên lòng nhẹ hẳn.
Con em giờ làm ổn định, má khỏe mạnh hơn nhiều,
tui mới cảm giác được “giải phóng” khỏi mấy gánh nặng cũ.

So với cái cảnh bên Tàu – nào là “cắt giảm”, “chạy KPI”, “cuộc đua liếm giày”
với giá nhà cao như mây –
thì ở đây, Sài Gòn sống chậm hơn, mềm hơn.
Người ta nói chuyện nhẹ, sống dễ thở,
và tình cảm cũng… thiệt hơn, tự nhiên hơn.

Không lâu sau, C cũng về nước.
Vì tui, nhỏ bỏ job công tác bên Tàu – lương cao hơn –
để ở lại quê làm.
Tụi tui lại được dạo Sài Gòn chung,
vừa đi vừa kể lại bảy năm cũ, rồi tính chuyện sau này.

C vẫn vậy: hiền, tỉnh, biết điều.
Trong tình cảm cũng như “chuyện riêng”, nhỏ luôn bình đẳng,
không hơn không kém, mà là cùng chia, cùng chịu.
Tui chưa từng có được cảm giác an tâm và được tôn trọng như vậy.

Nghĩ lại chuyện với A, với B bên Tàu,
mới hiểu: yêu không chỉ là cảm xúc,
mà còn là va chạm giữa tình và đời.
Người ở lại với mình không phải người giỏi nói “thương”,
mà là người biết giữ mình trong lúc mình mệt.

Cuộc sống sau khi về nước, bắt đầu lại từ đầu.
Tui kiếm được việc ổn định ở Sài Gòn.
Tiền không bằng bên Tàu,
nhưng đầu óc nhẹ, thân thể khỏe.
Tối về còn sức đi cà phê, gặp bạn,
đôi khi dắt C ra quán quen,
nghe nhạc, nói chuyện tào lao mà thấy đời đáng sống.

Bên Tàu cho tui nhiều thứ: tiền, kinh nghiệm, và cả mớ áp lực.
Còn ở đây, tui học được cái gọi là cân bằng.
Hạnh phúc không nằm ở con số thu nhập,
mà nằm ở chỗ mình còn cười nổi hay không.

Năm 2024, tui bắt đầu lại.
C bên cạnh, dạy tui cách yêu mà không áp đặt,
hiểu mà không kiểm soát.
Má khỏe, em vui,
tui thấy gánh nặng ngày xưa giờ biến thành động lực.

Những năm bên Tàu vẫn nằm trong ký ức –
như một chương đã lật xong.
Còn bây giờ, ở Sài Gòn,
tui học lại cách sống chậm,
cách thương đúng người,
và cách trân quý mỗi ngày còn được thở nhẹ.
 
Bên trên