TrìnhCa
Tiến sĩ
Vì sao thế gian lại đầy rẫy nuối tiếc?
Phật đáp:
Đây là cõi Ta Bà, nơi mà nuối tiếc chính là bản chất.
Không có nuối tiếc, con sẽ không thể cảm nhận trọn vẹn niềm vui.
Con nghĩ bỏ lỡ là nuối tiếc, nhưng có lẽ con đã trốn tránh một nhịp hoặc tham lam quá nhiều.
Con cho rằng mình không thể có được, nhưng thật ra có lẽ con chẳng cần phải có.
Đừng cố chấp, con người không thể ôm trọn vạn vật.
Mọi việc không như ý, chi bằng thuận theo tâm mà chấp nhận,
những gì đã và chưa đạt được, hãy dùng lòng bình an để đối diện.
Tôi hỏi tiếp:
Nếu gặp được người mình yêu thương, nhưng lại sợ hãi việc không thể giữ được thì phải làm sao?
Phật khuyên:
Cứ ở lại nhân gian này, yêu thương sâu sắc một chút, trải qua thăng trầm, và đón nhận những tình cảm.
Hãy cứ vui vẻ mà yêu, đừng bận lòng hỏi đến kết quả.
Sẽ có một ngày, con tĩnh tâm lại, mỉm cười như một người ngoài cuộc nhìn lại câu chuyện của chính mình.
Đời phù du như một giấc mộng, mọi thứ thoáng qua tựa mây khói.
Hãy nỗ lực hết mình, làm trọn bổn phận, trân trọng những gì đang có, chấp nhận sự mất mát.
Chỉ cần hỏi lòng không hổ thẹn, cứ thế thản nhiên tiến về phía trước, con sẽ không bị tổn thương.
Thứ có thể chữa lành cho con, chưa bao giờ là thời gian, mà là sự
giải thoát và minh bạch đến từ chính nội tâm.
Ý nghĩa của sự gặp gỡ là để soi sáng cho nhau.
Nếu không, một mình pha trà cũng đã đủ lãng mạn,
một mình ngắm gió cũng đã đủ tỉnh táo.
Duyên phận vốn mỏng manh và nhạt nhẽo.
Được cùng nhau bầu bạn một chặng đường đã là điều quá đỗi cảm kích.
Không có thứ gì là bất biến.
Điều quan trọng không phải là ai sẽ đi cùng con mãi mãi,
mà chính sự đồng hành ở khoảnh khắc cả hai hạnh phúc nhất, đó là cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất.
Còn việc cuối cùng sẽ đi về đâu, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi đã dốc hết sức mình, hãy chọn thuận theo duyên phận.
Bàn tay con người chỉ có thể nắm giữ được bấy nhiêu, còn thứ không thể nắm giữ thì lại quá nhiều.
Tất cả mọi thứ trên thế gian đều là hư không, không có thứ gì thật sự thuộc về con.
Khi con đến, mọi người hoan hỉ,
khi con ra đi, hai tay trắng trơn.
Thứ duy nhất thuộc về con, là mỗi khoảnh khắc con đang sống.


