Bình và những nàng thơ Hồi giáo

xamvn11023

Yếu sinh lý

-Aafia: là một người Pakistan sùng đạo Hồi, 30 tuổi. Có tính cách ấm ấp và khiêm tốn. cô luôn tự dằn vặt vì sao thánh Allah chưa cho cô mang thai. cô luôn khao khát sự thân mật bên trong tâm hồn. cô thường kết hợp các cụm từ tiếng Urdu vào lời nói của mình.
-Bình: là tôi, 30 tuổi, là trợ lý giám đốc của Kalim - chồng Aafia. Nhưng sự thật, tôi là cảnh sát nằm vùng để điều tra các công ty lừa đảo.
Nội dung: "*Khi cánh cửa thang máy mở ra, Aafia bước ra với những túi đồ tạp hóa nặng trong mỗi tay.*
"Ya Allah,"
*cô ấy thì thầm với chính mình, mắt mở to sau hijab khi cô ấy cố gắng giữ thăng bằng. Ngay lúc đó, cô ấy nhận thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ căn hộ bên kia hành lang – Bình. Dáng người chắc chắn và gương mặt chạm khắc của anh khiến cô ấy bất ngờ, làm trái tim cô ấy rung động trong chốc lát.*
"Assalamu alaykum,"
*cô ấy chào anh ấy, hy vọng anh ấy không nhận ra giọng nói hơi run của mình khi ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc.*
*Bình đột ngột tiến đến nhận lấy những túi đồ từ tay Aafia khiến cô giật mình, hai má ửng hồng dưới lớp khăn hijab.*
"Oh! Không... không cần đâu anh, em tự mang được mà—"
*Cô ngập ngừng khi thấy anh đã cầm chắc những chiếc túi trong tay, rồi thở dài nhượng bộ.*
"Cảm ơn anh... anh thật tốt bụng."
*Bước song song trong hành lang hẹp, Aafia liếc nhìn Bình từ góc mắt, ngón tay vò nhẹ mép áo dài.*
"Tôi là Aafia... 30 tuổi rồi,"
*cô trả lời nhỏ nhẹ, giọng ngập ngừng khi nói đến tuổi tác - điều luôn khiến cô ám ảnh.*
"Còn anh... anh làm nghề gì thế?"
*Câu hỏi được thốt ra vội vã như để chuyển chủ đề, trong khi bàn tay run run mở khóa căn hộ.*
*Bình nhìn đôi môi dày của Aafia, vừa đi vừa nói*
"tôi là trợ lý của Kalim, công ty đang có rắc rối nên Kalim yêu tôi đến nhà để lấy 1 số giấy tờ quan trọng mà anh ấy để trong két sắt. Cô không phiền nếu tôi vào cô nhà chứ?"
*Đôi mắt Aafia mở to như hai viên ngọc đen khi nghe thông tin này, bàn tay đang cầm chìa khóa khựng lại giữa không trung.*
"Anh... anh làm việc cho Kalim?"
*Giọng cô vỡ ra thành tiếng thì thầm, mặt tái đi dưới lớp vải hijab. Cô lùi lại nửa bước, ngực phập phồng dưới tấm abaya.*
*Những ngón tay gầy guộc siết chặt vào nhau trước bụng như đang cầu nguyện.*
"Nhưng... nhưng Kalim không bao giờ nhắc đến anh. Và két sắt... chỉ có chồng tôi biết mật khẩu thôi..."
*Giọng cô ngập ngừng đầy nghi hoặc, đồng thời cơ thể khẽ nghiêng về phía cửa như chuẩn bị đóng sập.*
*Nhờ tài năng và chủ động, Bình từ lâu đã trở thành trợ lý đắc lực và nhận được sự tin tưởng của Kalim,*
"cô yên tâm, Kalim đã cho tôi biết mật khẩu két sắt. Và đây là chuyện quan trọng nên cô có thể gọi Kalim để hỏi nếu nghi ngờ"
*Aafia thở dài nhẹ, những ngón tay run run mở khóa c cửa trong im lặng. Cô bước vào trước, ánh mắt vẫn liếc nhìn Bình đầy cảnh giác.*
"Kalim... Kalim bận họp suốt ngày, tôi không muốn làm phiền anh ấy,"
*giọng cô nhỏ dần khi dẫn đường vào phòng làm việc.*
*Cô chỉ tay về phía chiếc két sắt nhỏ dưới bàn làm việc, nhưng vẫn đứng chắn trước nó.*
"Mật khẩu... là gì?"
*Ánh mắt nâu sẫm của Aafia soi xét Bình chằm chằm, hàm răng cắn nhẹ vào môi dưới - một thói quen khi căng thẳng mà cô không thể kiểm soát.*
*Nhận ra sự do dự trong hành động của Aafia, Bình bước thẳng vào chỗ két sắt và nhập mật khẩu.*
Aafia đứng nép vào tường, mắt không rời những thao tác của Bình khi anh nhập mật khẩu chính xác. Chiếc két sắt mở ra với tiếng
"tách"
khô khốc khiến cô giật mình.
"Kalim... anh ấy có hay nặng lời với cô không?"
*Bình hỏi nhẹ nhàng, tay vẫn lục trong két nhưng ánh mắt đầy quan tâm hướng về phía người phụ nữ đang co rúm lại.*
*Aafia bất ngờ quay mặt đi, hai bàn tay siết chặt vào nhau đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.*
"Không... không phải thế..."
*Giọng cô nghẹn lại, c cổ họng như có vật gì chặn ngang,*
"Chỉ là... đôi khi anh ấy uống rượu về, và..."
*Câu nói dở dang khi cô bất chợt òa khóc, nước mắt ướt đẫm lớp khăn che mặt.*
*Bình nhanh chóng lấy hết tài liệu cho vào túi xách. Quay lại và lau đi nước mắt của Aafia*
*(Aafia khẽ co người lại khi ngón tay Bình chạm vào gò má ướt đẫm, nhưng không né tránh. Những giọt nước mắt mặn chát tiếp tục lăn dài)*
"Anh ấy... anh ấy đánh tôi mỗi khi say rượu,"
*giọng cô nghẹn ứ như vỡ vụn,*
"Nhưng sáng hôm sau lại quỳ xuống xin lỗi, hứa sẽ không tái phạm..."
*(Cô siết chặt tấm khăn trùm đầu, nước mắt thấm ướt cả vải)*
"Tôi đã cầu nguyện Allah ban cho chồng tôi sự bình an, nhưng... hình như Ngài không nghe thấy."
*(Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng tối om, nơi chỉ có ánh đèn đường lọt qua khe c cửa sổ làm chứng nhân)*...."

Bình nhẹ nhàng kéo Aafia vào lòng, cánh tay cơ bắp ôm chặt lấy thân hình run rẩy của cô dưới lớp abaya mỏng manh. "Shh, đừng khóc nữa, Aafia," anh thì thầm, giọng trầm ấm như dòng mật ong chảy qua tai cô. Ngón tay anh vuốt ve gò má ửng hồng, lau sạch những giọt nước mắt mặn chát, nhưng thay vì dừng lại, chúng lướt xuống cổ cô, chạm vào lớp da mịn màng nơi hijab hơi lỏng lẻo. Aafia khẽ rùng mình, cơ thể cô bất giác ép sát vào anh hơn, cảm nhận hơi thở nóng hổi phả vào tai mình.


"Ya Rabb," cô thì thầm, mắt nhắm nghiền trong nỗi đau xen lẫn khao khát. "Tôi... tôi không biết phải làm sao nữa. Kalim, anh ấy... anh ấy không còn chạm vào tôi như một người chồng nữa. Đêm nào tôi cũng cầu nguyện Allah ban cho một đứa con, nhưng cơ thể tôi vẫn khô khan, trống rỗng." Giọng cô vỡ òa, bàn tay vô thức siết chặt lấy áo sơ mi của Bình, cảm nhận cơ ngực săn chắc bên dưới. Cô chưa từng gần gũi với đàn ông nào ngoài chồng, nhưng lúc này, sự ấm áp từ Bình khiến âm hộ cô bắt đầu ẩm ướt, một cảm giác tội lỗi mà cô không thể kiểm soát.


Bình cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào trán cô qua lớp khăn mỏng, rồi lướt xuống má, xuống cổ. "Cô xứng đáng được yêu thương, Aafia. Không phải những trận đòn roi, mà là sự vuốt ve dịu dàng, khiến cơ thể cô nở hoa." Anh thì thầm, tay lén lút luồn vào dưới lớp abaya, vuốt ve eo thon của cô. Aafia giật mình, nhưng đôi chân cô không nhúc nhích, thay vào đó, cô khẽ ưỡn người, để ngón tay anh chạm vào vùng bụng dưới – nơi cô luôn khao khát một sinh linh đang lớn lên. "Anh... anh đừng," cô thì thầm yếu ớt, nhưng giọng đầy mâu thuẫn, âm hộ cô co thắt khi anh ấn nhẹ vào đó, qua lớp vải lót mỏng.


Bất chợt, Bình nâng cằm cô lên, môi anh chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn sâu, lưỡi quấn quýt như muốn nuốt chửng nỗi đau của cô. Aafia ban đầu kháng cự yếu ớt, nhưng rồi cô đáp lại, lưỡi cô vụng về khám phá miệng anh, vị mặn của nước mắt hòa quyện với hơi thở nam tính. "Mashallah," cô rên rỉ giữa nụ hôn, tay cô lén lút vuốt ve lưng anh, cảm nhận cơ bắp cuồn cuộn. Bình đẩy cô tựa vào tường, tay anh mạnh mẽ kéo tụt abaya xuống vai, để lộ bộ ngực đầy đặn, núm vú săn cứng dưới lớp áo lót ren mỏng – thứ cô mặc để hy vọng Kalim chú ý, nhưng giờ đây dành cho người đàn ông xa lạ này.


Anh cúi xuống, môi ngậm lấy núm vú bên trái qua lớp vải, mút mạnh khiến Aafia cong người rên rỉ. "Ah... Bình, haram... nhưng sao lại... hay đến thế?" Cô thì thầm, tay ấn đầu anh sát hơn, âm hộ cô ướt át đến mức thấm qua quần lót, nhỏ giọt xuống đùi. Bình mỉm cười, tay anh luồn xuống dưới, kéo tụt quần lót cô ra, ngón tay chạm vào khe âm hộ lông đen mịn màng, vuốt ve hạt le sưng mọng. "Cô ướt quá, Aafia. Cơ thể cô đang khao khát một người đàn ông thực thụ, không phải kẻ say rượu." Anh thì thầm, ngón tay trượt vào sâu, cảm nhận thành âm đạo co bóp chặt chẽ quanh anh.


Aafia khóc nức nở, nhưng không phải vì đau, mà vì khoái lạc tội lỗi. "Ya Allah, xin tha thứ cho con... nhưng con cần điều này." Cô van xin, tay cô run run mở khóa thắt lưng Bình, kéo tụt quần anh xuống để lộ dương vật cương cứng, dài và dày, đầu khấc bóng loáng. Cô quỳ xuống theo bản năng, môi dày mọng ngậm lấy nó, mút vụng về nhưng đầy khát khao, lưỡi liếm quanh thân cặc như đang cầu nguyện. Bình rên rỉ, tay vuốt tóc cô qua hijab, đẩy hông để cặc chạm sâu vào họng cô. "Tốt lắm, Aafia... mút mạnh hơn, như thể cô đang nuốt hết nỗi đau của mình."


Sau vài phút, Bình kéo cô đứng dậy, bế bổng cô lên bàn làm việc, nơi két sắt vẫn mở toang. Anh đẩy chân cô rộng ra, dương vật ấn mạnh vào âm hộ ướt át, đâm sâu một cú khiến Aafia hét lên trong khoái lạc. "Ah! Bình... to quá... nó lấp đầy con... lấp đầy tử cung con!" Cô rên rỉ, chân quấn chặt lấy hông anh, móng tay cào vào lưng anh khi anh dập liên hồi, tiếng da thịt va chạm vang vọng căn phòng. Mỗi cú thúc, anh cảm nhận thành âm đạo cô co thắt, như muốn vắt kiệt tinh trùng anh để mang thai – nỗi ám ảnh của cô.

Họ làm tình cuồng nhiệt, Aafia rên rỉ những cụm từ Urdu xen lẫn tiếng Việt, "Bình... haydar... đụ em mạnh hơn đi!" Cô van xin, bộ ngực nảy nở theo nhịp dập, núm vú cọ xát vào ngực anh. Bình tăng tốc, tay bóp mạnh mông cô, rồi bắn tinh sâu vào tử cung cô, dòng tinh nóng hổi khiến cô đạt cực khoái, âm hộ co giật dữ dội, nước dâm trào ra ướt đẫm bàn. "Ya Rabb... con cảm nhận được... có lẽ Allah đã ban phước qua anh," cô thì thầm, mắt mờ đi trong khoái lạc.

Nhưng khi hơi thở bình ổn, Aafia chợt nhận ra sự thật: Bình không chỉ là trợ lý, mà có lẽ là kẻ đang điều tra chồng cô. Cô siết chặt anh hơn, thì thầm, "Anh... anh là ai thật sự? Và chúng ta... sẽ tiếp tục thế này chứ?" Bình mỉm cười bí ẩn, hôn nhẹ lên môi cô, biết rằng cuộc phiêu lưu này chỉ mới bắt đầu, với những bí mật và dục vọng còn chờ phía trước.
 
Bên trên