Michaeltrinh2024
Yếu sinh lý
Chương 1: Những Gợn Sóng Đầu Tiên
Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ len qua những tán cây xanh mướt ngoài khu vườn rộng lớn, chiếu vào căn biệt thự hai tầng ngoại ô thành phố. Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại, với tường kính lớn đón ánh sáng tự nhiên, nội thất nhập khẩu sang trọng từ gỗ quý hiếm cùng với trang thiết bị cao cấp. Phòng ăn nằm ở tầng trệt, nối liền với bếp mở, nơi mùi cà phê Pháp thơm lừng hòa quyện cùng hương bánh mì nướng và món trứng chiên patê. Tiếng chim hót ríu rít từ khu vườn phía sau nhà, xen lẫn với tiếng cười đùa của trẻ con, tạo nên một không khí ấm cúng, yên bình.
Thành ngồi ở đầu bàn ăn, bộ vest công sở chỉnh tề, mái tóc chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt điển trai với đôi mắt sâu và nụ cười tự tin thường trực. Anh 30 tuổi, trưởng phòng tại một công ty công nghệ lớn, nơi anh quản lý hàng chục nhân viên và những dự án triệu đô. Cuộc sống của anh trông như một bức tranh hoàn hảo: sự nghiệp thăng tiến, gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan. Nhưng sâu thẳm bên trong, Thành có một bí mật mà anh chưa từng dám thừa nhận với ai, kể cả chính mình. Anh luôn bị kích thích bởi ý tưởng có người khác ngắm nhìn vợ mình, và những tưởng tượng về việc chứng kiến Ngọc Linh quan hệ với đàn ông khác thường khiến anh bồn chồn, dù anh cố gắng dập tắt chúng bằng lý trí.
Bên cạnh anh là Ngọc Linh, 25 tuổi, một tiến sĩ trẻ tại Viện Nghiên Cứu, với vẻ ngoài đoan trang nhưng toát lên sức hút quyến rũ khó cưỡng. Thân hình nàng nóng bỏng: vòng một căng đầy đặn, eo thon gọn, hông nở nang, và đôi chân dài miên man. Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong gợi cảm, mái tóc dài đen nhánh buông xõa. Bên ngoài, nàng là một người phụ nữ trí thức, lịch sự, nhưng bên trong, dục vọng của nàng mãnh liệt như ngọn lửa âm ỉ, luôn khao khát những khoái lạc sâu sắc hơn, cuồng nhiệt hơn.
Giữa hai vợ chồng là Bé Chi, con gái gần 3 tuổi của họ, đang ngồi trên ghế cao, đôi mắt to tròn lấp lánh, miệng cười toe toét khi nghịch ngợm miếng bánh mì. “Bố ơi, con muốn ăn thêm trứng!” Bé Chi reo lên, giọng trẻ con lanh lảnh, khiến cả nhà bật cười.
Thành mỉm cười, xoa đầu con gái: “Được rồi, công chúa nhỏ. Bố lấy cho con nhé.” Anh với tay lấy đĩa trứng, cẩn thận gắp một miếng đặt vào bát con. Ngọc Linh nhìn chồng con trìu mến, tay nàng khẽ vuốt ve lưng Bé Chi. “Ăn ngoan nhé, hôm nay mẹ đưa con đến trường, học vẽ tranh với cô giáo.” Nàng nói, giọng dịu dàng, ấm áp. Bữa sáng diễn ra vui vẻ, với những câu chuyện nhỏ nhặt: Thành kể về dự án mới ở công ty, Ngọc Linh chia sẻ về nghiên cứu của mình, và Bé Chi chen vào bằng những câu hỏi ngây thơ.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại “cling… cling” reo vang lên từ túi Thành. Anh nhấc máy, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng. “A lô? Vâng, tôi là Trần Ngọc Thành, con trai ông Trần Ngọc Lâm. Chuyện gì vậy ạ?” Giọng bên kia đầu dây là của một y tá từ bệnh viện dưới quê, thông báo ông Lâm – cha ruột Thành – bị ngã khi làm việc ngoài đồng, đang được sơ cứu tại bệnh viện địa phương. Không nghiêm trọng nhưng cần theo dõi.
Thành tắt máy, căng thẳng nhìn vợ: “Cha anh bị ngã dưới quê, đang ở bệnh viện. Có vẻ không nặng lắm, nhưng mình nên về thăm ngay.” Ngọc Linh gật đầu, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. “Ừ, mình đưa Bé Chi đến trường trước, rồi đi luôn cho kịp” Họ nhanh chóng dọn dẹp, Bé Chi vẫn vô tư cười đùa, không hay biết gì.
Chiếc SUV sang trọng, màu đen bóng loáng, lăn bánh ra khỏi gara bên dước tầng hầm. Thành lái xe, Ngọc Linh ngồi bên cạnh, Bé Chi ở phía sau bên trên ghế trẻ em. Trên đường đến trường mầm non, không khí trong xe im lặng hơn thường lệ. Ngọc Linh nắm tay chồng: “Anh đừng lo, chắc chỉ ngã nhẹ thôi.” Thành gật đầu, nhưng lòng anh càng bồn chồn. Ông Lâm, 60 tuổi, cha anh, là một người đàn ông hiền lành, cổ hũ, sống một mình dưới quê sau khi vợ mất cách đây nhiều năm. Dáng người cao lớn, vẫn giữ được sức khỏe tốt nhờ làm việc đồng áng, nhưng tuổi tác khiến anh lo lắng.
Sau khi đưa Bé Chi đến trường, họ lái xe thẳng về quê, mất khoảng 2 tiếng. Con đường cao tốc rộng lớn, hai bên là cánh đồng xanh mướt và những ngôi làng nhỏ. Ngọc Linh dựa đầu vào vai chồng, tay vuốt ve đùi anh: “Anh mệt không? Để em lái thay.” Thành lắc đầu, mỉm cười: “Anh ổn. Chỉ hơi lo cho cha thôi, không biết cha bây giờ như thế nào!”
Đến bệnh viện, họ đậu xe ở bãi ngoài trời bên cạnh tòa nhà. Mùi khử trùng thoang thoảng, Thành và Ngọc Linh bước vào sảnh chính, nơi đông đúc bệnh nhân và người nhà. Họ tiến đến quầy lễ tân, Thành nói rõ ràng: “Tôi là Trần Ngọc Thành, con trai ông Trần Ngọc Lâm. Tôi nhận được điện thoại cha tôi đang cấp cứu tại đây. Tình trạng cha tôi như thế nào rồi?”
Một cô y tá trẻ, khoảng 25 tuổi, mái tóc buộc gọn, nhìn vào hồ sơ: “Dạ, anh chị yên tâm. Tình trạng ông Lâm không mấy nghiêm trọng, chỉ bị chấn thương nhẹ do ngã. Chúng em đã sơ cứu và chuyển ông lên phòng bệnh ở tầng 2. Anh chị có thể lên thăm và trao đổi thêm với bác sĩ chính và y tá trực.”
Thành gật đầu, làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí đợt đầu: 10 triệu đồng. Ngọc Linh đứng bên, lo lắng cắn môi. Sau đó, họ đi dọc hành lang dài, tiếng giày cao gót của Ngọc Linh vang vọng trên sàn gạch bóng loáng, đến thang máy lên tầng 2 bệnh viện.
Phòng bệnh 205 là phòng đôi, sạch sẽ, nhưng vẫn với mùi thuốc khử trùng nồng nặc khó chịu. Ông Lâm nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn tỉnh táo, dáng người cao lớn chiếm gần hết giường. Thành bước vào, giọng xúc động: “Cha! Cha sao rồi? Con nghe tin vội về ngay.”
Ông Lâm mỉm cười yếu ớt: “Không sao đâu con. Chỉ ngã thôi, già rồi nên hơi yếu.” Ngọc Linh đứng sau, đây là lần đầu nàng gặp lại cha chồng sau khi sinh Bé Chi. Nàng cúi người hỏi thăm: “Cha ơi, cha có đau lắm không? Con là Linh đây.” Khi cúi, chiếc áo sơ mi của nàng hơi hé mở, thoáng lộ ra khe ngực sâu hun hút, trắng nõn. Ông Lâm liếc nhìn rồi vội quay đi, giọng hơi run: “Ừ, con dâu. Cha ổn mà. Cảm ơn con!”
Thành quay sang bác sĩ chính của phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính: “Bác sĩ, tình trạng cha tôi thế nào?” Bác sĩ xem hồ sơ bệnh án nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ chấn thương nhẹ ở chân và vùng lưng. Chỉ cần ít vận động mạnh, chịu khó thoa thuốc hàng ngày, thì sẽ khỏi trong vòng vài tuần tới.”
Thành hỏi tiếp: “Vậy cha tôi có cần ở lại bệnh viện không?” Bác sĩ lắc đầu: “Không cần, ông có thể về nhà trong chiều nay. Chỉ cần nghỉ ngơi và theo dõi tại nhà. Nếu có chuyển biến xấu có thể đến trung tâm y tế địa phương”
Biết vậy, Thành thở phào trong lòng cảm giác nhẹ nhõm, quay sang cha: “Cha ơi, cha lên ở với vợ chồng con đi. Nhà rộng, có Bé Chi nữa, cha ở một mình dưới quê con lo lắm.” Ngọc Linh gật đầu, mỉm cười: “Dạ phải đó cha. Con cũng muốn cha lên ở chung, để con chăm sóc cha.”
Ông Lâm lưỡng lự, mắt nhìn ra cửa sổ: “Thôi, cha quen dưới quê rồi. Không muốn phiền các con.” Nhưng Thành thuyết phục: “Cha đừng nghĩ vậy. Con là con trai, chăm cha là bổn phận. Vả lại, Linh cũng đồng ý mà.” Ngọc Linh chen vào: “Cha lên đi, Bé Chi cũng nhớ ông nội lắm.” Sau một hồi nói chuyện, ông Lâm gật đầu: “Thôi được, cha lên ở tạm vài tuần, đến khi khỏe hẳn thì về.”
Trong lúc, Thành nói chuyện với y tá về lưu ý chăm sóc – “Chỉ cần tránh vận động mạnh thôi, còn thức ăn thì không cần kiêng cữ, cần tẩm bổ để mau lại sức” – Ngọc Linh ngồi bên giường, bắt đầu xoa bóp cho ông Lâm. Nàng mặc váy ôm sát, khi ngồi, đường cong cơ thể lộ rõ. Tay nàng nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay ông, những ngón tay thon dài vuốt ve da thịt, từ vai xuống khuỷu, rồi xuống bàn tay. “Cha thư giãn đi, con xoa cho cha đỡ mỏi.” Giọng nàng dịu dàng, nhưng thân hình gợi cảm khiến ngực nàng nhấp nhô theo nhịp thở, lớp áo mỏng manh không che hết sự đầy đặn. Ông Lâm ái ngại, nhắm mắt lại, cố không nhìn, nhưng cảm giác bàn tay mềm mại của con dâu khiến ông bồn chồn. Nàng chuyển sang xoa chân ông, tay vuốt từ đùi xuống bắp chân, những động tác chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng vô tình khiến ông cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể nàng. Ngực nàng rung nhẹ theo từng cử động, khe ngực thoáng lộ dưới lớp áo, khiến ông Lâm đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. “Con xoa thế này có đỡ không cha?” Nàng hỏi, mắt long lanh. Ông Lâm gật đầu, giọng khẽ: “Ừ, đỡ lắm con.”
Đầu chiều, Thành xuống phòng hành chính của bệnh viện để làm thủ tục xuất viện và đóng thêm viện phí. Mất gần nửa tiếng, anh mới xong. Một y tá trẻ đẩy xe lăn đưa ông Lâm ra tầng hầm, nơi chiếc SUV của Thành đã đậu sẵn.
Thấy chiếc xe bóng loáng, ông Lâm không khỏi ngạc nhiên: “Ôi, xe đẹp quá các con. Xe này của con à, Thành?” Thành mỉm cười, đỡ cha ngồi lên ghế sau: “Dạ, con mới đổi hồi đầu năm. Xe rộng, cha ngồi cho thoải mái.” Ông Lâm gật gù, đưa tay vuốt nhẹ mép ghế da: “Hồi xưa nhà mình mà có được chiếc xe như vầy thì sướng biết mấy…” Ngọc Linh quay lại, cười hiền: “Giờ thì cha chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là sướng nhất đó.”
Chiếc xe rời khỏi bãi, lăn bánh chậm rãi giữa dòng xe chiều. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, hắt lên khuôn mặt gầy của ông Lâm. “Về nhà rồi, vợ yêu tính sao chuyện chăm cha?” – Thành hỏi, mắt vẫn nhìn đường. Ngọc Linh đáp: “Em sẽ nấu cháo gà cho cha, thêm chút hành, gừng cho ấm bụng. Mấy hôm đầu ăn nhẹ thôi, rồi từ từ mới tăng lên.” Ông Lâm khẽ mở mắt, giọng yếu ớt: “Khỏi cầu kỳ vậy con, cha ăn gì cũng được, miễn có cháu nội bên cạnh là vui rồi.” Thành quay đầu cười: “Cha cứ nghỉ cho khỏe, mọi thứ có tụi con lo.” Ngọc Linh quay lại trêu: “Cha cứ để tụi con phục vụ, coi như bù mấy năm cha cực rồi đó.” Ông Lâm mỉm cười, đôi mắt đã lờ đờ vì mệt: “Các con hiếu thảo vậy là cha mãn nguyện rồi…”
Chỉ một lát sau, ông khẽ nghiêng đầu sang một bên, hơi thở đều lại. Thành nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ nói nhỏ: “Cha ngủ rồi.” Ngọc Linh gật đầu, giọng nhẹ như gió: “Ừ, để cha nghỉ. Mình về, em sẽ nấu nồi cháo.”
Chiếc SUV tiếp tục lao đi trên con đường đầy nắng, mang theo giấc ngủ yên bình của người cha sau những ngày dài nằm viện.
Về đến biệt thự, ông Lâm như choáng ngợp: khu vườn xanh mướt, hồ bơi lớn ở sân sau, nội thất xa hoa. Phòng ông ở cuối hành lang tầng hai, rộng rãi với giường king size và view vườn. Những ngày đầu, không khí hơi gượng gạo. Ông Lâm ngại ngùng, khi Thành và Ngọc Linh cố gắng chăm sóc. Mỗi tối sau bữa cơm, họ thay phiên xoa bóp cho ông. Khi Thành xoa, ông Lâm thoải mái. Nhưng khi Ngọc Linh vào phòng, không khí khác hẳn. Phòng ngủ ông Lâm tối om, chỉ đèn ngủ vàng vọt. Nàng mặc đồ ở nhà thoải mái, áo thun ôm sát và quần short ngắn, lộ đôi chân dài. “Cha nằm xuống đi, con xoa cho.” Nàng nói, tay vuốt ve lưng ông, từ vai xuống thắt lưng, động tác chậm rãi, ấn nhẹ vào vết thương. Ngực nàng khẽ chạm nhẹ vào lưng ông khi cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào da thịt. Ông Lâm nằm sấp, cảm giác lạ lẫm lan tỏa: bàn tay con dâu mềm mại, mùi hương cơ thể nàng thoang thoảng. Nàng xoa đùi ông, tay trượt từ bắp đùi lên, gần vùng nhạy cảm, khiến ông cứng người. “Cha thư giãn đi, đừng căng thẳng.” Nàng thì thầm, ngực nhấp nhô theo nhịp xoa. Ông Lâm hạnh phúc nhưng bồn chồn, dục vọng lâu năm bị đánh thức nhẹ nhàng.
Vài ngày sau, ông Lâm có thể đi lại một chút, bước chậm dọc hành lang. Sáng sớm, Ngọc Linh quên mất có cha chồng, bước ra khỏi phòng với chiếc áo ngủ mỏng manh, vải lụa đen ôm sát cơ thể, lộ rõ đường cong: ngực đầy đặn, núm vú mờ ảo dưới lớp vải, hông nở và mông tròn. Nàng chạm mặt ông Lâm đang đi tới. Hai người đứng sững, mắt ông Lâm vô tình lướt qua thân hình gợi cảm, vải mỏng không che hết, lộ cả vùng tam giác bí ẩn. Ngọc Linh đỏ mặt, tim đập thình thịch, cảm giác xấu hổ xen lẫn kích thích lạ lẫm. “Cha… con… xin lỗi.” Nàng lắp bắp, quay người chạy về phòng, cửa đóng sầm. Ông Lâm ái ngại, mặt đỏ bừng, lủi thủi về phòng, nghĩ mình đã làm phiền gia đình con.
Sáng hôm, khi Thành thức dậy, không thấy cha trong phòng khách, anh khẽ cau mày: “Lạ nhỉ, hôm qua cha còn đi lại được mấy bước rồi mà. Sao chưa xuống ăn sáng?” Ngọc Linh đang rót sữa cho Bé Chi, thoáng lúng túng: “Em… em cũng không biết. Nãy giờ không thấy cha ra.” Thành bước lên lầu, gõ nhẹ cửa phòng: “Cha ơi, dậy ăn sáng đi ạ.” Bên trong, giọng ông Lâm khàn khàn vọng ra: “Cha còn hơi mệt… các con cứ ăn trước đi.”
Thành quay xuống, khẽ thở dài. Ngọc Linh im lặng, trong lòng dấy lên chút áy náy — nàng hiểu lý do ông né tránh là vì chuyện ái ngại lúc sáng, vẫn giữ khoảng cách với con dâu.
Nhưng rồi, những ngày sau, ông Lâm dần khỏe hơn. Ông bắt đầu xuống bếp phụ nấu ăn, khi thì gọt rau, khi thì trông Bé Chi để Ngọc Linh có thời gian dọn dẹp. Bé Chi thì quấn quýt ông nội không rời, mỗi lần ông bày trò trốn tìm là cười khanh khách. Ngọc Linh đứng nhìn cảnh đó, trong lòng chợt mềm lại. Những e dè ban đầu dần tan biến; thay vào đó là cảm giác gần gũi, ấm cúng của một mái nhà thật sự.
Thành để ý thấy vợ mình thường trò chuyện với cha, ánh mắt dịu dàng hơn trước. Anh cảm thấy yên tâm — những khoảng cách tưởng chừng khó xóa nay đã dần được hàn gắn.
Những buổi chiều rảnh rỗi, ông Lâm hay ngồi ở bàn trà, cặm cụi bên bàn cờ tướng cũ. Tiếng quân gỗ chạm vào nhau “tách… tách…” vang lên đều đều, nghe như nhịp thở chậm rãi của một người từng trải.
Một buổi chiều muộn, Ngọc Linh ngồi xuống đối diện ông, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ làm mái tóc nàng óng ánh: “Cha kể con nghe về quê đi,” nàng nói, giọng nhẹ như hơi sương. “Ruộng vườn, đàn gà thế nào rồi ạ?” Ông Lâm ngẩng lên, nụ cười hiền hiện trên khuôn mặt sạm nắng: “Dưới quê đơn giản lắm con à. Sáng ra đồng, trưa nghỉ dưới gốc tre, chiều về cho gà ăn. Cơm thì rau vườn, cá ao. Ở đó chẳng có gì nhiều, nhưng lòng người bình thản.” “Vậy giờ ai trông nhà mình hả cha?” – Ngọc Linh hỏi, ánh mắt tò mò. “Cha nhờ ông Lương hàng xóm trông giúp. Ổng vừa là bạn đánh cờ, vừa là người tin cậy.” Ngọc Linh mỉm cười, giọng thoáng mơ màng: “Con mong có dịp được về quê, sống mấy ngày yên ả như vậy. Ở thành phố, lúc nào cũng vội…” Ông Lâm gật đầu, ánh mắt hiền từ: “Sau này, khi cha khỏe hẳn, cha sẽ dẫn con và Bé Chi về. Quê có sông, có đồng, có gió. Ở đó không cần nhiều lời, cũng thấy lòng nhẹ nhõm.” Nắng chiều nhạt dần trên tách trà còn bốc khói. Ngọc Linh khẽ gật, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường — như thể giữa cô và người cha chồng già ấy, đã có một sợi dây vô hình nối liền bằng sự chân thành và bình yên.
Vào một buổi tối muộn, sau 12 giờ khuya, khi ông Lâm nhẹ nhàng ra hành lang lấy nước, ông vô tình nhìn thấy cửa phòng Thành hé mở một khe nhỏ. Bên trong, ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra, chiếu sáng cảnh tượng nóng bỏng: Thành và Ngọc Linh đang say sưa trong cuộc ân ái cuồng nhiệt. Ngọc Linh mặc chiếc áo ngủ đen khiêu gợi, chất liệu lụa mỏng manh ôm sát lấy đường cong cơ thể, lộ rõ làn da trắng mịn và những đường nét gợi cảm chết người – từ bộ ngực đầy đặn lấp ló sau lớp vải mỏng đến cặp mông tròn lẳn và đôi chân dài thon thả.
Thành quỳ gối trước mặt vợ, mắt anh cháy bỏng dục vọng khi nhìn ngắm thân hình kiều diễm của nàng. Anh ngậm chặt dây áo ngủ giữa hai hàm răng, kéo chậm rãi từng chút một, để lớp vải lụa trượt dần xuống vai nàng, lộ ra bộ ngực trần đầy đặn, săn chắc, với hai núm vú hồng hào đang cương cứng vì kích thích. Ngọc Linh khẽ cắn môi dưới, hơi thở dồn dập, hai tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve vai chồng, khuyến khích anh tiếp tục. “Em đẹp quá, Linh ơi… Anh muốn chơi em mãi không thôi,” Thành thì thầm giọng khàn đục, đầy dâm đãng, trong khi tay anh lướt nhẹ lên bụng nàng, cảm nhận làn da nóng ran dưới đầu ngón tay. Ngọc Linh rên khẽ, giọng run rẩy: “làm đi anh… liếm của em đi… em ướt hết rồi nè.” Nàng đẩy đầu chồng xuống thấp hơn, tay vuốt ve mái tóc anh một cách âu yếm nhưng đầy khát khao, khiến anh càng hứng khởi.
Thành nhẹ nhàng đẩy Ngọc Linh nằm ngửa ra giường, thân hình nàng duỗi dài trên lớp ga giường nhăn nhúm. Anh đè lên người nàng, hai tay mạnh mẽ nhào nặn bộ ngực đầy đặn thành muôn hình vạn trạng – lúc thì bóp chặt để cảm nhận độ đàn hồi, lúc thì xoa tròn quanh núm vú, ngón cái và ngón trỏ khẽ vê nhẹ khiến nàng cong người lên vì khoái cảm. Miệng anh cúi xuống, ngậm lấy một bên núm vú, nút mạnh mẽ với tiếng “chụt chụt” ướt át vang vọng, lưỡi xoáy vòng quanh quầng vú hồng hào, cắn nhẹ bằng răng để tăng thêm sự kích thích. Ngọc Linh uốn éo thân mình, mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, rên rỉ dâm đãng: “Ối… anh… mạnh nữa đi… cắn em đi… em chịu hết nổi rồi…” Tay nàng bấu chặt vào lưng chồng, móng tay cào nhẹ tạo những vệt đỏ mờ, trong khi chân nàng quắp quanh hông anh, kéo anh sát hơn.
Không dừng lại, Thành trượt miệng xuống thấp hơn, liếm dọc theo bụng nàng – lưỡi anh lướt qua rốn, xoáy nhẹ vào đó khiến nàng rùng mình, rồi tiếp tục xuống vùng kín. Anh tách nhẹ hai đùi nàng ra, hít sâu mùi hương quyến rũ từ âm đạo ướt át, rồi úp miệng vào, lưỡi xoáy sâu vào trong, liếm láp âm vật cương cứng và hút mạnh những giọt nước nhờn đang tuôn trào. Tiếng “slurp slurp” ướt át hòa quyện với hơi thở hổn hển của cả hai, Ngọc Linh hét lên trong khoái lạc: “Aaa… anh… em sướng quá… liếm sâu nữa đi anh…” Nàng cong người lên, tay ấn đầu chồng sâu hơn, hông nàng nhấp nhô theo nhịp lưỡi anh, toàn thân run rẩy vì những đợt sóng khoái cảm dâng trào.
Sau màn dạo đầu nóng bỏng, Thành lật Ngọc Linh nằm ngửa hoàn toàn, hai chân nàng dang rộng mời gọi, âm đạo ướt át lấp lánh dưới ánh đèn, sẵn sàng đón nhận. “Đút vào em đi anh… lấp đầy em đi… em cần anh lắm,” nàng van xin trong khoái lạc, tay nàng vuốt ve dương vật cương cứng của chồng, dẫn dắt nó vào cửa mình. Thành nắm chặt đầu giường để lấy đà, thúc mạnh mẽ, dương vật cương cứng ra vào sâu thẳm, chạm đến những điểm nhạy cảm nhất bên trong nàng. Tiếng da thịt chạm nhau “phạch phạch pạch pạch” vang vọng khắp phòng, giường rung lắc kẽo kẹt theo nhịp thúc. Ngọc Linh rên lớn, giọng lạc đi vì sung sướng: “Ối… sâu nữa… đút em mạnh đi anh… em là của anh…” Thành gầm gừ đáp lại: “Em dâm quá… anh chịu hết nổi rồi… anh sắp xuất đây…” Anh tăng tốc, thúc mạnh bạo hơn, cơ bụng siết chặt, rồi xuất tinh sâu vào âm đạo nàng, dòng tinh dịch nóng hổi tràn ra, nhỏ giọt xuống ga giường.
Nhưng Ngọc Linh vẫn chưa thỏa mãn, dục vọng mãnh liệt như ngọn lửa chưa tắt khiến nàng khao khát thêm nữa. Thành mệt mỏi lăn ra ngủ, hơi thở đều đặn, trong khi nàng nằm đó một lúc, cơ thể vẫn run rẩy dư âm. Cuối cùng, nàng ngồi dậy, bước xuống giường, tinh khí và nước nhờn hòa quyện nhỏ giọt xuống sàn theo từng bước chân, tạo âm thanh “tí tách” nhỏ bé nhưng đầy gợi tình, để lại những vệt ướt át trên sàn gỗ.
Ông Lâm chứng kiến hết, lòng nóng ran. Thân hình gợi cảm của con dâu, tiếng rên dâm đãng, đánh thức dục vọng lâu năm sau khi vợ mất. Ông về phòng, nằm thao thức, hình ảnh Ngọc Linh ám ảnh, dương vật ông cương cứng, khó chịu. Ông tự hỏi liệu mình có thể kiểm soát?
Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ len qua những tán cây xanh mướt ngoài khu vườn rộng lớn, chiếu vào căn biệt thự hai tầng ngoại ô thành phố. Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại, với tường kính lớn đón ánh sáng tự nhiên, nội thất nhập khẩu sang trọng từ gỗ quý hiếm cùng với trang thiết bị cao cấp. Phòng ăn nằm ở tầng trệt, nối liền với bếp mở, nơi mùi cà phê Pháp thơm lừng hòa quyện cùng hương bánh mì nướng và món trứng chiên patê. Tiếng chim hót ríu rít từ khu vườn phía sau nhà, xen lẫn với tiếng cười đùa của trẻ con, tạo nên một không khí ấm cúng, yên bình.
Thành ngồi ở đầu bàn ăn, bộ vest công sở chỉnh tề, mái tóc chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt điển trai với đôi mắt sâu và nụ cười tự tin thường trực. Anh 30 tuổi, trưởng phòng tại một công ty công nghệ lớn, nơi anh quản lý hàng chục nhân viên và những dự án triệu đô. Cuộc sống của anh trông như một bức tranh hoàn hảo: sự nghiệp thăng tiến, gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan. Nhưng sâu thẳm bên trong, Thành có một bí mật mà anh chưa từng dám thừa nhận với ai, kể cả chính mình. Anh luôn bị kích thích bởi ý tưởng có người khác ngắm nhìn vợ mình, và những tưởng tượng về việc chứng kiến Ngọc Linh quan hệ với đàn ông khác thường khiến anh bồn chồn, dù anh cố gắng dập tắt chúng bằng lý trí.
Bên cạnh anh là Ngọc Linh, 25 tuổi, một tiến sĩ trẻ tại Viện Nghiên Cứu, với vẻ ngoài đoan trang nhưng toát lên sức hút quyến rũ khó cưỡng. Thân hình nàng nóng bỏng: vòng một căng đầy đặn, eo thon gọn, hông nở nang, và đôi chân dài miên man. Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong gợi cảm, mái tóc dài đen nhánh buông xõa. Bên ngoài, nàng là một người phụ nữ trí thức, lịch sự, nhưng bên trong, dục vọng của nàng mãnh liệt như ngọn lửa âm ỉ, luôn khao khát những khoái lạc sâu sắc hơn, cuồng nhiệt hơn.
Giữa hai vợ chồng là Bé Chi, con gái gần 3 tuổi của họ, đang ngồi trên ghế cao, đôi mắt to tròn lấp lánh, miệng cười toe toét khi nghịch ngợm miếng bánh mì. “Bố ơi, con muốn ăn thêm trứng!” Bé Chi reo lên, giọng trẻ con lanh lảnh, khiến cả nhà bật cười.
Thành mỉm cười, xoa đầu con gái: “Được rồi, công chúa nhỏ. Bố lấy cho con nhé.” Anh với tay lấy đĩa trứng, cẩn thận gắp một miếng đặt vào bát con. Ngọc Linh nhìn chồng con trìu mến, tay nàng khẽ vuốt ve lưng Bé Chi. “Ăn ngoan nhé, hôm nay mẹ đưa con đến trường, học vẽ tranh với cô giáo.” Nàng nói, giọng dịu dàng, ấm áp. Bữa sáng diễn ra vui vẻ, với những câu chuyện nhỏ nhặt: Thành kể về dự án mới ở công ty, Ngọc Linh chia sẻ về nghiên cứu của mình, và Bé Chi chen vào bằng những câu hỏi ngây thơ.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại “cling… cling” reo vang lên từ túi Thành. Anh nhấc máy, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng. “A lô? Vâng, tôi là Trần Ngọc Thành, con trai ông Trần Ngọc Lâm. Chuyện gì vậy ạ?” Giọng bên kia đầu dây là của một y tá từ bệnh viện dưới quê, thông báo ông Lâm – cha ruột Thành – bị ngã khi làm việc ngoài đồng, đang được sơ cứu tại bệnh viện địa phương. Không nghiêm trọng nhưng cần theo dõi.
Thành tắt máy, căng thẳng nhìn vợ: “Cha anh bị ngã dưới quê, đang ở bệnh viện. Có vẻ không nặng lắm, nhưng mình nên về thăm ngay.” Ngọc Linh gật đầu, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. “Ừ, mình đưa Bé Chi đến trường trước, rồi đi luôn cho kịp” Họ nhanh chóng dọn dẹp, Bé Chi vẫn vô tư cười đùa, không hay biết gì.
Chiếc SUV sang trọng, màu đen bóng loáng, lăn bánh ra khỏi gara bên dước tầng hầm. Thành lái xe, Ngọc Linh ngồi bên cạnh, Bé Chi ở phía sau bên trên ghế trẻ em. Trên đường đến trường mầm non, không khí trong xe im lặng hơn thường lệ. Ngọc Linh nắm tay chồng: “Anh đừng lo, chắc chỉ ngã nhẹ thôi.” Thành gật đầu, nhưng lòng anh càng bồn chồn. Ông Lâm, 60 tuổi, cha anh, là một người đàn ông hiền lành, cổ hũ, sống một mình dưới quê sau khi vợ mất cách đây nhiều năm. Dáng người cao lớn, vẫn giữ được sức khỏe tốt nhờ làm việc đồng áng, nhưng tuổi tác khiến anh lo lắng.
Sau khi đưa Bé Chi đến trường, họ lái xe thẳng về quê, mất khoảng 2 tiếng. Con đường cao tốc rộng lớn, hai bên là cánh đồng xanh mướt và những ngôi làng nhỏ. Ngọc Linh dựa đầu vào vai chồng, tay vuốt ve đùi anh: “Anh mệt không? Để em lái thay.” Thành lắc đầu, mỉm cười: “Anh ổn. Chỉ hơi lo cho cha thôi, không biết cha bây giờ như thế nào!”
Đến bệnh viện, họ đậu xe ở bãi ngoài trời bên cạnh tòa nhà. Mùi khử trùng thoang thoảng, Thành và Ngọc Linh bước vào sảnh chính, nơi đông đúc bệnh nhân và người nhà. Họ tiến đến quầy lễ tân, Thành nói rõ ràng: “Tôi là Trần Ngọc Thành, con trai ông Trần Ngọc Lâm. Tôi nhận được điện thoại cha tôi đang cấp cứu tại đây. Tình trạng cha tôi như thế nào rồi?”
Một cô y tá trẻ, khoảng 25 tuổi, mái tóc buộc gọn, nhìn vào hồ sơ: “Dạ, anh chị yên tâm. Tình trạng ông Lâm không mấy nghiêm trọng, chỉ bị chấn thương nhẹ do ngã. Chúng em đã sơ cứu và chuyển ông lên phòng bệnh ở tầng 2. Anh chị có thể lên thăm và trao đổi thêm với bác sĩ chính và y tá trực.”
Thành gật đầu, làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí đợt đầu: 10 triệu đồng. Ngọc Linh đứng bên, lo lắng cắn môi. Sau đó, họ đi dọc hành lang dài, tiếng giày cao gót của Ngọc Linh vang vọng trên sàn gạch bóng loáng, đến thang máy lên tầng 2 bệnh viện.
Phòng bệnh 205 là phòng đôi, sạch sẽ, nhưng vẫn với mùi thuốc khử trùng nồng nặc khó chịu. Ông Lâm nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn tỉnh táo, dáng người cao lớn chiếm gần hết giường. Thành bước vào, giọng xúc động: “Cha! Cha sao rồi? Con nghe tin vội về ngay.”
Ông Lâm mỉm cười yếu ớt: “Không sao đâu con. Chỉ ngã thôi, già rồi nên hơi yếu.” Ngọc Linh đứng sau, đây là lần đầu nàng gặp lại cha chồng sau khi sinh Bé Chi. Nàng cúi người hỏi thăm: “Cha ơi, cha có đau lắm không? Con là Linh đây.” Khi cúi, chiếc áo sơ mi của nàng hơi hé mở, thoáng lộ ra khe ngực sâu hun hút, trắng nõn. Ông Lâm liếc nhìn rồi vội quay đi, giọng hơi run: “Ừ, con dâu. Cha ổn mà. Cảm ơn con!”
Thành quay sang bác sĩ chính của phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính: “Bác sĩ, tình trạng cha tôi thế nào?” Bác sĩ xem hồ sơ bệnh án nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ chấn thương nhẹ ở chân và vùng lưng. Chỉ cần ít vận động mạnh, chịu khó thoa thuốc hàng ngày, thì sẽ khỏi trong vòng vài tuần tới.”
Thành hỏi tiếp: “Vậy cha tôi có cần ở lại bệnh viện không?” Bác sĩ lắc đầu: “Không cần, ông có thể về nhà trong chiều nay. Chỉ cần nghỉ ngơi và theo dõi tại nhà. Nếu có chuyển biến xấu có thể đến trung tâm y tế địa phương”
Biết vậy, Thành thở phào trong lòng cảm giác nhẹ nhõm, quay sang cha: “Cha ơi, cha lên ở với vợ chồng con đi. Nhà rộng, có Bé Chi nữa, cha ở một mình dưới quê con lo lắm.” Ngọc Linh gật đầu, mỉm cười: “Dạ phải đó cha. Con cũng muốn cha lên ở chung, để con chăm sóc cha.”
Ông Lâm lưỡng lự, mắt nhìn ra cửa sổ: “Thôi, cha quen dưới quê rồi. Không muốn phiền các con.” Nhưng Thành thuyết phục: “Cha đừng nghĩ vậy. Con là con trai, chăm cha là bổn phận. Vả lại, Linh cũng đồng ý mà.” Ngọc Linh chen vào: “Cha lên đi, Bé Chi cũng nhớ ông nội lắm.” Sau một hồi nói chuyện, ông Lâm gật đầu: “Thôi được, cha lên ở tạm vài tuần, đến khi khỏe hẳn thì về.”
Trong lúc, Thành nói chuyện với y tá về lưu ý chăm sóc – “Chỉ cần tránh vận động mạnh thôi, còn thức ăn thì không cần kiêng cữ, cần tẩm bổ để mau lại sức” – Ngọc Linh ngồi bên giường, bắt đầu xoa bóp cho ông Lâm. Nàng mặc váy ôm sát, khi ngồi, đường cong cơ thể lộ rõ. Tay nàng nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay ông, những ngón tay thon dài vuốt ve da thịt, từ vai xuống khuỷu, rồi xuống bàn tay. “Cha thư giãn đi, con xoa cho cha đỡ mỏi.” Giọng nàng dịu dàng, nhưng thân hình gợi cảm khiến ngực nàng nhấp nhô theo nhịp thở, lớp áo mỏng manh không che hết sự đầy đặn. Ông Lâm ái ngại, nhắm mắt lại, cố không nhìn, nhưng cảm giác bàn tay mềm mại của con dâu khiến ông bồn chồn. Nàng chuyển sang xoa chân ông, tay vuốt từ đùi xuống bắp chân, những động tác chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng vô tình khiến ông cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể nàng. Ngực nàng rung nhẹ theo từng cử động, khe ngực thoáng lộ dưới lớp áo, khiến ông Lâm đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. “Con xoa thế này có đỡ không cha?” Nàng hỏi, mắt long lanh. Ông Lâm gật đầu, giọng khẽ: “Ừ, đỡ lắm con.”
Đầu chiều, Thành xuống phòng hành chính của bệnh viện để làm thủ tục xuất viện và đóng thêm viện phí. Mất gần nửa tiếng, anh mới xong. Một y tá trẻ đẩy xe lăn đưa ông Lâm ra tầng hầm, nơi chiếc SUV của Thành đã đậu sẵn.
Thấy chiếc xe bóng loáng, ông Lâm không khỏi ngạc nhiên: “Ôi, xe đẹp quá các con. Xe này của con à, Thành?” Thành mỉm cười, đỡ cha ngồi lên ghế sau: “Dạ, con mới đổi hồi đầu năm. Xe rộng, cha ngồi cho thoải mái.” Ông Lâm gật gù, đưa tay vuốt nhẹ mép ghế da: “Hồi xưa nhà mình mà có được chiếc xe như vầy thì sướng biết mấy…” Ngọc Linh quay lại, cười hiền: “Giờ thì cha chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là sướng nhất đó.”
Chiếc xe rời khỏi bãi, lăn bánh chậm rãi giữa dòng xe chiều. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, hắt lên khuôn mặt gầy của ông Lâm. “Về nhà rồi, vợ yêu tính sao chuyện chăm cha?” – Thành hỏi, mắt vẫn nhìn đường. Ngọc Linh đáp: “Em sẽ nấu cháo gà cho cha, thêm chút hành, gừng cho ấm bụng. Mấy hôm đầu ăn nhẹ thôi, rồi từ từ mới tăng lên.” Ông Lâm khẽ mở mắt, giọng yếu ớt: “Khỏi cầu kỳ vậy con, cha ăn gì cũng được, miễn có cháu nội bên cạnh là vui rồi.” Thành quay đầu cười: “Cha cứ nghỉ cho khỏe, mọi thứ có tụi con lo.” Ngọc Linh quay lại trêu: “Cha cứ để tụi con phục vụ, coi như bù mấy năm cha cực rồi đó.” Ông Lâm mỉm cười, đôi mắt đã lờ đờ vì mệt: “Các con hiếu thảo vậy là cha mãn nguyện rồi…”
Chỉ một lát sau, ông khẽ nghiêng đầu sang một bên, hơi thở đều lại. Thành nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ nói nhỏ: “Cha ngủ rồi.” Ngọc Linh gật đầu, giọng nhẹ như gió: “Ừ, để cha nghỉ. Mình về, em sẽ nấu nồi cháo.”
Chiếc SUV tiếp tục lao đi trên con đường đầy nắng, mang theo giấc ngủ yên bình của người cha sau những ngày dài nằm viện.
Về đến biệt thự, ông Lâm như choáng ngợp: khu vườn xanh mướt, hồ bơi lớn ở sân sau, nội thất xa hoa. Phòng ông ở cuối hành lang tầng hai, rộng rãi với giường king size và view vườn. Những ngày đầu, không khí hơi gượng gạo. Ông Lâm ngại ngùng, khi Thành và Ngọc Linh cố gắng chăm sóc. Mỗi tối sau bữa cơm, họ thay phiên xoa bóp cho ông. Khi Thành xoa, ông Lâm thoải mái. Nhưng khi Ngọc Linh vào phòng, không khí khác hẳn. Phòng ngủ ông Lâm tối om, chỉ đèn ngủ vàng vọt. Nàng mặc đồ ở nhà thoải mái, áo thun ôm sát và quần short ngắn, lộ đôi chân dài. “Cha nằm xuống đi, con xoa cho.” Nàng nói, tay vuốt ve lưng ông, từ vai xuống thắt lưng, động tác chậm rãi, ấn nhẹ vào vết thương. Ngực nàng khẽ chạm nhẹ vào lưng ông khi cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào da thịt. Ông Lâm nằm sấp, cảm giác lạ lẫm lan tỏa: bàn tay con dâu mềm mại, mùi hương cơ thể nàng thoang thoảng. Nàng xoa đùi ông, tay trượt từ bắp đùi lên, gần vùng nhạy cảm, khiến ông cứng người. “Cha thư giãn đi, đừng căng thẳng.” Nàng thì thầm, ngực nhấp nhô theo nhịp xoa. Ông Lâm hạnh phúc nhưng bồn chồn, dục vọng lâu năm bị đánh thức nhẹ nhàng.
Vài ngày sau, ông Lâm có thể đi lại một chút, bước chậm dọc hành lang. Sáng sớm, Ngọc Linh quên mất có cha chồng, bước ra khỏi phòng với chiếc áo ngủ mỏng manh, vải lụa đen ôm sát cơ thể, lộ rõ đường cong: ngực đầy đặn, núm vú mờ ảo dưới lớp vải, hông nở và mông tròn. Nàng chạm mặt ông Lâm đang đi tới. Hai người đứng sững, mắt ông Lâm vô tình lướt qua thân hình gợi cảm, vải mỏng không che hết, lộ cả vùng tam giác bí ẩn. Ngọc Linh đỏ mặt, tim đập thình thịch, cảm giác xấu hổ xen lẫn kích thích lạ lẫm. “Cha… con… xin lỗi.” Nàng lắp bắp, quay người chạy về phòng, cửa đóng sầm. Ông Lâm ái ngại, mặt đỏ bừng, lủi thủi về phòng, nghĩ mình đã làm phiền gia đình con.
Sáng hôm, khi Thành thức dậy, không thấy cha trong phòng khách, anh khẽ cau mày: “Lạ nhỉ, hôm qua cha còn đi lại được mấy bước rồi mà. Sao chưa xuống ăn sáng?” Ngọc Linh đang rót sữa cho Bé Chi, thoáng lúng túng: “Em… em cũng không biết. Nãy giờ không thấy cha ra.” Thành bước lên lầu, gõ nhẹ cửa phòng: “Cha ơi, dậy ăn sáng đi ạ.” Bên trong, giọng ông Lâm khàn khàn vọng ra: “Cha còn hơi mệt… các con cứ ăn trước đi.”
Thành quay xuống, khẽ thở dài. Ngọc Linh im lặng, trong lòng dấy lên chút áy náy — nàng hiểu lý do ông né tránh là vì chuyện ái ngại lúc sáng, vẫn giữ khoảng cách với con dâu.
Nhưng rồi, những ngày sau, ông Lâm dần khỏe hơn. Ông bắt đầu xuống bếp phụ nấu ăn, khi thì gọt rau, khi thì trông Bé Chi để Ngọc Linh có thời gian dọn dẹp. Bé Chi thì quấn quýt ông nội không rời, mỗi lần ông bày trò trốn tìm là cười khanh khách. Ngọc Linh đứng nhìn cảnh đó, trong lòng chợt mềm lại. Những e dè ban đầu dần tan biến; thay vào đó là cảm giác gần gũi, ấm cúng của một mái nhà thật sự.
Thành để ý thấy vợ mình thường trò chuyện với cha, ánh mắt dịu dàng hơn trước. Anh cảm thấy yên tâm — những khoảng cách tưởng chừng khó xóa nay đã dần được hàn gắn.
Những buổi chiều rảnh rỗi, ông Lâm hay ngồi ở bàn trà, cặm cụi bên bàn cờ tướng cũ. Tiếng quân gỗ chạm vào nhau “tách… tách…” vang lên đều đều, nghe như nhịp thở chậm rãi của một người từng trải.
Một buổi chiều muộn, Ngọc Linh ngồi xuống đối diện ông, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ làm mái tóc nàng óng ánh: “Cha kể con nghe về quê đi,” nàng nói, giọng nhẹ như hơi sương. “Ruộng vườn, đàn gà thế nào rồi ạ?” Ông Lâm ngẩng lên, nụ cười hiền hiện trên khuôn mặt sạm nắng: “Dưới quê đơn giản lắm con à. Sáng ra đồng, trưa nghỉ dưới gốc tre, chiều về cho gà ăn. Cơm thì rau vườn, cá ao. Ở đó chẳng có gì nhiều, nhưng lòng người bình thản.” “Vậy giờ ai trông nhà mình hả cha?” – Ngọc Linh hỏi, ánh mắt tò mò. “Cha nhờ ông Lương hàng xóm trông giúp. Ổng vừa là bạn đánh cờ, vừa là người tin cậy.” Ngọc Linh mỉm cười, giọng thoáng mơ màng: “Con mong có dịp được về quê, sống mấy ngày yên ả như vậy. Ở thành phố, lúc nào cũng vội…” Ông Lâm gật đầu, ánh mắt hiền từ: “Sau này, khi cha khỏe hẳn, cha sẽ dẫn con và Bé Chi về. Quê có sông, có đồng, có gió. Ở đó không cần nhiều lời, cũng thấy lòng nhẹ nhõm.” Nắng chiều nhạt dần trên tách trà còn bốc khói. Ngọc Linh khẽ gật, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường — như thể giữa cô và người cha chồng già ấy, đã có một sợi dây vô hình nối liền bằng sự chân thành và bình yên.
Vào một buổi tối muộn, sau 12 giờ khuya, khi ông Lâm nhẹ nhàng ra hành lang lấy nước, ông vô tình nhìn thấy cửa phòng Thành hé mở một khe nhỏ. Bên trong, ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra, chiếu sáng cảnh tượng nóng bỏng: Thành và Ngọc Linh đang say sưa trong cuộc ân ái cuồng nhiệt. Ngọc Linh mặc chiếc áo ngủ đen khiêu gợi, chất liệu lụa mỏng manh ôm sát lấy đường cong cơ thể, lộ rõ làn da trắng mịn và những đường nét gợi cảm chết người – từ bộ ngực đầy đặn lấp ló sau lớp vải mỏng đến cặp mông tròn lẳn và đôi chân dài thon thả.
Thành quỳ gối trước mặt vợ, mắt anh cháy bỏng dục vọng khi nhìn ngắm thân hình kiều diễm của nàng. Anh ngậm chặt dây áo ngủ giữa hai hàm răng, kéo chậm rãi từng chút một, để lớp vải lụa trượt dần xuống vai nàng, lộ ra bộ ngực trần đầy đặn, săn chắc, với hai núm vú hồng hào đang cương cứng vì kích thích. Ngọc Linh khẽ cắn môi dưới, hơi thở dồn dập, hai tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve vai chồng, khuyến khích anh tiếp tục. “Em đẹp quá, Linh ơi… Anh muốn chơi em mãi không thôi,” Thành thì thầm giọng khàn đục, đầy dâm đãng, trong khi tay anh lướt nhẹ lên bụng nàng, cảm nhận làn da nóng ran dưới đầu ngón tay. Ngọc Linh rên khẽ, giọng run rẩy: “làm đi anh… liếm của em đi… em ướt hết rồi nè.” Nàng đẩy đầu chồng xuống thấp hơn, tay vuốt ve mái tóc anh một cách âu yếm nhưng đầy khát khao, khiến anh càng hứng khởi.
Thành nhẹ nhàng đẩy Ngọc Linh nằm ngửa ra giường, thân hình nàng duỗi dài trên lớp ga giường nhăn nhúm. Anh đè lên người nàng, hai tay mạnh mẽ nhào nặn bộ ngực đầy đặn thành muôn hình vạn trạng – lúc thì bóp chặt để cảm nhận độ đàn hồi, lúc thì xoa tròn quanh núm vú, ngón cái và ngón trỏ khẽ vê nhẹ khiến nàng cong người lên vì khoái cảm. Miệng anh cúi xuống, ngậm lấy một bên núm vú, nút mạnh mẽ với tiếng “chụt chụt” ướt át vang vọng, lưỡi xoáy vòng quanh quầng vú hồng hào, cắn nhẹ bằng răng để tăng thêm sự kích thích. Ngọc Linh uốn éo thân mình, mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, rên rỉ dâm đãng: “Ối… anh… mạnh nữa đi… cắn em đi… em chịu hết nổi rồi…” Tay nàng bấu chặt vào lưng chồng, móng tay cào nhẹ tạo những vệt đỏ mờ, trong khi chân nàng quắp quanh hông anh, kéo anh sát hơn.
Không dừng lại, Thành trượt miệng xuống thấp hơn, liếm dọc theo bụng nàng – lưỡi anh lướt qua rốn, xoáy nhẹ vào đó khiến nàng rùng mình, rồi tiếp tục xuống vùng kín. Anh tách nhẹ hai đùi nàng ra, hít sâu mùi hương quyến rũ từ âm đạo ướt át, rồi úp miệng vào, lưỡi xoáy sâu vào trong, liếm láp âm vật cương cứng và hút mạnh những giọt nước nhờn đang tuôn trào. Tiếng “slurp slurp” ướt át hòa quyện với hơi thở hổn hển của cả hai, Ngọc Linh hét lên trong khoái lạc: “Aaa… anh… em sướng quá… liếm sâu nữa đi anh…” Nàng cong người lên, tay ấn đầu chồng sâu hơn, hông nàng nhấp nhô theo nhịp lưỡi anh, toàn thân run rẩy vì những đợt sóng khoái cảm dâng trào.
Sau màn dạo đầu nóng bỏng, Thành lật Ngọc Linh nằm ngửa hoàn toàn, hai chân nàng dang rộng mời gọi, âm đạo ướt át lấp lánh dưới ánh đèn, sẵn sàng đón nhận. “Đút vào em đi anh… lấp đầy em đi… em cần anh lắm,” nàng van xin trong khoái lạc, tay nàng vuốt ve dương vật cương cứng của chồng, dẫn dắt nó vào cửa mình. Thành nắm chặt đầu giường để lấy đà, thúc mạnh mẽ, dương vật cương cứng ra vào sâu thẳm, chạm đến những điểm nhạy cảm nhất bên trong nàng. Tiếng da thịt chạm nhau “phạch phạch pạch pạch” vang vọng khắp phòng, giường rung lắc kẽo kẹt theo nhịp thúc. Ngọc Linh rên lớn, giọng lạc đi vì sung sướng: “Ối… sâu nữa… đút em mạnh đi anh… em là của anh…” Thành gầm gừ đáp lại: “Em dâm quá… anh chịu hết nổi rồi… anh sắp xuất đây…” Anh tăng tốc, thúc mạnh bạo hơn, cơ bụng siết chặt, rồi xuất tinh sâu vào âm đạo nàng, dòng tinh dịch nóng hổi tràn ra, nhỏ giọt xuống ga giường.
Nhưng Ngọc Linh vẫn chưa thỏa mãn, dục vọng mãnh liệt như ngọn lửa chưa tắt khiến nàng khao khát thêm nữa. Thành mệt mỏi lăn ra ngủ, hơi thở đều đặn, trong khi nàng nằm đó một lúc, cơ thể vẫn run rẩy dư âm. Cuối cùng, nàng ngồi dậy, bước xuống giường, tinh khí và nước nhờn hòa quyện nhỏ giọt xuống sàn theo từng bước chân, tạo âm thanh “tí tách” nhỏ bé nhưng đầy gợi tình, để lại những vệt ướt át trên sàn gỗ.
Ông Lâm chứng kiến hết, lòng nóng ran. Thân hình gợi cảm của con dâu, tiếng rên dâm đãng, đánh thức dục vọng lâu năm sau khi vợ mất. Ông về phòng, nằm thao thức, hình ảnh Ngọc Linh ám ảnh, dương vật ông cương cứng, khó chịu. Ông tự hỏi liệu mình có thể kiểm soát?


