Chương 31: Những Cảm Xúc Đan Xen
Ánh nắng cuối giờ trưa chói chang chiếu xuyên qua hành lang tầng 10 bệnh viện, kéo dài những bóng đổ dài ngoằng trên sàn gạch bóng loáng, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng đầy áp lực. Sau khi cửa thang máy đóng sầm lại sau phía sau, lòng Ngọc Linh vẫn còn ậm ực khó chịu vì cú bóp ngực bất ngờ và lời chọc ghẹo đầy nham hiểm của Minh. Cái gã trai trẻ ấy, với nụ cười tinh quái và ánh mắt gian xảo, luôn khiến nàng cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy nguy hiểm – vừa sợ hãi, vừa kích thích lạ lẫm. Nàng siết chặt tay, cố xua tan hình ảnh bàn tay hắn chạm vào bầu vú đầy đặn của mình, cảm giác râm ran khoái lạc tội lỗi vẫn còn vương vấn, khiến vùng kín nàng bất giác co thắt nhẹ, nước nhờn rỉ ra thấm ướt lớp nội y mỏng manh. “Thằng lưu manh, đừng hòng quay lại đây nữa,” nàng thầm nghĩ, mặt đỏ bừng vì giận dữ xen lẫn dục vọng dâng trào mà nàng không thể kiểm soát.
Nàng bước nhanh về hướng phòng bệnh, đôi giày cao gót vang lên những tiếng “cốc cốc” đều đặn trên sàn, như nhịp tim đang đập loạn của chính mình. Ở trong phòng, không khí trong phòng vẫn yên bình như cũ – ánh nắng dịu nhẹ qua rèm cửa sổ, chiếu lên giường bệnh nơi ông Lâm đang ngồi tựa lưng vào gối, đôi mắt sâu hun hút nhìn ra ngoài với vẻ suy tư xa xăm. Ông Lâm giật mình quay đầu, nụ cười hiền từ nở trên khuôn mặt rám nắng: “Con dâu về rồi à? Sao mặt con đỏ thế kia, có chuyện gì vậy?” Giọng ông ấm áp, đầy quan tâm, khiến Ngọc Linh chợt giật mình, cố che giấu bằng một nụ cười gượng gạo. Nàng ngồi xuống ghế sofa cạnh giường, tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh buông xõa, cố gắng giữ giọng bình thường: “Dạ không có gì đâu cha, con chỉ hơi mệt thôi. Cậu Minh về rồi, con tiễn cậu ta ra gần đến thang máy.”
Ông Lâm gật gù, ánh mắt ông thoáng lấp lánh khi nhắc đến Minh: “Cậu ta hay lắm, khôn ngoan và có chí tiến thủ. Cha thấy cậu ấy giống cha lúc trẻ – bốc đồng, mãnh liệt, gan dạ. Hồi cha bằng tuổi cậu ta, lúc ở dưới quê, cũng vừa học vừa làm, chịu khó lắm. Sao con không thích cậu ấy hả con dâu? Cha thấy con có vẻ khó chịu khi nói chuyện với cậu ta.” Lời ông nói khiến Ngọc Linh lòng dâng trào một cơn sóng hỗn loạn. Nàng cúi đầu, cố che giấu suy nghĩ nội tâm: “Giống nhau thật sao? Đúng rồi, cả hai đều mạnh bạo khi làm tình, đều khiến con run rẩy trong khoái lạc tột độ.” Hình ảnh đêm đó với Minh ùa về – thân hình lực lưỡng của hắn đè nghiến nàng trên sofa, dương vật dài ngoằng đút sâu mạnh bạo vào âm đạo nàng, tiếng da thịt va chạm “phạch phạch pạch pạch” vang vọng, khoái lạc dâng trào khiến nàng rên rỉ dâm đãng, nước nhờn tuôn ra lênh láng. Rồi lại nghĩ đến ông Lâm đêm qua, dương vật khổng lồ của ông lấp đầy nàng dưới vòi sen, đâm sâu đến tử cung khiến nàng hét lên sung sướng. “Nếu không xấu sao lại làm ra mấy chuyện đó? Cưỡng dâm con, nhưng rồi không hiểu vì sao con lại xuôi theo vì những cảm xúc mãnh liệt ấy…” Nàng cắn môi, giọng nhỏ nhẹ trả lời: “Con không mấy cảm tình với cậu ta, người gì mà ranh ma, không thành thật lại lưu manh. Cha đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa nhé.”
Ông Lâm nhắm mắt, tựa đầu vào gối, giọng trầm ấm đầy trải nghiệm: “Cha nhìn người không sai đâu con. Cậu ta chưa hẳn là người xấu như con nghĩ. Đời cha gặp nhiều người như vậy, bề ngoài lưu manh nhưng lòng dạ thẳng thắn, chỉ là tuổi trẻ bồng bột thôi. Cha thấy ở cậu ấy có lửa, có sức sống – giống cha ngày xưa, lao vào đời mà không sợ gì. Thôi, con đừng nghĩ nhiều, cha hơi mệt rồi, cha nằm ngủ một chút đây.” Ông khẽ thở dài, mí mắt nặng trĩu khép lại, hơi thở đều đặn vang lên trong phòng yên tĩnh. Ngọc Linh nhìn ông, lòng chợt mềm lại – ông Lâm, người cha chồng tính tình hiền lành nhưng lại có dục vọng mãnh liệt, đã đánh thức trong nàng những khát khao sâu thẳm. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho ông, tay vuốt ve nhẹ lên cánh tay săn chắc, cảm nhận hơi ấm da thịt khiến dục vọng nàng lại rục rịch. “Cha ngủ ngon nhé,” nàng thì thầm, rồi đi lại ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra thành phố nhộn nhịp dưới ánh nắng gắt buổi cuối giờ trưa.
Ánh nắng chiếu qua kính, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và làn da trắng nõn mịn màng. Ngọc Linh lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, nhắn tin cho mẹ – bà Ngọc Lan: “Mẹ ơi, Bé Chi hôm nay thế nào? Con báo tin vui, cha chồng con đã tỉnh từ đêm qua rồi ạ.” Tin nhắn gửi đi, nàng ngồi chờ, lòng chợt dâng lên nỗi nhớ con gái – Bé Chi, cô bé gần 3 tuổi với đôi mắt to tròn lấp lánh, luôn quấn quýt ông nội. Điện thoại rung nhẹ, bà Ngọc Lan nhắn lại: “Bé Chi đang ở trường, ngoan lắm con ơi. Luôn hỏi về ông nội, bảo nhớ ông nội kể chuyện. Ông sui tỉnh là tốt rồi, mẹ mừng cho gia đình con. Chiều nay mẹ rước Bé Chi về trường rồi ghé bệnh viện thăm ông sui luôn nhé.” Ngọc Linh đọc tin, suy nghĩ giây lát – nàng không muốn mẹ và Bé Chi vào bệnh viện lúc này, nơi đầy mùi thuốc khử trùng và không khí nặng nề, nhất là khi ông Lâm cũng sắp xin xuất viện sớm. Nàng nhắn lại: “Mẹ và Bé Chi khỏi vào ạ, con sẽ gửi lời hỏi thăm của mẹ đến cha chồng con. Cha con muốn ký giấy về nhà sớm, ông nhớ nhà rồi. Khi nào về nhà thì mẹ và Bé Chi sang chơi, thăm ông luôn thể. Con không muốn Bé Chi ra vào bệnh viện, không sạch sẽ lắm ạ.”
Bà Ngọc Lan bên kia đầu dây, ngồi trong căn chung cư cao cấp của mình, đọc tin nhắn con gái mà lòng chợt băn khoăn. Bà nhắn lại: “Sao vậy con gái? Ông sui tỉnh rồi, mẹ muốn vào thăm cho phải phép. Bé Chi cũng nhớ ông nội lắm.” Ngọc Linh cắn môi, tay lướt nhanh: “Tại cha con muốn về nhà sớm, nhớ Bé Chi rồi ạ. Bệnh viện không tốt cho trẻ con, con sợ Bé Chi bị lây bệnh gì. Khi nào về nhà biệt thự, mẹ sang chơi thoải mái hơn.” Bà Ngọc Lan thở dài, nghĩ con gái lo xa, nhưng cũng hiểu ý: “Vậy cũng được con. Khi nào ông sui xuất viện, mẹ và Bé Chi sẽ sang thăm. Mà thằng Thành đi công tác chưa về, con cứ để Bé Chi bên mẹ thêm vài ngày nữa nha. Khi nào ông sui về nhà, con cứ lo cho ông trước, Bé Chi ở bên mẹ vẫn thoải mái, nhà mẹ cũng chẳng thiếu gì cả – đồ chơi, sữa, bánh kẹo đầy đủ. Con đừng lo, mẹ chăm cháu ngoại như lúc xưa chăm sóc cho con mà.” Ngọc Linh đọc tin, lòng phân vân – nàng nhớ con, nhưng cũng biết mẹ chăm sóc cũng rất tốt, và lúc này nàng cần tập trung vào ông Lâm, vào những cảm xúc dục vọng cấm kỵ đang dâng trào. “Thôi vậy cũng được mẹ, để khi nào về nhà rồi xem như thế nào đã. Con tạm biệt mẹ nhé, con tranh thủ lúc cha chồng ngủ, đi xuống nhà hàng mua đồ ăn trưa.” Bà Ngọc Lan nhắn lại: “Ừ con, mẹ chào con. Nhớ giữ sức khỏe nhé con gái.”
Ngọc Linh cất điện thoại, đứng dậy đi lại giường bệnh. Ông Lâm vẫn đang ngủ thiếp, hơi thở đều đặn, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đầy sức sống sau cơn hôn mê. Nàng cúi xuống, thì thầm khẽ bên tai ông: “Cha ơi, con đi xuống nhà hàng ăn trưa, con sẽ mua đồ ăn mang lên cho cha. Cha nằm đây ngủ ngon nhé.” Hơi thở ấm áp của nàng phả vào tai ông, khiến ông Lâm khẽ động đậy nhưng vẫn nhắm mắt, lòng ông chợt ấm áp vì sự quan tâm của con dâu. Ngọc Linh mỉm cười, nhẹ nhàng mở cửa bước ra, rồi cũng khép lại một cách cẩn thận để không làm ồn.
Hành lang tầng 10 vẫn yên tĩnh như mọi ngày, tiếng máy móc “beep beep” từ các phòng bệnh khác vang vọng nhẹ nhàng. Khi đi ngang khu trực y tá, Ngọc Linh mỉm cười lịch sự chào mọi người: “Chị đi xuống nhà hàng ăn trưa, có gì mấy em giúp chị để ý cha chồng chị nhé.” Một cô y tá trẻ, mái tóc búi cao gọn gàng, đang nhấm nháp miếng bánh còn sót lại từ sáng, cười tươi: “Chị cứ yên tâm đi, chúng em sẽ chăm sóc tốt cho ông cụ. Bánh chị mua ngon lắm, cảm ơn chị nhé!” Ngọc Linh gật đầu: “Bánh ngon ăn ngon tốt rồi! Ăn cho vui miệng.” Mấy cô y tá đồng thanh: “Ngon lắm chị, ngọt vừa phải, thơm lừng!” Khi Ngọc Linh chuẩn bị bước đi, y tá trưởng – một người phụ nữ tầm tuổi trung niên với khuôn mặt nghiêm túc nhưng thân thiện – gọi giật: “À chị Linh ơi, vì ông cụ vừa mới tỉnh dậy nên cần phải được vệ sinh sạch sẽ. Đây là dịch vụ VIP cao cấp, mọi thứ đều phải tốt nhất.” Ngọc Linh khó hiểu, quay lại hỏi: “Vệ sinh là như thế nào em?” Y tá trưởng giải thích: “Dạ, nếu người nhà cần, chúng em sẽ cử y tá đến phụ giúp tắm rửa, thay đồ cho bệnh nhân, làm vệ sinh toàn thân để ông cụ thoải mái hơn.”
Lời nói ấy khiến Ngọc Linh chợt chột dạ – đêm qua, chính nàng đã tắm rửa cho ông Lâm dưới vòi sen, vuốt ve cơ thể ông, bú mút dương vật khổng lồ đến khi khoái lạc dâng trào. Hình ảnh ấy ùa về, khiến vùng kín nàng nóng ran, nước nhờn tuôn ra thêm. “Nhưng nếu không đồng ý, người ta sẽ nghi ngờ sao ông sạch sẽ thế này?” Nàng nghĩ thầm, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy có gì tụi em giúp chị nhé. Khi nào chị đi ăn trưa về, mấy em cử người đến phòng giúp ông cụ tắm rửa và vệ sinh nha.” Y tá trưởng mỉm cười: “Dạ vâng, em sẽ cử hai y tá đến giúp. Chị yên tâm.” Ngọc Linh gật đầu, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ – ghen tị mơ hồ, nhưng nàng cố xua tan, bước vào thang máy xuống tầng 1.
Bên dưới tầng một bệnh viện, không khí nhộn nhịp hơn với bệnh nhân và người nhà qua qua lại lại. Ngọc Linh bước ra ngoài, gió mát buổi trưa thổi nhẹ qua mái tóc nàng, làm chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt bay nhẹ, tôn lên đường cong cơ thể gợi cảm: bộ ngực đầy đặn rung rung theo nhịp bước, eo thon gọn dẫn xuống hông nở nang, đôi chân dài miên man khiến bao ánh mắt đàn ông đổ dồn về phía nàng. Nàng tự tin bước vào nhà hàng quen thuộc – nơi hôm trước nàng đặt bánh sinh nhật – không để ý đến những cặp mắt thèm khát xung quanh, như muốn lột trần quần áo nàng xuống để chiêm ngưỡng làn da trắng nõn mịn màng. Tiến đến quầy thu ngân, nàng order: “Cho chị một phần Salad cá ngừ rau xanh với nước chanh vắt ăn tại chỗ nhé.” Cô thu ngân nhanh nhẹn lấy order của khách cùng với bấm máy “cạch cạch”, tính tiền: “Dạ của chị tất cả là 170 ngàn ạ.” Ngọc Linh đưa tờ 200 ngàn, mỉm cười: “Giữ tiền thối nhé em.” Cô thu ngân cảm ơn rối rít, rồi hướng dẫn nàng đến một bàn sạch sẽ bên góc trong nhà hàng, kê cạnh cửa sổ nhìn ra khuôn viên bệnh viện xanh mướt.
Vừa ngồi xuống không lâu, một cô phục vụ trẻ trung – trông còn rất nhỏ tuổi, mái tóc buộc đuôi gà gọn gàng – bưng đồ ăn đến. Cô bé lịch sự đặt dĩa Salad cá ngừ rau xanh xuống bàn, với những miếng cá ngừ tươi rói lẫn trong rau củ xanh mướt, sau đó là ly nước chanh vắt vàng óng, và bộ muỗng nĩa được đặt bên phải một cách chuyên nghiệp, như phong cách nhà hàng 5 sao. “Dạ…. chị còn cần gì nữa không ạ?” Cô bé hỏi, giọng ngọt ngào. Ngọc Linh mỉm cười: “Cho chị order thêm một phần cơm thịt nướng với ly cà phê mang đi nhé em.” Cô phục vụ gật đầu: “Dạ… em sẽ mang ra khi chị dùng xong bữa. Chúc chị dùng ngon miệng ạ.” Rồi cô bé bước đi, để Ngọc Linh ngồi một mình thoải mái thưởng thức.
Nàng cầm muỗng, xiên một miếng cá ngừ tươi, nhai chậm rãi, vị chua ngọt của nước sốt hòa quyện với rau củ giòn tan, khiến nàng thư giãn. Vừa ăn, nàng vừa lướt điện thoại – xem tin tức, check email công việc, nhưng suy nghĩ vẫn lang thang về ông Lâm, về Minh, về những dục vọng đang bùng nổ trong lòng. “Cha chồng tỉnh rồi, nhưng dục vọng của ông mạnh mẽ thế, liệu mình có thỏa mãn được?” Nàng nghĩ, mặt đỏ bừng khi nhớ lại dương vật khổng lồ của ông đâm sâu vào âm đạo nàng, lấp đầy đến mức sướng điên đảo. Xung quanh, những ánh mắt đàn ông vẫn cứ thế soi mói nàng – một người đàn ông trung niên ngồi bàn bên cạnh liếc trộm bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở của nàng, tưởng tượng được bóp nắn chúng; một chàng trai trẻ hơn thì nhìn chằm chằm đôi chân dài miên man, thầm mơ mộng được vuốt ve nó. Ngọc Linh biết hết, nhưng nàng không quan tâm – nàng quen với những ánh nhìn ấy, thậm chí đôi khi nó còn kích thích dục vọng trong nàng.
Khi gần xong bữa, hộp cơm thịt nướng thơm lừng – miếng thịt nướng vàng ruộm với cơm trắng dẻo, kèm với dưa chua – cùng ly cà phê nóng hổi được gói cẩn thận mang ra. Ngọc Linh thanh toán thêm khoảng 150 ngàn nữa, nàng đưa 200 ngàn và không lấy thối, rồi đứng dậy rời đi, tay cầm túi đồ ăn, để lại những tiếng thì thầm tiếc nuối từ đám đàn ông trong nhà hàng.
Quay về tầng 10 bệnh viện, thang máy mở ra với tiếng “ting” nhẹ nhàng. Ngọc Linh đi ngang khu trực y tá, y tá trưởng mỉm cười: “Chị về rồi ạ? Tụi em đã chuẩn bị xong, em cùng một y tá nữa sẽ theo chị về phòng giúp ông cụ tắm rửa và vệ sinh.” Ngọc Linh miễn cưỡng cười đáp: “Ừ em, cảm ơn.” Cả ba cùng đi về hướng phòng bệnh – Ngọc Linh dẫn đầu, hai y tá theo sau, một cô trẻ trung với thân hình thon thả, bộ ngực vừa phải dưới lớp blouse xanh; cô kia hơi lớn tuổi hơn, nhưng vẫn gợi cảm với vòng một đầy đặn. Ngọc Linh lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu – ghen tuông mơ hồ, nghĩ đến hai cô y tá chạm vào cơ thể cha chồng mình, vào dương vật khổng lồ ấy cái mà có lúc nàng chỉ nó chỉ có thể là của riêng nàng.
Khi mở cửa bước vào, ông Lâm lúc này đã thức, ngồi tựa lưng lên thành giường, ánh mắt xa xăm suy tư về ký ức tuổi trẻ. Ông giật mình khi thấy Ngọc Linh và hai y tá: “Con dâu về rồi, cha vừa ngủ dậy từ lúc nãy. Sao lại có…?” Ngọc Linh hiểu ý, liền nói: “Dạ, hai y tá theo con vào để làm vệ sinh cho cha. Đây là dịch vụ VIP, họ giúp tắm rửa, thay đồ cho cha thoải mái hơn.” Ông Lâm ái ngại, mặt đỏ bừng: “Không cần đâu con, cha tự làm được.” Nhưng y tá trưởng kiên quyết: “Dạ ông ơi, đây là trách nhiệm của chúng em. Nếu không làm, em sẽ bị trách phạt vì không chu đáo với bệnh nhân.” Ông Lâm nhìn Ngọc Linh, thấy nàng gật đầu miễn cưỡng, đành đồng ý, lòng lo lắng sợ con dâu giận – ông biết dục vọng giữa hai người là bí mật, giờ để người khác chạm vào cơ thể mình, ông sợ nàng sẽ khó chịu.
Ngọc Linh đặt cơm lên bàn: “À cha… con mua cơm thịt nướng cho cha, khi nào làm vệ sinh xong, cha ăn cho mau khỏe.” Rồi quay sang y tá: “Vậy bây giờ phải làm gì em?” Y tá trẻ cười: “Chị ngồi đây chờ nhé, chúng em sẽ dìu ông cụ vào nhà tắm.” Hai y tá tiến lại, mỗi người một bên, dìu ông Lâm – thân hình cao lớn săn chắc dù tuổi 60 – đi vào nhà tắm. Tiếng cửa đóng “cạch” vang lên, khiến lòng Ngọc Linh chợt thắt lại. Nàng ngồi xuống sofa, nhìn chằm chằm vào cửa nhà tắm, cảm giác ghen tuông dâng trào: “Cha đang sung sướng bên trong với hai cô y tá xinh đẹp sao? Họ sẽ chạm vào dương vật to lớn của cha, sẽ vuốt ve nó…” Hình ảnh ấy khiến nàng nóng ran, vùng kín co thắt, nước nhờn tuôn ra, tay vô thức siết chặt váy.
Bên trong nhà tắm rộng lớn của phòng bệnh cao cấp, không khí ẩm ướt nóng hổi bao trùm, tiếng nước xối xả từ vòi sen vang vọng như một bản giao hưởng dồn dập, hòa quyện với mùi xà phòng thơm ngát quyến rũ lan tỏa khắp nơi. Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng dành cho bệnh nhân, cơ thể cao lớn săn chắc dù tuổi 60 vẫn còn phảng phất sức sống từ những năm lao động đồng áng nặng nhọc, nay được bao phủ bởi lớp bọt trắng đục lấp lánh dưới ánh đèn sáng choang. Ông nhắm nghiền mắt, cố gắng tập trung vào hơi thở đều đặn để kìm nén dục vọng đang sôi sục bên trong, lòng đầy day dứt tội lỗi: “Cha không được… con dâu mới là người của cha, không thể để ai khác chạm vào… Nhưng sao dục vọng lại mạnh mẽ thế này, như ngọn lửa độc tố rắn vẫn còn âm ỉ thiêu đốt cơ thể cha?” Hai cô y tá trẻ, chỉ khoảng 25 đến vừa ngoài 30 tuổi, với thân hình đầy đặn gợi cảm dưới lớp blouse xanh mỏng manh bó sát, lộ rõ đường cong bộ ngực to tròn núng nính và cặp mông nở nang, đang lăng xăng xung quanh ông như những nữ thần tắm rửa. Chúng thì thầm với nhau bằng giọng đầy kích thích, ánh mắt lấp lánh tò mò xen lẫn thèm thuồng: “Chị ơi, ông cụ tuổi già mà cơ thể vẫn vạm vỡ thế này, lông ngực cứng ngắc, cơ bụng còn mờ nép múi… Và xem ‘cái đó’ kìa, to lớn dài ngoằng, gân guốc nổi rõ, dù buông thõng mà đã bắt đầu cương cứng rồi… Chắc phải hơn 20cm, đầu khấc đỏ au bóng nhẫy, rỉ nước nhờn trong suốt… Lợi dụng chút đi chị!”
Y tá lớn tuổi hơn, với mái tóc búi gọn và làn da trắng hồng, mỉm cười tinh quái, tay cầm vòi sen xịt nước ấm áp xối xả lên người ông Lâm, từ vai rộng lớn xuống ngực vạm vỡ, rồi trượt xuống bụng săn chắc, cố tình để dòng nước chảy mạnh mẽ dọc theo dương vật khổng lồ của ông. “Ừ, để chị thử xem… Ông cụ khỏe thế này, chắc ‘chơi’ giỏi lắm!” Cô ta thì thầm, tay thô ráp nhưng mềm mại vì thoa xà phòng, lén lút vuốt ve từ gốc dương vật lên đầu khấc, ngón tay xoáy nhẹ quanh những đường gân guốc nổi rõ, cảm nhận nó giật giật mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, nước nhờn rỉ ra dính nhớp nháp hòa quyện với bọt xà phòng trắng đục. Ông Lâm cắn răng, hơi thở dồn dập, dục vọng bị kích thích khiến dương vật cương cứng hết cỡ, to lớn như một con thú hoang đói khát, đầu khấc sưng đỏ phồng to, rỉ thêm nước nhờn mặn chát. Y tá thứ hai, trẻ hơn với đôi mắt long lanh và môi đỏ mọng, chen vào, tay xoa bóp bìu dái nặng trĩu đầy tinh trùng của ông, vuốt ve chậm rãi từ dưới lên trên, ngón tay day day đầu khấc khiến ông rên khẽ đầy tội lỗi: “Ưm… xin đừng… cha… tôi không muốn…” Nhưng dục vọng khiến ông không đẩy tay họ ra, lòng ông hỗn loạn: “Con dâu ơi, cha xin lỗi… Nhưng sao khoái cảm lại dâng trào thế này, như độc tố khiến ‘tính dương’ của cha bùng nổ, nhưng cha chỉ muốn con thôi…” Hai y tá cười khúc khích, thay phiên mút thử đầu khấc to lớn ấy – y tá lớn tuổi hé miệng ngậm lấy, lưỡi xoáy quanh quầng đầu đỏ au với tiếng “chụt chụt” ướt át vang vọng trong làn hơi nước mờ ảo, nuốt ực nước nhờn mặn mòi, trong khi y tá trẻ dùng tay xóc mạnh thân cây khổng lồ, khiến ông Lâm cong người run rẩy, dục vọng dâng cao đến mức suýt bùng nổ, nhưng ông cố kìm nén, nghĩ về Ngọc Linh để không xuất tinh vào miệng chúng: “Không được… chỉ con dâu mới được nhận tinh trùng của cha…”
Bên ngoài phòng bệnh, Ngọc Linh đi lại bất an dọc hành lang, bước chân nhẹ nhàng nhưng tim đập thình thịch dữ dội như trống trận, tai dỏng lên lắng nghe từng âm thanh từ nhà tắm – tiếng nước xối xả “rò rò” không ngừng, xen lẫn tiếng cười khúc khích dâm đãng của hai y tá và tiếng rên rất khẽ đầy khoái lạc của cha chồng. Lòng nàng hỗn loạn, dục vọng ghen tị trào dâng như ngọn lửa thiêu đốt: “Cha đang hưởng thụ sao? Hai con quỷ cái đó đang chạm vào ‘cái đó’ của cha, vuốt ve, mút mút… Chỉ có mình mới được làm thế, cha là của mình mà! Sao bản thân mình lại ghen tị đến thế này, như một con cái đang ra sức bảo vệ lãnh thổ… Dục vọng của mình với cha quá mạnh mẽ, độc tố rắn lại khiến cha khỏe lạ thường, nhưng con không muốn ai khác chia sẻ khoái lạc ấy…” Nàng siết chặt tay, vùng kín nóng ran ướt át, nước nhờn rỉ ra thấm ướt lớp quần lót mỏng manh dưới chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở dồn dập, mặt đỏ bừng vì ghen tuông xen lẫn kích thích – tưởng tượng cảnh dương vật to lớn của cha chồng bị hai y tá vuốt ve, mút mút, liếm liếm khiến nàng muốn lao vào nhà tắm, đẩy chúng ra và tự mình nuốt trọn lấy nó, lấp đầy nó vào âm đạo chật hẹp của mình bằng sức mạnh khổng lồ ấy. Nhưng nàng kìm nén, cắn môi dưới như muốn rỉ máu, lòng day dứt: “Mình phải cố bình tĩnh… Cha chỉ thuộc về mình, nhưng nếu mình cứ ghen tị thế này, liệu dục vọng cấm kỵ này có nuốt chửng mình không?”
Cuối cùng, sau gần 30 phút dài dằng dặc như tra tấn, cửa nhà tắm mở ra với tiếng “kẹt” nhẹ. Ông Lâm bước ra, sạch sẽ thơm tho trong bộ quần áo bệnh nhân mới, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng ái ngại, dương vật vẫn còn cương cứng nửa vời dưới lớp quần mỏng, khiến ông phải đi khập khiễng để che giấu. Hai y tá chào tạm biệt với nụ cười tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh thỏa mãn, để lại không khí nặng nề đầy dục vọng vương vấn. Ông Lâm nhìn Ngọc Linh, giọng run run đầy tội lỗi: “Con… đừng giận cha nhé… Cha không muốn, nhưng…” Nàng mỉm cười gượng gạo, cố che giấu ghen tuông đang sôi sục, giọng dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu: “Con không giận đâu cha, cha ăn cơm đi, để con lo cho cha… Nhưng lần sau, chỉ con mới được tắm cho cha thôi.” Lòng nàng hỗn loạn, dục vọng và ghen tuông đan xen như một cơn bão tố, khiến không khí phòng bệnh càng thêm căng thẳng hấp dẫn.