Dục Vọng Cấm Kỵ by Viên Tử Vân

Michaeltrinh2024

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 31: Những Cảm Xúc Đan Xen

Ánh nắng cuối giờ trưa chói chang chiếu xuyên qua hành lang tầng 10 bệnh viện, kéo dài những bóng đổ dài ngoằng trên sàn gạch bóng loáng, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng đầy áp lực. Sau khi cửa thang máy đóng sầm lại sau phía sau, lòng Ngọc Linh vẫn còn ậm ực khó chịu vì cú bóp ngực bất ngờ và lời chọc ghẹo đầy nham hiểm của Minh. Cái gã trai trẻ ấy, với nụ cười tinh quái và ánh mắt gian xảo, luôn khiến nàng cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy nguy hiểm – vừa sợ hãi, vừa kích thích lạ lẫm. Nàng siết chặt tay, cố xua tan hình ảnh bàn tay hắn chạm vào bầu vú đầy đặn của mình, cảm giác râm ran khoái lạc tội lỗi vẫn còn vương vấn, khiến vùng kín nàng bất giác co thắt nhẹ, nước nhờn rỉ ra thấm ướt lớp nội y mỏng manh. “Thằng lưu manh, đừng hòng quay lại đây nữa,” nàng thầm nghĩ, mặt đỏ bừng vì giận dữ xen lẫn dục vọng dâng trào mà nàng không thể kiểm soát.

Nàng bước nhanh về hướng phòng bệnh, đôi giày cao gót vang lên những tiếng “cốc cốc” đều đặn trên sàn, như nhịp tim đang đập loạn của chính mình. Ở trong phòng, không khí trong phòng vẫn yên bình như cũ – ánh nắng dịu nhẹ qua rèm cửa sổ, chiếu lên giường bệnh nơi ông Lâm đang ngồi tựa lưng vào gối, đôi mắt sâu hun hút nhìn ra ngoài với vẻ suy tư xa xăm. Ông Lâm giật mình quay đầu, nụ cười hiền từ nở trên khuôn mặt rám nắng: “Con dâu về rồi à? Sao mặt con đỏ thế kia, có chuyện gì vậy?” Giọng ông ấm áp, đầy quan tâm, khiến Ngọc Linh chợt giật mình, cố che giấu bằng một nụ cười gượng gạo. Nàng ngồi xuống ghế sofa cạnh giường, tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh buông xõa, cố gắng giữ giọng bình thường: “Dạ không có gì đâu cha, con chỉ hơi mệt thôi. Cậu Minh về rồi, con tiễn cậu ta ra gần đến thang máy.”

Ông Lâm gật gù, ánh mắt ông thoáng lấp lánh khi nhắc đến Minh: “Cậu ta hay lắm, khôn ngoan và có chí tiến thủ. Cha thấy cậu ấy giống cha lúc trẻ – bốc đồng, mãnh liệt, gan dạ. Hồi cha bằng tuổi cậu ta, lúc ở dưới quê, cũng vừa học vừa làm, chịu khó lắm. Sao con không thích cậu ấy hả con dâu? Cha thấy con có vẻ khó chịu khi nói chuyện với cậu ta.” Lời ông nói khiến Ngọc Linh lòng dâng trào một cơn sóng hỗn loạn. Nàng cúi đầu, cố che giấu suy nghĩ nội tâm: “Giống nhau thật sao? Đúng rồi, cả hai đều mạnh bạo khi làm tình, đều khiến con run rẩy trong khoái lạc tột độ.” Hình ảnh đêm đó với Minh ùa về – thân hình lực lưỡng của hắn đè nghiến nàng trên sofa, dương vật dài ngoằng đút sâu mạnh bạo vào âm đạo nàng, tiếng da thịt va chạm “phạch phạch pạch pạch” vang vọng, khoái lạc dâng trào khiến nàng rên rỉ dâm đãng, nước nhờn tuôn ra lênh láng. Rồi lại nghĩ đến ông Lâm đêm qua, dương vật khổng lồ của ông lấp đầy nàng dưới vòi sen, đâm sâu đến tử cung khiến nàng hét lên sung sướng. “Nếu không xấu sao lại làm ra mấy chuyện đó? Cưỡng dâm con, nhưng rồi không hiểu vì sao con lại xuôi theo vì những cảm xúc mãnh liệt ấy…” Nàng cắn môi, giọng nhỏ nhẹ trả lời: “Con không mấy cảm tình với cậu ta, người gì mà ranh ma, không thành thật lại lưu manh. Cha đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa nhé.”

Ông Lâm nhắm mắt, tựa đầu vào gối, giọng trầm ấm đầy trải nghiệm: “Cha nhìn người không sai đâu con. Cậu ta chưa hẳn là người xấu như con nghĩ. Đời cha gặp nhiều người như vậy, bề ngoài lưu manh nhưng lòng dạ thẳng thắn, chỉ là tuổi trẻ bồng bột thôi. Cha thấy ở cậu ấy có lửa, có sức sống – giống cha ngày xưa, lao vào đời mà không sợ gì. Thôi, con đừng nghĩ nhiều, cha hơi mệt rồi, cha nằm ngủ một chút đây.” Ông khẽ thở dài, mí mắt nặng trĩu khép lại, hơi thở đều đặn vang lên trong phòng yên tĩnh. Ngọc Linh nhìn ông, lòng chợt mềm lại – ông Lâm, người cha chồng tính tình hiền lành nhưng lại có dục vọng mãnh liệt, đã đánh thức trong nàng những khát khao sâu thẳm. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho ông, tay vuốt ve nhẹ lên cánh tay săn chắc, cảm nhận hơi ấm da thịt khiến dục vọng nàng lại rục rịch. “Cha ngủ ngon nhé,” nàng thì thầm, rồi đi lại ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra thành phố nhộn nhịp dưới ánh nắng gắt buổi cuối giờ trưa.

Ánh nắng chiếu qua kính, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và làn da trắng nõn mịn màng. Ngọc Linh lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, nhắn tin cho mẹ – bà Ngọc Lan: “Mẹ ơi, Bé Chi hôm nay thế nào? Con báo tin vui, cha chồng con đã tỉnh từ đêm qua rồi ạ.” Tin nhắn gửi đi, nàng ngồi chờ, lòng chợt dâng lên nỗi nhớ con gái – Bé Chi, cô bé gần 3 tuổi với đôi mắt to tròn lấp lánh, luôn quấn quýt ông nội. Điện thoại rung nhẹ, bà Ngọc Lan nhắn lại: “Bé Chi đang ở trường, ngoan lắm con ơi. Luôn hỏi về ông nội, bảo nhớ ông nội kể chuyện. Ông sui tỉnh là tốt rồi, mẹ mừng cho gia đình con. Chiều nay mẹ rước Bé Chi về trường rồi ghé bệnh viện thăm ông sui luôn nhé.” Ngọc Linh đọc tin, suy nghĩ giây lát – nàng không muốn mẹ và Bé Chi vào bệnh viện lúc này, nơi đầy mùi thuốc khử trùng và không khí nặng nề, nhất là khi ông Lâm cũng sắp xin xuất viện sớm. Nàng nhắn lại: “Mẹ và Bé Chi khỏi vào ạ, con sẽ gửi lời hỏi thăm của mẹ đến cha chồng con. Cha con muốn ký giấy về nhà sớm, ông nhớ nhà rồi. Khi nào về nhà thì mẹ và Bé Chi sang chơi, thăm ông luôn thể. Con không muốn Bé Chi ra vào bệnh viện, không sạch sẽ lắm ạ.”

Bà Ngọc Lan bên kia đầu dây, ngồi trong căn chung cư cao cấp của mình, đọc tin nhắn con gái mà lòng chợt băn khoăn. Bà nhắn lại: “Sao vậy con gái? Ông sui tỉnh rồi, mẹ muốn vào thăm cho phải phép. Bé Chi cũng nhớ ông nội lắm.” Ngọc Linh cắn môi, tay lướt nhanh: “Tại cha con muốn về nhà sớm, nhớ Bé Chi rồi ạ. Bệnh viện không tốt cho trẻ con, con sợ Bé Chi bị lây bệnh gì. Khi nào về nhà biệt thự, mẹ sang chơi thoải mái hơn.” Bà Ngọc Lan thở dài, nghĩ con gái lo xa, nhưng cũng hiểu ý: “Vậy cũng được con. Khi nào ông sui xuất viện, mẹ và Bé Chi sẽ sang thăm. Mà thằng Thành đi công tác chưa về, con cứ để Bé Chi bên mẹ thêm vài ngày nữa nha. Khi nào ông sui về nhà, con cứ lo cho ông trước, Bé Chi ở bên mẹ vẫn thoải mái, nhà mẹ cũng chẳng thiếu gì cả – đồ chơi, sữa, bánh kẹo đầy đủ. Con đừng lo, mẹ chăm cháu ngoại như lúc xưa chăm sóc cho con mà.” Ngọc Linh đọc tin, lòng phân vân – nàng nhớ con, nhưng cũng biết mẹ chăm sóc cũng rất tốt, và lúc này nàng cần tập trung vào ông Lâm, vào những cảm xúc dục vọng cấm kỵ đang dâng trào. “Thôi vậy cũng được mẹ, để khi nào về nhà rồi xem như thế nào đã. Con tạm biệt mẹ nhé, con tranh thủ lúc cha chồng ngủ, đi xuống nhà hàng mua đồ ăn trưa.” Bà Ngọc Lan nhắn lại: “Ừ con, mẹ chào con. Nhớ giữ sức khỏe nhé con gái.”

Ngọc Linh cất điện thoại, đứng dậy đi lại giường bệnh. Ông Lâm vẫn đang ngủ thiếp, hơi thở đều đặn, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đầy sức sống sau cơn hôn mê. Nàng cúi xuống, thì thầm khẽ bên tai ông: “Cha ơi, con đi xuống nhà hàng ăn trưa, con sẽ mua đồ ăn mang lên cho cha. Cha nằm đây ngủ ngon nhé.” Hơi thở ấm áp của nàng phả vào tai ông, khiến ông Lâm khẽ động đậy nhưng vẫn nhắm mắt, lòng ông chợt ấm áp vì sự quan tâm của con dâu. Ngọc Linh mỉm cười, nhẹ nhàng mở cửa bước ra, rồi cũng khép lại một cách cẩn thận để không làm ồn.

Hành lang tầng 10 vẫn yên tĩnh như mọi ngày, tiếng máy móc “beep beep” từ các phòng bệnh khác vang vọng nhẹ nhàng. Khi đi ngang khu trực y tá, Ngọc Linh mỉm cười lịch sự chào mọi người: “Chị đi xuống nhà hàng ăn trưa, có gì mấy em giúp chị để ý cha chồng chị nhé.” Một cô y tá trẻ, mái tóc búi cao gọn gàng, đang nhấm nháp miếng bánh còn sót lại từ sáng, cười tươi: “Chị cứ yên tâm đi, chúng em sẽ chăm sóc tốt cho ông cụ. Bánh chị mua ngon lắm, cảm ơn chị nhé!” Ngọc Linh gật đầu: “Bánh ngon ăn ngon tốt rồi! Ăn cho vui miệng.” Mấy cô y tá đồng thanh: “Ngon lắm chị, ngọt vừa phải, thơm lừng!” Khi Ngọc Linh chuẩn bị bước đi, y tá trưởng – một người phụ nữ tầm tuổi trung niên với khuôn mặt nghiêm túc nhưng thân thiện – gọi giật: “À chị Linh ơi, vì ông cụ vừa mới tỉnh dậy nên cần phải được vệ sinh sạch sẽ. Đây là dịch vụ VIP cao cấp, mọi thứ đều phải tốt nhất.” Ngọc Linh khó hiểu, quay lại hỏi: “Vệ sinh là như thế nào em?” Y tá trưởng giải thích: “Dạ, nếu người nhà cần, chúng em sẽ cử y tá đến phụ giúp tắm rửa, thay đồ cho bệnh nhân, làm vệ sinh toàn thân để ông cụ thoải mái hơn.”

Lời nói ấy khiến Ngọc Linh chợt chột dạ – đêm qua, chính nàng đã tắm rửa cho ông Lâm dưới vòi sen, vuốt ve cơ thể ông, bú mút dương vật khổng lồ đến khi khoái lạc dâng trào. Hình ảnh ấy ùa về, khiến vùng kín nàng nóng ran, nước nhờn tuôn ra thêm. “Nhưng nếu không đồng ý, người ta sẽ nghi ngờ sao ông sạch sẽ thế này?” Nàng nghĩ thầm, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy có gì tụi em giúp chị nhé. Khi nào chị đi ăn trưa về, mấy em cử người đến phòng giúp ông cụ tắm rửa và vệ sinh nha.” Y tá trưởng mỉm cười: “Dạ vâng, em sẽ cử hai y tá đến giúp. Chị yên tâm.” Ngọc Linh gật đầu, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ – ghen tị mơ hồ, nhưng nàng cố xua tan, bước vào thang máy xuống tầng 1.

Bên dưới tầng một bệnh viện, không khí nhộn nhịp hơn với bệnh nhân và người nhà qua qua lại lại. Ngọc Linh bước ra ngoài, gió mát buổi trưa thổi nhẹ qua mái tóc nàng, làm chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt bay nhẹ, tôn lên đường cong cơ thể gợi cảm: bộ ngực đầy đặn rung rung theo nhịp bước, eo thon gọn dẫn xuống hông nở nang, đôi chân dài miên man khiến bao ánh mắt đàn ông đổ dồn về phía nàng. Nàng tự tin bước vào nhà hàng quen thuộc – nơi hôm trước nàng đặt bánh sinh nhật – không để ý đến những cặp mắt thèm khát xung quanh, như muốn lột trần quần áo nàng xuống để chiêm ngưỡng làn da trắng nõn mịn màng. Tiến đến quầy thu ngân, nàng order: “Cho chị một phần Salad cá ngừ rau xanh với nước chanh vắt ăn tại chỗ nhé.” Cô thu ngân nhanh nhẹn lấy order của khách cùng với bấm máy “cạch cạch”, tính tiền: “Dạ của chị tất cả là 170 ngàn ạ.” Ngọc Linh đưa tờ 200 ngàn, mỉm cười: “Giữ tiền thối nhé em.” Cô thu ngân cảm ơn rối rít, rồi hướng dẫn nàng đến một bàn sạch sẽ bên góc trong nhà hàng, kê cạnh cửa sổ nhìn ra khuôn viên bệnh viện xanh mướt.

Vừa ngồi xuống không lâu, một cô phục vụ trẻ trung – trông còn rất nhỏ tuổi, mái tóc buộc đuôi gà gọn gàng – bưng đồ ăn đến. Cô bé lịch sự đặt dĩa Salad cá ngừ rau xanh xuống bàn, với những miếng cá ngừ tươi rói lẫn trong rau củ xanh mướt, sau đó là ly nước chanh vắt vàng óng, và bộ muỗng nĩa được đặt bên phải một cách chuyên nghiệp, như phong cách nhà hàng 5 sao. “Dạ…. chị còn cần gì nữa không ạ?” Cô bé hỏi, giọng ngọt ngào. Ngọc Linh mỉm cười: “Cho chị order thêm một phần cơm thịt nướng với ly cà phê mang đi nhé em.” Cô phục vụ gật đầu: “Dạ… em sẽ mang ra khi chị dùng xong bữa. Chúc chị dùng ngon miệng ạ.” Rồi cô bé bước đi, để Ngọc Linh ngồi một mình thoải mái thưởng thức.

Nàng cầm muỗng, xiên một miếng cá ngừ tươi, nhai chậm rãi, vị chua ngọt của nước sốt hòa quyện với rau củ giòn tan, khiến nàng thư giãn. Vừa ăn, nàng vừa lướt điện thoại – xem tin tức, check email công việc, nhưng suy nghĩ vẫn lang thang về ông Lâm, về Minh, về những dục vọng đang bùng nổ trong lòng. “Cha chồng tỉnh rồi, nhưng dục vọng của ông mạnh mẽ thế, liệu mình có thỏa mãn được?” Nàng nghĩ, mặt đỏ bừng khi nhớ lại dương vật khổng lồ của ông đâm sâu vào âm đạo nàng, lấp đầy đến mức sướng điên đảo. Xung quanh, những ánh mắt đàn ông vẫn cứ thế soi mói nàng – một người đàn ông trung niên ngồi bàn bên cạnh liếc trộm bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở của nàng, tưởng tượng được bóp nắn chúng; một chàng trai trẻ hơn thì nhìn chằm chằm đôi chân dài miên man, thầm mơ mộng được vuốt ve nó. Ngọc Linh biết hết, nhưng nàng không quan tâm – nàng quen với những ánh nhìn ấy, thậm chí đôi khi nó còn kích thích dục vọng trong nàng.

Khi gần xong bữa, hộp cơm thịt nướng thơm lừng – miếng thịt nướng vàng ruộm với cơm trắng dẻo, kèm với dưa chua – cùng ly cà phê nóng hổi được gói cẩn thận mang ra. Ngọc Linh thanh toán thêm khoảng 150 ngàn nữa, nàng đưa 200 ngàn và không lấy thối, rồi đứng dậy rời đi, tay cầm túi đồ ăn, để lại những tiếng thì thầm tiếc nuối từ đám đàn ông trong nhà hàng.

Quay về tầng 10 bệnh viện, thang máy mở ra với tiếng “ting” nhẹ nhàng. Ngọc Linh đi ngang khu trực y tá, y tá trưởng mỉm cười: “Chị về rồi ạ? Tụi em đã chuẩn bị xong, em cùng một y tá nữa sẽ theo chị về phòng giúp ông cụ tắm rửa và vệ sinh.” Ngọc Linh miễn cưỡng cười đáp: “Ừ em, cảm ơn.” Cả ba cùng đi về hướng phòng bệnh – Ngọc Linh dẫn đầu, hai y tá theo sau, một cô trẻ trung với thân hình thon thả, bộ ngực vừa phải dưới lớp blouse xanh; cô kia hơi lớn tuổi hơn, nhưng vẫn gợi cảm với vòng một đầy đặn. Ngọc Linh lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu – ghen tuông mơ hồ, nghĩ đến hai cô y tá chạm vào cơ thể cha chồng mình, vào dương vật khổng lồ ấy cái mà có lúc nàng chỉ nó chỉ có thể là của riêng nàng.

Khi mở cửa bước vào, ông Lâm lúc này đã thức, ngồi tựa lưng lên thành giường, ánh mắt xa xăm suy tư về ký ức tuổi trẻ. Ông giật mình khi thấy Ngọc Linh và hai y tá: “Con dâu về rồi, cha vừa ngủ dậy từ lúc nãy. Sao lại có…?” Ngọc Linh hiểu ý, liền nói: “Dạ, hai y tá theo con vào để làm vệ sinh cho cha. Đây là dịch vụ VIP, họ giúp tắm rửa, thay đồ cho cha thoải mái hơn.” Ông Lâm ái ngại, mặt đỏ bừng: “Không cần đâu con, cha tự làm được.” Nhưng y tá trưởng kiên quyết: “Dạ ông ơi, đây là trách nhiệm của chúng em. Nếu không làm, em sẽ bị trách phạt vì không chu đáo với bệnh nhân.” Ông Lâm nhìn Ngọc Linh, thấy nàng gật đầu miễn cưỡng, đành đồng ý, lòng lo lắng sợ con dâu giận – ông biết dục vọng giữa hai người là bí mật, giờ để người khác chạm vào cơ thể mình, ông sợ nàng sẽ khó chịu.

Ngọc Linh đặt cơm lên bàn: “À cha… con mua cơm thịt nướng cho cha, khi nào làm vệ sinh xong, cha ăn cho mau khỏe.” Rồi quay sang y tá: “Vậy bây giờ phải làm gì em?” Y tá trẻ cười: “Chị ngồi đây chờ nhé, chúng em sẽ dìu ông cụ vào nhà tắm.” Hai y tá tiến lại, mỗi người một bên, dìu ông Lâm – thân hình cao lớn săn chắc dù tuổi 60 – đi vào nhà tắm. Tiếng cửa đóng “cạch” vang lên, khiến lòng Ngọc Linh chợt thắt lại. Nàng ngồi xuống sofa, nhìn chằm chằm vào cửa nhà tắm, cảm giác ghen tuông dâng trào: “Cha đang sung sướng bên trong với hai cô y tá xinh đẹp sao? Họ sẽ chạm vào dương vật to lớn của cha, sẽ vuốt ve nó…” Hình ảnh ấy khiến nàng nóng ran, vùng kín co thắt, nước nhờn tuôn ra, tay vô thức siết chặt váy.

Bên trong nhà tắm rộng lớn của phòng bệnh cao cấp, không khí ẩm ướt nóng hổi bao trùm, tiếng nước xối xả từ vòi sen vang vọng như một bản giao hưởng dồn dập, hòa quyện với mùi xà phòng thơm ngát quyến rũ lan tỏa khắp nơi. Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng dành cho bệnh nhân, cơ thể cao lớn săn chắc dù tuổi 60 vẫn còn phảng phất sức sống từ những năm lao động đồng áng nặng nhọc, nay được bao phủ bởi lớp bọt trắng đục lấp lánh dưới ánh đèn sáng choang. Ông nhắm nghiền mắt, cố gắng tập trung vào hơi thở đều đặn để kìm nén dục vọng đang sôi sục bên trong, lòng đầy day dứt tội lỗi: “Cha không được… con dâu mới là người của cha, không thể để ai khác chạm vào… Nhưng sao dục vọng lại mạnh mẽ thế này, như ngọn lửa độc tố rắn vẫn còn âm ỉ thiêu đốt cơ thể cha?” Hai cô y tá trẻ, chỉ khoảng 25 đến vừa ngoài 30 tuổi, với thân hình đầy đặn gợi cảm dưới lớp blouse xanh mỏng manh bó sát, lộ rõ đường cong bộ ngực to tròn núng nính và cặp mông nở nang, đang lăng xăng xung quanh ông như những nữ thần tắm rửa. Chúng thì thầm với nhau bằng giọng đầy kích thích, ánh mắt lấp lánh tò mò xen lẫn thèm thuồng: “Chị ơi, ông cụ tuổi già mà cơ thể vẫn vạm vỡ thế này, lông ngực cứng ngắc, cơ bụng còn mờ nép múi… Và xem ‘cái đó’ kìa, to lớn dài ngoằng, gân guốc nổi rõ, dù buông thõng mà đã bắt đầu cương cứng rồi… Chắc phải hơn 20cm, đầu khấc đỏ au bóng nhẫy, rỉ nước nhờn trong suốt… Lợi dụng chút đi chị!”

Y tá lớn tuổi hơn, với mái tóc búi gọn và làn da trắng hồng, mỉm cười tinh quái, tay cầm vòi sen xịt nước ấm áp xối xả lên người ông Lâm, từ vai rộng lớn xuống ngực vạm vỡ, rồi trượt xuống bụng săn chắc, cố tình để dòng nước chảy mạnh mẽ dọc theo dương vật khổng lồ của ông. “Ừ, để chị thử xem… Ông cụ khỏe thế này, chắc ‘chơi’ giỏi lắm!” Cô ta thì thầm, tay thô ráp nhưng mềm mại vì thoa xà phòng, lén lút vuốt ve từ gốc dương vật lên đầu khấc, ngón tay xoáy nhẹ quanh những đường gân guốc nổi rõ, cảm nhận nó giật giật mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, nước nhờn rỉ ra dính nhớp nháp hòa quyện với bọt xà phòng trắng đục. Ông Lâm cắn răng, hơi thở dồn dập, dục vọng bị kích thích khiến dương vật cương cứng hết cỡ, to lớn như một con thú hoang đói khát, đầu khấc sưng đỏ phồng to, rỉ thêm nước nhờn mặn chát. Y tá thứ hai, trẻ hơn với đôi mắt long lanh và môi đỏ mọng, chen vào, tay xoa bóp bìu dái nặng trĩu đầy tinh trùng của ông, vuốt ve chậm rãi từ dưới lên trên, ngón tay day day đầu khấc khiến ông rên khẽ đầy tội lỗi: “Ưm… xin đừng… cha… tôi không muốn…” Nhưng dục vọng khiến ông không đẩy tay họ ra, lòng ông hỗn loạn: “Con dâu ơi, cha xin lỗi… Nhưng sao khoái cảm lại dâng trào thế này, như độc tố khiến ‘tính dương’ của cha bùng nổ, nhưng cha chỉ muốn con thôi…” Hai y tá cười khúc khích, thay phiên mút thử đầu khấc to lớn ấy – y tá lớn tuổi hé miệng ngậm lấy, lưỡi xoáy quanh quầng đầu đỏ au với tiếng “chụt chụt” ướt át vang vọng trong làn hơi nước mờ ảo, nuốt ực nước nhờn mặn mòi, trong khi y tá trẻ dùng tay xóc mạnh thân cây khổng lồ, khiến ông Lâm cong người run rẩy, dục vọng dâng cao đến mức suýt bùng nổ, nhưng ông cố kìm nén, nghĩ về Ngọc Linh để không xuất tinh vào miệng chúng: “Không được… chỉ con dâu mới được nhận tinh trùng của cha…”

Bên ngoài phòng bệnh, Ngọc Linh đi lại bất an dọc hành lang, bước chân nhẹ nhàng nhưng tim đập thình thịch dữ dội như trống trận, tai dỏng lên lắng nghe từng âm thanh từ nhà tắm – tiếng nước xối xả “rò rò” không ngừng, xen lẫn tiếng cười khúc khích dâm đãng của hai y tá và tiếng rên rất khẽ đầy khoái lạc của cha chồng. Lòng nàng hỗn loạn, dục vọng ghen tị trào dâng như ngọn lửa thiêu đốt: “Cha đang hưởng thụ sao? Hai con quỷ cái đó đang chạm vào ‘cái đó’ của cha, vuốt ve, mút mút… Chỉ có mình mới được làm thế, cha là của mình mà! Sao bản thân mình lại ghen tị đến thế này, như một con cái đang ra sức bảo vệ lãnh thổ… Dục vọng của mình với cha quá mạnh mẽ, độc tố rắn lại khiến cha khỏe lạ thường, nhưng con không muốn ai khác chia sẻ khoái lạc ấy…” Nàng siết chặt tay, vùng kín nóng ran ướt át, nước nhờn rỉ ra thấm ướt lớp quần lót mỏng manh dưới chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở dồn dập, mặt đỏ bừng vì ghen tuông xen lẫn kích thích – tưởng tượng cảnh dương vật to lớn của cha chồng bị hai y tá vuốt ve, mút mút, liếm liếm khiến nàng muốn lao vào nhà tắm, đẩy chúng ra và tự mình nuốt trọn lấy nó, lấp đầy nó vào âm đạo chật hẹp của mình bằng sức mạnh khổng lồ ấy. Nhưng nàng kìm nén, cắn môi dưới như muốn rỉ máu, lòng day dứt: “Mình phải cố bình tĩnh… Cha chỉ thuộc về mình, nhưng nếu mình cứ ghen tị thế này, liệu dục vọng cấm kỵ này có nuốt chửng mình không?”

Cuối cùng, sau gần 30 phút dài dằng dặc như tra tấn, cửa nhà tắm mở ra với tiếng “kẹt” nhẹ. Ông Lâm bước ra, sạch sẽ thơm tho trong bộ quần áo bệnh nhân mới, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng ái ngại, dương vật vẫn còn cương cứng nửa vời dưới lớp quần mỏng, khiến ông phải đi khập khiễng để che giấu. Hai y tá chào tạm biệt với nụ cười tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh thỏa mãn, để lại không khí nặng nề đầy dục vọng vương vấn. Ông Lâm nhìn Ngọc Linh, giọng run run đầy tội lỗi: “Con… đừng giận cha nhé… Cha không muốn, nhưng…” Nàng mỉm cười gượng gạo, cố che giấu ghen tuông đang sôi sục, giọng dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu: “Con không giận đâu cha, cha ăn cơm đi, để con lo cho cha… Nhưng lần sau, chỉ con mới được tắm cho cha thôi.” Lòng nàng hỗn loạn, dục vọng và ghen tuông đan xen như một cơn bão tố, khiến không khí phòng bệnh càng thêm căng thẳng hấp dẫn.
 

Michaeltrinh2024

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 32: Cơn Mưa Bất Chợt

Sau khi hai y tá rời đi, không khí trong phòng bệnh trở nên yên lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng máy điều hòa “ù ù” nhẹ nhàng và tiếng thở dài khe khẽ của ông Lâm. Ông ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng vì ái ngại, ánh mắt sâu hun hút liếc nhìn con dâu Ngọc Linh đang ngồi trên sofa với vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng mím chặt như cố kìm nén cơn giận dữ. Ông biết rõ Ngọc Linh đang khó chịu – sự ghen tuông mơ hồ lấp đầy không gian, khiến ông cảm thấy tội lỗi xen lẫn kích thích lạ lẫm. “Con dâu giận rồi, mình phải ngoan ngoãn thôi,” ông thầm nghĩ, đứng dậy chậm rãi, chân vẫn còn khập khiễng nhẹ vì vết thương cũ, nhưng ông cố gắng không kêu ca. Ông đi lại bàn ăn, ngồi ngay ngắn trên ghế, mở hộp cơm thịt nướng mà Ngọc Linh mua, mùi thơm lừng của thịt nướng vàng ruộm quyện với cơm trắng dẻo và rau củ tươi lan tỏa khắp phòng, khiến ông nuốt nước bọt. Bên cạnh là ly cà phê nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút mang theo hương đắng thanh tao. Ông cầm muỗng, bắt đầu ăn chậm rãi, từng miếng thịt mềm mại tan trong miệng, nhưng lòng ông không yên – ông liếc nhìn Ngọc Linh, thấy nàng kéo ghế ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát ông với đôi mắt long lanh đầy ẩn ý.

Ngọc Linh phá vỡ sự yên lặng, giọng nàng ngọt ngào nhưng đầy móc mỉa, như một mũi kim châm nhẹ vào tim ông: “Cha lúc nãy trong nhà tắm chắc thích lắm phải không? Hai cô y tá trẻ đẹp thế kia, phục vụ tận tình…” Lời nói ấy khiến ông Lâm giật mình, miếng cơm đang nhai suýt nghẹn. Ông không suy nghĩ kỹ, buột miệng trả lời theo bản năng: “Ờ, cũng thích…” Nhưng ngay lập tức, ông nhận ra mình đã hớ lời, mặt đỏ bừng như lửa đốt, vội chống chế: “Không, không phải vậy con ơi! Trong đó nước nóng, mờ mờ ảo ảo, cha không thấy gì cả. Cha nhắm mắt lại thôi vì còn mệt lắm, cũng không biết họ làm gì. Được một lúc thì họ giúp cha lau người và thay áo mới thôi, cha cũng không để ý gì cả.” Ông cúi đầu, tay cầm muỗng run run, lòng đầy lo lắng – ông không muốn Ngọc Linh hiểu lầm, dù dục vọng từ bàn tay y tá vuốt ve dương vật khổng lồ của ông vẫn còn vương vấn, khiến “nó” dưới lớp quần hơi cương cứng.

Ngọc Linh lườm ông bằng ánh mắt sắt lạnh, đôi mắt long lanh giờ đây lóe lên tia ghen tị: “Cô y tá trẻ tuổi lúc nãy chắc đẹp lắm phải không cha? Con thấy thân hình cô ta quyến rũ lắm, eo thon, ngực nở, da trắng mịn hồng hào. Còn cô y tá lớn tuổi hơn chút thì lại có sự mặn mà của phụ nữ, chắc kinh nghiệm phục vụ đàn ông cũng nhiều…” Lời nàng đầy sân si, lòng nàng dâng trào cơn ghen – hình ảnh hai cô y tá chạm vào cơ thể ông Lâm, vuốt ve dương vật to lớn dài ngoằng của ông, khiến nàng tưởng tượng mà nóng ran, vùng kín co thắt, nước nhờn rỉ ra thấm ướt lớp nội y mỏng manh. “Cha là của mình mà, sao lại để họ chạm vào?” Nàng nghĩ thầm, mặt đỏ bừng vì ghen tị xen lẫn dục vọng.

Ông Lâm lúc này đã chuẩn bị tâm lý, suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Ông vừa ăn vừa nói, giọng trầm ấm đầy trải nghiệm: “Đúng thật là cô y tá trẻ tuổi có thân hình khá đẹp và quyến rũ, da dẻ mịn màng, vòng một săn chắc. Còn cô y tá lớn tuổi hơn thì đậm vị đàn bà, hông nở nang, mông tròn lẳn, toát lên sức hút của người phụ nữ từng trải.” Lời ông nói khiến Ngọc Linh càng ghen tị, lòng nàng như bị kim châm – “Cha thừa nhận họ đẹp sao? Cha thích họ hơn con à?” Nhưng ông Lâm nhanh chóng nói thêm, ánh mắt nhìn nàng trìu mến: “Nhưng suy cho cùng, họ không thể nào so sánh được với con dâu của cha. Họ mà so với con cũng như ánh đom đóm so với ánh trăng rằm sáng ngời, như sẻ sẻ so với họa mi hót vang, như nước mưa đục ngầu so với giọt sương sớm trong veo lấp lánh. Con là tuyệt tác của tạo hóa, thân hình con nóng bỏng, ngực đầy đặn căng tròn, eo thon gọn, hông nở nang, đôi chân dài miên man – cha nhìn con là dục vọng dâng trào, không gì có thể sánh bằng.” Lời nịnh nọt ấy khiến Ngọc Linh lòng vui lạ thường, mặt nàng đỏ ửng, dục vọng rục rịch – nàng nhớ lại đêm qua, dương vật khổng lồ của ông đút sâu vào âm đạo nàng, lấp đầy đến mức sướng điên đảo, tiếng rên rỉ vang vọng.

Nàng nhìn thẳng vào mắt ông, giọng thì thầm đầy quyến rũ: “Cha nhìn vào mắt con đi, con có đẹp không?” Ông Lâm nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của nàng, giọng khàn đục đầy dục vọng: “Con đẹp lắm, con là biểu tượng của sắc đẹp, là nữ thần trong lòng cha. Khuôn mặt con xinh đẹp như hoa nở, đôi môi đỏ mọng khiến cha muốn hôn mãi, bộ ngực đầy đặn khiến cha muốn nhào nặn, vùng kín ướt át khiến cha muốn lấp đầy…” Ngọc Linh nghe mà lòng rung động, dục vọng dâng trào, nhưng nàng cố kìm nén: “Thôi cha ăn nhanh đi kẻo nguội, con lại sofa nằm ngủ một chút đây.” Ông Lâm gật đầu: “Con lên giường bệnh ngủ đi, rộng rãi hơn.” Ngọc Linh lắc đầu: “Thôi, bữa giờ con quen nằm ở sofa này ngủ rồi, cũng thoải mái lắm.” Ông Lâm cũng không dám miễn cưỡng cô con dâu: “Vậy con đi ngủ xíu cho khỏe, lát cha ăn xong sẽ tự dọn.” Ngọc Linh lo lắng: “Chân cha có đi được không?” Ông Lâm cười hiền: “Có chút đau nhẹ nhưng từ từ đi sẽ không sao.” Ngọc Linh an lòng, đi lại sofa, đặt lưng xuống và nhắm mắt, để lại ông Lâm lặng lẽ ngồi ăn một mình.

Ngọc Linh nằm trên sofa, trong chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt, thân hình gợi cảm lộ rõ dưới ánh đèn vàng vọt – bộ ngực đầy đặn ẩn hiện nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập, eo thon gọn uốn cong duyên dáng, hông nở nang khiến váy hơi tốc lên lộ đôi chân dài miên man trắng nõn. Nàng như một nàng công chúa đang ngủ say, mái tóc dài đen nhánh buông xõa óng ả, khuôn mặt xinh đẹp bình yên nhưng toát lên sức hút quyến rũ chết người. Ông Lâm vừa ăn vừa ngắm nhìn, lòng dâng trào dục vọng – “Mình thật may mắn khi được chạm vào thân hình ấy, được cảm nhận hơi ấm da thịt con, được vò nặn bộ ngực đầy đặn đến khi núm vú cương cứng, được đút sâu dương vật vào âm đạo chật hẹp ướt át của con đến khi con rên rỉ dâm đãng…” Dương vật ông dưới lớp quần bắt đầu cương cứng, gân guốc nổi rõ, đầu khấc rỉ nước nhờn, nhưng ông cố kìm nén, ăn hết miếng cơm cuối cùng.

Sau khi ăn xong, ông Lâm gắng đứng dậy, từng bước khập khiễng đi đến sofa. Thấy nhiệt độ phòng lạnh dần khi vào giờ cuối chiều, ông kéo chiếc chăn mỏng đắp lên mình Ngọc Linh, tay vô tình chạm nhẹ vào bộ ngực nàng qua lớp vải, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi khiến dục vọng ông thêm phần dữ dội. “Con ngủ ngon nhé,” ông thì thầm, rồi quay lại bàn ăn, nhẹ nhàng lau chùi dọn dẹp hộp đồ ăn, ly cà phê. Xong xuôi, ông cũng quay lại giường bệnh, khẽ đặt lưng xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi, lòng đầy suy tư về những dục vọng cấm kỵ.

Đầu giờ tối, khoảng hơn 6 giờ, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên từ bên ngoài, không lớn nhưng đủ làm ông Lâm tỉnh giấc. Ông mở mắt, thấy Ngọc Linh vẫn còn say giấc trên sofa, nên không dám làm phiền, nhẹ nhàng lê từng bước chân khập khiễng để đi mở cửa. Khi vừa mở, Minh tưởng là Ngọc Linh nên buột miệng: “Em có mua chút đồ ăn và ly trà sữa cho chị nè, chị thích không?” Ông Lâm giật mình nhưng bình tĩnh: “Là ông đây, đừng làm ồn, con dâu ông đang ngủ.” Minh chút ngại ngùng, mặt đỏ bừng: “Con xin lỗi, con tưởng chị Ngọc Linh ra mở cửa nên muốn chọc chị ấy. Con cũng có mua đến tận ba ổ bánh mì thịt đặc biệt cho mỗi người một ổ, còn trà sữa thì chỉ cho một mình chị Linh thôi, con xin lỗi.” Minh cố giải thích, tay cầm túi đồ ăn và bộ cờ Tướng: “Nhưng con có mang bộ cờ Tướng để vào đây chơi với ông như hứa.” Ông Lâm thấy Minh lúng túng nên cười hiền: “Thôi không sao, vào phòng đi, mà nhẹ nhàng thôi tránh làm ồn.”

Vào đến bên trong phòng bệnh cao cấp, không khí ấm áp dịu nhẹ từ ánh đèn vàng hắt xuống, mang theo mùi thuốc khử trùng thoang thoảng hòa quyện với hương cà phê còn vương vấn từ trưa, ông Lâm về giường ngồi tựa lưng vào đầu giường, khuôn mặt rám nắng lộ rõ vẻ khỏe khoắn sau những ngày hôn mê, ánh mắt ông lấp lánh sự tỉnh táo và hứng khởi. Ông mỉm cười hiền từ nhìn Minh, giọng trầm ấm nhưng đầy sức sống: “Minh… cậu đặt túi đồ ăn lên bàn đi, để tối xíu rồi ăn, tại lúc nãy ông có ăn cơm thịt nướng của con dâu mua cho nên còn khá là no bụng. Ăn vội vàng quá e không tiêu hết.” Minh gật đầu ngoan ngoãn, nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn lên bàn gỗ bóng loáng – bên trong không gì khác ngoài 3 ổ bánh mì thịt thơm lừng. Minh ngồi xuống chiếc ghế da êm ái cạnh giường, lòng lúc này chợt rạo rực khi vô tình liếc sang Ngọc Linh đang say giấc trên sofa đối diện – thân hình nàng uốn cong gợi cảm trong giấc ngủ sâu, chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt hơi tốc lên lộ ra đôi đùi non trắng mịn màng lấp lánh dưới ánh đèn, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn, khiến Minh nuốt nước bọt khan, dương vật dưới lớp quần jean bắt đầu cương cứng, căng tức đầy dục vọng thầm kín: “Chị ấy đẹp quá… Chỉ muốn lao đến ôm lấy, nhưng giờ phải kìm chế, trước mặt ông cụ mà.”

Để giết thời gian và xua tan sự bồn chồn đang dâng trào, Minh nhanh tay mở túi, trải bàn cờ tướng cũ kỹ nhưng sạch sẽ ra trên mặt bàn nhỏ, những quân cờ gỗ bóng loáng được sắp xếp gọn gàng, chữ Hán khắc sâu như những chiến binh sẵn sàng lâm trận. “Ông ơi, mình đánh cờ chờ chị Linh dậy rồi cùng ăn nhé? Cháu thấy ông thích cờ, cháu cũng mê lắm, chơi cho vui.” Ông Lâm mắt sáng lên, nụ cười hiền hậu nở rộng trên khuôn mặt sạm nắng, lòng ông chợt dâng trào niềm vui hiếm hoi sau những ngày nằm viện: “Được chứ, chàng trai trẻ! Mấy ngày nay tay chân ông ngứa ngáy rồi, cứ nằm một chỗ mãi cũng buồn. Ông nhường cháu đi trước đi, để xem tài nghệ của cậu thế nào.” Minh mỉm cười tự tin, lòng anh thoáng phấn khích – không chỉ vì cờ, mà còn vì cơ hội gần gũi hơn với ông Lâm, người đàn ông từng trải mà anh bất ngờ thấy hợp gu. Anh cầm con pháo trung tâm, đi nước đầu tiên theo lối “Pháo Đầu” kinh điển, pháo bắn thẳng vào trung lộ như một mũi tên lao vút, mở ra thế trận tấn công dồn dập. “Ông xem, cháu đi thế này để thăm dò trung tâm ông nhé!”

Ông Lâm gật gù, ánh mắt lấp lánh sự đánh giá cao, tay cầm con chốt giữa, đẩy nhẹ một bước với nước “Tiên Nhân Chỉ Lộ” – chốt tiến thăm dò, vừa phòng thủ vừa mở đường cho các quân lớn hơn, như một lão tướng khôn ngoan đang dò xét ý đồ đối thủ. “Được được, nước đi hay đấy cậu. Nhưng cờ như đời, phải biết chờ thời cơ.” Minh bất ngờ trước sự tinh tế của ông, nhưng nhanh chóng đáp trả bằng những nước đi sắc bén: mã nhảy linh hoạt bao vây cánh phải, xe lao ra như tia chớp hỗ trợ pháo, tạo thế trận bao vây chặt chẽ, khiến bàn cờ rung nhẹ theo từng tiếng “tách tách” của quân cờ chạm mặt gỗ. Ông Lâm cũng không kém cạnh, dùng sĩ và tượng để củng cố trung lộ, pháo phản công bất ngờ khiến Minh phải lùi mã, giọng ông trầm ấm xen lẫn vui vẻ: “Chàng trai trẻ… cậu chơi cờ hay đấy, tư duy sắc bén, giống như tuổi trẻ của ông ngày xưa – lao vào nhanh nhưng phải tính toán kỹ. Ông từng dùng nước này để thắng ông Lương hàng xóm dưới quê, giờ cậu thử xem có phá được không.” Hai người vừa chơi vừa nói chuyện tâm đầu ý hợp, như hai người bạn cũ – Minh kể về hành trình từ quê lên thành phố, những khó khăn một mình bươn chải rồi từ từ dẫn đến công việc shipper ban đêm và học sửa xe ban ngày, giọng anh chân thành: “Cháu từ quê lên, ban đầu lạ nước lạ cái, nhưng cháu nghĩ đời như cờ, phải đi từng bước chắc chắn.” Ông Lâm gật đầu đồng cảm, chia sẻ trải nghiệm tuổi trẻ lao động đồng áng, dùng những nước cờ để ẩn dụ cuộc đời: “Nước cờ này như đời người, phải tính trước ba bước mới thắng, đừng vội vàng kẻo rơi vào bẫy. Ông từng thua nhiều ván vì nóng vội, nhưng giờ già rồi, biết chờ đợi.” Họ chơi đến hai ba ván, tiếng cười khẽ vang lên xen lẫn tiếng quân cờ va chạm, ông Lâm luôn thắng nhờ kinh nghiệm lão luyện – ông dùng xe chiếu tướng tinh tế, pháo hậu công bất ngờ khiến Minh phải đầu hàng – nhưng Minh cũng khiến ông phải vất vả, mồ hôi lấm tấm trên trán, ông khen ngợi: “Cậu giỏi đấy, suýt nữa ông thua ván thứ hai. Lần sau chơi lại nhé, ông thấy hợp ý cậu lắm!” Không khí phòng bệnh lúc này ấm áp như một buổi tối gia đình, với bàn cờ làm cầu nối, nhưng sâu thẳm trong lòng Minh, dục vọng vẫn âm ỉ khi liếc sang Ngọc Linh vẫn đang say ngủ, khiến anh mong chờ khoảnh khắc nàng tỉnh dậy.

Những tiếng quân cờ gỗ va chạm mặt bàn “tách tách” vang vọng đều đặn như nhịp tim đập dồn, dần kéo Ngọc Linh ra khỏi giấc ngủ vùi, lúc này đồng hồ đã điểm gần 10 giờ đêm, không khí phòng bệnh cao cấp trở nên yên tĩnh hơn với ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống sàn gỗ bóng loáng. Nàng vô tư ngái ngủ trở mình trên sofa êm ái, chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt hơi xộc xệch do tư thế nằm cong queo, lộ ra khe ngực sâu hun hút trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn căng tròn rung nhẹ theo từng cử động uể oải, núm vú hồng hào mờ ảo in hằn qua lớp vải mỏng manh, khiến không khí phòng bệnh chợt nóng ran. Ánh mắt hai người đàn ông – ông Lâm và Minh – không giấu nổi vẻ thèm thuồng cháy bỏng, lén lút dán chặt vào đường cong mê hoặc ấy, dương vật cả hai cương cứng căng tức dưới lớp quần, ông Lâm nuốt nước bọt khan cố kìm nén dục vọng âm ỉ, còn Minh thì siết chặt tay ghế, lòng rạo rực tưởng tượng được nhào nặn bộ ngực ấy. Ngọc Linh tỉnh hẳn, dụi mắt nhìn quanh, rồi chợt nhận ra Minh ngồi đó với nụ cười tinh quái, khuôn mặt điển trai ranh ma dưới ánh đèn vàng khiến nàng giật mình phản ứng dữ dội, vội kéo váy xuống che đùi non mịn màng, giọng the thé đầy bực bội: “Cậu đến đây lúc nào? Sao lại vào đây? Tôi đã bảo cậu đừng quay lại mà!” Mặt nàng đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, lòng hỗn loạn nhớ đến video quay lén và sức hút nguy hiểm từ gã trai trẻ này.

Ông Lâm vội chen vào, giọng hiền từ nhưng ý đầy bênh vực, tay vuốt nhẹ mép bàn cờ như để xoa dịu không khí: “Thôi mà con, cậu Minh đến lúc con đang ngủ say, nên cha với cậu ấy nãy giờ chỉ ngồi chơi cờ thôi. Cậu ta còn tốt bụng mua ba ổ bánh mì lên đây để ăn cùng mình, với lại mua cho con ly trà sữa nữa kìa – vị kem cheese con thích ấy. Đừng có đuổi cậu ấy vội, khuya rồi mà.” Ngọc Linh vẫn bực bội, lườm Minh đầy cảnh cáo, nhưng mùi thơm lừng từ túi đồ ăn và ly trà sữa bốc khói khiến lòng nàng dịu lại phần nào, dục vọng thầm kín xen lẫn ghen tị khi nghĩ đến việc Minh đang len lỏi vào không gian riêng tư này. Nàng im lặng đứng dậy, bước vào nhà tắm rửa mặt bằng nước mát lạnh, dòng nước xối xả lên khuôn mặt xinh đẹp khiến nàng tỉnh táo hơn, nhưng lòng vẫn hỗn loạn: “Gã này ranh ma quá, mua đồ ăn để lấy lòng cha chồng… Mình phải cảnh giác, nhưng sao dục vọng lại râm ran thế này, nhớ đến sức mạnh của hắn đêm ấy…” Bên ngoài, ông Lâm và Minh tranh thủ cho xong ván cờ dở dang, tiếng “tách” cuối cùng vang lên khi ông Lâm chiếu tướng, mỉm cười đắc thắng: “Thắng cậu rồi, chàng trai trẻ. Nhưng cậu chơi hay lắm, suýt nữa ông thua.”

Bước ra khỏi nhà tắm với khuôn mặt tươi tắn hơn, mái tóc dài đen nhánh còn ướt nước buông xõa, Ngọc Linh thấy Minh và ông Lâm đã dọn bàn cờ gọn gàng, bày ra ba ổ bánh mì thịt đặc biệt còn ấm hổi trên bàn – thịt nướng thơm lừng vàng ruộm, pate béo ngậy tan chảy, rau củ giòn tan xen lẫn dưa leo và ngò rí tươi xanh, mùi hương quyện lẫn khiến không khí phòng bệnh trở nên ấm cúng như một bữa tối gia đình bất đắc dĩ. Ông Lâm cười hiền hậu, giọng ấm áp mời gọi: “Lại đây ăn luôn nha con cho vui, cậu Minh mua lên để ăn cùng mình. Bánh mì vẫn còn nóng hổi, ăn khuya thế này mới ngon.” Ngọc Linh miễn cưỡng ngồi vào ghế giữa bàn, ông Lâm ngồi góc bên phải nàng với vẻ trìu mến, Minh ngồi góc bên trái với nụ cười tinh quái, cả ba cùng ăn trong không khí gượng gạo nhưng đầy dục vọng ngầm. Ngọc Linh tập trung cắn miếng bánh mì đầu tiên, vị thịt nướng đậm đà quyện với pate béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi, nhấm nháp ly trà sữa kem cheese – vị ngọt béo mịn màng của kem quyện với trà đen đắng nhẹ khiến nàng dễ chịu hơn, mồ hôi lấp lánh trên cổ trắng ngần dưới ánh đèn. Hai người đàn ông lâu lâu lén ngắm nàng – ông Lâm nhìn bộ ngực nhấp nhô theo nhịp nhai, dục vọng dâng trào nhớ đến những khoảnh khắc cấm kỵ với con dâu, dương vật ông cương cứng đau nhức dưới quần; Minh liếc đôi chân dài miên man bắt chéo dưới bàn, tưởng tượng được vuốt ve đùi non ấy, lòng anh rạo rực đầy ham muốn. Không khí căng thẳng, Ngọc Linh cố tránh ánh mắt Minh, nhưng dục vọng thầm kín khiến vùng kín nàng nóng ran, nước nhờn rỉ ra nhẹ nhàng.

Khi ăn xong, Ngọc Linh liền đứng dậy, giọng lạnh lùng: “Khuya rồi, cậu về đi Minh. Cảm ơn bánh mì.” Minh gật đầu, phụ dọn dẹp rác gọn gàng, rồi chuẩn bị chào ra về với nụ cười tinh nghịch, nhưng bất chợt một cơn mưa bất ngờ kéo đến – tiếng sấm chớp ầm ầm vang vọng ngoài cửa sổ, mưa như trút nước xối xả xuống thành phố, gió hú vi vu khiến không gian phòng bệnh rung nhẹ. Ông Lâm lo lắng nhìn ra ngoài, giọng đầy quan tâm: “Mưa lớn quá, sấm sét kinh thế này, cậu ở đây khi nào tạnh rồi hãy về kẻo nguy hiểm. Cậu đi xe máy mà, ướt hết người.” Minh mừng rỡ trong lòng, cố giấu nụ cười đắc ý: “Dạ… vâng ông ạ, con sẽ ở lại khi nào hết mưa sẽ về.” Ngọc Linh khó chịu ra mặt, lườm hắn đầy cảnh cáo, lòng nàng hỗn loạn: “Gã này may mắn quá, mưa đến đúng lúc… Mình phải cẩn thận, không để hắn làm bậy thêm lần nữa.”

Hơn 11 giờ đêm, mưa vẫn rơi xối xả không ngớt, tiếng mưa đập lộp độp vào cửa kính như bản nhạc dồn dập, ông Lâm lúc này đã ngủ say trên giường bệnh, hơi thở đều đặn vang nhẹ sau ngày dài mệt mỏi. Vì có Minh, hai cha con không thể làm gì riêng tư, Ngọc Linh nằm co ro trên sofa ngủ, trước lúc ngủ nàng lườm Minh ngồi ghế đối diện: “Cậu mà làm gì là biết tay tôi đấy, đừng có mơ.” Minh cười tinh quái, ánh mắt lấp lánh dục vọng: “Em biết rồi chị, em hiền mà.” Nàng an tâm phần nào vì có ông Lâm, đắp chăn mỏng nhắm mắt, cơ thể mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ chập chờn. Đang mơ màng trong cơn mộng mị đầy dục vọng – hình ảnh dương vật to lớn của cha chồng lấp đầy nàng xen lẫn sức mạnh trẻ trung của Minh – Ngọc Linh chợt cảm giác có người lẻn vào chăn sau lưng mình, bàn tay thô ráp nhưng mạnh mẽ luồn vào dưới váy, kéo quần lót mỏng manh qua một bên, lộ ra âm đạo ướt át hồng hào đang co thắt thèm thuồng. Nàng giật mình, biết là Minh, định la lên thì bàn tay hắn bịt chặt miệng nàng, hơi thở nóng hổi phả vào tai: “Chị nè im lặng đi, để em lấp đầy chị… Em biết chị cũng muốn, vùng kín chị ướt nhẹp rồi kìa.” Dục vọng dâng trào như ngọn lửa bùng nổ, Ngọc Linh run rẩy toàn thân, lòng hỗn loạn giữa kháng cự và khoái lạc tột độ – dương vật nóng hổi của hắn cọ xát vào mông nàng, đầu khấc đỏ au rỉ nước nhờn chuẩn bị chui vào âm đạo chật hẹp, khiến nàng cong người rên khẽ đầy tội lỗi, nước nhờn tuôn ra lênh láng, không gian phòng bệnh lúc này căng thẳng đến nghẹt thở dưới tiếng mưa ầm ầm ngoài kia.
 

Michaeltrinh2024

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 33: Dục Vọng Dưới Cơn Mưa

-Khoảng 30 phú trước:
Ánh đèn vàng vọt từ phòng bệnh hắt ra hành lang tối om, hòa quyện với tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn của đêm khuya – sấm chớp lóe sáng từng hồi như những tia lửa dục vọng đang nhen nhóm trong bóng tối. Ngọc Linh đang nằm co ro trên sofa, cơ thể vẫn mệt mỏi sau nhiều ngày dài chăm sóc cho cha chồng, chìm dần vào giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị, nơi hình ảnh dương vật to lớn của ông Lâm xen lẫn sức mạnh trẻ trung của Minh khiến nàng rạo rực thầm kín. Chiếc chăn mỏng đắp hờ lên người nàng, che đi phần nào thân hình gợi cảm trong chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt, nhưng vẫn lộ rõ đường cong bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở như lời mời gọi vô thức. Bên kia giường bệnh, ông Lâm đã ngủ say, hơi thở nặng nề vang vọng như lời nhắc nhở về sức khỏe vẫn còn chưa thật sự ổn định sau cơn hôn mê, cơ thể cao lớn của ông nằm yên bình dưới lớp chăn trắng, không hay biết gì về cơn bão dục vọng đang ập đến trong căn phòng. Minh ngồi một góc ghế, mắt không rời khỏi Ngọc Linh, lòng chàng trai trẻ rạo rực dục vọng cháy bỏng – thân hình nàng như một lời mời gọi cấm kỵ, bộ ngực rung nhẹ theo hơi thở khiến dương vật Minh cương cứng đau nhức dưới lớp quần jeans bó sát, nước nhờn rỉ ra thấm ướt lớp vải, khiến anh siết chặt tay ghế để kìm nén ham muốn lao đến ngay lập tức.

Minh chờ đợi, tim đập thình thịch như trống trận, ánh mắt lấp lánh gian xảo dưới ánh đèn mờ ảo. Khi đồng hồ điểm gần 12 giờ đêm, mưa vẫn rơi xối xả không ngớt, chàng lén lút đứng dậy, chân bước nhẹ nhàng như mèo hoang săn mồi, tiến lại sofa mà không gây ra tiếng động. Ngọc Linh vẫn say giấc, không hay biết gì, hơi thở đều đặn khiến bộ ngực nàng nhấp nhô đầy mê hoặc. Minh khẽ luồn vào dưới chăn, nằm sát sau lưng nàng, hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến da thịt nàng nổi gai ốc trong vô thức, dục vọng tiềm ẩn bắt đầu thức tỉnh. Bàn tay chàng thô ráp nhưng mạnh mẽ luồn xuống dưới váy, khéo léo kéo quần lót mỏng manh của nàng qua một bên, lộ ra vùng kín ướt át hồng hào đang co thắt thèm thuồng – dù lý trí trong tiềm thức có kháng cự, nhưng dục vọng từ những lần trước đã khiến âm đạo nàng sẵn sàng, nước nhờn rỉ ra lấp lánh dưới ánh đèn mờ, mùi hương nữ tính lan tỏa khiến Minh hít sâu đầy khoái trá. Ngọc Linh chợt cảm giác có người lẻn vào chăn sau lưng mình, bàn tay thô ráp vuốt ve đùi non mịn màng, rồi kéo quần lót qua một bên, lộ ra âm đạo ướt át đang co thắt thèm thuồng. Nàng giật mình tỉnh giấc, mắt mở to kinh hãi, định la lên thì bàn tay Minh đã bịt chặt miệng nàng: “Suỵt, chị… chị im lặng đi, đừng làm ồn kẻo ông tỉnh… Cho em thêm một lần nữa nha chị… Em biết chị cũng muốn, vùng kín chị ướt nhẹp rồi kìa.” Giọng chàng khàn đục đầy dục vọng, tay còn lại giữ chặt eo thon gọn của nàng, không cho vùng vẫy, dương vật nóng hổi của hắn cọ xát vào mông nàng, đầu khấc đỏ au rỉ nước nhờn chuẩn bị chui vào âm đạo chật hẹp, khiến nàng cong người rên khẽ đầy tội lỗi, nước nhờn tuôn ra lênh láng, dục vọng dâng trào như ngọn lửa bùng nổ, lòng hỗn loạn giữa kháng cự và khoái lạc tột độ – không gian phòng bệnh lúc này căng thẳng đến nghẹt thở dưới tiếng mưa ầm ầm ngoài kia, như đang che đậy bí mật dâm đãng sắp bùng nổ.

-Trở lại hiện tại
Ngọc Linh hoảng loạn tột độ, cơ thể nàng giãy giụa dữ dội như một con thú hoang bị mắc bẫy, tay cào cấu mạnh mẽ vào cánh tay lực lưỡng của Minh, móng tay sắc nhọn để lại những vết xước đỏ ửng rỉ máu, miệng nàng cắn chặt vào bàn tay bịt miệng đến mức răng nghiến ken két, vị máu mặn chát lan tỏa trên đầu lưỡi. “Thằng khốn nạn, buông tôi ra ngay! Tôi sẽ giết cậu!” Nàng nghĩ thầm trong cơn giận dữ và sợ hãi ngập tràn, tim đập loạn xạ như muốn vỡ tung – ông Lâm đang ngủ say cách đó chỉ vài mét, hơi thở đều đặn vang nhẹ từ giường bệnh, nếu ông tỉnh dậy và chứng kiến cảnh tượng cấm kỵ này, mọi thứ sẽ tan vỡ: gia đình hạnh phúc, bí mật dục vọng với cha chồng, tất cả sẽ sụp đổ như tòa tháp cát dưới cơn mưa dữ dội ngoài kia. Nhưng Minh mạnh mẽ hơn hẳn, thân hình cao lớn lực lưỡng của thanh niên đã trải đời qua nhiều công việc đè nghiến nàng xuống sofa êm ái, cơ bắp cuồn cuộn ép sát vào lưng nàng nóng ran, dương vật dài ngoằng cương cứng hết cỡ – đầu khấc đỏ au bóng nhẫy rỉ nước nhờn dính nhớp – chạm vào cửa âm đạo ướt sũng của nàng, cọ xát nhẹ nhàng như lời khiêu khích dâm đãng. Không cần phút dạo đầu nào, chàng hẩy mạnh hông một cái quyết liệt, đầu khấc xé toạc lớp thịt mềm mại hồng hào, luồn sâu vào tận bên trong âm đạo chật hẹp đang co thắt dữ dội, lấp đầy nàng đến tận cùng với sức mạnh trẻ trung đầy bạo lực.

Ngọc Linh đau rát ban đầu như bị xé toạc, mắt long lanh nước mắt lăn dài trên má hồng hào, cơ thể cong lên vì sự đột ngột ấy, nhưng khi dương vật đi vào hết chiều dài ngoằng ngoằng, chạm đến điểm nhạy cảm sâu thẳm nhất bên trong – tử cung rung động – dục vọng bất chợt dâng trào như ngọn lửa bùng nổ từ địa ngục, lan tỏa khắp cơ thể khiến nàng run rẩy không kiểm soát. Nàng vùng vẫy yếu dần, tay buông thõng khỏi cánh tay Minh, miệng chỉ còn tiếng rên rỉ khe khẽ đầy tội lỗi: “Ư… ư… ưm… aaa… đừng… mạnh quá… em làm chị đau mà sướng chết mất…” Lý trí nàng bị dục vong đánh bại hoàn toàn, cơ thể phản bội lại chính mình, âm đạo co thắt siết chặt lấy dương vật gân guốc của Minh như lời mời gọi dâm mỹ, nước nhờn tuôn ra lênh láng thấm ướt sofa và bụng dưới của chàng, mùi dục tình nồng nàn lan tỏa trong không khí phòng bệnh ẩm ướt dưới tiếng mưa ầm ầm ngoài cửa sổ.

Minh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ấy – Ngọc Linh không còn giãy dụa nữa, thay vào đó là những tiếng rên rỉ hưởng thụ đầy dâm đãng vang vọng khe khẽ, cơ thể nàng uốn éo theo nhịp thúc như một vũ công mê hoặc, âm đạo siết chặt lấy dương vật chàng khiến khoái cảm điện giật lan tỏa. Chàng buông bàn tay bịt miệng xuống, vết cắn rướm máu đỏ tươi nhưng chàng không quan tâm, dục vọng đã lấn át hết thảy đau đớn – hai tay Minh vin chặt lấy eo thon gọn săn chắc của nàng làm điểm tựa, rồi ra sức thúc dương vật ra vào trong âm đạo trong tư thế thìa nghiêng – nằm sát sau lưng, dương vật dài ngoằng trượt sâu vào với nhịp độ lúc nhanh lúc mạnh, chạm đến tử cung khiến Ngọc Linh cong người lên vì những đợt sóng khoái lạc dữ dội. Tiếng da thịt va chạm “phạch phạch pạch pạch” ướt át vang vọng nhẹ nhàng trong phòng, hòa quyện với tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài như một bản nhạc dâm đãng che đậy bí mật, nước nhờn và mồ hôi trộn lẫn nhỏ giọt xuống sàn gỗ tạo âm thanh “tí tách” đầy gợi tình. “Chị sướng không? Âm đạo chị chặt quá, siết em chết mất… Chị dâm thế này, em muốn đút chị cả đêm!” Minh thì thầm dâm đãng vào tai nàng, hơi thở hổn hển phả vào gáy khiến da thịt nàng nổi gai ốc, lưỡi chàng liếm nhẹ vành tai hồng hào khiến nàng run rẩy thêm. Ngọc Linh cắn môi dưới muốn rỉ máu để kìm tiếng rên lớn, nhưng khoái cảm dâng trào khiến nàng không thể kháng cự: “Aaa… sâu quá… em… mạnh nữa đi… đút chị mạnh đi… em làm chị sướng chết mất… aaa… ưm!” Cơ thể nàng như bay bổng trên mây, nước nhờn tuôn ra lênh láng, thấm ướt sofa và quần Minh, mùi dục tình nồng nàn lan tỏa khiến không khí phòng bệnh càng thêm ngột ngạt đầy cám dỗ.

Ngọc Linh chủ động chổng mông tròn lẳn ra sau, để dương vật Minh đút sâu và dễ dàng hơn, mông nở nang cọ xát vào bụng chàng săn chắc, tạo nên những đợt sóng khoái lạc dữ dội lan tỏa từ vùng kín lên tận óc, khiến nàng lắc lư hông theo nhịp thúc như một con thú hoang đang say mê. Minh biết nàng đã hoàn toàn chiều theo dục vọng của bản thân, lòng chàng bùng nổ – hai tay chàng luồn vào dưới váy, ra phía trước bóp mạnh hai bầu vú đầy đặn căng tròn của nàng qua lớp vải mỏng manh, ngón tay thô ráp nhào nặn thành muôn hình vạn trạng, vê nhẹ núm vú hồng hào cương cứng đến khi chúng sưng đỏ au, gửi những dòng điện giật khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể khiến Ngọc Linh cong người rên rỉ mê đắm. “Vú chị to quá, săn chắc thế này, em bóp mãi không chán… Núm vú cứng ngắc, em muốn cắn chúng!” Minh gầm gừ dâm đãng, bên dưới vẫn nhịp nhàng ra vào với tốc độ hung bạo, dương vật gân guốc cọ xát thành âm đạo chật hẹp khiến nước nhờn phun ra tung tóe, nhỏ giọt xuống sàn như cơn mưa của sự dâm đãng. Ngọc Linh rên rỉ lạc giọng: “Ối… bóp mạnh nữa… núm vú chị… aaa… á… chị chịu hết nổi rồi… mạnh nữa đi em… em làm chị sướng quá!” Tay nàng bấu chặt vào sofa, cơ thể uốn éo theo nhịp thúc, dục vọng mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt, xóa nhòa mọi lý trí và đạo đức – quên mất ông Lâm đang ngủ cách đó không xa, quên mất cơn mưa đang trút nước như muốn nhấn chìm mọi bí mật cấm kỵ.

Dưới nhịp điệu cuồng nhiệt không ngừng, âm đạo Ngọc Linh co thắt mạnh mẽ như muốn nuốt trọn dương vật Minh, nước dâm thủy òa vỡ quyện cùng tinh tương rỉ ra từ đầu khấc chàng, tạo thành một dung dịch trắng đục dâm đãng nhỏ giọt xuống sàn, tiếng “tí tách” hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài như bản giao hưởng dục tình bí mật. Minh thúc mạnh hơn nữa, tiếng “phạch phạch pạch pạch pạch” vang to, cảm nhận âm đạo nàng siết chặt lấy dương vật mình như lời van xin, khiến chàng gầm gừ khoái lạc: “Chị dâm quá… âm đạo chị ướt át thế này, em muốn đút mãi không thôi… Chị là của em đêm nay!” Ngọc Linh đáp lại bằng tiếng rên lạc giọng đầy mê đắm: “Em… đút sâu nữa… lấp đầy chị đi… aaa… chị là của em… mạnh nữa… chị sắp ra rồi!” Hai người chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy, quên hết thế gian, phòng bệnh lúc này như một hang động bí mật nơi dục vọng cấm kỵ bùng nổ dưới tiếng mưa ầm ầm, che đậy mọi tiếng rên rỉ dâm đãng và bí mật đen tối đang diễn ra.

Ngọc Linh vẫn còn run rẩy dư âm từ cú thúc mãnh liệt, nhưng Minh không cho nàng thời gian nghỉ ngơi – chàng đột ngột kéo nàng ngồi dậy một cách mạnh bạo, hai tay vin chặt eo thon gọn săn chắc, đặt nàng ngồi lên trên đùi mình trong tư thế mặt đối mặt đầy thân mật dâm đãng, dương vật dài ngoằng vẫn cắm sâu ngập tận gốc vào âm đạo chật hẹp ướt át của nàng, đầu khấc đỏ au cọ xát vào tử cung khiến khoái cảm điện giật lan tỏa. Ngọc Linh há hốc miệng rên khẽ, mắt long lanh nước mắt xen lẫn dục vọng bùng nổ, cơ thể nàng vô thức đẩy mông tròn lẳn xuống dưới để nuốt trọn chiều dài gân guốc ấy, trong khi Minh hẩy hông thúc từ dưới lên với sức mạnh trẻ trung hung hãn, tiếng da thịt va chạm “phạch phạch pạch pạch… pạch pạch pạch pạch…” dâm đãng vang vọng ướt át, sofa rung lắc kẽo kẹt theo nhịp điệu cuồng loạn, nước nhờn tuôn ra lênh láng thấm ướt đùi trong và bìu dái nặng trĩu của chàng. Ngọc Linh vẫn cố rên rỉ khẽ khàng vì sợ ông Lâm tỉnh giấc cách đó chỉ vài mét, hơi thở đều đặn của ông như lời cảnh báo nguy hiểm, nhưng chính sự kìm nén ấy càng làm tăng dục vọng bùng cháy trong nàng – khoái cảm bị dồn nén như ngọn lửa địa ngục muốn bùng nổ, khiến âm đạo nàng co thắt siết chặt hơn, nuốt lấy dương vật Minh như con thú hoang đói khát: “Ưm… ư ư… á… aaa… đừng mạnh thế… cha chồng chị tỉnh bây giờ… Nhưng em… đút sâu… mạnh nữa đi… chị chịu hết nổi rồi…”

Dục vọng dâng cao đến mức không thể kiểm soát, Ngọc Linh chủ động kéo hai dây áo mỏng manh xuống vai, lộ ra bộ ngực trần đầy đặn căng tròn rung rung dưới ánh đèn vàng vọt mờ ảo, núm vú hồng hào cương cứng như hai hạt cherry chín mọng lấp lánh mồ hôi dục tình, mời gọi đầy khiêu khích. Minh mắt sáng rực lên như sói đói, miệng úp ngay vào một bên vú, mút mạnh mẽ “chùn chụt… chụt chụt chụt…” ướt át vang vọng, lưỡi dài ngoằng xoáy quanh quầng vú hồng hào, cắn nhẹ núm vú bằng răng khiến Ngọc Linh cong người hét khẽ đầy đau đớn xen lẫn khoái lạc tột độ: “Á… a… a… cắn em đi… mạnh nữa… chị sướng quá… núm vú chị đau nhưng sướng chết mất!” Tay chàng vẫn bóp vú kia, nhào nặn mạnh bạo như muốn vắt sữa, ngón tay vê kéo núm vú đến đỏ au sưng mọng, những dòng điện dâm đãng lan tỏa từ ngực xuống vùng kín, khiến nước nhờn phun ra thêm tung tóe. Ngọc Linh lắc hông dâm đãng cuồng nhiệt, xoay tròn âm đạo siết chặt dương vật Minh như muốn nghiền nát nó, mông nàng cọ xát vào bụng chàng săn chắc, tạo nên những đợt sóng khoái cảm dữ dội khiến chàng rên lớn đầy gầm gừ: “Chị… chị nhấp mạnh nữa… lắc mông dâm thế này, em chịu hết nổi rồi… Âm đạo chị chặt quá, nuốt trọn cặc em luôn!”

Khoái cảm dâng trào như thủy triều, Ngọc Linh lên đỉnh đầu tiên trong cơn run rẩy dữ dội – cơ thể nàng giật giật liên hồi như bị điện giật, âm đạo co thắt siết chặt dương vật Minh đến mức chàng phải cắn răng chịu đựng, nước nhờn phun ra tung tóe như suối nóng hổi, lênh láng thấm ướt sofa và đùi chàng, khoái lạc lan tỏa khắp cơ thể khiến nàng ngất ngây mê đắm: “Aaa… chị ra rồi… sướng chết mất… em làm chị bắn nước tùm lum… aaa… ưm!” Nhưng Minh vẫn cố thúc mạnh hơn, nhịp độ hung bạo như máy khoan, dương vật đâm sâu đến tận cùng khiến nàng la hét khẽ trong khoái lạc đau đớn xen lẫn: “Em… chậm lại… chị chịu hết nổi… âm đạo chị rát bỏng rồi… Nhưng đừng dừng… đút chị nữa đi!” Chàng chưa thỏa mãn, dục vọng trẻ trung khiến chàng muốn lấp đầy nàng hoàn toàn, mồ hôi nhễ nhại nhỏ giọt từ cơ bụng sáu múi xuống vùng kín đang va chạm dồn dập.

Bất ngờ, Minh bế bổng Ngọc Linh lên như một con búp bê dâm đãng, đặt lưng nàng dựa sát vào thành sofa cao, tay mạnh mẽ ép hai chân dài miên man của nàng dang rộng hết cỡ, lộ ra âm đạo ướt át lấp lánh nước nhờn dâm thủy, âm vật sưng đỏ nhô ra thèm thuồng như lời van xin, lông mu đen nhánh gọn gàng ướt sũng mời gọi. Chàng quỳ xuống, úp mặt vào vùng kín nóng ran ấy, lưỡi dài ngoằng liếm láp âm vật cương cứng với tiếng “slurp slurp slurp” ướt át vang vọng dâm mỹ, hút mạnh những giọt nước nhờn tuôn trào mặn chát tan trên đầu lưỡi, mùi dục tình nữ tính nồng nàn khiến chàng mê mẩn. Tay chàng vẫn luồn lên trên bóp vú nàng, nhào nặn mạnh mẽ đến khi núm vú đỏ au sưng mọng, gửi khoái cảm kép khiến Ngọc Linh sướng đến chết đi sống lại, cơ thể cong vút: “Aaa… liếm sâu nữa… em làm chị điên rồi… lưỡi em dài quá… ray âm vật chị mạnh đi… aaa!” Minh dùng lưỡi thọc sâu vào âm đạo, ray ray điểm G nhạy cảm với nhịp độ cuồng bạo, lưỡi dài ngoằng xoáy vòng khiến nàng cong người hét lên mê đắm: “Ối… sâu quá… chị sướng… aaa… uống hết nước nhờn của chị đi… em liếm chị bắn nước nữa kìa!” Tay nàng nắm chặt tóc Minh rối bù, ép đầu chàng sâu hơn vào âm hộ mình, hông nàng nhấp nhô theo nhịp lưỡi, nước nhờn phun ra tung tóe nhỏ lên sàn “tách tách tách tách” dâm đãng, hòa quyện với tiếng mưa bên ngoài như bản nhạc tình dục bí mật.

Trong khoái lạc ngập tràn, Minh thì thầm khẩu dâm đầy dâm đãng vào vùng kín nàng: “Chị dâm quá trời, nước nhờn ngọt lịm thế này, em uống mãi không chán. Âm đạo chị chặt khít, vú chị to bự, chị đúng là cực phẩm của em rồi… Muốn em đút dương vật vào miệng chị không? Hay chị muốn em xé toạc âm đạo chị nữa?” Ngọc Linh rên rỉ đáp lại, giọng lạc đi vì sướng: “Em… em hư quá… liếm chị mạnh nữa… chị đêm nay là… aaa… của em… đút cặc vào mồm chị đi… chị muốn nuốt trọn nó!” Lời khẩu dâm thô tục ấy càng kích thích dục vọng cả hai, khiến không khí phòng bệnh nóng bỏng như lò lửa địa ngục, tiếng rên rỉ dâm mỹ vang vọng khe khẽ dưới tiếng mưa ầm ầm che đậy.

Bất ngờ, Minh đứng dậy với dương vật cương cứng lấp lánh nước nhờn, chống một chân lên sofa, một chân trên sàn lấy thế vững vàng như một chiến binh sẵn sàng chinh phục. Ngọc Linh bất ngờ nhưng dục vọng dâng cao, ép mình sát vào thành ghế sofa, mắt long lanh đầy thèm thuồng nhìn dương vật dài ngoằng gân guốc. Minh ép đầu khấc đỏ au vào miệng nàng, Ngọc Linh hé miệng đỏ mọng ra sức mút liếm cuồng nhiệt – lưỡi nàng xoáy quanh đầu khấc mặn mòi nước nhờn, mút mạnh “chụt chụt chụt chụt” ướt át vang vọng, nuốt ực tinh tương rỉ ra tan chảy, miệng nàng nuốt trọn chiều dài đến khi chạm họng khiến Minh cong người rên lớn đầy khoái trá. Đồng thời, tay chàng luồn xuống dưới, dùng hai ngón tay thô ráp thọc sâu vào âm đạo ướt át và ray ray điểm G nhạy cảm với nhịp độ hung bạo, khiến Ngọc Linh giật nảy người vì khoái lạc tột độ: “Ưm… aaa… sâu quá… em làm chị sướng… dương vật em dài quá… chị nuốt hết nổi không… aaa!” Ngọc Linh lúc này không còn ép buộc mà hòa mình hoàn toàn vào cuộc làm tình dâm loạn cùng chàng trai trẻ, lưỡi nàng liếm từ gân guốc nổi rõ đến bìu dái nặng trĩu, nuốt trọn dương vật sâu đến họng với tiếng “ọc ọc” ướt át, tay nàng vuốt ve bắp đùi săn chắc của chàng, dục vọng khiến nàng trở thành con người khác, cuồng nhiệt dưới ánh đèn mờ ảo, quên hết thế gian và ông Lâm ngủ say gần đó.

Minh hỏi, giọng khàn đục đầy dục vọng sôi sục, hơi thở nóng hổi phả vào tai Ngọc Linh khiến da thịt nàng nổi gai ốc: “Chị muốn cảm giác mới không? Ngoài trời mưa lớn thế này, em muốn đút chị dưới cơn mưa lạnh buốt, và để lửa dục vọng thiêu đốt hết thảy…” Không chờ nàng trả lời, chàng lột phăng chiếc váy ôm sát màu hồng nhạt khỏi cơ thể nàng, quăng xuống sàn gỗ ướt át với tiếng “phịch” nhẹ, lộ ra thân hình trần truồng trắng nõn nà lấp lánh dưới ánh đèn vàng vọt – bộ ngực đầy đặn căng tròn rung rung theo nhịp thở dồn dập, núm vú hồng hào cương cứng như hai hạt cherry chín mọng mời gọi, vùng kín ướt át lấp lánh nước nhờn dâm thủy tuôn trào, lông mu đen nhánh gọn gàng ướt sũng như lời van xin dâm đãng. Ngọc Linh đỏ mặt xấu hổ xen lẫn kích thích tột độ, cơ thể run rẩy dưới cái nhìn thèm thuồng của chàng, nhưng dục vọng đã lấn át lý trí: “Em… em điên rồi… ngoài trời mưa lớn thế mà…” Minh cười gian, bế bổng nàng lên như một con búp bê dâm loạn, tay Ngọc Linh vô thức cũng choàng vào cổ chàng trai trẻ lực lưỡng, chân dài miên man vòng chặt vào eo săn chắc của chàng, dương vật dài ngoằng lúc này lại cắm sâu ngập tận gốc vào âm đạo chật hẹp, đầu khấc đỏ au cọ xát vào thành thịt mềm mại khiến khoái cảm điện giật lan tỏa mỗi bước chân.

Minh bế Ngọc Linh lại gần cửa sổ, mở toang cửa kính bước ra lan can phòng bệnh – gió mưa lạnh buốt ùa vào như dao cắt da thịt, nước mưa xối xả trút xuống cơ thể trần truồng của hai người, nhưng dục vọng nóng bỏng như lò lửa xua tan hết thảy giá lạnh, khiến da thịt nàng nổi da gà xen lẫn râm ran khoái lạc lạ lẫm. Mưa vẫn rơi như trút nước, sấm chớp lóe sáng ầm ầm chiếu lên hai cơ thể quấn quýt dâm mỹ, nước mưa chảy dài trên bộ ngực đầy đặn của Ngọc Linh, nhỏ giọt từ núm vú xuống bụng phẳng lì, hòa quyện với mồ hôi dục tình. Minh buông Ngọc Linh đứng xuống sàn lan can ướt át lạnh buốt, kéo một chân dài mịn màng của nàng lên cao, ép sát vào ngực chàng, rồi đút dương vật gân guốc vào âm đạo nàng từ phía trước – đầu khấc đỏ au xé toạc lớp thịt mềm mại hồng hào, đâm sâu mạnh bạo với nhịp độ hung hãn, chạm đến tử cung khiến Ngọc Linh cong người hét khẽ đầy đau đớn sướng khoái: “Aaa… lạnh quá… mưa thấm hết người chị rồi… Nhưng em… đút sâu nữa… xé chị ra đi… aaa… sướng chết mất!” Minh gầm gừ dâm đãng, tay vin chặt lan can lấy điểm tựa, thúc “phạch phạch pạch pạch pạch” ướt át vang vọng dưới tiếng mưa ầm ầm, nước mưa hòa quyện với nước nhờn tuôn ra lênh láng nhỏ giọt xuống sàn: “Chị… mưa lạnh thế này, âm đạo chị vẫn nóng hổi siết chặt cặc em… em đút mãi không chán… rên lớn nữa đi chị, để mưa che lấp tiếng dâm của chị!” Miệng chàng úp vào vú nàng, mút mạnh “chùn chụt chùn chụt” ướt át, lưỡi xoáy quanh quầng vú hồng hào, cắn nhẹ núm vú khiến nàng giật nảy người vì khoái cảm kép – lạnh buốt ngoài da thịt xen lẫn lửa dục thiêu đốt bên trong.

Sau đó, Minh đặt Ngọc Linh nằm ngửa lên sàn lan can ướt át nước mưa lạnh buốt, sàn đá trơn trượt thấm vào lưng nàng khiến da thịt nổi gai ốc, nhưng dục vọng khiến nàng không quan tâm, chỉ thèm thuồng dương vật dài ngoằng ấy lấp đầy mình. Chàng ép hai chân dài miên man của nàng dang rộng hết cỡ như lời mời gọi dâm loạn, rồi nhấp theo tư thế truyền thống cổ điển nhưng đầy bạo lực – dương vật khổng lồ đâm sâu từ trên xuống dưới với sức mạnh trẻ trung, chạm đến tử cung khiến Ngọc Linh cong người hét lên mê đắm: “Aaa… mạnh nữa… em xé chị ra đi… đút sâu quá… chị sướng… mưa lạnh thấm hết vú chị rồi… aaa… ưm!” Mưa lớn che lấp tiếng rên rỉ dâm đãng vang vọng của nàng, sấm chớp lóe sáng ầm ầm chiếu lên thân hình hai người quấn quýt, nước mưa chảy dài trên da thịt trắng nõn nà của Ngọc Linh, nhỏ giọt từ núm vú xuống vùng kín, hòa quyện với mồ hôi và nước nhờn tuôn trào như suối dâm. Minh thúc hung bạo, cơ bụng sáu múi siết chặt lấp lánh nước mưa, dương vật ra vào sâu thẳm với nhịp độ dồn dập: “Chị… chị rên lớn nữa… em muốn nghe chị hét vì sướng… Âm đạo chị ướt nhẹp, siết cặc em chặt quá… chị dâm quá, nằm dưới mưa mà vẫn lắc mông mời gọi!” Ngọc Linh lắc hông cuồng nhiệt đáp lại, âm đạo co thắt siết chặt gân guốc, nước nhờn phun ra tung tóe hòa với mưa lạnh, khiến sàn lan can trơn trượt đầy dâm thủy.

Ngọc Linh lên đỉnh nhiều lần liên tiếp, cơ thể giật giật dữ dội như cơn co giật khoái lạc, âm đạo phun nước nhờn tùm lum tung tóe lên bụng chàng, khoái cảm lan tỏa khiến nàng ngất ngây mê đắm: “Aaa… chị lại ra nữa rồi… sướng chết mất… em… dừng lại đi… chị chịu hết nổi… âm đạo chị rát bỏng vì mưa lạnh và vì dương vật của em!” Nhưng Minh vẫn cố thục mạnh hơn, dục vọng trẻ trung chưa thỏa mãn, nhịp độ dồn dập đến khi chàng sắp bùng nổ, gầm gừ: “Chị… em sắp ra… chị siết chặt quá… aaa!” Cuối cùng, chàng rút dương vật ra khỏi âm đạo đang co thắt thèm thuồng, bắn hết tinh dịch trắng đục nóng hổi lên vú và bụng Ngọc Linh – dòng tinh phun vọt mạnh mẽ, nhỏ giọt xuống sàn hòa với nước mưa lạnh buốt, tinh trùng dính nhớp nháp trên da thịt trắng nõn, lấp lánh dưới sấm chớp lóe sáng. Ngọc Linh nằm đó thở hổn hển, cơ thể run rẩy dư âm khoái lạc tột độ, lườm Minh đầy thỏa mãn xen lẫn giận dữ dâm mỹ: “Em… em hư quá… làm chị lên đỉnh bao nhiêu lần… ngoài trời mưa thế này mà em dám… nhưng sướng thật… chị ghét em!”

Ngọc Linh đứng dậy với đôi chân run rẩy, nước mưa và tinh dịch nhỏ giọt từ cơ thể trần truồng, đi vào phòng bệnh rồi thẳng vào nhà tắm, để lại Minh thở hỗn hển như trâu nước ngoài lan can, dương vật vẫn còn cương cứng nửa vời lấp lánh nước mưa. Nàng mở vòi sen ấm áp, nước xối xả nóng hổi trút xuống thân hình gợi cảm, rửa sạch nước mưa lạnh buốt và tinh dịch dính nhớp nháp, hơi nước bốc lên mù mịt khiến phòng tắm như một khu vực bí mật dâm đãng. Bất ngờ, nàng gọi vọgn ra ngoài với giọng dịu dàng xen lẫn dâm mỹ: “Sao không vào đây tắm? Nước mưa bên ngoài dơ và lạnh lắm, vào đây đi…” Minh mừng rỡ chạy vào, hai người trần truồng kỳ cọ tắm cho nhau dưới vòi sen ấm áp – tay Minh thô ráp vuốt ve da thịt trắng nõn nà của nàng, xoa bóp bộ ngực đầy đặn căng tròn khiến núm vú cương cứng rung rung, ngón tay day day âm vật sưng đỏ khiến nước nhờn rỉ ra thêm; tay Ngọc Linh trắng muốt lau rửa dương vật dài ngoằng của chàng, vuốt ve từ đầu khấc đỏ au xuống bìu dái nặng trĩu, khiến chàng rên khẽ đầy khoái trá: “Chị… tay chị mềm quá… xoa em sướng chết…” Ngọc Linh cười khúc khích dâm đãng, nhưng rồi Minh đột ngột nói thật, giọng chân thành xen lẫn áy náy: “Chị ơi, thật sự em đã xóa đoạn video từ hôm đó rồi. Tại em quá thích chị nên mới nói dối là còn để… để được làm tình với chị như thế này.” Ngọc Linh lườm, giọng có chút nũng nịu đầy dục vọng: “Vậy sao giờ nói thật làm gì? Em muốn chị giận à?” Minh cúi đầu, dương vật vẫn cương cứng chạm vào đùi nàng: “Tại em không muốn chị nghĩ xấu em. Em không phải người tốt nhưng em thích chị là thật. Bây giờ em không còn gì uy hiếp chị nữa rồi, nên sau chị đừng lo nữa.” Ngọc Linh không trả lời ngay, chỉ mỉm cười bí ẩn, tay vuốt ve dương vật chàng chậm rãi: “Để xem đã… nếu em ngoan… Nhưng giờ chị tắm xong rồi, chị ra bên ngoài đây.” Nàng trần truồng bước ra ngoài phòng tắm, để Minh một mình vẫn còn tắm bên trong, lòng chàng đầy hy vọng và dục vọng cháy bỏng, tự hỏi liệu có cơ hội nào nữa với người phụ nữ mê hoặc này.
 
Bên trên