Sao? Ai chọc
chán quáSao? Ai chọc![]()
Tôi cũng như bạn, đỉnh cao của td ko phải do bạn đời của mình mang đến mà là do ng thứ 3

Trìnhca có dùng viber ko.
![]()
Bức thứ 4: Nếu kiếp này chúng ta lạc mất nhau, thì anh xin hẹn với em ở một kiếp sau – nơi mà trời đất sẽ ko còn trêu ngươi, nơi anh có thể đường hoàng nắm tay em đi giữa bao người, gọi em là "người anh thương" mà ko còn phải giấu giếm.
Định mệnh cho anh gặp em nhưng lại ko cho a ở cạnh em...
Giá như định mệnh đừng trêu ngươi đến thế...
giá như sau khi cho anh gặp em thì cũng cho anh cơ hội đc gần bên,
thì có lẽ trái tim này đã ko mang nhiều vết xước đến vậy.
Giá như em biết mỗi ngày trôi qua,
anh đều sống trong khoảng lặng nhớ thương, cố nén lại bao điều muốn nói mà chẳng thể thốt ra.
Giá như khoảng cách kia chỉ là một giấc mơ, để khi thức dậy anh có thể dang tay ôm trọn lấy em,
thì hẳn mọi nỗi đau này đã chẳng còn.
Nhưng tất cả chỉ là "giá như".
Anh biết, có những "giá như" cả đời này cũng chẳng bao giờ thành thật.
Nên anh chỉ biết giấu yêu thương lại, gói nỗi nhớ vào những đêm dài, gởi đến em qua từng hơi thở, từng tiếng thầm thì trong lòng.
Có đôi khi anh ước kiếp sau, nếu có thể gặp lại, xin ông trời đừng cho gặp rồi xa, mà hãy cho anh được một lần nắm tay em đi hết đoạn đường đời.
Em à,
kiếp này định mệnh đã chọn cách để anh thương em trong nỗi buồn,
dù là kiếp nào, nếu còn đc gặp lại, anh cũng sẽ xin đc yêu thương em đến cùng.
Kiếp này, định mệnh cho anh gặp em nhưng chẳng cho anh được ở bên em, để trái tim anh cứ mang mãi một vết thương ko bao giờ lành.
Có lẽ a phải chấp nhận, yêu em là một sự thiệt thòi, một nỗi đau đẹp đẽ mà anh mang theo đến tận cuối đời.
Nhưng em ơi,
nếu kiếp này chúng ta lạc mất nhau, thì anh xin hẹn với em ở một kiếp sau nơi mà trời đất sẽ ko còn trêu ngươi,
nơi anh có thể đường hoàng nắm tay em đi giữa bao người, gọi em là "người anh thương" mà ko còn phải giấu
giếm.
Nếu có kiếp sau, anh ước rằng chúng ta sẽ ko còn cách xa, ko còn dang dở, ko còn bất lực nhìn nhau qua lớp sương mờ định mệnh.
Anh sẽ tìm em sớm hơn,
thương em nhiều hơn,
và giữ chặt em thật chặt, để ko bao giờ phải rời xa.
Còn ở kiếp này,
nếu duyên số chỉ cho anh được yêu trong thầm lặng,
thì anh cũng sẽ nguyện chôn tình cảm ấy nơi sâu nhất của tim,
để dù thời gian có trôi đi bao lâu, hình bóng em vẫn luôn ở lại như một lời hẹn thiêng liêng rằng:
kiếp sau, nhất định anh sẽ ko để lạc mất em thêm một lần nào nữa.
![]()
ảnh của e à? nhìn giống 1 ng a quen. tên bắt đầu bằng V.
![]()
Bức thứ 4: Nếu kiếp này chúng ta lạc mất nhau, thì anh xin hẹn với em ở một kiếp sau – nơi mà trời đất sẽ ko còn trêu ngươi, nơi anh có thể đường hoàng nắm tay em đi giữa bao người, gọi em là "người anh thương" mà ko còn phải giấu giếm.
Định mệnh cho anh gặp em nhưng lại ko cho a ở cạnh em...
Giá như định mệnh đừng trêu ngươi đến thế...
giá như sau khi cho anh gặp em thì cũng cho anh cơ hội đc gần bên,
thì có lẽ trái tim này đã ko mang nhiều vết xước đến vậy.
Giá như em biết mỗi ngày trôi qua,
anh đều sống trong khoảng lặng nhớ thương, cố nén lại bao điều muốn nói mà chẳng thể thốt ra.
Giá như khoảng cách kia chỉ là một giấc mơ, để khi thức dậy anh có thể dang tay ôm trọn lấy em,
thì hẳn mọi nỗi đau này đã chẳng còn.
Nhưng tất cả chỉ là "giá như".
Anh biết, có những "giá như" cả đời này cũng chẳng bao giờ thành thật.
Nên anh chỉ biết giấu yêu thương lại, gói nỗi nhớ vào những đêm dài, gởi đến em qua từng hơi thở, từng tiếng thầm thì trong lòng.
Có đôi khi anh ước kiếp sau, nếu có thể gặp lại, xin ông trời đừng cho gặp rồi xa, mà hãy cho anh được một lần nắm tay em đi hết đoạn đường đời.
Em à,
kiếp này định mệnh đã chọn cách để anh thương em trong nỗi buồn,
dù là kiếp nào, nếu còn đc gặp lại, anh cũng sẽ xin đc yêu thương em đến cùng.
Kiếp này, định mệnh cho anh gặp em nhưng chẳng cho anh được ở bên em, để trái tim anh cứ mang mãi một vết thương ko bao giờ lành.
Có lẽ a phải chấp nhận, yêu em là một sự thiệt thòi, một nỗi đau đẹp đẽ mà anh mang theo đến tận cuối đời.
Nhưng em ơi,
nếu kiếp này chúng ta lạc mất nhau, thì anh xin hẹn với em ở một kiếp sau nơi mà trời đất sẽ ko còn trêu ngươi,
nơi anh có thể đường hoàng nắm tay em đi giữa bao người, gọi em là "người anh thương" mà ko còn phải giấu
giếm.
Nếu có kiếp sau, anh ước rằng chúng ta sẽ ko còn cách xa, ko còn dang dở, ko còn bất lực nhìn nhau qua lớp sương mờ định mệnh.
Anh sẽ tìm em sớm hơn,
thương em nhiều hơn,
và giữ chặt em thật chặt, để ko bao giờ phải rời xa.
Còn ở kiếp này,
nếu duyên số chỉ cho anh được yêu trong thầm lặng,
thì anh cũng sẽ nguyện chôn tình cảm ấy nơi sâu nhất của tim,
để dù thời gian có trôi đi bao lâu, hình bóng em vẫn luôn ở lại như một lời hẹn thiêng liêng rằng:
kiếp sau, nhất định anh sẽ ko để lạc mất em thêm một lần nào nữa.
![]()
Ai cũng sai ít nhất 1 lần, sống có 1 lần, sống theo con tym mách bảo nếu hoàn cảnh lúch đó cho phép, sống lý trí thì tốt nhưng ko phải cho bản thân mình.
![]()
Được yêu thương dù chỉ một lần ngắn ngủi, dù là sai lầm nhưng vẫn là hạnh phúc
Có những cuộc hôn nhân, không tan vỡ bằng chia tay, mà bằng im lặng và cãi vã.
Ngày nào cũng như một trận chiến.
Cứ mở miệng ra là tranh cãi, cứ nói điều gì là bị phản đối, cứ cố gắng hiểu nhau thì lại tổn thương thêm.
Từ thương mà thành giận, từ giận mà thành lạnh lùng.
Những lời nói tưởng chừng nhỏ nhặt lại như lưỡi dao, cứa dần vào niềm tin.
Có khi chẳng còn ai muốn nghe ai nữa, chỉ chờ người kia im để mình nói.
Và khi tất cả chỉ còn là lời qua tiếng lại, tình yêu bắt đầu chết dần trong những âm thanh ồn ào ấy.
Rồi đến lúc, mọi thứ không chỉ là cãi vã.
Là bạo hành bằng lời nói, bằng ánh mắt, bằng cách im lặng đến tàn nhẫn.
Là những đêm nằm quay lưng lại, nước mắt ướt gối mà chẳng dám khóc to.
Là những buổi sáng tỉnh dậy, vẫn thấy người bên cạnh nhưng cảm giác như xa lạ đến mức chẳng còn nhận ra nhau.
Người ta không biết rằng có một kiểu tổn thương còn đau hơn cả bị phản bội, đó là bị lãng quên ngay trong chính mái nhà của mình.
Mỗi ngày trôi qua là một lần chịu đựng, chịu đựng để giữ gìn, chịu đựng để con cái không mất đi một mái ấm, chịu đựng đến mức quên mất bản thân mình cũng cần được
sống.
Cho đến khi, một điều gì đó rất nhỏ xuất hiện.
Một người lạ, một lời chào, một sự quan tâm giản dị, một ánh mắt biết lắng nghe.
Không ai cố tình, nhưng trái tim vốn đã rách nát lại run rẩy khi có người chạm đến.
Chỉ một vài tin nhắn, vài câu hỏi han, vậy mà khiến trái tim đã héo khô bỗng thấy ấm lại.
Không phải vì yêu ngay, mà vì lâu lắm rồi mới có cảm giác được quan tâm, được nhìn thấy, được lắng nghe.
Người ta gọi đó là ngoại tình tư tưởng, nghe thì đáng trách, nhưng thật ra, đôi khi nó chỉ là tiếng thở dài của những linh hồn đã chịu đựng quá lâu.
Khi bị bạo hành cảm xúc, khi lòng tự trọng bị xói mòn, người ta chỉ
muốn tìm một nơi trú ngụ, dù tạm bợ, để được hít thở bình yên.
Bạn biết là sai, biết có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng vẫn không thể dừng, vì lâu rồi chưa từng thấy mình cười thật lòng như thế.
Một câu nói nhẹ, một lời động viên đúng lúc, cũng đủ khiến trái tim ấm lên sau bao ngày lạnh lẽo.
Cảm giác được ai đó quan tâm, dù chỉ là thoáng qua, cũng trở thành thứ hạnh phúc xa xỉ mà bạn từng nghĩ mình không còn cơ hội chạm tới.
Lâu lắm rồi bạn mới thấy mình chọn áo đẹp, soi gương lâu hơn, mỉm cười khi nhìn vào điện thoại. Mỗi tin nhắn đến như một chút nắng len vào ô cửa khép kín quá lâu.
Bạn không mong điều gì lớn lao, chỉ muốn giữ lại cảm giác này thêm chút nữa, vì nó khiến bạn tin
rằng mình vẫn còn sống, vẫn còn giá trị, vẫn còn có thể được yêu thương.
Người ta nói ngoại tình tư tưởng là sai, nhưng nếu ai từng sống trong cô đơn đến tận cùng mới hiểu, đôi khi con người không cần tình dục, không cần vật chất, chỉ cần một tâm hồn khác chịu lắng nghe, một trái tim khác chịu thấu hiểu.
Và trong giây phút ấy, dù biết là sai, họ vẫn thấy mình hạnh phúc, vì ít nhất, trái tim đã được sưởi ấm sau bao năm băng giá.
Không biết điều này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng đến đâu thì hạnh phúc đến đó.
Dù chỉ là những mẩu đối thoại vụng trộm, những tin nhắn ngắn ngủi, những lời hỏi han tưởng chừng tầm thường, nhưng chúng mang lại cảm giác mà đã rất lâu
rồi người bạn đời không còn mang đến.
Một câu "Em ăn gì chưa", "Anh ngủ sớm nhé", nghe đơn giản vậy thôi, mà đủ khiến lòng mềm lại, khiến nước mắt lặng lẽ rơi, vì lâu quá rồi mới được ai đó quan tâm chân thành đến thế.
Nếu một ngày phải dừng lại, thì cũng chẳng hối tiếc.
Vì ít nhất trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, bạn đã được sống thật với cảm xúc của mình.
Đã có kỷ niệm đẹp để nhớ, có hơi ấm để mang theo trong những ngày lạnh giá, có một phần ký ức khiến bạn tin rằng mình vẫn còn biết yêu, biết cảm nhận, biết mỉm cười.
Không ai muốn phản bội, chỉ là có những người đã quá mệt mỏi để tiếp tục sống như một cái bóng trong chính mái nhà của mình.
Và đôi khi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ.
Đủ để một tâm hồn rách nát tìm lại một chút bình yên, đủ để một trái tim cô độc nhớ rằng nó vẫn còn biết rung động, và đủ để con người ta có thêm lý do để tiếp tục tồn tại giữa cuộc đời đầy tổn thương này.
St.
Tôi ko nèTrìnhca có dùng viber ko.
Ai cũng sai ít nhất 1 lần, sống có 1 lần, sống theo con tym mách bảo nếu hoàn cảnh lúch đó cho phép, sống lý trí thì tốt nhưng ko phải cho bản thân mình.
Ảnh mạng đó bạn.ảnh của e à? nhìn giống 1 ng a quen. tên bắt đầu bằng V.
ô cê, tưởng gặp cố nhânẢnh mạng đó bạn.
Đã bỏ lỡ ..ô cê, tưởng gặp cố nhân
nhiều lý do, có tình nhưng ko dễ gặp nc, kiểu 2 người có thể kể bất cứ gì cho ng kia, đồng điệu tâm hồn nhưng hoàn cảnh éo le ýĐã bỏ lỡ ..
Vậy sao? Đã lỡ nhau...nhiều lý do, có tình nhưng ko dễ gặp nc, kiểu 2 người có thể kể bất cứ gì cho ng kia, đồng điệu tâm hồn nhưng hoàn cảnh éo le ý
Viết thay zai làm gì em. Nhiều khi cũng là ngụy biện cả.
![]()
Bức Thứ 5
Tôi yêu em nhưng chẳng thể bỏ được vợ con
Em có thể là bí mật của tôi được không??? Anh thật ích kỉ phải không em??
ANH YÊU EM NHƯNG KHÔNG THỂ CHO EM DANH PHẬN
Anh không biết phải bắt đầu từ đâu...
Có lẽ từ chính cái giây phút đầu tiên anh rung động với em một rung động nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến trái tim người đàn ông đã có gia đình này lặng đi.
Anh từng tự nhủ đó chỉ là một thoáng qua, là sự cám dỗ nhất thời.
Nhưng càng trốn chạy, càng chối bỏ, thì càng thấy mình muốn quay lại nơi có phía sau là một mái ẩm đang chờ.
Anh không phải người đàn ông tốt.
Anh biết điều đó rõ hơn ai hết.
Vì nếu tốt, anh đã không để em lặng lẽ bước vào cuộc đời mình như một người lạ đầy đau khổ.
Anh yêu em. Thật lòng.
Nhưng lại yêu theo cách khiến em tổn thương.
Yêu mà không thể nắm tay em giữa phố đông, yêu mà chỉ có thể nhắn tin vội vàng rồi xóa,
yêu mà phải giật mình mỗi lần điện thoại đổ chuông khi đang ở cạnh em.
Anh biết em đã chịu thiệt thòi nhiều thế nào.
Cái cách em mỉm cười nhưng đôi mắt lúc nào cũng chực ướt,
cái cách em cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng chỉ cần anh quay đi là em lặng lẽ thu mình trong nước mắt.
Em đâu có đáng phải sống như thế.
Em xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn, một người đàn ông dám công khai ôm em giữa bao người, chứ không phải là anh - người yêu em nhưng luôn giữ em trong bóng tối.
Anh từng nghĩ đến việc buông bỏ tất cả, thậm cl từng muốn một lần ích kỷ để sống với cảm xúc của mình.
Nhưng rồi, mỗi lần nhìn vợ mình tất bật lo cho con, anh lại thấy mình không đủ can đảm.
Anh không còn yêu cô ấy như ngày đầu, nhưng trách nhiệm, chữ "gia đình", và ánh mắt con thơ đã trói buộc anh vào một thực tại
không thể rời đi.
Anh là người cha, người chồng - và những vai trò đó, dù không còn đầy ắp yêu thương, vẫn là sợi dây ràng buộc anh mãi mãi.
Anh sợ một ngày em chán nản, rời đi không nói lời nào.
Nhưng anh cũng không thể trách nếu em làm vậy.
Vì người cần đi là anh, người có lỗi là anh
người không thể cho em một danh phận đường hoàng, không thể hứa gì ngoài hai chữ "xin lỗi".
Anh yêu em... nhưng tình yêu này không được phép có ánh sáng.
Anh yêu em... nhưng chính anh lại khiến em cảm thấy như một người thừa thãi trong cuộc đời anh.
Anh yêu em... nhưng lại không thể cho em cái điều đơn giản nhất: một danh phận.
Nếu kiếp sau có thật, anh mong mình gặp em sớm hơn.
Khi cả anh và em đều tự do, đều chưa ràng buộc, và có thể nắm tay nhau mà không sợ ánh nhìn của bất cứ ai.
Nhưng đó là kiếp sau... Còn hiện tại, anh chỉ là người đàn ông ích kỷ, yêu mà không đủ dũng cảm từ bỏ, chỉ muốn bên cạnh em mãi mãi như thế này em có thể trở thành một bí mật trong cuộc đời của anh được không em!
Anh yêu em!!!!
![]()
uống ts nha chị guột. bữa hứa nào có lương baoo chị guột uống ts nàNhưng đó là kiếp sau... Còn hiện tại, anh chỉ là người đàn ông ích kỷ, yêu mà không đủ dũng cảm từ bỏ, chỉ muốn bên cạnh em mãi mãi như thế này em có thể trở thành một bí mật trong cuộc đời của anh được không em!


