TrìnhCa
Tiến sĩ
Đúng,
Đức Phật không có nói cái chuyện nên ăn hay là không nên ăn.
Phật chỉ nói rồi ăn cái gì mà nó không có tạo ra nghiệp thì ăn cái đó.
Thời Đức Phật, các Tỳ Kheo không nấu ăn, mà đi khất thực, ai cúng gì thì ăn nấy, ngày xưa cho gì ăn đó là chuyện bình thường.
Nhiều khi là người ta còn không cho nữa là khác, phải chịu đói, cái này gọi là tam tịnh nhục:
1. Không thấy người giết vì mình.
2. Không nghe người giết vì mình.
3. Không nghi người giết vì mình.
Nghĩa là, tâm không khởi ý khiến người khác giết, thì ăn không thành nghiệp.
Nhưng đó là trong hoàn cảnh thời đó, đi khất thực, không có quyền lựa chọn.
Ngày nay, chúng ta không đi khất thực, mà chủ động mua thực phẩm.
Khi ta mua thịt, cá, thì chuỗi nghiệp giết, bán, ăn được nối lại bằng chính ý muốn của ta.
Người bán giết vì có người mua.
Người mua ăn vì có người bán.
Thế là, dù không trực tiếp giết, ta vẫn gieo duyên vào nghiệp sát.
Phật dạy: “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo.”
(Đừng làm điều ác, hãy làm điều lành, giữ tâm thanh tịnh, đó là lời dạy của Phật.)
Nếu biết một việc có nghiệp, mà vẫn chọn làm, thì đã là tạo duyên cho nghiệp ấy rồi.
Nên ngày nay đã mua thì được quyền chọn lựa, mà khi có quyền chọn, thì tại sao không chọn cái món không tạo nghiệp?
Mà nhất định mình phải chọn cái món mà được có nghiệp.
Ăn chay không phải để hơn thua, phán xét, mà để giảm duyên sát, nuôi dưỡng lòng từ bi và tịnh hóa thân tâm.
Khi ta ăn mà không tạo thêm khổ cho sinh linh khác, tâm tự nhiên nhẹ, thanh, và trí tuệ dễ phát sinh.
Tất cả chúng sanh đều sợ gươm dao, đều cầu sống sợ chết, vì vậy chớ giết, chớ khiến người giết.
Nên người có tâm thương muôn loài, tự nhiên sẽ hướng đến ăn chay, không phải do ai ép buộc.
Người hiểu sâu nhân quả, sẽ tự nhiên chọn cái thiện, bỏ cái ác, không vì bị buộc, mà vì tâm giác ngộ.
Cho nên, nói cho cùng là chúng ta... thèm ăn mặn do chúng ta muốn.
Nói quanh co vòng vo làm gì.
Chúng ta không bỏ nỗi.
Chúng ta không có tập lại cái thói quen khác, không tập nỗi.
Chúng ta đừng có bào chữa.
Khi tâm chúng ta bào chữa như vậy á, nó sẽ trứ dưỡng rất nhiều.
Khi nhận thức rằng, ăn để sống, thì món nào mà chẳng được.
Ăn cho nó mạnh khỏe, ăn để duy trì cái sự sống này để thực tập giáo nghĩa của Phật.
Như vậy là được, thì quan tâm gì, mặn hay chay.
Mà xét cho cùng, thì cái mặn đó, nó có nghiệp mà.
Tại sao không chọn cái món là bớt nghiệp đi?
Cho nên hiểu như vậy là cái cách giải thích nó mang tính toàn diện, và khoa học, và tâm lý, và tư tưởng.
Không nên đem cái giáo điều thời của Đức Phật ra, hay là lời dạy đó mà mình gán vô trong hiện tại này là không ổn.
Cho nên, có những cái điều mang tính nhất thời, mà có những điều siêu việt đặc biệt là, cảnh giới siêu việt Phật dạy, chúng ta phải tiếp cận.


