Kiến thức miêu tả cuộc sống của mấy thằng đáy xã hội

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@vhcuong01
đây là bố mày nhé
Cuộc sống của bố của Vũ Vũ Con Mẹ Mừng ở , Hà Nội cũng y như vậy — lầm lũi, âm thầm, và nghèo đến mức ngay cả nỗi buồn cũng phải tiết kiệm. Ở cái tuổi lẽ ra đã nghỉ ngơi, ông vẫn phải dậy từ khi trời chưa sáng, đạp chiếc xe đạp cà tàng cũ kỹ đến kho hàng nhỏ gần nhà, nơi ông làm lao công kiêm bốc xếp theo ca.

Mỗi sáng, ông ăn vội chén cơm nguội từ tối hôm trước, chan chút nước mắm, uống ngụm nước lọc rồi vội vàng đi. Đường phố Hà Nội buổi sớm đông đúc, còi xe inh ỏi, bụi bay loang loáng trên vỉa hè. Ông đạp xe chậm, mệt nhưng vẫn cố — vì tháng này phải gửi tiền lên Hà Nội cho thằng con Vũ, đứa vừa ra trường, đang lúng túng xoay xở với cuộc sống thuê trọ.

Nhưng hôm nay, Vũ lấy 500 nghìn để sĩ, trả hết cho một khoản nợ nhỏ, rồi vội vàng gọi điện xin bố mẹ bù thêm. Bố ông, dù đã già, vẫn ráng vay mượn thêm 500 nghìn từ họ hàng, người quen, để đủ số tiền gửi cho Vũ. Cả nhà bỗng trở nên túng thiếu. Trong căn phòng trọ chật hẹp, tủ lạnh rỗng, mấy thứ đồ ăn dự trữ cũng chỉ đủ qua ngày.

Sáng nay, ông đến kho muộn bảy phút. Xe đạp bị tuột xích giữa dốc, ông phải dắt bộ một đoạn dài. Quản lý nhìn ông, giọng lạnh:

“Chú đi muộn hả? Lần này phạt 200 nghìn.”
Hai trăm nghìn — bằng gần cả tuần tiền ăn của ông. Ông cúi đầu, chỉ biết “dạ”, lòng nhói.

Đến trưa, mọi người kéo nhau ra ngoài ăn, ông ở lại. Bên trong nhà kho, những xuất cơm thừa từ bữa trưa để lại trong khay, không ai ăn hết, sắp xếp lộn xộn. Ông lặng lẽ nhặt một xuất cơm còn nguyên, cơm và ít rau, chan chút nước mắm, rồi ngồi xuống ăn từng muỗng nhỏ, vừa ăn vừa tính toán xem còn bao nhiêu tiền để gửi cho Vũ. Bữa ăn chẳng ngon, nhưng đủ để nhịn đói và gửi tiền con.

Chiều tan ca, ông ghé quầy chuyển tiền quen thuộc. Nhân viên nhận tiền hỏi:

“Lại gửi cho thằng Vũ lên Hà Nội hả bác?”
Ông gật đầu, tay run run ký biên lai. Số tiền gửi lên: 1 triệu — 500 nghìn Vũ dùng hết, 500 nghìn ông vay thêm. Nhìn tờ hóa đơn nhỏ, lòng ông vừa nhẹ vừa xót.
Tối về, căn phòng trọ nhỏ vẫn ẩm, ánh đèn vàng yếu ớt. Ông mở điện thoại cũ, đọc tin nhắn Vũ:

“Con nhận được tiền rồi, cảm ơn bố.”
Ông mỉm cười, mắt ươn ướt. Ở Hà Nội, Vũ vừa mất 500 nghìn để trả sĩ, vừa nợ thêm bố mẹ để đủ tiền sinh hoạt, không biết rằng mỗi đồng tiền được gửi đi đều đổi bằng mồ hôi, nước mắt và những bữa ăn nhịn của bố.

Hai cha con, hai nơi, cùng sống trong một kiểu nghèo âm thầm: một người cố nhịn đói, một người lúng túng xoay tiền để sống và gửi tiền cho con. Nhà thì túng thiếu, cơm cũng ăn tằn tiện, nhưng tình cảm và niềm tin vào nhau vẫn còn đó — mong Vũ sớm khá hơn.
 

minhhoang95

Tao là gay
Một ngày mới bắt đầu, như mọi ngày khác, chỉ khác ở chỗ hôm nay hắn tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu vì đêm qua mất ngủ — cay cú, uất ức, và tủi hổ. Trên bàn là tờ giấy thông báo trừ lương: “Vi phạm quy định — sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Mức phạt: 500.000đ.”
Hắn nhìn tờ giấy ấy như nhìn bản án tử. Năm trăm nghìn — với người khác là tiền cà phê vài hôm, nhưng với hắn, là gần nửa tháng ăn sáng. Mỗi buổi sáng, hắn chỉ dám mua gói xôi 10 nghìn, ăn vội trước cổng công ty rồi cúi đầu quẹt thẻ vào ca. Mùi xôi nếp quyện cùng mùi mồ hôi sáng sớm, thứ hương vị nghèo mà hắn đã quen đến mức không còn thấy xấu hổ.
Văn phòng của hắn ở tầng bốn — không điều hòa, chỉ có vài chiếc quạt kêu lạch cạch quay trong sự ngột ngạt. Dãy bàn làm việc cũ, ghế nhựa lún xuống, dây điện loằng ngoằng dưới sàn. Hắn ngồi góc cuối, cạnh cửa sổ méo khung, nắng hắt vào chiếu lên màn hình máy tính mờ mờ. Công việc của hắn chẳng có gì đặc biệt: nhập liệu, so sánh, ghi chép, in ấn, nghe lệnh. Một người thay thế được hắn chỉ trong 5 phút hướng dẫn.
Hôm qua, trong lúc mệt mỏi, hắn mở điện thoại lướt vài dòng — chỉ để xem tin nhắn của mẹ hỏi “tháng này có gửi về được ít không con?”. Cũng chỉ ba phút thôi, mà vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của trưởng phòng nhìn chằm chằm. Lạnh lẽo, khinh khỉnh. Câu nói vang lên rõ ràng:

Chiều hôm ấy, hắn bị gọi lên phòng nhân sự, ký vào biên bản. Không dám cãi. Hắn biết rõ — cãi cũng vô ích, chỉ chuốc thêm rắc rối. Lúc cầm tờ giấy ra, hắn nghe tiếng bàn tán phía sau: “Bị trừ có 500 nghìn mà làm như mất cả gia tài.” Hắn nghe rõ từng chữ, nhưng chỉ mím môi bước nhanh.
Trưa nay, khi cả văn phòng kéo nhau đi ăn, hắn nói dối “em có mang cơm rồi” rồi ở lại. Mở hộp cơm nguội ngắt, vài miếng đậu, chút rau, chan nước mắm. Ăn mà như nhai đá. Càng ăn càng thấy 500 nghìn đó nghẹn trong cổ họng. Nghĩ đến 50 ngày sáng chỉ dám ăn xôi 10 nghìn, nghĩ đến tiền trọ, đến mẹ ở quê đang trông, mà lòng lại nhói.
Chiều làm việc, hắn gõ bàn phím như cái máy. Không ai gọi tên hắn, không ai để ý đến hắn — một bóng mờ giữa đám nhân viên trẻ nói cười rộn rã. Hắn muốn nổi bật cũng không dám, muốn phản kháng cũng không đủ gan. Hắn hiểu rõ, ở chỗ này, người như hắn chỉ cần sai một lần nhỏ là có thể mất cả tháng lương.
Tối về, hắn ngồi trong căn phòng trọ 10 mét vuông, ánh đèn vàng đục, gió lọt khe cửa rít nhẹ. Cái ghế nhựa kẽo kẹt dưới thân người mỏi mệt. Hắn mở lại điện thoại — cái thứ đã khiến hắn mất 500 nghìn — rồi lướt qua mấy dòng quảng cáo, mấy video người ta khoe giàu, khoe sang. Tự nhiên hắn cười, cái cười nhạt như nước ốc.

Hắn tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn thấy nghèn nghẹn. Bởi hắn biết — có trốn được 500 nghìn này, thì sẽ còn những lần khác. Với người ở đáy như hắn, tiền không bao giờ đủ, còn tự trọng thì luôn bị trừ dần, từng ngày, từng chút một.
Cho địt mẹ trương thành nhân được k =))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
các bé đần hôm nay lại ăn cơm ngó tiếp nhể biết món thịt dính đĩa k sủa lên nào thằng ở trọ 1tr5 pass đồ trên fb bị t tìm đc :))) xoá nhanh bài đi k lộ giờ @thanhbt
 

Đính kèm

  • IMG_0699.jpeg
    IMG_0699.jpeg
    263.5 KB · Xem: 11

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@thanhbt @vhcuong01
Tối nay, căn phòng trọ dột nát càng trở nên ngột ngạt. Bức tường xanh bong tróc, từng mảng sơn vỡ vụn rơi xuống nền xi măng, mùi ẩm mốc xộc lên mũi. Vũ và Thanh Bình Thuận ngồi co ro trên chiếc bàn học kiêm bàn ăn, trước mặt là nồi cơm điện đỏ và mấy tô cơm nguội. Hai chiếc xe số dựng sát tường, mũ bảo hiểm treo lủng lẳng phía trên, bếp mini nhỏ xíu cắm tạm trong góc phòng ngủ.

Điện thoại của Vũ rung liên tục. Lại là hắn — cái tên đã khiến Vũ mất 500 nghìn tối hôm trước. Lần này, hắn tag cả Vũ và Thanh Bình Thuận vào bài đăng, nhắn:

“Cả đời mày nhìn thấy thịt dính trên đĩa chưa, thằng nghèo hèn con của thằng bới rác ăn?”
Cả hai trố mắt nhìn màn hình, tim như thắt lại. Vũ nghẹn họng, má nóng bừng, muốn gào lên mà chẳng ra tiếng. Cảm giác nhục nhã, cay cú và bất lực xâm chiếm từng ngóc ngách trong cơ thể. Bị trêu là một chuyện, nhưng bị công khai, tag cả thằng bạn cùng phòng, trong cái căn phòng trọ nhỏ xíu, tối tăm, dột nát này, thì niềm tự trọng vốn đã mỏng manh như tờ giấy lại càng rách nát hơn.

Thanh Bình Thuận cúi gằm mặt, tay run run cầm muỗng, cứ nhai cơm mà không nuốt trôi. Cả hai không dám nói gì, không dám cãi lại. Mỗi câu chữ của hắn như mũi dao cắm sâu vào lòng: họ biết mình chẳng thể làm gì, chẳng có tiền, chẳng có quyền lực, chỉ có thể ngồi nhìn, cảm nhận nỗi nhục.

Vũ tự nhủ:

“Sao lại bất lực đến thế… Chỉ mới mất 500 nghìn mà bây giờ còn bị coi rẻ thế này… Mình… mình chỉ muốn đỡ bố mẹ khổ, mà giờ nhìn vào đây…”
Cậu nhìn quanh phòng, chiếc nồi cơm điện đỏ vẫn kêu lạch cạch, mùi cơm nguội trộn với mùi mốc của tường dội lại. Hai chiếc xe số nằm yên, hai mũ bảo hiểm treo lủng lẳng như muốn nhắc nhở: cuộc sống cứ trôi, còn mình thì vẫn lạc lõng, bị khinh miệt, không thể chống lại.

Vũ nhắm mắt lại, cố kìm nước mắt, cảm giác cay đắng, nhục nhã lan tỏa từ cổ họng lên tận đầu: hai người nghèo, ở cái tuổi vừa ra trường, bị đời trêu chọc, bị thằng nào đó ngoài kia khinh rẻ, và chẳng thể làm gì ngoài chịu đựng.

Thanh Bình Thuận cũng im lặng, cúi gằm, từng ngón tay run run nắm chặt mép bàn. Cả căn phòng nhỏ bé, dột nát, bong tróc, bếp và bàn học lẫn lộn, trở thành chiếc lồng kín, nơi hai con người đang sống với nỗi nhục, cay cú và bất lực, chỉ biết nhìn nhau, nuốt nỗi tức giận vào trong
 

Đính kèm

  • IMG_0699.jpeg
    IMG_0699.jpeg
    263.5 KB · Xem: 8

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@thanhbt @vhcuong01
Cả tối, điện thoại Vũ liên tục rung. Lần này, tên kia không chỉ trêu trên bài viết cũ nữa, hắn dò ra thông tin thật của Vũ và Thanh Bình Thuận từ một bài “pass đồ phòng trọ” trên Facebook — địa chỉ, hình ảnh căn phòng, những món đồ nhỏ xíu của họ, thậm chí cả bữa cơm trưa họ ăn dở dang.

Tin nhắn, tag, bình luận — tất cả đều dồn dập, không ngừng nghỉ.

“Nhìn căn phòng mà cười muốn chết… dột nát, tường bong tróc… hai con nghèo hèn ở chung hả?”
“Có thấy nồi cơm điện đỏ chưa? Ăn cơm nguội mãi, chắc hương vị ngon lắm nhỉ?”
“Xe số trong phòng treo mũ, đúng là lũ lười biếng, nghèo rách mà còn sống lộn xộn.”
Vũ ngồi co ro trên chiếc bàn học kiêm bàn ăn, tay run run, mắt nhòe lệ. Tim đập loạn, nhức nhối, từng câu chữ như những nhát dao vô hình cứa vào niềm tự trọng vốn đã mỏng manh của cậu. Cậu muốn cãi, muốn phản kháng, nhưng vừa nghĩ đến số tiền bố gửi, số nợ vừa vay thêm, cậu lại thấy mình hèn hạ, bất lực, chẳng thể làm gì ngoài cúi đầu.

Thanh Bình Thuận im lặng, nhai cơm nguội, tay run rẩy, từng miếng cơm trôi xuống cổ họng mà nghẹn. Cảm giác nhục nhã chồng chất — bị lộ thông tin riêng tư, bị người ngoài cười cợt, bị xem như kẻ hèn, kẻ không đáng kể. Cậu cảm thấy từng hơi thở đều gắng gượng, tim như bị bóp chặt, trong đầu chỉ vang lên một suy nghĩ duy nhất: “Mình thật sự bất lực… không cách nào thoát khỏi trò cười của hắn.”

Căn phòng nhỏ dột nát càng trở nên ngột ngạt. Tường xanh bong tróc, nồi cơm điện đỏ vẫn lạch cạch, hai chiếc xe số và mũ treo lủng lẳng như chứng nhân cho sự hèn hạ của họ. Họ nhìn nhau, mắt vô hồn, không một lời. Mỗi tiếng cười cợt từ điện thoại lại như nhấn mạnh thêm sự nhỏ bé, tầm thường, bất lực của họ trong thế giới này.

Vũ muốn đứng lên, muốn xóa bài, muốn chặn hắn, nhưng nỗi sợ mất thêm tiền, mất thể diện, mất chỗ dựa duy nhất từ bố khiến cậu chỉ biết cúi gằm, nhịp tim rối loạn, lòng tràn đầy cay cú và nhục nhã. Thanh Bình Thuận cũng vậy, miệng câm, tay bám mép bàn, mắt nhòe lệ, cảm giác bị trói chặt trong nỗi hèn hạ và bất lực lan khắp cơ thể.

Cả tối, cả hai ngồi như hai con thú bị nhốt, nhìn từng dòng chữ trêu cợt, cảm giác nhục nhã, cay cú và bất lực cứ bám riết lấy tâm trí họ. Họ biết, họ không có cách nào thắng cuộc, không có tiền để chống lại, cũng không có ai để dựa vào ngoài nhau — và chính điều đó càng làm họ cảm thấy tăm tối, nhỏ bé và hèn hạ hơn bao giờ hết.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@vhcuong01 @thanhbt
Vũ bắt đầu hoảng loạn. Cậu nắm chặt điện thoại, tay run run, mắt trợn trừng, tim đập loạn xạ. Giọng cậu văng tục, chửi thẳng hết thằng kia, hết những người online đang nhìn thấy bài viết, thậm chí chửi cả chính mình, từng tiếng vừa tức vừa nhục.

Rồi Vũ gào lên:

“Không phải tao đâu! Không phải tao đâu!”
Nhưng cậu không dừng lại. Mỗi câu chửi tục lại đi kèm một lời thề, vang lên trong căn phòng trọ dột nát, tường xanh bong tróc, bếp mini và bàn học lộn xộn, nồi cơm điện đỏ lạch cạch. Cậu thề, lại thề, lặp đi lặp lại:

“Thề… tao dám thề… tao đúng! Tao thề… thề luôn!”
Tiếng thề vang lên như một nghi lễ của kẻ thua cuộc, để tự an ủi, để cảm thấy ít nhất mình vẫn “đúng” trong mắt bản thân. Vũ gào, run rẩy, mắt rưng rưng, vừa tức vừa nhục nhã, tim như muốn vỡ tung. Mỗi lời thề là một cách để cậu lừa chính mình rằng mình còn chút quyền lực trong căn phòng nhỏ bé, hèn hạ này.

Thanh Bình Thuận ngồi kế bên, cúi gằm, tay ôm đầu, nhai cơm nguội mà tim như thắt lại. Cậu cảm nhận rõ nỗi nhục, cay cú và bất lực bám riết lấy cơ thể mình. Vũ cứ gào thề, lặp đi lặp lại, như thể chỉ có thế mới đối phó nổi với nỗi sỉ nhục đang tràn vào từng ngóc ngách tâm trí.

Cả hai ngồi yên, im lặng nhưng đầy căng thẳng, căn phòng dột nát, tường xanh bong tróc, nồi cơm điện đỏ vẫn lạch cạch, hai chiếc xe số và mũ treo lủng lẳng như chứng kiến nỗi hèn hạ của họ. Vũ thề để tự an ủi, để bớt quê, để xoa dịu chút tự trọng mỏng manh còn sót lại. Thanh Bình Thuận, trong im lặng, cũng cảm thấy chính mình nhỏ bé, yếu đuối, bất lực đến cùng cực.

Hai con người, vừa ra trường, sống trong căn phòng trọ chật hẹp, dột nát, bị cả mạng xã hội và cuộc đời trêu chọc, vừa cay cú vừa nhục nhã, vừa tự lừa dối bản thân qua những lời thề, để tồn tại qua một tối dài tăm tối và áp lực.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@vhcuong01 @thanhbt
iện thoại lại rung. Lại là hắn. Lần này, hắn đăng một tấm ảnh căn phòng trọ của Vũ, đặt bên cạnh bức ảnh bữa ăn sang chảnh của hắn, kèm lời trêu:

“Nhìn hai cái đối lập, lũ nghèo rách thích không? Cơm nguội với phòng trọ dột nát, hay bữa sang của tao?”
Vũ nhìn vào màn hình, cảm giác cay cú, nhục nhã và tuyệt vọng dồn lên đầu. Tay run run, cậu đưa điện thoại cho Thanh Bình Thuận, giọng thều thào:

“Xem này… Xem này đi… tao phát điên mất rồi…”
Thanh Bình Thuận cúi nhìn, mắt trũng sâu, tim như bị bóp nghẹt. Cả hai đứng trước tấm ảnh, nhìn căn phòng trọ mình bị phơi bày, nhìn bữa ăn nguội khô, cảm giác bị coi thường, bị xem như trò cười dâng trào.

Vũ muốn chửi, muốn nạt hắn, muốn hét lên thật to, nhưng không biết chửi sao, không biết bắt đầu từ đâu. Từng lời thề trước đó giờ chỉ còn là sự thất bại, sự tự an ủi mong manh. Cậu vừa tức vừa nhục, vừa cay cú vừa bất lực, cảm giác như cả thế giới đang cười vào mặt mình, còn bản thân chỉ biết ngồi nhìn, nhai cơm nguội, tim dồn dập, tay run, mồ hôi đầm đìa.

Thanh Bình Thuận chỉ biết cúi gằm, cảm giác nhục nhã và cay cú quấn lấy cơ thể, như bị trói trong chính căn phòng dột nát, không thể làm gì ngoài nhìn Vũ phát điên, nhìn tên kia cười cợt ngoài kia, và nghe tiếng nồi cơm điện đỏ lạch cạch như nhấn mạnh thêm sự nhỏ bé và bất lực của họ.

Cả hai cùng im lặng, vừa muốn bùng nổ, vừa biết rằng không cách nào chống lại, chỉ còn cách chịu đựng cảm giác nhục nhã, cay cú, và bất lực đang bám chặt tâm trí.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
đi ăn ké đéo thấy cái bill nào luôn, thế mua AI pro như tao chưa :)))
@thanhbt @vhcuong01
Vũ ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp, tay vẫn run run cầm điện thoại. Nỗi cay cú vì bị lừa 500 nghìn vẫn còn sục sôi trong lòng, lẫn với nhục nhã vì vừa ngu vừa nghèo, vừa bị trêu chọc công khai. Cảm giác tức giận và tuyệt vọng lên đến cực điểm.

Cậu gào lên, giọng vang trong căn phòng trọ dột nát:

“Mày mua AI Pro như tao xem! Xem mày không có tiền à?!”
Cậu hy vọng tên kia cũng bị lừa như mình, chỉ để tâm trạng cân bằng, để bớt đi cảm giác nhục nhã: vừa ngu, vừa nghèo, lại còn bị lừa, và cay đắng nhất — không ai bị lừa ngoài mình.

Nhưng đáp lại là tin nhắn lạnh lùng:

“Có mày ngu mới bị lừa chứ tao có ngu đâu mà bị lừa cùng mày.”
Vũ cắn răng, mặt tối sầm lại, đen như mực, tim đau nhói, từng giọt máu nóng rực trong người như biến mất, chỉ còn lại sự tê liệt của tuyệt vọng và nhục nhã. Tay run, miệng mím chặt, cậu đứng lên, bước đi trong căn phòng chật hẹp, nhìn xung quanh: tường xanh bong tróc, nồi cơm điện đỏ vẫn lạch cạch, hai chiếc xe số dựng sát tường, mũ treo lủng lẳng… mọi thứ như phản chiếu sự bất lực, nhỏ bé và tăm tối của cuộc đời.

Thanh Bình Thuận nhìn Vũ, mắt cũng đỏ hoe, không nói được gì. Cậu bước lại, vòng tay ôm chầm lấy Vũ. Vũ tựa vào cậu, hai người cùng khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn, vừa nhục nhã vừa cay cú, vừa tức giận vừa bất lực. Cả căn phòng trọ nhỏ bé, dột nát, bếp và bàn học lộn xộn, nồi cơm điện đỏ, mùi cơm nguội, mọi thứ như bị đóng băng trong khoảnh khắc tuyệt vọng, chỉ còn hai con người trẻ tuổi ôm nhau, cảm nhận rõ sự nhỏ bé, hèn hạ, và nhục nhã tột cùng của mình.

Không còn gào thét, không còn hy vọng trả đũa, chỉ còn nước mắt, sự an ủi mỏng manh từ nhau, và cảm giác thế giới ngoài kia tàn nhẫn, còn mình bất lực, vừa cay vừa nhục.
 

mrdudon

Yếu sinh lý
Cuộc sống của ta chán vl..đang khởi nghiệp.. dõ bận những vẫn quẹt tinder hàng ngảy kiếm gái để địt.. hôm giờ quẹt được đúng gu xinh như vợ ta.. sex thì dâm ... sex có cảm xúc vl..
 

duynguyenminh

Giáo sư
Run run trời mưa châm điếu thuốc
Uống cạn lon bia quên tình sầu
Để dành 2 triệu chơi gái đẹp
Một bước ta bỗng hóa thiên thần

Nhìn ra xã hội ai hơn mình
Khi các nhu cầu sa đọa ta đã hưởng
Rồi quay lại cuộc sống nhân gian khác
Quyết chí làm giàu, quyết chí cao...
Trích gặp bạn trẻ suy thoái ép cơm làm nô
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Siu rẻ rách đấy dùng để reup phim sex thì đc
bạn mày buồn cười vãi lồn haha nay nhục quá trốn mất tăm @vhcuong01 dậy tổng hợp đi mày =)) ở trọ đi rxs mà có hẳn 200 nhân viên cơ mà :))) để xem nào 200x5tr = 1 tỷ lương cơ à =))))
mẹ 1 tỷ 1 tháng là mua đc dãy trọ m ở r em ơi haha đau bụng vl :))) m k tag @tranchauxinhh những lúc như này nhỉ :))) bị gái trêu chắc cay lắm haha
kinh nắm chủ tịt 200m2 ở giảng võ mà tra sđt trên ảnh bìa lại mặc hàng chợ ở trọ đi rsx thế kia . tổng tài giản dị thế haha @vhcuong01
 

Đính kèm

  • IMG_0781.jpeg
    IMG_0781.jpeg
    367.9 KB · Xem: 9
Bên trên