@vhcuong01
đây là bố mày nhé
Cuộc sống của bố của Vũ Vũ Con Mẹ Mừng ở , Hà Nội cũng y như vậy — lầm lũi, âm thầm, và nghèo đến mức ngay cả nỗi buồn cũng phải tiết kiệm. Ở cái tuổi lẽ ra đã nghỉ ngơi, ông vẫn phải dậy từ khi trời chưa sáng, đạp chiếc xe đạp cà tàng cũ kỹ đến kho hàng nhỏ gần nhà, nơi ông làm lao công kiêm bốc xếp theo ca.
Mỗi sáng, ông ăn vội chén cơm nguội từ tối hôm trước, chan chút nước mắm, uống ngụm nước lọc rồi vội vàng đi. Đường phố Hà Nội buổi sớm đông đúc, còi xe inh ỏi, bụi bay loang loáng trên vỉa hè. Ông đạp xe chậm, mệt nhưng vẫn cố — vì tháng này phải gửi tiền lên Hà Nội cho thằng con Vũ, đứa vừa ra trường, đang lúng túng xoay xở với cuộc sống thuê trọ.
Nhưng hôm nay, Vũ lấy 500 nghìn để sĩ, trả hết cho một khoản nợ nhỏ, rồi vội vàng gọi điện xin bố mẹ bù thêm. Bố ông, dù đã già, vẫn ráng vay mượn thêm 500 nghìn từ họ hàng, người quen, để đủ số tiền gửi cho Vũ. Cả nhà bỗng trở nên túng thiếu. Trong căn phòng trọ chật hẹp, tủ lạnh rỗng, mấy thứ đồ ăn dự trữ cũng chỉ đủ qua ngày.
Sáng nay, ông đến kho muộn bảy phút. Xe đạp bị tuột xích giữa dốc, ông phải dắt bộ một đoạn dài. Quản lý nhìn ông, giọng lạnh:
Đến trưa, mọi người kéo nhau ra ngoài ăn, ông ở lại. Bên trong nhà kho, những xuất cơm thừa từ bữa trưa để lại trong khay, không ai ăn hết, sắp xếp lộn xộn. Ông lặng lẽ nhặt một xuất cơm còn nguyên, cơm và ít rau, chan chút nước mắm, rồi ngồi xuống ăn từng muỗng nhỏ, vừa ăn vừa tính toán xem còn bao nhiêu tiền để gửi cho Vũ. Bữa ăn chẳng ngon, nhưng đủ để nhịn đói và gửi tiền con.
Chiều tan ca, ông ghé quầy chuyển tiền quen thuộc. Nhân viên nhận tiền hỏi:
Hai cha con, hai nơi, cùng sống trong một kiểu nghèo âm thầm: một người cố nhịn đói, một người lúng túng xoay tiền để sống và gửi tiền cho con. Nhà thì túng thiếu, cơm cũng ăn tằn tiện, nhưng tình cảm và niềm tin vào nhau vẫn còn đó — mong Vũ sớm khá hơn.
đây là bố mày nhé
Cuộc sống của bố của Vũ Vũ Con Mẹ Mừng ở , Hà Nội cũng y như vậy — lầm lũi, âm thầm, và nghèo đến mức ngay cả nỗi buồn cũng phải tiết kiệm. Ở cái tuổi lẽ ra đã nghỉ ngơi, ông vẫn phải dậy từ khi trời chưa sáng, đạp chiếc xe đạp cà tàng cũ kỹ đến kho hàng nhỏ gần nhà, nơi ông làm lao công kiêm bốc xếp theo ca.
Mỗi sáng, ông ăn vội chén cơm nguội từ tối hôm trước, chan chút nước mắm, uống ngụm nước lọc rồi vội vàng đi. Đường phố Hà Nội buổi sớm đông đúc, còi xe inh ỏi, bụi bay loang loáng trên vỉa hè. Ông đạp xe chậm, mệt nhưng vẫn cố — vì tháng này phải gửi tiền lên Hà Nội cho thằng con Vũ, đứa vừa ra trường, đang lúng túng xoay xở với cuộc sống thuê trọ.
Nhưng hôm nay, Vũ lấy 500 nghìn để sĩ, trả hết cho một khoản nợ nhỏ, rồi vội vàng gọi điện xin bố mẹ bù thêm. Bố ông, dù đã già, vẫn ráng vay mượn thêm 500 nghìn từ họ hàng, người quen, để đủ số tiền gửi cho Vũ. Cả nhà bỗng trở nên túng thiếu. Trong căn phòng trọ chật hẹp, tủ lạnh rỗng, mấy thứ đồ ăn dự trữ cũng chỉ đủ qua ngày.
Sáng nay, ông đến kho muộn bảy phút. Xe đạp bị tuột xích giữa dốc, ông phải dắt bộ một đoạn dài. Quản lý nhìn ông, giọng lạnh:
Hai trăm nghìn — bằng gần cả tuần tiền ăn của ông. Ông cúi đầu, chỉ biết “dạ”, lòng nhói.“Chú đi muộn hả? Lần này phạt 200 nghìn.”
Đến trưa, mọi người kéo nhau ra ngoài ăn, ông ở lại. Bên trong nhà kho, những xuất cơm thừa từ bữa trưa để lại trong khay, không ai ăn hết, sắp xếp lộn xộn. Ông lặng lẽ nhặt một xuất cơm còn nguyên, cơm và ít rau, chan chút nước mắm, rồi ngồi xuống ăn từng muỗng nhỏ, vừa ăn vừa tính toán xem còn bao nhiêu tiền để gửi cho Vũ. Bữa ăn chẳng ngon, nhưng đủ để nhịn đói và gửi tiền con.
Chiều tan ca, ông ghé quầy chuyển tiền quen thuộc. Nhân viên nhận tiền hỏi:
Tối về, căn phòng trọ nhỏ vẫn ẩm, ánh đèn vàng yếu ớt. Ông mở điện thoại cũ, đọc tin nhắn Vũ:“Lại gửi cho thằng Vũ lên Hà Nội hả bác?”
Ông gật đầu, tay run run ký biên lai. Số tiền gửi lên: 1 triệu — 500 nghìn Vũ dùng hết, 500 nghìn ông vay thêm. Nhìn tờ hóa đơn nhỏ, lòng ông vừa nhẹ vừa xót.
Ông mỉm cười, mắt ươn ướt. Ở Hà Nội, Vũ vừa mất 500 nghìn để trả sĩ, vừa nợ thêm bố mẹ để đủ tiền sinh hoạt, không biết rằng mỗi đồng tiền được gửi đi đều đổi bằng mồ hôi, nước mắt và những bữa ăn nhịn của bố.“Con nhận được tiền rồi, cảm ơn bố.”
Hai cha con, hai nơi, cùng sống trong một kiểu nghèo âm thầm: một người cố nhịn đói, một người lúng túng xoay tiền để sống và gửi tiền cho con. Nhà thì túng thiếu, cơm cũng ăn tằn tiện, nhưng tình cảm và niềm tin vào nhau vẫn còn đó — mong Vũ sớm khá hơn.




) xoá nhanh bài đi k lộ giờ