Kiến thức Chuyện 1 thằng cờ bạc

Mesut Osin

Yếu sinh lý

PHẦN 1: DẤU CHÂN CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN CON HẺM NHỎ

Con hẻm ven sông mỗi tối đều vang tiếng sóng vỗ lặng lẽ. Nhưng từ hơn nửa năm nay, còn có tiếng bước chân nặng trĩu của một người đàn ông cô độc—Hải.
Hải không phải kẻ lang thang. Anh từng có một mái nhà, một người vợ hiền, và một đứa con trai biết chạy về ôm chân ba mỗi khi tan ca. Nhưng giờ đây, anh chỉ còn lại cái bóng của chính mình.
Hàng xóm quen gọi anh là Hải “đen”. Không phải vì anh xấu, mà vì cuộc đời anh bị nhuộm đen bởi những canh bạc. Ai nhắc đến tên anh cũng lắc đầu:
— “Thằng đó mà không dính cờ bạc thì cũng thành người tử tế.”
Nhưng chẳng ai biết Hải đã bắt đầu gục ngã như thế nào…

1. Những ngày bình yên cuối cùng

Trước khi trượt dài, Hải là thợ hồ, khỏe, chăm, và ít nói. Anh thương vợ—chị Tuyết—hơn bất cứ thứ gì. Những ngày công trình ngừng việc, anh chạy xe ôm để thêm tiền mua sữa cho con.
Đêm nào trở về, thấy vợ ôm đứa nhỏ ngủ trên chiếc giường ọp ẹp, Hải đều khẽ vuốt tóc vợ rồi thầm nghĩ:
“Cực mấy cũng được, miễn gia đình yên ấm.”
Nếu ai đó nói rằng chỉ một quyết định nông nổi có thể phá tan cả cuộc đời, chắc anh sẽ cười. Nhưng đúng là như thế.
Chỉ cần một lời rủ rê, và cả cuộc đời anh rẽ sang hướng khác.

2. Canh bạc đầu tiên

Một trưa trời nắng gắt, thợ cả cho nghỉ sớm. Mấy anh em rủ nhau vào quán nước cạnh công trình chơi cho vui. Một thằng bạn vỗ vai Hải, cười hề hề:
— “Vô làm vài ván đi, kiếm tiền mua tã cho thằng nhỏ. Dễ thấy mồ!”
Hải chần chừ. Anh chưa từng sờ đến bài bạc. Nhưng trong túi chỉ còn vài chục ngàn, còn chiều nay phải mua sữa cho con.
Câu nói “kiếm tiền nhanh” như kim chích vào lòng tự ái của người đàn ông đang cố gồng gánh gia đình.
Hải gật đầu.
Ván đầu anh thắng.
Ván thứ hai anh thắng đậm hơn.
Bạn bè trêu:
— “Hải có số làm giàu rồi!”
Nụ cười hãnh diện nở trên mặt anh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy tiền đến dễ như thế.
Nhưng đời luôn có cái giá của nó.
 

Mesut Osin

Yếu sinh lý
Chủ thớt

3. Con dốc không phanh

Cái “dễ” ấy kéo Hải trở lại canh bạc vào ngày hôm sau. Rồi hôm sau nữa. Anh thua dần, thua nhiều… đến mức phải móc tới tiền dành đóng học phí mẫu giáo cho con.
Anh nghĩ:
“Chỉ cần gỡ một lần nữa thôi…”
Nhưng mỗi lần “gỡ”, anh lại thua gấp đôi.
Có những đêm về nhà, áo sặc mùi thuốc lá, mắt đỏ hoe, anh trốn ánh mắt của vợ. Chị Tuyết chỉ khẽ hỏi:
— “Anh… còn thương mẹ con em không?”
Hải không dám trả lời.
Không phải vì anh không thương, mà vì anh không còn can đảm để nhìn vào chính mình.



4. Khi gia đình bắt đầu rạn nứt

Nợ nần đến cùng những tiếng gõ cửa giữa đêm làm nhà anh run lên như cơn gió bão.
Một tối, khi Hải vừa trốn về kịp lúc, anh mở cửa ra thì thấy vợ đang thu dọn đồ, ôm con vào lòng. Đôi mắt chị đỏ mọng, không còn nước để khóc nữa.
— “Em đưa con sang nhà ngoại. Ở đây… nguy hiểm lắm.
Lần đầu tiên, Hải thấy mình đang đánh mất cả thế giới
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng—nhưng âm thanh đó vang trong lòng anh như một tiếng nổ
Hải ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo, nhìn lên bức ảnh gia đình treo trên tường. Bức ảnh từng khiến anh tự hào, giờ khiến anh tàn nhẫn nhận ra:
Anh không còn xứng đáng với hạnh phúc từng có
Ngoài kia, sông vẫn chảy êm đềm.
Chỉ có đời Hải là bắt đầu chảy ngược.
 
Bên trên