Phóng tác chuyện xưa cũ.

becker

Yếu sinh lý
Tầm 4x bỗng dưng 1 ngày hoài niệm về những điều xưa cũ, về những năm 9x, 200x
nên phóng tác câu truyện nhỏ. cũng chỉ là những tưởng tượng, ko có thật.
trên diễn đàn này liệu ko bik có phù hợp ko but vẫn chia sẻ lên đây. có gì ae nhẹ tay.

BẦU TRỜI CỦA NGƯỜI KHÁC

1.
Người ta vẫn thường bảo tôi là thằng con trai vô tư nhất cái trường trung học này. Cũng phải thôi, lúc nào thấy tôi, người ta cũng thấy một nụ cười thường trực. Tôi cười khi nhận tấm huy chương vàng Taekwondo cấp thành phố, cười khi bị đám bạn trêu chọc vì chiều cao khiêm tốn, cười cả khi thầy giám thị phạt đứng dưới cờ.

Tôi diễn giỏi đến mức chính tôi đôi khi cũng quên mất rằng, đằng sau cái vẻ ngoài hoạt bát của một "chú lùn" giỏi võ ấy, là một thằng con trai luôn cúi đầu trước số phận.

Nhà tôi nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo như ruột gà, nơi mà ánh nắng mặt trời dường như cũng lười biếng chẳng buồn ghé thăm. Đó là một thế giới đặc quánh mùi keo dán da và tiếng máy may chạy rè rè suốt đêm ngày. Ba mẹ và hai chị tôi sống nhờ vào những chiếc túi xách gia công rẻ tiền. Từ năm lớp sáu, thay vì cầm truyện tranh, tôi đã cầm kéo cắt chỉ thừa. Những ngón tay tôi không mềm mại thư sinh, nó chai sạn và chi chít những vết kim đâm.

Tôi giấu kỹ cái thế giới ấy vào trong ba lô, kéo khóa lại thật chặt mỗi khi bước chân đến trường. Ở trường, tôi có một bí mật khác, rực rỡ và xa vời hơn.

Tên bí mật ấy là Ngọc.

2.
Ngọc đẹp. Cái đẹp của Ngọc không sắc sảo, mà trong trẻo như giọt sương sớm mai đọng trên lá, khiến người ta chỉ dám ngắm chứ không nỡ chạm vào. Ngọc là tiểu thư, nhà mặt phố, đi học có xe đưa rước. Xung quanh Ngọc lúc nào cũng là những vệ tinh cao ráo, đi xe tay ga, tóc vuốt keo bóng lộn.

Còn tôi, tôi chỉ là thằng bạn cùng lớp hay làm trò hề để cô ấy cười.

Tôi nhớ những buổi chiều mưa tầm tã, cổng trường ngập nước. Ngọc đứng co ro dưới mái hiên, chiếc váy trắng tinh khôi nép vào tường tránh những giọt nước bắn lên từ xe cộ. Đám con trai xúm lại mời cô đi nhờ, nhưng Ngọc lắc đầu chờ xe nhà.

Tôi không có xe hơi, cũng chẳng có xe tay ga. Tôi chỉ có một chiếc ô cán dài màu xanh sẫm. Tôi bước tới, cố rướn người lên để che cho cô, vì nếu Ngọc đi giày cao gót, cô ấy gần như cao bằng tôi.

• "Cậu cầm lấy đi, tớ dân võ, dầm mưa về tắm nước lạnh mới phê."

Tôi dúi chiếc ô vào tay Ngọc rồi lao vào màn mưa trước khi cô kịp từ chối. Hôm đó tôi chạy bộ về nhà, nước mưa hòa lẫn nước mắt cay xè. Tôi khóc không phải vì lạnh, mà vì nhận ra sự chênh lệch nghiệt ngã giữa hai chúng tôi. Tôi có thể che mưa cho cô ấy một đoạn đường ngắn, nhưng không đủ sức che chở cho cô ấy cả cuộc đời.

3.
Năm lớp 11, bầu trời trong mắt tôi sụp đổ. Ba tôi bị tai biến. Trụ cột gia đình gãy gập.

Căn nhà vốn chật chội nay càng trở nên u ám. Tiếng máy may của mẹ và hai chị trở nên gấp gáp hơn, nghe như tiếng thở hắt ra của những phận người mệt mỏi.

Tôi trầm tính hẳn đi. Những giờ ra chơi, tôi không còn xuống sân đá cầu hay biểu diễn vài đường quyền trêu chọc bạn bè. Tôi ngồi lì trong lớp, nhìn ra cửa sổ, nơi có những tán phượng vĩ đỏ rực. Trong đầu tôi, những công thức hóa học, những giấc mơ về phòng thí nghiệm, về chiếc áo blouse trắng của một nhà khoa học tương lai cứ nhạt dần, nhạt dần. Thay vào đó là những con số của tiền thuốc, tiền gạo, tiền điện.

Ngày Ngọc chia tay mối tình đầu, cô ấy khóc rất nhiều.

Tôi tìm thấy Ngọc ở ghế đá sau trường. Tôi không lại gần, chỉ ngồi ở chiếc ghế đá phía sau lưng cô, im lặng. Tôi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của người con gái mình thương mà lòng đau như ai cắt.

• "Đừng khóc nữa," tôi nói vọng lại, không quay đầu, "Nước mắt của cậu đắt lắm, đừng phung phí cho những người không xứng đáng."

Ngọc quay lại, nhìn thấy tôi, cô ấy bật cười, nụ cười méo xệch:

• "Minh triết lý như ông cụ non ấy."

Tôi cũng cười. Phải rồi, tôi là ông cụ non. Một ông cụ non nghèo khó mang trái tim của một đứa trẻ đang yêu.

4.
Tôi đậu Đại học với số điểm rất cao, nhưng niềm vui ấy chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ thổi vào căn nhà hầm hập nóng. Tôi từ chối cơ hội học lên cao học, từ chối lời đề nghị của thầy giáo để đi theo con đường nghiên cứu.

Tôi chọn một công ty Nhật Bản. Lương cao, thưởng hậu hĩnh, nhưng áp lực kinh khủng. Tôi bán tuổi trẻ, bán ước mơ để đổi lấy sự bình yên cho mẹ và các chị.

Ngày nhận tháng lương đầu tiên, tôi chở về nhà một chiếc máy giặt cửa trước. Mẹ tôi khóc, bàn tay run run sờ lên nắp máy. Mùa đông này, tay mẹ và các chị sẽ không còn nứt nẻ vì nước lạnh nữa.

Xong việc nhà, tôi dành phần thưởng còn lại cho mình. Tôi hẹn Ngọc.

Tôi mặc chiếc áo sơ mi mới nhất, chải tóc gọn gàng. Tôi muốn nói với Ngọc rằng: "Ngọc ơi, tớ đã có việc làm, tớ đã nuôi được gia đình, và tớ... tớ có thể lo được cho cậu."

Quán trà đạo yên tĩnh, thoang thoảng mùi trầm hương.

Ngọc đến, rạng rỡ hơn bao giờ hết. Chưa để tôi kịp mở lời, đôi mắt cô ấy đã sáng lên lấp lánh:

• "Minh ơi! Tớ sắp lấy chồng."

Ly trà trên tay tôi suýt rơi xuống. Mọi âm thanh xung quanh như bị hút vào một hố đen, chỉ còn lại tiếng ong ong trong đầu.

• "Anh ấy tên Hoàng," giọng Ngọc lảnh lót, "Gia đình giới thiệu. Ảnh lớn tuổi, chững chạc và thương tớ lắm. Ba mẹ bảo con gái chỉ cần một bến đỗ bình yên..."

Tôi nhìn nụ cười hạnh phúc của Ngọc, thấy mình như kẻ mộng du vừa bị tát một cú trời giáng để tỉnh lại. Lời yêu thương tôi chuẩn bị suốt bảy năm trời, giờ đây nghẹn ứ nơi cổ họng, đắng chát.

Tôi siết chặt bàn tay dưới gầm bàn, móng tay cắm vào da thịt đau nhói. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười quen thuộc – nụ cười của thằng Minh "hề":

• "Vậy hả? Chúc mừng nhé! Phải thế chứ, hoa khôi lớp mình đâu thể lấy người thường được."

Hôm đó, tôi uống trà mà say. Say cái vị chát của cuộc đời.

5.
Đêm Sài Gòn về khuya lạnh và buồn.

Sau bữa tiệc tất niên của công ty, trong hơi men chếnh choáng, tôi lại lái xe về công viên cũ – nơi ngày xưa tôi và Ngọc hay ngồi ôn bài.

Tôi ngồi trên yên xe máy, gục đầu vào tay lái. Bên kia đường là một nhà hàng Pháp sang trọng, đèn vàng ấm áp. Qua khung cửa kính, tôi thấy Ngọc. Cô ấy ngồi đó, váy áo lụa là, cười duyên dáng bên cạnh người đàn ông lịch lãm. Anh ta ân cần cắt từng miếng bít tết, lau miệng cho cô. Một khung cảnh hạnh phúc hoàn hảo đến mức khiến người ngoài cuộc như tôi cảm thấy nhức mắt.

Tôi rút điện thoại, bấm số của Ngọc. Một hành động ngu ngốc của kẻ say.

• "Alo, Minh hả?"

• "Ngọc à... Trăng đêm nay đẹp quá..." tôi nói vu vơ, giọng lạc đi.

• "Ừ, đẹp thật," Ngọc đáp vội, "Nhưng tớ đang bận ăn tối với anh Hoàng. Nói chuyện sau nhé."

Điện thoại tắt.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời. Trăng tròn vành vạnh, lạnh lẽo. Rồi tôi nhìn sang bên kia đường. Ngọc vẫn cười, thế giới của cô ấy rực rỡ ánh đèn. Còn tôi ngồi đây, trong bóng tối của tàng cây, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.

Tôi chợt nhận ra, khoảng cách giữa tôi và Ngọc không phải là con đường nhựa này. Khoảng cách ấy là cả một số phận. Tôi là kẻ đứng bên lề, nhìn người mình yêu bước vào một câu chuyện cổ tích mà nhân vật chính không phải là tôi.

Nước mắt tôi rơi xuống tay lái. Tôi gạt phăng đi, nổ máy xe. Tiếng động cơ gầm lên xé toạc màn đêm. Tôi phải về. Ngày mai tôi còn phải đi làm. Tôi còn mẹ già, còn các chị. Tôi không có tư cách để buồn lâu.

6.
Nhiều năm sau.

Tôi đã là một người đàn ông thành đạt, có gia đình riêng. Vợ tôi là một người phụ nữ hiền hậu, cô ấy yêu thương tôi và vun vén cho gia đình. Cuộc sống êm đềm trôi qua, những vết thương ngày cũ đã đóng vảy, lành lặn, chỉ thỉnh thoảng trở trời mới thấy nhói đau đôi chút.

Trong một buổi họp lớp, tôi gặp lại Ngọc.

Cuộc hôn nhân hào nhoáng năm xưa không như mơ. Ngọc đã ly hôn, ánh mắt cô giờ đây phảng phất nét u buồn của người đàn bà từng trải.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, những câu chuyện cũ ùa về.

• "Hồi đó," Ngọc chợt nói, giọng bâng khuâng, "Lúc tớ thất tình, tớ cứ nghĩ cậu sẽ nói gì đó. Cậu luôn ở đó, che ô cho tớ, nghe tớ khóc... Tại sao cậu không bao giờ nói?"

Tôi nhìn vào mắt Ngọc. Đôi mắt biếc năm nào giờ đã hằn vết chân chim. Tôi cười, nụ cười nhẹ nhàng của một người đã đi qua hết thảy giông bão:

• "Vì lúc đó, tớ nghĩ tớ chưa đủ tốt."

Ngọc im lặng. Có lẽ cô ấy hiểu, hoặc có lẽ là tiếc nuối. Tiếc cho một mối tình câm lặng, đẹp đẽ nhưng sai thời điểm.

Điện thoại tôi rung lên. Hình nền là con gái tôi đang toét miệng cười.

• "Xin lỗi Ngọc, tớ phải về đón con."

Tôi đứng dậy, chào tạm biệt mọi người. Tôi bước ra khỏi quán, nắng chiều vàng rực rỡ. Tôi không còn là cậu bé năm xưa đứng nép mình dưới mái hiên nhìn mưa rơi nữa. Tôi đã có bầu trời của riêng mình.

Và Ngọc, mãi mãi là cơn mưa rào đẹp nhất, nhưng cũng lạnh giá nhất, đã đi qua tuổi thanh xuân của tôi.
 
Bên trên