TrìnhCa
Tiến sĩ
lv 7384497852568882487 20250705112049
Image lv 7384497852568882487 20250705112049 hosted in Anh.Moe
“Nếu Thượng Đế tạo ra mọi thứ, vậy Ngài cũng tạo ra cái ác. Vậy Ngài có còn tốt không?"
Cả phòng lặng như một hơi thở bị giữ lại giữa chừng.
Không ai biết phải bắt đầu từ đâu để đi tìm bản chất của hai chữ "thiện ác” vốn đã đeo đẳng loài người từ ngàn đời.
Một cậu học sinh đứng dậy. Không phải đứa giỏi nhất lớp, không phải người thích tranh luận.
Chỉ là một cậu bé bình thường, nhưng đôi mắt lại sáng lên như thể câu trả lời nằm đâu đó ở nơi người lớn chưa kịp nhìn.
Cậu hỏi thầy:
“Thưa thầy, cái lạnh có thật sự tồn tại không ạ?"
Thầy đáp: “Có chứ, ta cảm thấy lạnh hằng ngày.”
Cậu mỉm cười nhẹ:
“Thưa thầy, lạnh không tồn tại. Nó chỉ là tên gọi con người đặt cho nơi nhiệt độ biến mất. Ta đo được nhiệt, nhưng không ai đo được lạnh. Vì lạnh không phải một thực thể.”
Cả lớp xôn xao. Một vài ánh mắt bắt đầu đổi hướng.
Cậu lại hỏi:
“Bóng tối có tồn tại không thầy?"
Thầy nói: “Dĩ nhiên.”
Cậu đáp:
"Không ạ. Bóng tối cũng không phải một thứ. Nó chỉ là khoảng trống nơi ánh sáng chưa kịp chạm tới. Ta đo được ánh sáng, còn bóng tối thì không, vì nó chỉ là sự thiếu vắng mà thôi.”
Căn phòng bỗng im lặng theo một cách khác - im lặng của nhận thức vừa được thắp lên.
Rồi cậu học sinh nói bằng giọng nhỏ nhưng rõ:
“Nếu vậy, cái ác cũng không phải thứ được tạo ra. Nó chỉ là nơi vắng mặt của cái thiện thiếu tình yêu, thiếu hiểu biết, thiếu lòng trắc ẩn. Ở đâu ánh sáng chưa đến, ở đó bóng tối hiện ra. Ở đâu thiện chưa đủ, ở đó ác lớn lên."
Thầy giáo nhìn cậu, và cả lớp nhìn cậu, như thể một cánh cửa vô hình nào đó vừa mở.
Và trong khoảnh khắc ấy, người ta nhận ra:
Trong cuộc đời này, nhiều điều ta gọi là “xấu xa" thật ra chỉ là những khoảng trống chưa được lấp đầy.
Một người nóng nảy thường là người chưa được hiểu.
Một người tàn nhẫn đôi khi là người chưa từng được yêu.
Một hành vi gây tổn thương chỉ là sự thiếu thốn của bên trong, không phải bản chất của linh hồn họ.
Chúng ta không cần đánh nhau với bóng tối.
Không cần cố xua đi cái ác.
Giống như không ai gom bóng tối vào tay rồi quăng ra ngoài cửa.
Ta chỉ cần mang ánh sáng vào.
Mang tình thương vào.
Mang hiểu biết vào.
Mang sự hiện diện đủ đầy vào.
Rồi mọi bóng tối tự tan.
Mọi lạnh giá tự ấm lên.
Mọi cái ác tự thu nhỏ lại.
Điều quan trọng nhất không phải là chống lại những điều tăm tối trong đời.
Mà là trở thành ánh sáng nhỏ, đủ để chiếu vào một góc của ai đó - hay của chính mình.
Và nơi ánh sáng hiện diện, bóng tối không còn lý do để tồn tại.


