TrìnhCa
Tiến sĩ
Hôm nay mình chia sẻ với các bạn một điều mà càng lớn, mình càng thấm...
Ở đời, có một sự thật hơi đau...nhưng rất giải thoát.
Đó là:
đừng cố gánh thay nhân quả của người thân.
Đừng quá lo cho con.
Đừng quá sợ cho cha mẹ.
Đừng nghĩ bạn có thể dùng “tríkhôn" để dẫn đường cho cả gia đình.
Bởi mỗi người đều có ba đời nhân quả của riêng họ.
Mỗi người phải trải nghiệm những bài học thuộc về chính mình.
Không ai sống hộ ai được.
Bạn lo cho con, sợ nó va vấp...
Nhưng Phật nói:
“Không có nỗ lực, không có trítuệ.
Không có trí tuệ, không thể chứng đạo.”
Đứa trẻ nào cũng có con đường riêng của nó.
Có những bài kiểm tra cuộc đời... bạn không làm hộ được.
Nhưng có khi mai này, chính nó sẽ sống một cuộc đời rực rỡ theo cách bạn chưa từng tưởng tượng.
Bạn sợ bố mẹ già yếu, sợ họ bệnh tật...
Nhưng chính họ lại là người đã vượt qua cả nửa đời giông bão để nuôi bạn lớn.
Sức chịu đựng của họ đôi khi còn mạnh hơn những gì bạn tưởng.
Bạn muốn dẫn đường cho người thân, muốn họ đỡ khổ, bớt vấp...
Nhưng Phật dạy:
"Ai ăn nấy no, ai tu nấy chứng.”
Sự trưởng thành phải tự thân trải nghiệm.
Người khác có thể chỉ đường... Nhưng không ai đi hộ bạn một bước.
Còn bạn, lúc nào cũng muốn lấy trải nghiệm của mình để "che bão" cho người thân: dặn con đừng dại, dặn mẹ đừng lo, dặn cha đừng vất vả...
Nhưng có những cái ngã... họ buộc phải tự vấp.
Không ai tránh giúp được.
Ngã rồi mới trưởng thành.
Đau rồi mới sáng mắt.
Mất rồi mới biết giữ.
Người thật sự trưởng thành, không phải là người lo cho cả thế giới,
mà là người hiểu ranh giới của yêu thương:
Yêu nhưng không kiểm soát.
Lo nhưng không gánh giùm.
Đồng hành nhưng không can thiệp quá sâu.
Và khi bạn học được điều này, cuộc sống sẽ nhẹ đi rất nhiều... còn người thân của bạn họ cũng sẽ mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.
Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!


