Chap 2.1
Tò mò
Cả ngày hôm nay, điện thoại im thin thít.
Không rung. Không thông báo.
Chỉ có đồng hồ trên màn hình chạy từng giây, từng phút, từng giờ.
Tôi làm việc, họp, cười với đồng nghiệp.
Nhưng đầu óc trôi về câu nói cuối của Kiên.
“Cơ thể em đã nói rồi…”
Tôi tránh nhìn điện thoại.
Nhưng tay cứ vô thức chạm vào nó.
21:00
Ting. Tin nhắn của Kiên đến
Kiên: “Sao em không chọn điều mình muốn dù em biết cơ thể em thèm khát những thứ như video em thích xem?”
Tôi mở tin nhắn.
Tôi: “Em… sợ bị phán xét ạ.”
Kiên: “Phán xét của ai?”
Tôi: “Của mọi người… mẹ, bạn, đồng nghiệp…”
Kiên: “Họ có nằm cạnh em khi em thủ dâm không?”
Tôi: “Không…”
Kiên: “Họ có cảm nhận được em ướt đến mức nào khi em tưởng tượng bị trói tay không?”
Tôi: “Không…”
Kiên: “Vậy sao em để họ quyết định em được sướng hay không?”
Tôi đơ, ngón tay ngượng nghịu.
Tôi: “sao hôm qua anh bảo anh biết em muốn gì ạ?”
Kiên: “em không nhận được ra sao? em dâm, em không thích làm tình nhẹ nhàng, đơn giản là vì em muốn những thứ có chiều sâu hơn nữa thôi”
Tôi nghĩ Kiên nói đúng 1 phần, tôi không hề thấy sướng khi làm với người yêu cũ, hay tại hắn không biết cách làm. Khi tôi thủ dâm nó sướng hơn rất nhiều
Tôi trả treo: “em chỉ thấy sướng khi thủ dâm thôiiii”
Kiên: “nhưng không thấy đủ đúng không, do em chưa được trải nghiệm thôi, em có muốn được trải nghiệm cảm giác sướng hơn nữa không”.
Kiên nói đúng tim đen của tôi, tôi không hề thấy đủ khi tôi thủ dâm, chỉ là giải pháp xoa dịu của bản thân mình, tôi chậm rãi trả lời tin nhắn của Kiên
Tôi: “cũng có ạ, nhưng làm thế nào”
Kiên: “gặp anh nhé, anh sẽ dạy cho em hiểu thêm về cơ thể mình”
Tôi ngập ngừng trước lời mời gọi của Kiên
Tôi nằm đó, điện thoại trên ngực, ánh sáng màn hình hắt lên trần nhà như một vầng trăng nhỏ.
Lời mời của Kiên không ồn ào, nhưng lại vang vọng trong từng nhịp tim.
Quá lâu rồi tôi không còn ai bên cạnh.
Những buổi tối cuối tuần, tôi ngồi một mình với ly vang, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, cảm giác cô đơn như một lớp sương mù bám chặt vào da thịt.
Tôi lạc lõng giữa những cuộc trò chuyện trên Tinder – những câu hỏi quen thuộc, những lời mời cà phê nhạt nhẽo, những mối quan hệ không tên rồi tan biến.
Tôi muốn thử.
Muốn được chạm, được dẫn dắt, được sướng theo cách cơ thể tôi thầm thì mỗi đêm.
Muốn lấp đầy khoảng trống mà những lần thủ dâm chỉ xoa dịu tạm thời.
Nhưng nỗi sợ vẫn len lỏi, như một dòng nước lạnh chảy dọc sống lưng.
Kiên là ai?Một góc nghiêng mặt trên ảnh đại diện.
Một giọng văn lạnh lùng, nhưng biết chính xác tôi đang ướt ở đâu.
Một lời hứa trong bóng tối.
Có tin được không? Nếu tôi bước ra khỏi vùng an toàn?
Tôi ngập ngừng. Một bên là cô đơn quen thuộc, an toàn, nhưng trống rỗng. Một bên là Kiên, lời mời, cơ thể đang kêu gào, nhưng bất định
Tôi gõ, xóa, gõ lại. Cuối cùng, chỉ còn một dòng tin nhắn chưa gửi:
“Em muốn… nhưng em chưa dám.”
Có lẽ do tôi quá lâu chưa trả lời tin nhắn, Kiên gửi thêm 1 tin nhắn
“Em cứ nghĩ thêm đi, anh sẽ chờ trả lời của em, chiều chuộng cơ thể của mình thêm 1 lần đi, em xứng đáng với điều đó”
Rồi tôi trả lời:
“Cho em thêm 1 ngày để nghĩ ạ, mai em sẽ trả lời, em muốn 1 lần nữa thành thật hơn với cơ thể mình…” rồi tắt điện thoại
Màn hình tối lại.
Tôi đứng dậy, tắt đèn phòng, chỉ để lại ánh sáng xanh nhạt từ laptop hắt lên tường. Không gian im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập, từng nhịp, từng nhịp, như trống thúc.
Tôi mở tab ẩn danh. Tối nay, tôi không giả vờ.
Phim đầu tiên là sex nhẹ nhàng, tình cảm. Cặp đôi hôn nhau dưới ánh nến, tay vuốt ve chậm rãi, thì thầm “anh yêu em”. Tôi nhìn, chờ. Không rung động. Không ướt. Nhàm chán. Tôi tua nhanh, tắt.
Phim thứ hai là mạnh bạo. Cô gái bị trói tay vào đầu giường, bịt mắt, quỳ. Người đàn ông kéo tóc, ra lệnh: “Há miệng.” Cô nghe lời, không phản kháng. Hắn sử dụng cô như món đồ chơi, không hỏi, không quan tâm.
Tôi dán mắt.
Phản ứng cơ thể đến ngay lập tức, như một công tắc bị bật. Tim đập thình thịch, muốn vỡ ngực. Da nổi da gà từ cổ xuống cánh tay, xuống bụng, xuống đùi. Hơi thở ngắn, nóng, dồn dập. Đầu ti cương cứng, đau nhức, cọ vào áo thun mỏng. Lồn co thắt từng cơn, nước rỉ ra, ướt đẫm quần lót. Đùi run lẩy bẩy, khép chặt, rồi mở ra.
Tay tôi tự động luồn xuống quần lót. Ngón tay chạm vào âm vật, nóng, trơn, sưng. Tôi vuốt nhẹ, tia sét chạy dọc sống lưng. Tôi vuốt nhanh, lồn co giật, nước bắn nhẹ.
Tôi tưởng tượng mình là nữ chính. Tôi quỳ. Tôi bị kéo tóc. Tôi bị ra lệnh. Tôi bị sử dụng, không cần biết tôi là ai, chỉ cần tôi ngoan.
Sướng. Không phải giả vờ. Không phải diễn.
Tôi rên, vuốt nhanh hơn, đầu óc trống rỗng. Lồn bắn nước. Đùi run lẩy bẩy. Toàn thân co giật.
Tôi nằm đó, thở dốc, nhìn trần nhà. Mồ hôi lấm tấm trán. Lồn vẫn co thắt từng cơn dư chấn.
Kiên nói đúng. Cơ thể tôi đã biết. Chỉ có đầu tôi còn giả vờ.
Đã hơn 12h đêm, không chờ đến mai, tôi mở điện thoại, gõ tin nhắn chưa gửi:
“Em muốn… được sử dụng như món đồ chơi.”
Xóa. Gõ lại:
“Em… muốn thử ạ”
Gửi.
Kiên trả lời: “Vậy cơ thể em nói với em điều gì, chia sẻ với anh nhé”
Tôi ngập ngừng nghĩ có nên nói ra không. Đằng nào cũng đã đồng ý thử thì ít nhất tôi muốn phải đúng cái mình muốn. Tôi hít sâu, cắn nhẹ môi, ngượng chín mặt gõ tin nhắn và gửi
“Em muốn… được sử dụng như một món đồ chơi.”
Tin nhắn đến, Kiên nói nhẹ nhàng
“Anh hiểu rồi, vậy mai đi cafe trước nhé rồi mình đi khách sạn”
Tôi không biết đi cafe sẽ nói chuyện gì, không lẽ ở quán cafe lại nói mấy chuyện như thế này
“Khách sạn luôn được không ạ, cafe em cũng ko biết nói gì”
“Ok! Vậy 9h tối mai ở khách sạn Grand Lotus, không mặc đồ lót”
Tôi vẫn chưa biết rằng, từ giây phút tin nhắn được gửi đi, tôi đã bước chân vào thế giới tràn ngập dục vọng do Kiên tạo ra.
Hành trình từ cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, váy kín, môi cười hiền
…đến trở thành con đĩ thèm cặc, không thể sống thiếu cặc đàn ông, chỉ biết quỳ bú liếm, há mồm, rên rỉ van xin mỗi khi được đụ nát, bắn tinh đầy mặt, đầy lồn… Thực sự trở thành 1 món đồ chơi, sextoy sống của đàn ông đã khởi động.