[Truyện thật kèm ảnh video - Xiềng Xích Ngọt Ngào] - Em gái ngoan bị train thành slave dog

sheblyz

Yếu sinh lý
Để tao kể mấy tml nghe về truyện tao train em gái ngoan ngoãn ngây thơ như tờ giấy trắng thành chó cái, đĩ điếm nghiện cặc hơn cơm như thế nào :)))) (tao post dần các chap bên dưới)

XIỀNG XÍCH NGỌT NGÀO
- By Sheblyz - Nov 25, 2025 -

Thương, cô gái Tuyên Quang mang vẻ ngoài hoàn hảo, che giấu ngọn lửa dục vọng cháy bỏng. Dưới lớp vỏ nhân viên ngân hàng, cô lao vào thế giới bóng tối, nơi xiềng xích BDSM giải phóng con đĩ lăng loàn trong cô. Cuộc chiến giữa khao khát phục tùng chủ nhân và vỏ bọc hoàn hảo đẩy Thương vào lằn ranh của khoái lạc và cám dỗ.


1764734847441.png

— Tên và thông tin liên quan đã được thay đổi, còn lại là thực tế —
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 1
Bí mật dưới lớp vỏ hoàn hảo

Tôi tên Thương, sinh năm 2002, lớn lên giữa những cánh đồng xanh mướt và gió mát lành của Tuyên Quang, nơi những cơn gió mát lành không thể xoa dịu ngọn lửa khao khát cháy bỏng trong tôi. Giờ đây, tôi sống ở Hà Nội, làm nhân viên ngân hàng, khoác lên mình bộ đồng phục bó sát, khoe trọn số đo ba vòng 92-63-95 khiến đồng nghiệp nam phải ngoái nhìn và đồng nghiệp nữ thì ghen tị. Tôi biết mình đẹp, biết cách khiến đàn ông quỳ xin một ánh mắt, nhưng trái tim tôi đã khép chặt từ lâu. Tình yêu? Chỉ là trò đùa của số phận. Nhưng dục vọng? Nó là con quỷ trong tôi, luôn rình rập, luôn đòi hỏi được giải phóng.

Tôi muốn kể bạn nghe bí mật mà tôi chôn chặt sau nụ cười hoàn hảo: Tôi là nô lệ của chính ham muốn tình dục mãnh liệt của mình. Dưới sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình, tôi lớn lên như một cô gái ngoan ngoãn, luôn vâng lời, điểm cao, nụ cười trong trẻo, là niềm tự hào của bố mẹ và thầy cô. Nhưng sâu thẳm trong tôi, tôi biết mình dâm, biết nhu cầu cơ thể mình vượt xa những gì một cô gái “ngoan” được phép có. Tôi không muốn phơi bày con người thật trước ánh mắt phán xét của xã hội, nhưng lớp vỏ ngoan ngoãn ấy đang bóp nghẹt tôi. Dục vọng trong tôi gào thét, đòi được giải phóng, và tôi đang đứng trước lằn ranh giữa việc giữ gìn hình ảnh hoàn hảo hay để con quỷ dâm đãng trong mình nuốt chửng.

Chuyện bắt đầu từ những ngày tôi 15 tuổi, khi cơ thể tôi bắt đầu nở rộ, ngực căng tròn, eo thon thắt, và những ý nghĩ dâm đãng len lỏi vào tâm trí. Tôi lén mở laptop, đắm mình trong những thước phim người lớn, nơi các cơ thể trần truồng quấn lấy nhau trong khoái lạc. Mỗi khi ở một mình, tôi cởi bỏ quần áo, đứng trước gương, mê mải ngắm nhìn đường cong cơ thể trần truồng của mình, tay lướt nhẹ trên da, khám phá những điểm nhạy cảm khiến tôi rùng mình. Tôi thủ dâm, không chỉ một lần, mà liên tục, say sưa với ngọn lửa dục vọng cháy bỏng trong cơ thể. Trong mắt thầy cô, bạn bè, tôi vẫn là cô học trò ngoan ngoãn, điểm cao, nụ cười trong trẻo. Nhưng trong bóng tối, tôi là một cô gái đắm chìm trong ham muốn, thích thú với chính cơ thể mình.

Năm lớp 11, tôi yêu một gã. Hắn không đẹp, nhưng có cái gì đó khiến tôi xiêu lòng – có lẽ là sự tự tin giả tạo của hắn. Chỉ sau hai tháng, tôi trao thân cho hắn, lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác một người đàn ông chạm vào mình. Nhưng ôi, thật thất vọng. Hắn vụng về, thô bạo, chỉ biết thỏa mãn bản thân. Cơn đau rát giữa hai chân tôi lấn át mọi khoái cảm. Tôi nằm đó, cắn răng, tự hỏi tại sao làm tình thật sự lại kém xa những lần tôi tự chạm vào mình. Nhưng tôi vẫn để hắn tiếp tục, đêm này qua đêm khác, phần vì máu dâm trong tôi không ngừng réo gọi, phần vì tôi ngây thơ nghĩ đó là điều một người yêu phải làm.

Cho đến một ngày, tôi bắt gặp hắn, gã người yêu từng khiến cơ thể tôi rạo rực, phóng xe chở một ả khác lao thẳng vào nhà nghỉ. Máu nóng phừng phừng trong huyết quản, tôi run rẩy rút điện thoại, chụp lại khoảnh khắc phản bội ấy như một nhát dao sắc lẹm xẻ toạc tim tôi. Lòng vẫn còn chút si mê ngu dại, tôi gọi cho hắn, giọng cố kìm nén để không vỡ òa: “Anh đang ở đâu?” Hắn đáp, giọng tỉnh queo như gã trai hư: “Đi chơi với bạn thôi.”

Tôi không kìm nổi, gửi ngay bức ảnh vừa chụp, gào lên qua điện thoại, giọng lạc đi vì giận dữ và đau đớn: “Bạn thế này sao? Bạn để anh đụ trong nhà nghỉ thế này à, đồ khốn nạn?” Hắn cười nhạt, giọng lạnh như lưỡi dao liếm qua da thịt tôi: “Ờ, em biết rồi thì tôi nói toẹt ra. Tôi có người mới, cô ta biết cách quấn lấy tôi, làm tôi sướng đến mất hồn, hơn em cả ngàn lần. Em ư? Ngây thơ quá, làm sao sánh được với cô ta.” Rồi, qua điện thoại, tiếng rên rỉ dâm đãng của ả kia vang lên, như một cơn sóng khoái lạc xô vào tâm trí tôi, xé nát trái tim. Tai tôi ù đi, nước mắt lăn dài trên gò má nóng bỏng, nhưng tôi không gào khóc. Tôi cúp máy, chặn mọi liên lạc, và thề sẽ không để bất kỳ gã đàn ông nào làm tôi rỉ máu thêm lần nữa.

May mắn thay, đó là cuối năm lớp 11. Tôi chuyển trường, cắt đứt mọi sợi dây với gã khốn ấy, khóa chặt trái tim trong lồng ngực rực cháy. Tôi lao vào học hành, thi đỗ đại học, rồi đặt chân đến Hà Nội, sống một cuộc đời khiến ai cũng thèm muốn: công việc ngân hàng sang trọng, đường cong cơ thể 92-60-95 bốc lửa dưới lớp váy bó sát, khiến đàn ông ngẩn ngơ và phụ nữ ghen tị. Nhưng không ai biết, sâu thẳm trong tôi, ngọn lửa dục vọng vẫn bùng cháy, nóng bỏng đến độ thiêu đốt mọi giới hạn. Tôi không cần tình yêu, nhưng cơ thể tôi khao khát một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống dâm đãng trong tâm hồn. Và rồi, ngày định mệnh ấy đến…
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 2
Lời mời gọi từ bóng tối

Hà Nội, một buổi chiều thứ Sáu ngột ngạt, tôi ngồi trong văn phòng ngân hàng, chiếc váy công sở bó sát ôm lấy đường cong, khiến ánh mắt của mấy gã đồng nghiệp cứ lén lút dán vào tôi. Nhưng tôi chẳng thèm để ý. Dưới lớp vỏ cô gái ngoan ngoãn, ngọn lửa dục vọng trong tôi vẫn âm ỉ, chờ một cơn gió để bùng cháy. Sau giờ làm, Linh – cô đồng nghiệp lẳng lơ với đôi môi đỏ mọng – kéo tôi vào một góc quán cà phê, mắt lấp lánh như vừa tìm ra bí mật động trời. “Thương, mày sống khép kín thế đủ rồi. Tải Tinder đi, tìm một gã để vui vẻ một đêm. Đàn ông ngoài kia thiếu gì, mày đẹp thế này, match cái là có ngay!”

Tôi cười nhếch mép, nghĩ mấy cái app hẹn hò chỉ dành cho lũ đàn ông háo sắc và những ả rẻ tiền. “Tinder? Tao không rảnh để chơi trò trẻ con đó,” tôi đáp, giọng lạnh lùng. Nhưng Linh không bỏ cuộc, ném cho tôi một cái nhìn đầy thách thức: “Thử đi, Thương. Chỉ một lần thôi. Biết đâu mày tìm được thứ mày đang thèm.” Từ “thèm” của Linh như gõ đúng vào mạch máu tôi, khiến cơ thể tôi nóng ran. Tôi không nói gì, nhưng trong đầu, ngọn lửa dục vọng lại bùng lên, thì thầm rằng tôi cần gì đó để lấp đầy khoảng trống dâm đãng trong tâm hồn.

Tối đó, trong căn phòng trọ tĩnh lặng, tôi nằm dài trên giường, váy ngủ mỏng manh trượt xuống để lộ đùi non. Tò mò chiến thắng lý trí. Tôi tải Tinder, tạo hồ sơ với một bức ảnh khoe đôi môi mọng và ánh mắt sắc lẹm. Lướt qua hàng tá hồ sơ đàn ông – toàn những gã khoe cơ bắp, ảnh selfie nhạt nhẽo, hoặc mấy câu tán tỉnh rẻ tiền – tôi chán nản muốn xóa app. Rồi tôi dừng lại ở một người. Tên anh ta là Kiên, 32 tuổi, ảnh đại diện chỉ là một góc nghiêng sắc lạnh, không khoe mẽ, không màu mè. Bio của anh ta khiến tôi khựng lại: “Looking for partner play BDSM, Dom-Sub, Petplay, Slaves training and more.”

Tôi không hiểu BDSM là gì. Dom-Sub, Petplay, Slaves training – những từ đó lạ lẫm, nhưng chúng như một thứ mật ngọt rỉ vào tâm trí, khiến tôi rùng mình vì tò mò. Có gì đó ở Kiên, một sự khác biệt nguy hiểm, như một lời mời gọi từ bóng tối. Hắn không giống những gã khác, những kẻ chỉ muốn nhảy lên giường và thỏa mãn trong năm phút. Tim tôi đập nhanh hơn, tôi tò mò và tôi quẹt phải. Match.

Màn hình sáng lên. Match.

Kiên: “Chào em gái, không biết em tìm kiếm điều gì trên này?”

Tôi đang nằm dài trên sofa, ly rượu vang còn lưng chừng, chân gác lên thành ghế.

Tôi: “Chào anh… Em chỉ tò mò thôi ạ. Bio anh viết ‘You can change what you do but you can’t change what you want’ – nghe… sâu sắc. Anh giải thích được không?”

Kiên: “Được. Em muốn nghe bản dài hay bản ngắn?”

Tôi:“Bản dài ạ.”

Kiên: ví dụ nhé, giữa một việc em rất muốn làm nhưng lý trí em biết mình không nên làm thế, phải làm khác đi thì em chọn làm cái nào?

Tôi: “em sẽ chọn việc nên làm vì em biết làm thế sẽ đúng hơn”

Kiên: “Đúng sai chỉ là quy chuẩn của xã hội đặt ra cho em thôi, dù em có làm theo cũng không thay đổi được điều em thật sự muốn”
“Đấy là ý nghĩa của câu em hỏi, có nhiều người chọn như em nhưng họ thấy trống rỗng và sau đó họ vẫn chọn làm điều mình muốn”
“Được sống và làm theo điều mình muốn không phải tốt hơn sao?”

tin nhắn của Kiên như đánh thức tâm trí ngủ say của Thương, lâu nay Thương luôn luôn làm theo lời được dạy, phải là cô gái nữ công gia chánh đầy đủ, ngoan hiền, Thương sợ ánh mắt của người đời nhìn cô khác đi.

Tôi: “em không biết nữa, em được dạy như thế”

Kiên: “Nhưng đổi lại em được gì?”

Tôi đơ người, ngón tay dừng trên màn hình.

Tôi: “Chẳng phải ai cũng nên làm thế sao?”

Kiên: “Không hẳn, có nhiều người đã thức tỉnh và nhận ra được sống thật với mình sẽ tốt hơn, em có biết tại sao ngày xưa Adam và Eva có tất cả hoa ngon quả ngọt nhưng vẫn ăn trái táo dù đã có lệnh cấm không?”

Tôi: “em không biết, em chưa nghĩ đến bao giờ”

Kiên: “Vì họ muốn, vì họ bị cấm, trái cấm thì ngon hơn là trái cây thường mà 🤣” kèm them icon cười ngặt nghẽo, như thể đó là điều hiển nhiên vậy

Tôi mỉm cười theo trả lời Kiên: “anh lạ ghê, trên này không thấy ai nói chuyện giống anh cả 😂

Kiên: “anh sẽ nhận đây là lời khen nhé, giống nhau chẳng phải là nhàm chán sao! Em cười rồi”
“Lạ vì anh không hỏi tên em, không hỏi số đo của em, không hẹn em đi cafe hay đi bar à”

Tôi: “đúng rồi, người khác toàn nói vậy không à”

Kiên: “con gái bản năng có lớp phòng thủ trước trai lạ, anh muốn gỡ lớp phòng thủ của em trước thôi 😂
Tôi: “Em vẫn chưa hiểu bio của anh viết về BDSM, slave training… là gì? Chỉ biết là liên quan đến tình dục thôi”

Kiên: “Đấy là sở thích trong tình dục thôi, vậy sở thích của em là gì anh biết được không”

Tôi: “Em… có bạn trai cũ rồi, nhưng… không thấy sướng. Chỉ thấy… bình thường.”

Kiên: “Bình thường thế nào?”

Tôi: “Anh ấy nhẹ nhàng, hôn, ôm, rồi… xong. Em giả vờ rên cho xong.

Chỉ khi ở một mình, em mới thật sự sướng.”

Kiên: “Khi một mình, em làm gì?”

Tôi: “Em… chạm, vuốt, rồi tưởng tượng. Nhưng em không dám nói ra.”

Kiên:“Giờ em nói đi, nói chuyện này với người lạ sẽ dễ hơn với người quen. Em thích xem phim gì khi thủ dâm?”

Tôi đỏ mặt, ngón tay run.

Tôi: “Em… thích cảnh mạnh bạo một chút.

Có người bị trói tay, bịt mắt, bị ra lệnh.

Có người quỳ, bị kéo tóc, bị đè xuống, em thích cảm giác được đè bằng cả cơ thể của người tình.

Nhưng không đau thật, chỉ… mạnh.”

Kiên: “Anh biết em muốn gì, chỉ là em chưa thành thật với cơ thể mình thôi”

Tôi: “sao lại thế ạ?”

Nhưng Kiên không hồi đáp, không có “đã xem”, không có dấu ba chấm, Không có “đang nhập…”.

Chỉ còn câu cuối của Kiên treo lơ lửng trong đầu tôi, như một sợi dây vô hình siết chặt.

Và âm hộ tôi ướt vì những lời tôi kể cho Kiên, tại sao lại thế, mình dễ ướt thế này sao?
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 2.1
Tò mò

Cả ngày hôm nay, điện thoại im thin thít.

Không rung. Không thông báo.

Chỉ có đồng hồ trên màn hình chạy từng giây, từng phút, từng giờ.

Tôi làm việc, họp, cười với đồng nghiệp.

Nhưng đầu óc trôi về câu nói cuối của Kiên.

“Cơ thể em đã nói rồi…”

Tôi tránh nhìn điện thoại.

Nhưng tay cứ vô thức chạm vào nó.

21:00

Ting. Tin nhắn của Kiên đến

Kiên: “Sao em không chọn điều mình muốn dù em biết cơ thể em thèm khát những thứ như video em thích xem?”

Tôi mở tin nhắn.

Tôi: “Em… sợ bị phán xét ạ.”

Kiên: “Phán xét của ai?”

Tôi: “Của mọi người… mẹ, bạn, đồng nghiệp…”

Kiên: “Họ có nằm cạnh em khi em thủ dâm không?”

Tôi: “Không…”

Kiên: “Họ có cảm nhận được em ướt đến mức nào khi em tưởng tượng bị trói tay không?”

Tôi: “Không…”

Kiên: “Vậy sao em để họ quyết định em được sướng hay không?”

Tôi đơ, ngón tay ngượng nghịu.

Tôi: “sao hôm qua anh bảo anh biết em muốn gì ạ?”

Kiên: “em không nhận được ra sao? em dâm, em không thích làm tình nhẹ nhàng, đơn giản là vì em muốn những thứ có chiều sâu hơn nữa thôi”

Tôi nghĩ Kiên nói đúng 1 phần, tôi không hề thấy sướng khi làm với người yêu cũ, hay tại hắn không biết cách làm. Khi tôi thủ dâm nó sướng hơn rất nhiều

Tôi trả treo: “em chỉ thấy sướng khi thủ dâm thôiiii”

Kiên: “nhưng không thấy đủ đúng không, do em chưa được trải nghiệm thôi, em có muốn được trải nghiệm cảm giác sướng hơn nữa không”.

Kiên nói đúng tim đen của tôi, tôi không hề thấy đủ khi tôi thủ dâm, chỉ là giải pháp xoa dịu của bản thân mình, tôi chậm rãi trả lời tin nhắn của Kiên

Tôi: “cũng có ạ, nhưng làm thế nào”

Kiên: “gặp anh nhé, anh sẽ dạy cho em hiểu thêm về cơ thể mình”

Tôi ngập ngừng trước lời mời gọi của Kiên

Tôi nằm đó, điện thoại trên ngực, ánh sáng màn hình hắt lên trần nhà như một vầng trăng nhỏ.

Lời mời của Kiên không ồn ào, nhưng lại vang vọng trong từng nhịp tim.

Quá lâu rồi tôi không còn ai bên cạnh.

Những buổi tối cuối tuần, tôi ngồi một mình với ly vang, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, cảm giác cô đơn như một lớp sương mù bám chặt vào da thịt.

Tôi lạc lõng giữa những cuộc trò chuyện trên Tinder – những câu hỏi quen thuộc, những lời mời cà phê nhạt nhẽo, những mối quan hệ không tên rồi tan biến.

Tôi muốn thử.

Muốn được chạm, được dẫn dắt, được sướng theo cách cơ thể tôi thầm thì mỗi đêm.

Muốn lấp đầy khoảng trống mà những lần thủ dâm chỉ xoa dịu tạm thời.

Nhưng nỗi sợ vẫn len lỏi, như một dòng nước lạnh chảy dọc sống lưng.

Kiên là ai?Một góc nghiêng mặt trên ảnh đại diện.

Một giọng văn lạnh lùng, nhưng biết chính xác tôi đang ướt ở đâu.

Một lời hứa trong bóng tối.

Có tin được không? Nếu tôi bước ra khỏi vùng an toàn?

Tôi ngập ngừng. Một bên là cô đơn quen thuộc, an toàn, nhưng trống rỗng. Một bên là Kiên, lời mời, cơ thể đang kêu gào, nhưng bất định

Tôi gõ, xóa, gõ lại. Cuối cùng, chỉ còn một dòng tin nhắn chưa gửi:

“Em muốn… nhưng em chưa dám.”

Có lẽ do tôi quá lâu chưa trả lời tin nhắn, Kiên gửi thêm 1 tin nhắn

“Em cứ nghĩ thêm đi, anh sẽ chờ trả lời của em, chiều chuộng cơ thể của mình thêm 1 lần đi, em xứng đáng với điều đó”

Rồi tôi trả lời:

“Cho em thêm 1 ngày để nghĩ ạ, mai em sẽ trả lời, em muốn 1 lần nữa thành thật hơn với cơ thể mình…” rồi tắt điện thoại

Màn hình tối lại.

Tôi đứng dậy, tắt đèn phòng, chỉ để lại ánh sáng xanh nhạt từ laptop hắt lên tường. Không gian im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập, từng nhịp, từng nhịp, như trống thúc.

Tôi mở tab ẩn danh. Tối nay, tôi không giả vờ.

Phim đầu tiên là sex nhẹ nhàng, tình cảm. Cặp đôi hôn nhau dưới ánh nến, tay vuốt ve chậm rãi, thì thầm “anh yêu em”. Tôi nhìn, chờ. Không rung động. Không ướt. Nhàm chán. Tôi tua nhanh, tắt.

Phim thứ hai là mạnh bạo. Cô gái bị trói tay vào đầu giường, bịt mắt, quỳ. Người đàn ông kéo tóc, ra lệnh: “Há miệng.” Cô nghe lời, không phản kháng. Hắn sử dụng cô như món đồ chơi, không hỏi, không quan tâm.

Tôi dán mắt.

Phản ứng cơ thể đến ngay lập tức, như một công tắc bị bật. Tim đập thình thịch, muốn vỡ ngực. Da nổi da gà từ cổ xuống cánh tay, xuống bụng, xuống đùi. Hơi thở ngắn, nóng, dồn dập. Đầu ti cương cứng, đau nhức, cọ vào áo thun mỏng. Lồn co thắt từng cơn, nước rỉ ra, ướt đẫm quần lót. Đùi run lẩy bẩy, khép chặt, rồi mở ra.

Tay tôi tự động luồn xuống quần lót. Ngón tay chạm vào âm vật, nóng, trơn, sưng. Tôi vuốt nhẹ, tia sét chạy dọc sống lưng. Tôi vuốt nhanh, lồn co giật, nước bắn nhẹ.

Tôi tưởng tượng mình là nữ chính. Tôi quỳ. Tôi bị kéo tóc. Tôi bị ra lệnh. Tôi bị sử dụng, không cần biết tôi là ai, chỉ cần tôi ngoan.

Sướng. Không phải giả vờ. Không phải diễn.

Tôi rên, vuốt nhanh hơn, đầu óc trống rỗng. Lồn bắn nước. Đùi run lẩy bẩy. Toàn thân co giật.

Tôi nằm đó, thở dốc, nhìn trần nhà. Mồ hôi lấm tấm trán. Lồn vẫn co thắt từng cơn dư chấn.

Kiên nói đúng. Cơ thể tôi đã biết. Chỉ có đầu tôi còn giả vờ.

Đã hơn 12h đêm, không chờ đến mai, tôi mở điện thoại, gõ tin nhắn chưa gửi:

“Em muốn… được sử dụng như món đồ chơi.”

Xóa. Gõ lại:

“Em… muốn thử ạ”

Gửi.

Kiên trả lời: “Vậy cơ thể em nói với em điều gì, chia sẻ với anh nhé”

Tôi ngập ngừng nghĩ có nên nói ra không. Đằng nào cũng đã đồng ý thử thì ít nhất tôi muốn phải đúng cái mình muốn. Tôi hít sâu, cắn nhẹ môi, ngượng chín mặt gõ tin nhắn và gửi

“Em muốn… được sử dụng như một món đồ chơi.”

Tin nhắn đến, Kiên nói nhẹ nhàng

“Anh hiểu rồi, vậy mai đi cafe trước nhé rồi mình đi khách sạn”

Tôi không biết đi cafe sẽ nói chuyện gì, không lẽ ở quán cafe lại nói mấy chuyện như thế này

“Khách sạn luôn được không ạ, cafe em cũng ko biết nói gì”

“Ok! Vậy 9h tối mai ở khách sạn Grand Lotus, không mặc đồ lót”

Tôi vẫn chưa biết rằng, từ giây phút tin nhắn được gửi đi, tôi đã bước chân vào thế giới tràn ngập dục vọng do Kiên tạo ra.

Hành trình từ cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, váy kín, môi cười hiền

…đến trở thành con đĩ thèm cặc, không thể sống thiếu cặc đàn ông, chỉ biết quỳ bú liếm, há mồm, rên rỉ van xin mỗi khi được đụ nát, bắn tinh đầy mặt, đầy lồn… Thực sự trở thành 1 món đồ chơi, sextoy sống của đàn ông đã khởi động.
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 3
Bóng tối của khoái lạc

1764735142102.jpeg

(ảnh minh họa quần áo)

Đêm Hà Nội lấp lánh ánh đèn, nhưng trong tôi, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt mọi giới hạn. Tôi đứng trước gương, chuẩn bị cho buổi hẹn ở khách sạn Grand Lotus với Kiên – người đàn ông xa lạ từ Tinder, với lời lẽ táo tợn khiến nơi nhạy cảm của tôi rạo rực. Hắn bảo đừng mặc đồ lót, nhưng tôi không phải cô gái ngoan ngoãn chỉ biết vâng lời. Tôi muốn khiêu khích, muốn thử xem hắn sẽ làm gì khi tôi phá luật. Tôi chọn một bộ đồ lót ren đỏ, mỏng manh như tơ, ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong bốc lửa. Chiếc váy ngắn màu đen bó chặt lấy mông cong vút, như một lời thách thức dâm đãng. Tôi cắn môi, cảm nhận hơi nóng lan tỏa trong cơ thể, nơi sâu thẳm khẽ ướt át chỉ vì tưởng tượng điều sắp xảy ra.

Khách sạn Grand Lotus hiện ra, lộng lẫy với ánh vàng xa hoa, trái ngược hoàn toàn với lớp vỏ cô gái ngoan ngoãn mà tôi mang mỗi ngày. Thang máy đưa tôi lên tầng 17, tim đập thình thịch, không phải vì sợ, mà vì phấn khích kỳ lạ, như thể tôi đang bước qua lằn ranh vào một thế giới không thể quay lại. Cửa phòng 1703 mở ra, Kiên đứng đó, cao lớn, sơ mi đen bỏ cúc để lộ lồng ngực rắn chắc, ánh mắt sắc lạnh như dao cứa qua da thịt tôi. Hắn không cười, chỉ ra hiệu: “Vào đi.”

Tôi bước vào, giày cao gót gõ nhịp trên sàn, váy ngắn trượt lên đùi, để lộ viền ren đỏ lấp ló. Kiên đóng cửa, ánh mắt hắn lướt từ trên xuống, dừng lại ở đường cong mông căng tràn dưới lớp váy. Hắn không nói gì, chỉ quay người, bước về bàn rượu. Hai ly vang đỏ được rót đầy, ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên mặt ly. Hắn đưa cho tôi một ly, ngón tay chạm nhẹ vào tay tôi.

“Anh vui vì em tin tưởng anh,” hắn nói, giọng trầm, kèm theo nụ cười mỉm đầy ẩn ý. “Nhưng khi lên giường, anh khác lắm đấy.”

Tôi nhấp một ngụm vang, vị chát lan trên lưỡi, nhưng không át nổi hơi nóng đang dâng lên từ bụng dưới.

“Khác thế nào?” tôi hỏi, giọng cố tỏ ra thách thức, nhưng tim đã đập loạn nhịp.

Hắn đặt ly rượu xuống, bước tới, chỉ cách tôi một gang tay.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào tôi, từ trên xuống dưới như xuyên qua lớp váy, qua lớp ren mỏng manh

Giọng hắn trầm, chậm, không cho phép kháng cự:

“Khác ở chỗ anh không hỏi, anh chỉ làm.

Em sẽ xin – không phải vì anh ép, mà vì lồn em thèm.

Em sẽ quỳ – không phải vì anh bắt, mà vì đầu gối em tự gập.

Em sẽ cảm ơn – không phải vì anh cho phép, mà vì miệng em tự mở, rên từng tiếng”

Tôi nuốt nước bọt, nhấp một ngụm rượu to giọng run nói.

“Anh chắc chứ? Em không phải loại dễ bảo.”

Hắn chậm rãi rót thêm vang vào ly của tôi khiến tôi nhận ra mình đã uống hết ly của mình tự bao giờ. Hắn nghiêng người, ghé miệng vào sát mặt tôi, hơi nóng phả vào tai tôi nói

“Em có thể nói ‘không’ bằng miệng.

Nhưng cơ thể em sẽ phản bội, Nó sẽ tự ướt, tự run, tự mở…

…và tự dâng hiến tất cả cho anh.

Chân em sẽ rạng ra trước khi em kịp nghĩ.

Đầu gối em sẽ gập xuống trước khi em kịp đứng vững.

Miệng em sẽ cảm ơn trước khi em kịp nuốt nước bọt.

Vì em không còn là chủ của chính mình nữa.”

Tôi say

Say rượu,

Say dục vọng, say bởi những lời Kiên nói.

Lồn tôi ướt đẫm, nước rỉ ra không ngừng, thấm đẫm quần lót, tràn xuống đùi

Tôi mê man tự hỏi

“Sao mình lại nứng thế này? Chỉ với vài ly vang và đôi ba câu nói”

Chỉ một cuộc nói chuyện ngắn khiến tôi nứng hơn cả những đêm thủ dâm một mình, hơn cả những cảnh phim tôi yêu thích

Đầu tôi xoay mòng, chuếnh choáng đứng không vững, ly rượu trong tay nghiêng tràn ra đỏ sẫm, thấm ướt váy, tôi chống một tay vào tường, ngón tay bấu chặt nhưng không đủ lực, suy nghĩ đang khẽ rên rỉ trong đầu tôi không bật thành tiếng

“Đụ em… sử dụng em đi… làm ơn…”

“Cởi váy ra” - Kiên ra lệnh

không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh khiến tôi không thể cưỡng lại. Tôi kéo khóa, để váy trượt xuống sàn, để lộ bộ ren đỏ như lời mời gọi nhục dục. Ánh mắt Kiên tối lại, như con thú săn mồi kiềm chế cơn đói. “Em đẹp,” hắn nói, “nhưng em cần học cách phục tùng.”

Hắn lấy từ tủ một dải lụa đen, mềm mại nhưng đầy đe dọa. “Đây là lần đầu, nên tôi sẽ nhẹ nhàng,” hắn nói, giọng trầm như rót vào tai tôi. Hắn trói cổ tay tôi bằng lụa, không chặt, nhưng đủ để tôi cảm nhận sự ràng buộc ngọt ngào. Rồi hắn lấy thêm một dải lụa khác, nhẹ nhàng bịt mắt tôi, bóng tối bao phủ, khiến mọi giác quan bừng tỉnh. “Không nhìn, chỉ cảm nhận,” hắn thì thầm, ngón tay lướt qua ngực tôi, khiến tôi rên khẽ, cơ thể nóng ran như bị thiêu đốt. Mỗi cái chạm của hắn, mỗi hơi thở phả vào da tôi, đều khuếch đại khoái cảm, làm nơi nhạy cảm ướt át hơn bao giờ hết.

Tôi đứng đó, nửa khỏa thân trong bộ ren đỏ, cổ tay bị trói, mắt bị bịt, cơ thể run lên vì phấn khích và tò mò. Tôi không biết BDSM là gì, không biết mình đang bước vào đâu, nhưng trong bóng tối của dải lụa, ngọn lửa dục vọng trong tôi bùng cháy mãnh liệt, và Kiên là người đang cầm ngọn đuốc.
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 4
Lửa dục trong bóng tối

Bóng tối bao trùm lấy tôi, dải lụa đen bịt chặt mắt khiến mọi thứ chìm vào hư vô. Cổ tay tôi bị trói nhẹ bằng lụa, không đau, nhưng đủ để tôi cảm nhận sự ràng buộc, như một lời thì thầm rằng tôi không còn kiểm soát, tôi chỉ là đồ chơi trong tay một người hoàn toàn xa lạ. Trong phòng của khách sạn, tôi đứng đó, nửa khỏa thân trong bộ đồ lót ren đỏ, chiếc váy ngắn đã trượt xuống sàn từ lâu, để lại cơ thể tôi phô bày như một lời mời gọi dâm đãng. Nhưng tâm trí tôi, ôi, nó là một cơn bão – hỗn loạn, phấn khích, và đầy những câu hỏi không lời.

Kiên ở đâu đó trước mặt tôi, tôi không thấy, nhưng tôi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn, như một ngọn lửa liếm qua da thịt. Tim tôi đập thình thịch, không phải vì sợ, mà vì một sự tò mò mãnh liệt, như thể tôi đang đứng trước một cánh cửa dẫn vào thế giới mà tôi chưa từng biết. Tôi, Thương, cô gái ngoan ngoãn từng được giáo dục để trở thành niềm tự hào, giờ đây đứng đây, trói buộc, bịt mắt, và ướt át ở nơi nhạy cảm nhất. Lớp vỏ hoàn hảo của tôi – nụ cười trong trẻo, công việc ngân hàng sang trọng, ánh mắt khiến đàn ông say mê – đang vỡ vụn trong bóng tối này. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không muốn chạy trốn. Tôi muốn ở lại, muốn biết điều gì đang chờ mình.

Mỗi cái chạm của Kiên đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng trong tôi. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua vai, xuống ngực, rồi dừng lại ở viền ren đỏ, khiến tôi rên khẽ, cơ thể tự động uốn cong như muốn gần hắn hơn. “Em thích điều này, phải không?” hắn thì thầm, giọng trầm như rót mật vào tai. Tôi không trả lời, không phải vì xấu hổ, mà vì tôi không biết phải diễn tả thế nào. Tâm trí tôi là một mớ hỗn độn – một phần vẫn là cô gái ngoan ngoãn, sợ hãi ánh mắt phán xét của xã hội, sợ nếu ai đó biết tôi đang đứng đây, để một người đàn ông xa lạ trói buộc và kiểm soát. Nhưng phần lớn hơn, phần dâm đãng mà tôi luôn chôn chặt, đang gào thét, đòi được sống, đòi được cảm nhận.

Bóng tối của dải lụa làm mọi giác quan của tôi bừng tỉnh. Không nhìn thấy gì, tôi chỉ có thể nghe tiếng hơi thở của Kiên, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể hắn, và ngửi thấy mùi nước hoa nam tính phảng phất. Mỗi cái chạm của hắn đều phóng đại, như một dòng điện chạy dọc cơ thể, khiến nơi nhạy cảm của tôi co thắt, ướt át hơn bao giờ hết. Tôi chưa từng cảm thấy mình sống động đến thế, như thể mọi giới hạn, mọi quy tắc mà tôi từng tuân theo đang tan chảy. Nhưng đồng thời, một giọng nói nhỏ bé trong đầu tôi thì thầm: Thương, mày đang làm gì? Nếu ai biết, mày sẽ mất tất cả. Tôi cắn môi, cố xua đi giọng nói ấy, nhưng nó vẫn lẩn khuất, như một bóng ma của lớp vỏ ngoan ngoãn.

“Gọi tôi là Chủ nhân,” Kiên ra lệnh, ngón tay hắn trượt xuống bụng tôi, chậm rãi, như thể đang vẽ một đường dẫn thẳng đến nơi tôi khao khát được chạm vào. Tôi ngập ngừng, từ “Chủ nhân” nằm trên đầu lưỡi nhưng khó thốt ra. Nó lạ lẫm, nhưng cũng kích thích, như một lời hứa về sự phục tùng mà tôi chưa hiểu. “Chủ nhân…” tôi thì thầm, giọng lạc đi vì phấn khích và bối rối. Hắn cười khẽ, âm thanh ấy như một liều thuốc kích thích, khiến cơ thể tôi run lên. “Tốt lắm,” hắn nói, “nhưng em vẫn chưa biết phục tùng là gì. Đêm nay, em sẽ học.”

Hắn kéo nhẹ dải lụa trói tay tôi, dẫn tôi đến giường. Tôi không thấy gì, chỉ cảm nhận được sự mềm mại của nệm khi hắn đặt tôi nằm xuống. Bóng tối làm tôi mất phương hướng, nhưng cũng khiến tôi đắm chìm trong cảm giác. Tâm trí tôi xoay vần: Đây là sai lầm, hay là điều mày luôn muốn? Dục vọng trong tôi hét lên rằng đây là nơi tôi thuộc về, nhưng lớp vỏ ngoan ngoãn vẫn cố níu kéo, nhắc nhở tôi về cuộc sống ngoài kia – đồng nghiệp, xã hội, những ánh mắt sẽ phán xét nếu họ biết. Nhưng khi Kiên chạm vào tôi, khi ngón tay hắn lướt qua nơi nhạy cảm qua lớp ren đỏ, mọi lý trí tan biến. Tôi rên to hơn, cơ thể uốn éo, khao khát nhiều hơn, sâu hơn.

Tôi không biết BDSM là gì, không biết “slaves training” sẽ dẫn tôi đến đâu, nhưng trong khoảnh khắc này, bị trói, bịt mắt, và phó mặc cho Kiên, tôi cảm thấy mình sống thật hơn bao giờ hết. Ngọn lửa dục vọng trong tôi không còn âm ỉ – nó đang bùng cháy, và tôi muốn cháy cùng nó, dù chỉ một đêm.
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 5

Lời phủ nhận ướt át

Bóng tối dải lụa đỏ ôm chặt lấy mắt tôi, biến mọi thứ thành hơi thở, thành da thịt, thành dục vọng.

Cổ tay tôi bị buộc lỏng bằng lụa mềm, nhưng đủ để nhắc nhở tôi đang thuộc về hắn. Bộ ren đỏ mỏng như hơi thở bám sát làn da, ôm lấy hai bầu ngực căng tròn, lấp ló khe hở giữa hai đùi, nơi đã ướt từ lâu.

Kiên kéo tôi đến mép giường, ngồi xuống, mùi da thuộc và đàn ông nồng nàn xộc vào mũi.

“Nằm sấp lên đùi tôi, Thương,” giọng hắn trầm đến rát cổ, như mệnh lệnh được khắc vào xương.

Tôi khựng lại một nhịp, môi run run

Tôi cắn chặt môi dưới, chậm rãi cúi xuống, nằm sấp lên đùi hắn. Mông cong vút ưỡn cao qua lớp ren mỏng, hai mép lồn ướt át cọ nhẹ vào da đùi hắn, nóng rực. Một giọt nước lặng lẽ rỉ ra, thấm vào quần hắn.

Bàn tay hắn đặt lên mông tôi, vuốt một đường chậm như liếm.

Tôi co người lại, khẽ rên trong cổ họng

“Bốp.”

Cái tát đầu tiên nổ vang. Tôi giật nảy, vội đưa tay ra sau che, lòng bàn tay run run xoa lên làn da vừa rát bỏng.

“Đau…” tôi kêu nhỏ, nước mắt đã lưng tròng.

Hắn nắm cổ tay tôi, gạt ra nhẹ nhàng nhưng không cho kháng cự.

“Không được che.”

Tôi rụt tay về, ngón tay bấu chặt vào đùi hắn, móng tay cắm sâu vào vải quần như van xin.

“Bốp… bốp… bốp…”

Hắn đánh đều, nhịp nhàng, từng cái một khiến mông tôi nóng ran, đỏ ửng, căng mọng. Tôi lại đưa tay lên, chỉ dám chạm khẽ như vuốt ve chính mình. Hắn gạt ra lần nữa, giọng khàn khàn:

“Đã bảo không được che, con đĩ”

“Đừng gọi em thế!” tôi lắc đầu quầy quậy, nước mắt thấm đẫm lụa. “Em không phải… em không phải con đĩ…”

Mỗi lần hắn gọi, tôi đều phản kháng ngay, giọng yếu đến tội nghiệp:

Mỗi lần hắn gọi “con đĩ”, tôi đều phản kháng ngay, dù giọng ngày càng yếu:

“Em không phải… em chỉ bị kích thích thôi…”

“Em không thích bị đánh…”

Tôi lặp đi lặp lại như tụng kinh, như thể nói đủ lần thì lời phủ nhận sẽ thành sự thật.

Nhưng cơ thể tôi lại thành thật đến tàn nhẫn.

Mỗi cái tát làm mông tôi nóng ran, đỏ ửng, nhưng đồng thời cũng làm lồn tôi co thắt ngọt ngào. Tôi ưỡn mông lên đón từng cú đánh, dù miệng vẫn cố chấp phủ nhận.

Không phải mình thích… chỉ là phản ứng sinh lý… mình không phải con đĩ…

Tôi tự nhủ điên cuồng trong đầu, nhưng càng tự nhủ, tôi càng thấy mình dối trá.

Sao mình không đẩy tay hắn ra? Sao mình không vùng dậy? Sao mình lại ưỡn cao hơn mỗi khi hắn giơ tay lên?

Thêm một cái tát mạnh hơn làm tôi rên lên một tiếng dài.

“Em không thích?” hắn cười khẽ, ngón tay lướt qua lớp ren giữa hai đùi tôi, kéo một vệt nước dài lên bụng. “Vậy nước lồn này từ đâu ra, con đĩ nhỏ?”

Tôi đỏ bừng mặt, không trả lời được, chỉ khẽ lắc đầu như trẻ con bị bắt quả tang.

Sau gần năm mươi cái tát, hắn dừng lại. Bàn tay to lớn vuốt lên mông tôi, giờ đã đỏ rực như trái đào chín mọng, nóng bỏng đến mức chỉ cần chạm cũng khiến tôi rên lên.

“Nhìn này,” hắn thì thầm, ngón tay lướt xuống khe lồn, kéo một vệt nước dài, óng ánh dưới ánh đèn mờ. “Lồn em đang khóc vì thèm đấy, con đĩ nhỏ.”

Tôi đỏ bừng mặt, không trả lời được, chỉ khẽ lắc đầu như trẻ con bị bắt quả tang.

Hắn lấy ra một chiếc paddle da đen bóng, đặt nhẹ lên mông đang đỏ ửng của tôi như lời đe dọa ngọt ngào

“Giờ em sẽ cảm nhận sâu hơn,” hắn nói, giọng như mật ong pha thuốc độc.

Tôi co người lại, khẽ “ư” một tiếng, nhưng không né. Thậm chí còn vô thức dạng chân ra, phô bày khe lồn ướt nhẹp đang giật từng cơn.

“Em… em sợ…” tôi thì thào, nhưng mông lại ưỡn cao hơn, như van xin. Nhưng hắn vốn dĩ không quan tâm

“BỐP!”

Cú paddle đầu tiên giáng xuống, mạnh, vang, ngọt. Tôi bật ra một tiếng rên dâm đãng, toàn thân run lẩy bẩy, nước lồn bắn ra một vệt dài.

““Tại sao… anh lại làm thế này với em…?”

“Vì cơ thể đĩ thõa của em thích thế, Thương à.”

Paddle lại giơ cao.

“Vì em là một con đĩ nghiện khổ dâm chính hiệu.”

“BỐP!”

Mỗi cú paddle, mỗi lời nói của hắn, đều như roi da quất vào tâm trí tôi. Tôi vẫn lẩm bẩm phủ nhận, nhưng tiếng rên ngày càng dâm, càng ngọt. Tôi uốn éo trên nệm, mông tự động ưỡn cao đón từng cú, nước lồn chảy thành dòng xuống đùi, xuống ga giường.

Trong đầu tôi là một cơn bão:

Mình không phải… mình không phải…

Nhưng sao lồn mình lại thèm thế này…

Sao mình lại muốn hắn đánh mạnh hơn… muốn hắn gọi mình là đĩ thêm nữa…

Tôi nằm đó, thở dốc, mông đỏ rực như lửa, hai mép lồn sưng mọng, ướt nhẹp, vẫn còn run rẩy đòi thêm.

Hắn vuốt nhẹ lên mông tôi, ngón tay trượt xuống khe lồn, chạm nhẹ vào lớp ren ướt sũng.

“Thừa nhận đi! Cơ thể em đã thừa nhận điều đó rồi”

“BỐP! BỐP! BỐP!”

Tôi cắn môi đến bật máu, nước mắt chảy dài, nhưng cơ thể đã phản bội hoàn toàn.

Mông tôi tự động ưỡn cao hơn, khe lồn giật từng cơn như van xin.

“Em… em…” tôi nghẹn ngào, giọng vỡ vụn.

“BỐP!”

Cú cuối cùng giáng xuống, mạnh nhất, ngọt nhất.

Tôi gào lên, toàn thân co giật dữ dội, lên đỉnh, nước lồn bắn ra thành tia, ướt đẫm đùi hắn, tôi đã ra, đã lên đỉnh chỉ vì được đánh vào mông.

Tôi nằm đó, run lẩy bẩy, mông đỏ rực, lồn vẫn giật từng cơn dư âm.

Hắn vuốt nhẹ lên làn da đang nóng bỏng, cười khinh bỉ thì thầm bên tai tôi:

“Thấy chưa?”



“Em học nhanh thật,” hắn thì thầm, giọng khàn đi vì dục vọng. “Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.”

Tôi nằm im, nước mắt lăn dài, tâm trí tan nát.

Tôi không thừa nhận nhưng tôi không còn sức phủ nhận nữa.

Chỉ còn khẽ lẩm bẩm trong đầu không thành tiếng:

Mình không phải… mình không phải…
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 6

Vị ngọt của sự nhục nhã

IMG_6603.jpeg

Hắn ra lệnh cho tôi đứng dậy khi tôi đang nằm thở dốc đan xen giữa cơn đau ở mông và sướng đến co giật toàn thân vì mới lên đỉnh, Tôi gượng người dậy, ngập ngừng bước chân xuống sàn đứng trước mặt hắn

Kiên ra lệnh, giọng trầm đầy uy quyền: “Cởi hết ra.” Ngón tay hắn lướt qua lớp ren đỏ, kéo nó trượt xuống sàn, để lại tôi hoàn toàn khỏa thân, chỉ còn dải lụa trói tay sau lưng và bịt mắt. Làn da tôi nóng ran, nơi nhạy cảm ướt át đến mức từng giọt chảy dài xuống đùi, như minh chứng cho sự dâm đãng tôi luôn chôn chặt. Hắn ép tôi quỳ xuống sàn gỗ lạnh lẽo, cổ tay bị trói khiến tôi mất thăng bằng, ngực ưỡn ra như một lời mời gọi nhục dục. “Quỳ đẹp vào, con đĩ,” hắn nói, giọng sắc lạnh, mỗi từ như một nhát dao cắt vào tâm trí tôi. “Em sinh ra để quỳ, để phục tùng, để bị sỉ nhục.”

Lời nói của hắn như chất độc ngọt ngào, vừa làm tôi rùng mình vừa khiến tôi muốn nghe thêm. Tôi nghe tiếng sột soạt khi Kiên cởi bỏ quần áo. Rồi, một mùi hương nồng ấm, nam tính, xộc thẳng vào mũi tôi. Dương vật của hắn, nóng bỏng và cương cứng, ở sát mặt tôi, hơi nóng phả vào môi tôi. Tôi không thấy khó chịu – ngược lại, mùi ấy như một liều thuốc kích thích, khiến tôi say mê, bất giác hé môi theo phản xạ tự nhiên. Kiên cười khẽ, âm thanh ấy như lưỡi dao sắc lẹm: “Tôi cho em ngửi, sao em lại mở mồm ra, con đĩ dâm đãng? Hay em thèm cặc tôi đến mức không kìm được?”

Má tôi nóng bừng, ngượng chín người dù hắn không thấy qua dải lụa. Tôi muốn hét lên, muốn nói tôi không phải con đĩ, tôi là cô gái cành vàng lá ngọc, được giáo dục để trở thành niềm tự hào. Nhưng cơ thể tôi phản bội, nơi nhạy cảm ướt át hơn bao giờ hết. Kiên đưa dương vật to khỏe của hắn chạm vào bờ môi căng mọng của tôi, lớp son đỏ sexy mà bao gã đàn ông từng mơ ước được chạm vào. “Bú cặc anh đi,” hắn ra lệnh, ngắn gọn, mạnh mẽ, đầy uy quyền, như một vị vua tuyên án cho nô lệ.


“Bú cặc anh đi.”?!?

Câu nói bật ra khô khốc, không tình tứ, không dạo đầu, không một chút thương xót.

Chỉ là một mệnh lệnh thô bạo, lạnh lùng, như hắn đang bảo con chó “ngồi” hoặc “nằm”.

Trong đầu tôi như có thứ gì đó vỡ vụn.

Hắn không nhìn tôi như nhìn một con người.

Hắn nhìn tôi như nhìn một cái sex toy sống, một cái lỗ tiện dụng, một món đồ chơi rẻ tiền để xả tinh.

Không “em yêu”, không “cưng”, thậm chí tên của tôi còn không được gọi.

Chỉ một câu “bú cặc anh đi” được ném xuống đầu tôi như ném xương cho chó.

Nhục nhã trào lên như sóng dữ, đè ép lồng ngực tôi đến nghẹt thở.

Tôi thấy mình bị giẫm nát, bị vùi xuống bùn đen.

Cái miệng từng nói lời hay ý đẹp, từng được hôn nhẹ lên má trong những buổi hẹn hò lịch sự, giờ bị biến thành một cái ống đựng cặc, một cái bồn tiểu tiện lợi.

Hắn không thèm hỏi tôi có muốn hay không.

Hắn không cần sự đồng ý của tôi.

Hắn chỉ cần cái miệng tôi há ra và làm việc.

Hắn không coi tôi là người yêu, không coi tôi là bạn tình, thậm chí không coi tôi là một con đĩ đàng hoàng đáng được trả tiền.

Hắn chỉ coi tôi là một cái lỗ miễn phí, một thứ đồ chơi để nhét vào rồi vứt.

Và điều kinh khủng nhất:

Lồn tôi vẫn co thắt điên cuồng khi bị đối xử như rác.

Nước lồn vẫn tuôn ra thành dòng, nóng hổi, nhầy nhụa, nhỏ giọt xuống sàn gỗ lạnh buốt.

Tiếng tách tách ấy vang lên rõ mồn một trong căn phòng im lặng, như tiếng cười nhạo vào mặt tôi.

Tôi biết hắn nghe thấy.

Tôi biết hắn đang cười khẩy trong đầu:

“Con đĩ này ướt chỉ vì bị tao đối xử như rác.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đối xử đến mức như thế này

Nhục nhã là thế…

Tôi biết mình đang bị đối xử như một món đồ dâm dục rẻ tiền nhất, bị coi thường đến mức không còn chút nhân phẩm nào.

Nhưng tôi không hiểu nổi chính mình nữa.

Cái miệng vẫn run rẩy vì xấu hổ, nước mắt vẫn lăn dài dưới lớp lụa,

nhưng môi tôi lại tự động hé ra, chậm rãi, ngoan ngoãn, như thể nó không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi cảm nhận được đầu khấc nóng hổi, căng cứng chạm vào đầu lưỡi.

Mùi mặn nồng, mùi đàn ông xộc thẳng vào mũi.

Tôi biết mình chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể tránh đi, chỉ cần mím môi lại là có thể từ chối.

Nhưng tôi không làm được.

Môi tôi tự động khép lại, bao lấy hắn.

Lưỡi tôi tự động cuốn quanh, mút nhẹ, rồi mạnh dần.

Tôi nghe thấy tiếng mình phát ra, tiếng chụt chụt ướt át, dâm đãng

Tôi không hiểu.

Tôi ghét hắn vì đã biến tôi thành thế này.

Tôi ghét chính mình vì vẫn làm theo.

Tôi ghét cái cách lồn tôi co thắt từng cơn mỗi lần hắn đẩy sâu vào họng tôi, mỗi lần hắn thở ra một tiếng khoái lạc khinh miệt.

Tôi chỉ biết rằng,

dù nhục nhã đến tận xương tủy,

dù biết mình đang tự đạp lên mọi thứ từng là của mình,

cái miệng tôi vẫn mút lấy con cặc hắn,

và tôi vẫn thấy sướng đến run người khi làm điều đó.



Tôi vụng về làm theo, môi khẽ chạm vào hắn, nhưng dương vật của Kiên quá to, khiến tôi lúng túng, không thể bú sâu. Tôi cố gắng, nhưng mọi thứ rối loạn. Kiên mất kiên nhẫn, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt đầu tôi, đẩy dương vật sâu vào miệng tôi, nhấp liên tục không ngừng. “Em chỉ là một con đĩ rẻ tiền,” hắn gầm gừ, giọng đầy sỉ nhục, “giả vờ ngoan ngoãn ngoài kia để che giấu bản chất dâm đãng. Nhìn em kìa, quỳ dưới háng tôi, mồm đầy cặc, còn gì để gọi là cành vàng lá ngọc?” Hắn nhấp sâu hơn, chạm vào họng tôi, mỗi cú đẩy như xé toạc tâm trí tôi. “Em sinh ra để làm việc này, để bị tôi sử dụng, để bị phá hủy. Nói đi, Thương, nói rằng em là con đĩ của tôi.”

Tôi nghẹn ngào, mắt hoen ướt sau dải lụa, không phải vì đau, mà vì nhục nhã. Hình tượng cô gái hoàn hảo – nhân viên ngân hàng sang trọng, nụ cười trong trẻo – vỡ vụn như kính dưới chân Kiên. Tôi đang quỳ, khỏa thân, trói tay, bịt mắt, bú cặc một người đàn ông xa lạ. Tâm trí tôi giằng xé: Sao mình lại để hắn làm nhục mình? Sao mình lại ở đây, quỳ như một con điếm? Nhưng nơi nhạy cảm của tôi, lồn tôi, ướt nhẹp hơn bao giờ hết, chảy dài xuống sàn, như thể cơ thể đang hét lên rằng tôi muốn điều này, muốn bị sỉ nhục, muốn bị kiểm soát.

Kiên không ngừng, nhấp sâu hơn, mỗi cú đẩy kèm theo lời sỉ nhục như xiềng xích ngọt ngào trói chặt tâm trí tôi: “Em không phải cô gái ngoan, Thương. Em là nô lệ, là đồ chơi của tôi. Mọi thứ em xây dựng ngoài kia – công việc, danh tiếng – chỉ là giả dối. Đây mới là em, quỳ đây, mồm đầy cặc, lồn ướt nhẹp vì bị tôi làm nhục.” Mỗi lời của hắn như một nhát búa đập tan lớp vỏ ngoan ngoãn, khiến tôi vừa nhục nhã vừa phấn khích. Mắt tôi ướt, nhưng lồn tôi còn ướt hơn, phản bội mọi lý trí.

Hắn dừng lại, rút ra, để lại tôi thở dốc, môi sưng mọng, nước bọt và son đỏ lem luốc. “Tốt lắm, con đĩ nhỏ,” hắn thì thầm, ngón tay vuốt qua môi tôi, lau đi chút nước bọt còn đọng. “Nhưng em vẫn chưa học đủ. Chúng ta còn cả đêm để đào sâu bản chất thật của em.” Tôi quỳ đó, trói tay, bịt mắt, cơ thể run rẩy vì khoái cảm và nhục nhã, tâm trí ngập trong câu hỏi: Tôi là ai? Cô gái ngoan ngoãn, hay con đĩ của Kiên? Tôi không có câu trả lời, nhưng trong bóng tối, tôi biết mình muốn hắn tiếp tục, muốn hắn phá hủy tôi thêm nữa…
 

sheblyz

Yếu sinh lý
Chủ thớt
T bảo bọn mày đây là truyện thật 99% nên mấy chap đầu ko có hình minh hoạ. Các chap sau có hình có cả video
Còn muốn biết bé này là ai thì lên X tìm @Minnie_Slv là ra :))))
 
Bên trên