Có video 🌸“Ngồi yên vài phút... bạn sẽ nghe thấy chính mình."

quachtungqg

Yếu sinh lý
cảm ơn bạn, đọc bài bạn chia sẻ xong, mình thấy dễ chịu hơn, mình không phải người tu đạo, nhưng tâm luôn muốn hướng đạo. Nếu không vì cơm áo gạo tiền, vợ con có lẽ sau khi báo hiếu xong, mình sẽ lên chùa, tu tâm dưỡng tính, tránh xa sự đời, tránh xa thị phi..... Khi đọc bài này tâm trạng mình đang rất mệt mỏi, chán nản, mất định hướng, cãi vã, chuyện tiền nong...... mình muốn có một nơi để tâm hướng vào, để nghe lại chính mình, nhưng không biết phải làm sao, xã hội này, cộng sống này quá vô thường. Mình cảm thấy tất cả những gì mình làm, mình cố gắng từ trước tới nay chỉ như gió sương, những người mình yêu quý, tôn trọng cũng lần lượt rời bỏ, ra đi, hay hờn trách. Có lẽ tất cả điều đấy là do mình, tự tâm mình mà ra. Mình đã nhiều lần muốn tìm bác sĩ tâm lý, hoặc đi bệnh viện tâm thần khám, nhưng có lẽ chỉ cần đọc những bài chữa lành như này thì tâm mình sẽ ổn hơn. Không biết đến khi nào thì tâm mình mới được như bạn nói, có lẽ mình cần cố gắng nhiều nữa, nhưng tâm quá mệt mỏi lại chẳng muốn..... một lần nữa xin cảm ơn chủ thớt. A di đà phật!!!!
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt
cảm ơn bạn, đọc bài bạn chia sẻ xong, mình thấy dễ chịu hơn, mình không phải người tu đạo, nhưng tâm luôn muốn hướng đạo. Nếu không vì cơm áo gạo tiền, vợ con có lẽ sau khi báo hiếu xong, mình sẽ lên chùa, tu tâm dưỡng tính, tránh xa sự đời, tránh xa thị phi..... Khi đọc bài này tâm trạng mình đang rất mệt mỏi, chán nản, mất định hướng, cãi vã, chuyện tiền nong...... mình muốn có một nơi để tâm hướng vào, để nghe lại chính mình, nhưng không biết phải làm sao, xã hội này, cộng sống này quá vô thường. Mình cảm thấy tất cả những gì mình làm, mình cố gắng từ trước tới nay chỉ như gió sương, những người mình yêu quý, tôn trọng cũng lần lượt rời bỏ, ra đi, hay hờn trách. Có lẽ tất cả điều đấy là do mình, tự tâm mình mà ra. Mình đã nhiều lần muốn tìm bác sĩ tâm lý, hoặc đi bệnh viện tâm thần khám, nhưng có lẽ chỉ cần đọc những bài chữa lành như này thì tâm mình sẽ ổn hơn. Không biết đến khi nào thì tâm mình mới được như bạn nói, có lẽ mình cần cố gắng nhiều nữa, nhưng tâm quá mệt mỏi lại chẳng muốn..... một lần nữa xin cảm ơn chủ thớt. A di đà phật!!!!
Khoảnh khắc vắng bóng của Tâm, bạn sẽ thấy bình an thật sự🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt
cảm ơn bạn, đọc bài bạn chia sẻ xong, mình thấy dễ chịu hơn, mình không phải người tu đạo, nhưng tâm luôn muốn hướng đạo. Nếu không vì cơm áo gạo tiền, vợ con có lẽ sau khi báo hiếu xong, mình sẽ lên chùa, tu tâm dưỡng tính, tránh xa sự đời, tránh xa thị phi..... Khi đọc bài này tâm trạng mình đang rất mệt mỏi, chán nản, mất định hướng, cãi vã, chuyện tiền nong...... mình muốn có một nơi để tâm hướng vào, để nghe lại chính mình, nhưng không biết phải làm sao, xã hội này, cộng sống này quá vô thường. Mình cảm thấy tất cả những gì mình làm, mình cố gắng từ trước tới nay chỉ như gió sương, những người mình yêu quý, tôn trọng cũng lần lượt rời bỏ, ra đi, hay hờn trách. Có lẽ tất cả điều đấy là do mình, tự tâm mình mà ra. Mình đã nhiều lần muốn tìm bác sĩ tâm lý, hoặc đi bệnh viện tâm thần khám, nhưng có lẽ chỉ cần đọc những bài chữa lành như này thì tâm mình sẽ ổn hơn. Không biết đến khi nào thì tâm mình mới được như bạn nói, có lẽ mình cần cố gắng nhiều nữa, nhưng tâm quá mệt mỏi lại chẳng muốn..... một lần nữa xin cảm ơn chủ thớt. A di đà phật!!!!


🌸KHI BẠN SỐNG LÀM CHỦ CHÍNH MÌNH KHÍ CHẤT NGƯỜI MẠNH TỰ KHẮC HIỆN RA

Bạn mệt không phải vì làm quá nhiều...

mà vì đã sống cho quá nhiều người.

Chúng ta không nghèo tiền bạc, mà nghèo... khả năng sống làm chủ chính mình.

Quá lâu rồi,

chúng ta nhìn cuộc đời

qua ánh mắt của người khác mà quên mất câu hỏi quan trọng nhất:

“Mình thật sự muốn gì?"

Bạn muốn đổi kiểu tóc lại sợ người khác chê cười.

Bạn muốn nghỉ việc
lại sợ bị đánh giá là khác người.

Bạn muốn dừng lại để nghỉ ngơi

lại sợ tụt lại phía sau.

Và thế là...

chưa kịp sống đã vội tuân theo.

Từng quyết định quan trọng đều do nỗi sợ dẫn đường.

Lâu dần, chúng ta đánh mất quyền làm chủ đời mình.

Không còn sống như một con người tự do, mà đang sống theo kịch bản người khác viết ra cho mình.

Người ta gọi kiểu sống đó là:

SỐNG MỜ NHAT TRONG CHÍNH ĐỜI MÌNH.

Những người:

Không dám yên vì sợ bị bỏ lại.

Không dám bứt phá vì không tin mình đủ giỏi.

Lúc nào cũng mắc kẹt giữa so sánh nghi ngờ và kiệt sức.

Tôi từng là một trong số đó.

Cho đến khi tôi hiểu ra:

KHI BẠN SỐNG LÀM CHỦ CHÍNH MÌNH KHÍ CHẤT NGƯỜI MẠNH TỰ KHẮC HIỆN RA.

Người mạnh không sống để được thích.

Họ sống để được đúng với mình.

Họ:

Tôn trọng cảm xúc bản thân.

Ưu tiên con đường của riêng mình.

Và cho phép bản thân ích kỷ đúng cách.

Ích kỷ...

không phải làm tổn thương ai.

Mà là:

Khi mong muốn của mình va chạm ánh nhìn số đông họ dám chọn bảo vệ mình.

Người biết làm chủ chính mình:

Không xin công nhận.

Không cầu yêu thích.

Không cúi đầu trước phán xét.

Họ đi lặng lẽ, không ồn ào, không chạy theo đám đông nhưng rất đúng hướng.

Thế giới luôn xúi ta chen vào cửa rộng để bon chen, so bì, ganh đua.

Nhưng vẫn có những người bình thản bước qua cửa hẹp nghe theo nội tâm, giữ lấy bản sắc, chậm một chút

cô độc một chút

nhưng không đánh mất mình.

Và chính họ, thường là những người chạm đỉnh sau cùng.

Tôi biết mình không hợp công sở.

Không giỏi quan hệ.

Không khéo lấy lòng ai.

Tôi cũng chẳng dám nói mình giỏi viết, chỉ là...

tôi thích nói thật bằng chữ.

Thích ghi lại những điều mình từng vấp, từng đau, từng lạc hướng.

Nên tôi chọn đi tiếp con đường này

không chạy theo đám đông, không ép mình phải giống ai, chỉ chậm rãi xây một giá trị thật cho chính mình.

Và tôi hiểu một điều: Khi bạn làm đúng vai trò mà tạo hóa trao cho mình, bạn đã rất gần với nhân vật chính.

Cuối cùng, đời người chỉ có một nhiệm vụ:

Không phải sống theo kỳ vọng người khác...

mà là sống xứng với người bạn sinh ra để trở thành.

Bạn không sinh ra

để sống mờ nhạt trong đời mình.

Bạn sinh ra

để là nhân vật chính trong chính cuộc đời bạn.

Muốn mạnh trở lại, bắt đầu từ việc ở yên với chính mình.

Chỉ cần mỗi ngày:

Một khoảng không gian tĩnh lặng.

Một hơi thở sâu.

Một ngọn lửa nhỏ.

Đó không phải nghi lễ...

mà là cách nhắc nhở bản thân:

“Mình cũng xứng đáng được dịu dàng."

Tôi tạo ra những ngọn nến, không phải để bán “mùi hương",

mà để tạo ra khoảnh khắc ngừng lại cho những người mỏi mệt.

Khi thắp nến, bạn không cần nghĩ đến mục tiêu,

không cần chứng minh điều gì.

Chỉ cần: ngồi yên thở và quay về chính mình.

Mạnh mẽ không phải gồng thêm nữa...

Mạnh mẽ là dám cho bản thân nghỉ ngơi.

Nếu hôm nay bạn thấy lòng nặng,

hãy thử cho mình:

Một ngọn nến

Một khoảng lặng

Một chút an yên

Còn mọi áp lực...

hãy để mai tính tiếp.

Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!

Nếu tâm bạn đang mệt, cần chút dịu dàng để lắng lại hãy tìm đến TrìnhCa🌸
 
Nhẹ nhàng hỏi lòng yêu cô ấy
Lý trí anh bảo là không
Cô đơn đêm tối ngồi hút thuốc
Não anh chạy loạn đến điên cuồng

Mây bay trong trắng che Mặt Trời nhỏ
Tối về che lấp lánh vì sao
Buồn bã mối tình ko như ý
Chỉ cầm điếu thuốc lá thở vầng trăng
Thuốc lá 🚬
 
Bên trên