TrìnhCa
Tiến sĩ
Người ta thường nghĩ tỉnh thức là một trạng thái nhẹ nhàng:
buông bỏ vài điều, sống chậm lại một chút, rồi bình yên tự đến.
Nhưng khi bước thật sự vào bên trong, ta mới thấy nó không hề đơn giản.
Không phải vì tỉnh thức khó, mà vì chính ta quen sống vô thức quá lâu rồi.
Con đường này khó ngay từ khoảnh khắc đầu tiên
khoảnh khắc ta đối diện với chính mình.
Ta tưởng mình mạnh mẽ, nhưng bên dưới lớp mạnh mẽ ấy là những nỗi sợ chưa từng được gọi tên.
Ta tưởng mình an nhiên, nhưng chỉ cần một lời nói không vừa
ý là trái tim lại rung lên như cũ.
Ta tưởng mình buông bỏ được, cho đến khi đời mang tới một bài kiểm tra thật sự.
Buông bỏ khó không phải vì ta cố chấp, mà vì ký ức bám vào cơ thể như gió bám vào thung lũng.
Ta không thể nói “buông” rồi mọi chuyện biến mất.
Những vết thương cũ vẫn thỉnh thoảng gõ cửa, những kỳ vọng cũ vẫn âm thầm định hình hành động, những nỗi lo vẫn chạy nhanh hơn lý trí.
Tâm trí là vậy: luôn chạy trước, luôn tưởng tượng, luôn chuẩn bị cho điều xấu nhất.
Thế nên bảo nó “sống với hiện tại” chẳng khác nào bảo một dòng sông dừng lại giữa chừng.
Tỉnh thức khó vì ta thường nhầm lẫn giữa biết và quen.
Ta biết phải thở sâu, nhưng khi giận vẫn nói những lời không nên nói.
Ta biết mọi cảm xúc đều vô thường, nhưng khi buồn vẫn thấy như nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Ta biết quá khứ đã qua, nhưng cơ thể vẫn phản ứng như thể nó mới vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng khó không có nghĩa là không thể.
Khó chỉ nghĩa là ta phải thực hành bằng đời sống thật, chứ không phải bằng lý thuyết.
Tỉnh thức là khi ta đang giận nhưng nhận ra mình đang giận.
Là khi ta đang lo nhưng biết mình đang lo.
Là khi ta đang muốn bỏ chạy nhưng lựa chọn ở lại với cảm xúc thêm vài giây.
Là khi ta biết thở đúng một hơi để ngăn một hành động sai.
Là khi ta đủ tỉnh táo để không làm tổn thương người khác chỉ vì một cơn bão trong lòng.
Tỉnh thức không biến ta thành người khác.
Nó chỉ giúp ta trở về gần hơn với chính mình bản ngã nguyên sơ, chân thật, và nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với phiên bản ta vẫn dùng để chống đỡ thế giới.
Không ai tỉnh thức trong một buổi sáng.
Nhưng ai cũng có thể tỉnh hơn một chút mỗi ngày.
Và có lẽ, chính sự “khó hơn ta tưởng” đó mới khiến con đường này trở nên đáng đi
vì từng bước nhỏ mình tiến lên đều là một chút ánh sáng được thắp lên từ bên trong.


