Đợi tôi xíu. Xíu lật tay coi lạiVãi nồi. Cũng nc bình thường như này lúc đầu thôi đấy, nc lâu nên có thiện cảm, rồi chốt bằng 1 cú lừa. Hahha
Đợi tôi xíu. Xíu lật tay coi lạiVãi nồi. Cũng nc bình thường như này lúc đầu thôi đấy, nc lâu nên có thiện cảm, rồi chốt bằng 1 cú lừa. Hahha
M mới rã đông à? cái hình thức lừa này quá phổ biến mấy năm nay rồi mà vẫn dính thì t cũng chịu. Thật ra là m chuyển cho 1 thằng cú có gai nào đấy bên cam thôi chứ chả phải gái gú gì đâu100T, lúc nó bảo gửi thêm 300 nữa mới xong, thì lúc đấy biết vào thế bị lừa rồi. Nên chấp nhận mất thôi, càng cố càng đau lòng thêm, hehe
Tụi nó đc đào tạo bài bản theo kịch bản và nắm bắt tâm lý hết mới đi scam. Nhẹ dạ cả tin vs dại gái là dính đòn hết. Nhất là mấy con lỏ ở bất kỳ nền tảng MXH nào rồi lôi kéo trò chuyện qua tele, viber... đò đưa tận 5 tháng mà chả có cái biến gì hơn ngoài việc ngồi dán mặt vào cái đt chát chít thì phải tự nảy số luôn r chứ. Học phí 5tr là quá rẻ rồi lại còn để nó bào tới 100tr thì khép đích lạy m 1 cái 
Vãi nồi. Cũng nc bình thường như này lúc đầu thôi đấy, nc lâu nên có thiện cảm, rồi chốt bằng 1 cú lừa. Hahha
Cũng không được đẹp như tưởng tượng lắm
![]()
Triết lý sống
Người ta thường nghĩ tỉnh thức là một trạng thái nhẹ nhàng:
buông bỏ vài điều, sống chậm lại một chút, rồi bình yên tự đến.
Nhưng khi bước thật sự vào bên trong, ta mới thấy nó không hề đơn giản.
Không phải vì tỉnh thức khó, mà vì chính ta quen sống vô thức quá lâu rồi.
Con đường này khó ngay từ khoảnh khắc đầu tiên
khoảnh khắc ta đối diện với chính mình.
Ta tưởng mình mạnh mẽ, nhưng bên dưới lớp mạnh mẽ ấy là những nỗi sợ chưa từng được gọi tên.
Ta tưởng mình an nhiên, nhưng chỉ cần một lời nói không vừa
ý là trái tim lại rung lên như cũ.
Ta tưởng mình buông bỏ được, cho đến khi đời mang tới một bài kiểm tra thật sự.
Buông bỏ khó không phải vì ta cố chấp, mà vì ký ức bám vào cơ thể như gió bám vào thung lũng.
Ta không thể nói “buông” rồi mọi chuyện biến mất.
Những vết thương cũ vẫn thỉnh thoảng gõ cửa, những kỳ vọng cũ vẫn âm thầm định hình hành động, những nỗi lo vẫn chạy nhanh hơn lý trí.
Tâm trí là vậy: luôn chạy trước, luôn tưởng tượng, luôn chuẩn bị cho điều xấu nhất.
Thế nên bảo nó “sống với hiện tại” chẳng khác nào bảo một dòng sông dừng lại giữa chừng.
Tỉnh thức khó vì ta thường nhầm lẫn giữa biết và quen.
Ta biết phải thở sâu, nhưng khi giận vẫn nói những lời không nên nói.
Ta biết mọi cảm xúc đều vô thường, nhưng khi buồn vẫn thấy như nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Ta biết quá khứ đã qua, nhưng cơ thể vẫn phản ứng như thể nó mới vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng khó không có nghĩa là không thể.
Khó chỉ nghĩa là ta phải thực hành bằng đời sống thật, chứ không phải bằng lý thuyết.
Tỉnh thức là khi ta đang giận nhưng nhận ra mình đang giận.
Là khi ta đang lo nhưng biết mình đang lo.
Là khi ta đang muốn bỏ chạy nhưng lựa chọn ở lại với cảm xúc thêm vài giây.
Là khi ta biết thở đúng một hơi để ngăn một hành động sai.
Là khi ta đủ tỉnh táo để không làm tổn thương người khác chỉ vì một cơn bão trong lòng.
Tỉnh thức không biến ta thành người khác.
Nó chỉ giúp ta trở về gần hơn với chính mình bản ngã nguyên sơ, chân thật, và nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với phiên bản ta vẫn dùng để chống đỡ thế giới.
Không ai tỉnh thức trong một buổi sáng.
Nhưng ai cũng có thể tỉnh hơn một chút mỗi ngày.
Và có lẽ, chính sự “khó hơn ta tưởng” đó mới khiến con đường này trở nên đáng đi
vì từng bước nhỏ mình tiến lên đều là một chút ánh sáng được thắp lên từ bên trong.
![]()
Khổ thế, lần đầu làm chuyện đấy nên ko có kinh nghiệm, nên bị sai xót, ok mày.M mới rã đông à? cái hình thức lừa này quá phổ biến mấy năm nay rồi mà vẫn dính thì t cũng chịu. Thật ra là m chuyển cho 1 thằng cú có gai nào đấy bên cam thôi chứ chả phải gái gú gì đâuTụi nó đc đào tạo bài bản theo kịch bản và nắm bắt tâm lý hết mới đi scam. Nhẹ dạ cả tin vs dại gái là dính đòn hết. Nhất là mấy con lỏ ở bất kỳ nền tảng MXH nào rồi lôi kéo trò chuyện qua tele, viber... đò đưa tận 5 tháng mà chả có cái biến gì hơn ngoài việc ngồi dán mặt vào cái đt chát chít thì phải tự nảy số luôn r chứ. Học phí 5tr là quá rẻ rồi lại còn để nó bào tới 100tr thì khép đích lạy m 1 cái
![]()
Ok Trìnhca, cảm ơn đã động viên nhé.Cũng không được đẹp như tưởng tượng lắm
Tôi thì cứ luyến tiếc mãi chuyện ngày trước bản thân mình đã kh như mình bây giờ mong đợi. Cứ nghĩ giá như thế này giá như thế kia thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã tốt đẹp và đúng với quỹ đạo hơn rồi…
![]()
Triết lý sống
Người ta thường nghĩ tỉnh thức là một trạng thái nhẹ nhàng:
buông bỏ vài điều, sống chậm lại một chút, rồi bình yên tự đến.
Nhưng khi bước thật sự vào bên trong, ta mới thấy nó không hề đơn giản.
Không phải vì tỉnh thức khó, mà vì chính ta quen sống vô thức quá lâu rồi.
Con đường này khó ngay từ khoảnh khắc đầu tiên
khoảnh khắc ta đối diện với chính mình.
Ta tưởng mình mạnh mẽ, nhưng bên dưới lớp mạnh mẽ ấy là những nỗi sợ chưa từng được gọi tên.
Ta tưởng mình an nhiên, nhưng chỉ cần một lời nói không vừa
ý là trái tim lại rung lên như cũ.
Ta tưởng mình buông bỏ được, cho đến khi đời mang tới một bài kiểm tra thật sự.
Buông bỏ khó không phải vì ta cố chấp, mà vì ký ức bám vào cơ thể như gió bám vào thung lũng.
Ta không thể nói “buông” rồi mọi chuyện biến mất.
Những vết thương cũ vẫn thỉnh thoảng gõ cửa, những kỳ vọng cũ vẫn âm thầm định hình hành động, những nỗi lo vẫn chạy nhanh hơn lý trí.
Tâm trí là vậy: luôn chạy trước, luôn tưởng tượng, luôn chuẩn bị cho điều xấu nhất.
Thế nên bảo nó “sống với hiện tại” chẳng khác nào bảo một dòng sông dừng lại giữa chừng.
Tỉnh thức khó vì ta thường nhầm lẫn giữa biết và quen.
Ta biết phải thở sâu, nhưng khi giận vẫn nói những lời không nên nói.
Ta biết mọi cảm xúc đều vô thường, nhưng khi buồn vẫn thấy như nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Ta biết quá khứ đã qua, nhưng cơ thể vẫn phản ứng như thể nó mới vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng khó không có nghĩa là không thể.
Khó chỉ nghĩa là ta phải thực hành bằng đời sống thật, chứ không phải bằng lý thuyết.
Tỉnh thức là khi ta đang giận nhưng nhận ra mình đang giận.
Là khi ta đang lo nhưng biết mình đang lo.
Là khi ta đang muốn bỏ chạy nhưng lựa chọn ở lại với cảm xúc thêm vài giây.
Là khi ta biết thở đúng một hơi để ngăn một hành động sai.
Là khi ta đủ tỉnh táo để không làm tổn thương người khác chỉ vì một cơn bão trong lòng.
Tỉnh thức không biến ta thành người khác.
Nó chỉ giúp ta trở về gần hơn với chính mình bản ngã nguyên sơ, chân thật, và nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với phiên bản ta vẫn dùng để chống đỡ thế giới.
Không ai tỉnh thức trong một buổi sáng.
Nhưng ai cũng có thể tỉnh hơn một chút mỗi ngày.
Và có lẽ, chính sự “khó hơn ta tưởng” đó mới khiến con đường này trở nên đáng đi
vì từng bước nhỏ mình tiến lên đều là một chút ánh sáng được thắp lên từ bên trong.
![]()
Nhưng mà lời có gấp 3 lần số mất thôi à. Hey, biết thế nạp tiếp, hahaOk Trìnhca, cảm ơn đã động viên nhé.
Mà giờ nạp vẫn kịpNhưng mà lời có gấp 3 lần số mất thôi à. Hey, biết thế nạp tiếp, haha
Dạ anhOk Trìnhca, cảm ơn đã động viên nhé.
A biết đấy. Có công mài sắt có ngày mới nên Kim. Không mài thì mỹ Kim đâu ra.Mà giờ nạp vẫn kịp
Tôi thì cứ luyến tiếc mãi chuyện ngày trước bản thân mình đã kh như mình bây giờ mong đợi. Cứ nghĩ giá như thế này giá như thế kia thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã tốt đẹp và đúng với quỹ đạo hơn rồi…
Hì, ok Trìnhca, nếu có dịp tôi sẽ nhờ Trìnhca giải thích thêm việc khác nhé.
![]()
Hôm nay tôi chia sẻ với các bạn một điều mà chính tôi phải trải qua rất nhiều va vấp mới hiểu được.![]()
Đạo gia có câu:
“Vô tâm sinh đại dụng, hữu ngộ bất thông thần."
Nói theo cách gần gũi:
khi lòng mình bớt lăng xăng, bớt cố gắng quá mức... mọi việc lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngược lại, khi nghĩ rằng mình đã hiểu, đôi khi lại chẳng hiểu gì cả.
Đời người nhiều khi rối là vì tâm mình quá đầy:
đầy tính toán, đầy mong cầu, đầy kỳ vọng phải đúng phải sai.
Tâm đầy thì giống như gương phủ bụi, không soi được gì rõ ràng.
Chỉ khi chịu dọn bớt những thứ không cần,
chịu ngồi yên một chút, chịu để lòng lắng lại...
thì sự sáng suốt mới hiện ra.
Đạo gia gọi trạng thái đó là "vô tâm."
Không phải vô cảm.
Không phải mặc kệ.
Mà là một sự nhẹ nhàng:
làm điều cần làm, nhưng không gồng để kiểm soát tất cả.
Giống cái gương: không giữ lại gì, nhưng soi được tất cả.
Khi bạn bớt gấp gáp “phải thành công ngay",
bớt áp lực "phải có kết quả ngay",
bớt nhu cầu chứng minh với ai đó...
đầu óc tự nhiên rộng ra.
Tư duy sáng hơn.
Đường đi cũng rõ hơn.
Đó chính là “vô vi mà không gì không làm.”
Không ép mà thành.
Còn câu “Hữu ngộ bất thông thần" là lời cảnh tỉnh:
Biết một chút không có nghĩa là biết tất cả.
Ngộ một phần mà tưởng đã ngộ hết,
thì chính cái “biết” đó lại trở thành rào cản.
Nhiều người hiểu được một điều rồi đem nó đóng khung thành chân lý.
Nhưng mọi thứ trong đời đều thay đổi.
Chân lý cũng có tầng sâu, tầng cạn.
Người thực sự trí tuệ giống như tay đồ tể trong câu chuyện của
Trang Tử:
không còn cố gắng, không còn tính toán,
mà mọi việc trở nên tự nhiên đến mức nhẹ như hơi thở.
Đó là thứ “hiểu” không nằm trong đầu,
mà nằm trong sự thấu đáo từ bên trong.
Ở một tầng sâu hơn, Đạo gia nhắc rằng tâm và vật không tách rời.
Ngoài vật chất còn có tinh thần.
Ngoài những gì ta nhìn thấy, còn có những gì ta cảm nhận.
Nếu chỉ chăm chăm vào tiền bạc, thành tích, tốc độ...
mà bỏ quên đời sống bên trong,
thì cũng giống như chỉ nhìn một mặt của đồng xu rồi tưởng mình thấy hết.
Chỉ khi biết dung hòa:
làm việc nhưng không đánh mất bản thân,
kiếm tiền nhưng không bán rẻ tâm,
sống giữa đời nhưng không bị đời cuốn đi,
thì con người mới thực sự vững vàng.
Như người ta nói: “Bản thân còn chưa nuôi nổi, thì tu cái gì?"
Nội tâm và đời sống vật chất vốn bổ trợ lẫn nhau.
Không cái nào tách rời cái nào được.
Thời đại này, ai cũng chạy theo hiệu suất, theo thành tựu, theo "nhanh hơn nữa".
Nhưng càng chạy, người ta càng mệt.
Càng cố, lại càng mất mình.
Đạo gia nhắc chúng ta rằng:
Muốn đầu óc sáng, hãy để tâm yên.
Muốn cuộc đời bớt rối, hãy bớt bám vào mọi thứ.
Muốn mạnh mẽ, hãy học
cách “buông nhẹ", chứ không phải “buông xuôi".
Khi tâm đủ trong, bạn mới thấy được bản chất sự việc.
Khi lòng đủ tĩnh, bạn mới nghe được tiếng nói của chính mình.
Và khi trở về với bình an bên trong, bạn mới chạm đến trạng thái mà Đạo gia gọi là:
“Trời đất với ta cùng sinh. Vạn vật và ta là một.”
Một sự tự do không ai lấy đi được.
Một nguồn năng lượng tự chảy, không cần gồng ép.
Một bản ngã nhẹ mà mạnh, lặng mà sáng.
Khi tâm đủ yên, mọi thứ xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng theo.
Đó mới là sức mạnh thật sự: không phải ép buộc, mà là hòa nhịp với cuộc sống, sống mà vẫn trọn vẹn chính mình.
Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!
Nếu tâm bạn đang mệt, cần chút dịu dàng để lắng lại hãy tìm đến TrìnhCa![]()
![]()
Cảm ơn Trình Ca. Bông sen vàng trong vũng bùn lầy lội
![]()
Hôm nay tôi chia sẻ với các bạn một điều mà chính tôi phải trải qua rất nhiều va vấp mới hiểu được.![]()
Đạo gia có câu:
“Vô tâm sinh đại dụng, hữu ngộ bất thông thần."
Nói theo cách gần gũi:
khi lòng mình bớt lăng xăng, bớt cố gắng quá mức... mọi việc lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngược lại, khi nghĩ rằng mình đã hiểu, đôi khi lại chẳng hiểu gì cả.
Đời người nhiều khi rối là vì tâm mình quá đầy:
đầy tính toán, đầy mong cầu, đầy kỳ vọng phải đúng phải sai.
Tâm đầy thì giống như gương phủ bụi, không soi được gì rõ ràng.
Chỉ khi chịu dọn bớt những thứ không cần,
chịu ngồi yên một chút, chịu để lòng lắng lại...
thì sự sáng suốt mới hiện ra.
Đạo gia gọi trạng thái đó là "vô tâm."
Không phải vô cảm.
Không phải mặc kệ.
Mà là một sự nhẹ nhàng:
làm điều cần làm, nhưng không gồng để kiểm soát tất cả.
Giống cái gương: không giữ lại gì, nhưng soi được tất cả.
Khi bạn bớt gấp gáp “phải thành công ngay",
bớt áp lực "phải có kết quả ngay",
bớt nhu cầu chứng minh với ai đó...
đầu óc tự nhiên rộng ra.
Tư duy sáng hơn.
Đường đi cũng rõ hơn.
Đó chính là “vô vi mà không gì không làm.”
Không ép mà thành.
Còn câu “Hữu ngộ bất thông thần" là lời cảnh tỉnh:
Biết một chút không có nghĩa là biết tất cả.
Ngộ một phần mà tưởng đã ngộ hết,
thì chính cái “biết” đó lại trở thành rào cản.
Nhiều người hiểu được một điều rồi đem nó đóng khung thành chân lý.
Nhưng mọi thứ trong đời đều thay đổi.
Chân lý cũng có tầng sâu, tầng cạn.
Người thực sự trí tuệ giống như tay đồ tể trong câu chuyện của
Trang Tử:
không còn cố gắng, không còn tính toán,
mà mọi việc trở nên tự nhiên đến mức nhẹ như hơi thở.
Đó là thứ “hiểu” không nằm trong đầu,
mà nằm trong sự thấu đáo từ bên trong.
Ở một tầng sâu hơn, Đạo gia nhắc rằng tâm và vật không tách rời.
Ngoài vật chất còn có tinh thần.
Ngoài những gì ta nhìn thấy, còn có những gì ta cảm nhận.
Nếu chỉ chăm chăm vào tiền bạc, thành tích, tốc độ...
mà bỏ quên đời sống bên trong,
thì cũng giống như chỉ nhìn một mặt của đồng xu rồi tưởng mình thấy hết.
Chỉ khi biết dung hòa:
làm việc nhưng không đánh mất bản thân,
kiếm tiền nhưng không bán rẻ tâm,
sống giữa đời nhưng không bị đời cuốn đi,
thì con người mới thực sự vững vàng.
Như người ta nói: “Bản thân còn chưa nuôi nổi, thì tu cái gì?"
Nội tâm và đời sống vật chất vốn bổ trợ lẫn nhau.
Không cái nào tách rời cái nào được.
Thời đại này, ai cũng chạy theo hiệu suất, theo thành tựu, theo "nhanh hơn nữa".
Nhưng càng chạy, người ta càng mệt.
Càng cố, lại càng mất mình.
Đạo gia nhắc chúng ta rằng:
Muốn đầu óc sáng, hãy để tâm yên.
Muốn cuộc đời bớt rối, hãy bớt bám vào mọi thứ.
Muốn mạnh mẽ, hãy học
cách “buông nhẹ", chứ không phải “buông xuôi".
Khi tâm đủ trong, bạn mới thấy được bản chất sự việc.
Khi lòng đủ tĩnh, bạn mới nghe được tiếng nói của chính mình.
Và khi trở về với bình an bên trong, bạn mới chạm đến trạng thái mà Đạo gia gọi là:
“Trời đất với ta cùng sinh. Vạn vật và ta là một.”
Một sự tự do không ai lấy đi được.
Một nguồn năng lượng tự chảy, không cần gồng ép.
Một bản ngã nhẹ mà mạnh, lặng mà sáng.
Khi tâm đủ yên, mọi thứ xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng theo.
Đó mới là sức mạnh thật sự: không phải ép buộc, mà là hòa nhịp với cuộc sống, sống mà vẫn trọn vẹn chính mình.
Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!
Nếu tâm bạn đang mệt, cần chút dịu dàng để lắng lại hãy tìm đến TrìnhCa![]()
![]()
Thôi kệ mà, lỡ rồi cho nó bầy nhầy luôn chứ biết sao giờCảm ơn Trình Ca. Bông sen vàng trong vũng bùn lầy lội
Dạ anh. Cứ nhắn em nha.Hì, ok Trìnhca, nếu có dịp tôi sẽ nhờ Trìnhca giải thích thêm việc khác nhé.
VângTình em trong sáng mắt to tròn
Nụ cười hờ hững anh đau lòng
Châm điếu thuốc lárời xa em mãi
Em nhớ hoài 2 chữ Minh Duy
Nét duyên con gái anh đành phụ
Sở Khanh tức thời ko hiểu sâu
Cúi hụp bờ vai nâng mây bay trong trắng
Chữ thề nguyền em khắc chữ Minh Duy


