Có video 🌸Lý do vì sao càng hiểu, ta càng mù...

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Hôm nay tôi chia sẻ với các bạn một điều mà chính tôi phải trải qua rất nhiều va vấp mới hiểu được.

Đạo gia có câu:

“Vô tâm sinh đại dụng, hữu ngộ bất thông thần."

Nói theo cách gần gũi:

khi lòng mình bớt lăng xăng, bớt cố gắng quá mức... mọi việc lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngược lại, khi nghĩ rằng mình đã hiểu, đôi khi lại chẳng hiểu gì cả.

Đời người nhiều khi rối là vì tâm mình quá đầy:

đầy tính toán, đầy mong cầu, đầy kỳ vọng phải đúng phải sai.

Tâm đầy thì giống như gương phủ bụi, không soi được gì rõ ràng.

Chỉ khi chịu dọn bớt những thứ không cần,

chịu ngồi yên một chút, chịu để lòng lắng lại...

thì sự sáng suốt mới hiện ra.

Đạo gia gọi trạng thái đó là "vô tâm."

Không phải vô cảm.

Không phải mặc kệ.

Mà là một sự nhẹ nhàng:

làm điều cần làm, nhưng không gồng để kiểm soát tất cả.

Giống cái gương: không giữ lại gì, nhưng soi được tất cả.

Khi bạn bớt gấp gáp “phải thành công ngay",

bớt áp lực "phải có kết quả ngay",

bớt nhu cầu chứng minh với ai đó...

đầu óc tự nhiên rộng ra.

Tư duy sáng hơn.

Đường đi cũng rõ hơn.

Đó chính là “vô vi mà không gì không làm.”

Không ép mà thành.

Còn câu “Hữu ngộ bất thông thần" là lời cảnh tỉnh:

Biết một chút không có nghĩa là biết tất cả.

Ngộ một phần mà tưởng đã ngộ hết,

thì chính cái “biết” đó lại trở thành rào cản.

Nhiều người hiểu được một điều rồi đem nó đóng khung thành chân lý.

Nhưng mọi thứ trong đời đều thay đổi.

Chân lý cũng có tầng sâu, tầng cạn.

Người thực sự trí tuệ giống như tay đồ tể trong câu chuyện của
Trang Tử:

không còn cố gắng, không còn tính toán,

mà mọi việc trở nên tự nhiên đến mức nhẹ như hơi thở.

Đó là thứ “hiểu” không nằm trong đầu,

mà nằm trong sự thấu đáo từ bên trong.

Ở một tầng sâu hơn, Đạo gia nhắc rằng tâm và vật không tách rời.

Ngoài vật chất còn có tinh thần.

Ngoài những gì ta nhìn thấy, còn có những gì ta cảm nhận.

Nếu chỉ chăm chăm vào tiền bạc, thành tích, tốc độ...

mà bỏ quên đời sống bên trong,

thì cũng giống như chỉ nhìn một mặt của đồng xu rồi tưởng mình thấy hết.

Chỉ khi biết dung hòa:

làm việc nhưng không đánh mất bản thân,

kiếm tiền nhưng không bán rẻ tâm,

sống giữa đời nhưng không bị đời cuốn đi,

thì con người mới thực sự vững vàng.

Như người ta nói: “Bản thân còn chưa nuôi nổi, thì tu cái gì?"

Nội tâm và đời sống vật chất vốn bổ trợ lẫn nhau.

Không cái nào tách rời cái nào được.

Thời đại này, ai cũng chạy theo hiệu suất, theo thành tựu, theo "nhanh hơn nữa".

Nhưng càng chạy, người ta càng mệt.

Càng cố, lại càng mất mình.

Đạo gia nhắc chúng ta rằng:

Muốn đầu óc sáng, hãy để tâm yên.

Muốn cuộc đời bớt rối, hãy bớt bám vào mọi thứ.

Muốn mạnh mẽ, hãy học

cách “buông nhẹ", chứ không phải “buông xuôi".

Khi tâm đủ trong, bạn mới thấy được bản chất sự việc.

Khi lòng đủ tĩnh, bạn mới nghe được tiếng nói của chính mình.

Và khi trở về với bình an bên trong, bạn mới chạm đến trạng thái mà Đạo gia gọi là:

“Trời đất với ta cùng sinh. Vạn vật và ta là một.”

Một sự tự do không ai lấy đi được.

Một nguồn năng lượng tự chảy, không cần gồng ép.

Một bản ngã nhẹ mà mạnh, lặng mà sáng.

Khi tâm đủ yên, mọi thứ xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng theo.

Đó mới là sức mạnh thật sự: không phải ép buộc, mà là hòa nhịp với cuộc sống, sống mà vẫn trọn vẹn chính mình.

Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!

Nếu tâm bạn đang mệt, cần chút dịu dàng để lắng lại hãy tìm đến TrìnhCa🌸🌸
 
Bên trên