TrìnhCa
Tiến sĩ
Có những sự thật lặng lẽ nhưng bền bỉ chi phối cả cuộc đời:
ta không chọn được nơi mình sinh ra, và cũng không chọn được người sẽ xuất hiện để dạy ta bài học về yêu – về đau – về trưởng thành.
Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ:
cả hai thứ ta không chọn ấy... lại chọn ta rất chính xác.
Xuất thân là ván bài đầu tiên của số phận.
Có người mở mắt đã thấy bầu trời bình yên, có người chạm đời bằng tiếng thở dài của đói của thiếu – của tổn thương.
Nhưng xuất thân chỉ là điểm khởi, không phải dấu chấm hết.
"Không ai có thể chọn chiếc nôi mình nằm, nhưng ai cũng có thể chọn con đường mình đứng dậy."
Có người sinh trên cao nên nhìn xa,
có người sinh dưới thấp nên học cách ngẩng đầu bền bỉ hơn.
Và chính sự bền bỉ ấy, đôi khi, lại là món quà mà người sinh trong ấm êm chẳng bao giờ có được.
Rồi đến lần không được chọn thứ hai: hôn nhân, hay đúng hơn, người ta gặp trong hành trình trái tim.
Ta yêu bằng cảm xúc, nhưng sống bằng hiện thực.
Tình yêu không chỉ có hoa và lời hứa mà còn là những bữa cơm nguội, những im lặng dài, những nỗi sợ không gọi thành tên.
Đó là lúc ta hiểu:
tình yêu chỉ mở cánh cửa, còn ở lại hay không là nhờ hai chữ “bao dung".
Trong tâm lý học, người ta nói:
"Xuất thân quyết định vết thương, hôn nhân quyết định cách ta chữa lành."
Những ai thiếu thốn thuở nhỏ thường tìm sự bù đắp trong tình yêu.
Những ai từng tổn thương sẽ vô thức chọn người khiến mình đau thêm chỉ để học lại một bài học chưa qua.
Nhưng khi ta nhận ra điều đó, ta không còn trách người.
Ta bắt đầu hiểu mình.
Phật dạy: “Mỗi người bạn đời đều là một vị thầy.”
Người đến để yêu, nhưng cũng để soi vào những góc khuất trong ta - nơi có đứa trẻ tổn thương đang đợi được ôm.
Và khi ta học được cách yêu mà không ràng buộc, hiểu mà không phán xét, ở lại mà không chiếm hữu...
chính lúc ấy, ta bước lên nấc thang trưởng thành sâu sắc nhất.
"Xuất thân định hình hoàn cảnh, hôn nhân định hình nội tâm.
Một bên tạo nên gốc rễ, một bên tạo nên trái tim.”
Đời người có hai canh bạc lớn, nhưng thật ra... không ai thua mãi.
Bởi khi ta biết tỉnh thức, biết quay về bên trong, biết yêu mà không đánh mất mình, thì dù ta sinh ở đâu, dù đã từng chọn sai ai, ta vẫn có thể viết lại phần đời còn lại bằng chính nhận thức của mình.
Sau cùng, chiến thắng không nằm ở chỗ ta có gì hay mất gì mà nằm ở chỗ: ta đã trở thành ai sau tất cả.




