Nay rảnh rỗi éo biết làm cc gì thì lên đây tự sự chơi. Nhờ các cao nhân tư vấn 1 khóa về gia đình.
Tao con một, ông già thì 65, bà già thì 55, vợ ngoài 25, tao thì ngoài 30.
Hiện tại tao có một số vấn đề khá là bất cập nhưng cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn éo giải quyết được.
**** Vấn đề và cách tao xử lý:
1. Vấn đề về đất đai/nhà cửa:
5. Vấn đề gái gú:
Đm, nhiều lúc mình thấy câu chuyện gia đình mình đúng dễ xử lý luôn nhưng đm rất lòng vòng. Không thể xử lý được. Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Nhà người ta thì sợ mẹ chồng nàng dâu. Sợ dâu đoảng, mẹ khó. Nhà này, vợ tao sạch, kỹ. Bà già tao thì xuề xòa, ko quan tâm. Mày làm gì kệ mẹ chúng mày, đừng dọn đồ tao là được.
Ba mẹ người ta thì đưa ra lời khuyên, dạy bảo con cái làm cái này làm cái kia. Nhà này tao phải lead lại ba/mẹ tao cách quản lý tiền cách đối nhân xử thế sao cho hợp lý.
Mẹ tao thích nghe lời xu nịch bên ngoài, ai nịch xí là cho mượn tiền liền. Cũng mới bị lừa 1 củ gần 1 tỏi cách đây 2-3 năm. Đi bán hàng thì lụm tiền lẻ, để bị lừa thì khác gì đổ sông đổ biển.
Mẹ tao rất chịu cực và khổ, tâm tính rất tốt, thiện lương. Mỗi tội hay nghiệp ở miệng, hay bàn luận họ hàng, hay suy diễn lung tung, nghĩ xấu cho người ta. Rất tin những “chiên gia” ngoài chợ, bà A bà B đưa ra ý kiến như này nè. Mày thì biết cái gì, trẻ tuổi mày thì biết cái gi v.v.v.v
Tao nói thiệt chứ, chã lẽ tao ra tao chửi mấy cái bà A,B đó. Đã ngu mà còn thích đi tư vấn. Đm rất tức nhưng éo làm gì được
Ông già tao thì không có lập trường, nay như này mai như kia. Thay đổi như cái chong chóng. Hỏi sao lấy mẹ tao là đúng rồi. Mà thôi, như ông già tao cũng được. Còn chịu nghe lời khuyên, biết tiếp thu, biết chăm lo sức khỏe. Như vậy đối với tao là ổn rồi.
Giờ chốt lại. Nói thì hơi mất dậy. Nhưng chắc phải đợi 10-15 năm nữa, mẹ tao buông xuôi không còn sức. Lúc đó tao sẽ làm giấy tờ nhà đất ( chịu mất tiền, mất thời gian), dọn dẹp lại nhà cửa, bán hay mua .v.v.. Gôm ông già vs bà già ở chung để chăm sóc. Ông 1 phòng, Bà 1 phòng.
Chăm lo con cái, quan tâm hơn con Vợ ( chứ chỉ số EQ tao thấp, vô tâm lắm, cũng có thể là tao đã phải tự lập ngay từ cấp 2 ( tự nấu cơm, tự đi học v.v.v), nên tao cảm thấy thứ gì nó cũng bình thường, chả có cảm xúc mẹ gì, đến tận bây giờ, tao có được ba mẹ tao tổ chức cái ngày sinh nhật nào đâu, ngày sinh của tao cũng chỉ là một ngày bình thường thôi và tao đến tận bây giờ vẫn cảm thấy tận từ đáy lòng ngày sinh thì khác éo gì ngày bình thưởng nhỉ ? Lâu lâu nghĩ lại, thấy cũng có chút hơi buồn buồn, mà chắc buồn có 5s thôi, rồi lại bình thường
À nãy giờ ba mẹ tao có nhiều điểm tốt lắm, tại tao éo liệt kê thôi: Ví dụ:
- Chăm lo tao học hành, cho tao tiền đi học thêm, lo tao học thời sinh viên. Về việc học thì đm đầu tư tao không kém cạnh ai. Chỉ là tiền tiêu vặt/ăn uống thì bằng 25% so với đám bạn thôi.
- Dạy tao sống thiện lương, không sống chó, ko lừa đảo v.v. Dạy tao cách làm người.
Ông già có nói tao 1 câu đến tận bây giờ tao vẫn nhớ “ Bố có thể mua cho con cái đồ chơi này trong siêu thị vào hôm nay, nhưng ngày mai bố sẽ không mua cho con được nữa. Vì bố mua đồ bố phải nhìn “giá” của nó, bố muốn mua cho con lắm nhưng bố ko có lương để mua con mỗi ngày. Sau này con ráng học cho tốt, để đi siêu thị “không cần nhìn giá” giống bố. Lúc đó tao chỉ lớp 4 thôi nhé. Tao vẫn nhớ đó là hôm T7 tao được nghỉ học và đi siêu thị xong sau đó đi bơi.
Nói chung nhiều cái tốt nữa, ngoài mấy cái tao đau đầu ở trên, thì đa số là tốt hết đó.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Xử lý hết đống trên thì chắc tao cũng sẽ sinh tật. Nên là tao nghĩ, chấp nhận và sống thôi. Mấy cái đó bỏ mẹ qua một bên. Cái nào xử lý được thì nghĩ, cái nào mà ngoài tầm thì kệ mẹ nó.
TỤI MÀY CÓ GÌ CHIA SẺ CHO TAO VỚI. ĐỂ TAO TỐT LÊN. RẤT CÁM ƠN BỌN MÀY ĐÃ ĐỌC TỚI ĐÂY. TAO TỰ SỰ VẬY THÔI. CẢM THẤY NHẸ LÒNG.
SÀI GÒN 06/10/2023, Ngày nhiều việc quá nên lười. Lên đây xàm lozz thôi J
Văn tao viết 1 lần, éo chính sửa gì. Nên câu cú lủng cũng, sai chính tả thì bọn mày bỏ quá nhé.
À tao cũng éo đọc lại nữa
)))
Tao con một, ông già thì 65, bà già thì 55, vợ ngoài 25, tao thì ngoài 30.
Hiện tại tao có một số vấn đề khá là bất cập nhưng cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn éo giải quyết được.
**** Vấn đề và cách tao xử lý:
1. Vấn đề về đất đai/nhà cửa:
- Bà già tao có mảnh đất mua từ năm 96, giá trị mảnh đất đó giờ khoảng 5 tỏi. Mà đm có mỗi cái giấy tay và còn mỗi cái hộ khẩu “cũ” (Vì hồi trước gia đình tao ở đó), chưa tách sổ của người bán. Đm giờ người bán mà mất 1 cái, là tao phải đi lậy từng đứa con của người bán để ký cái tờ giấy không bị tranh chấp thì mới làm được cái sổ đỏ ( xung quanh thì sổ hồng hết cmnr )
-->Tao năn nỉ có/bực tức có/phân tích có. Nói chung đm mềm mỏng hay cứng rắn gì đều có.
Nhưng bà già vẫn éo chịu làm giấy tờ. Nói éo thời gian, tao nói vậy ủy quyền cho tao làm đi, tao chịu bỏ chi phí + thời gian ( vì đm, bây giờ éo làm thì sau này tao cũng phải làm thôi, lúc đó mất tiền và thời gian hơn, phức tạp hơn). Nói chung là giờ tao buông xuôi rồi, éo nhắc nữa. Chắc cả năm nay tao éo nói 1 lời nào về vấn đề này nữa - Căn nhà trong hẻm phố, giá trị bây giờ thị trường chắc khoảng 5 tỏi. Nhà thì cũ, hẻm thì nhỏ.
Tao nói sửa lại một chút ( khoảng 100tr đổ lại ) rồi bán bằng giá thị trường, nhưng bà già tao thì muốn bán 6 tỏi nhưng éo sửa gì cả, cũng éo rao bán hay tìm cò bán giùm. Mặc dù tao và bà già cùng quan điểm là bán.
--> Như a/e đã biết. Nhà trong ngõ phố thì sẽ không tăng giá nổi, bán càng sớm để ra ven. Xe ô tô nó còn lọt. Tao đoán tầm 2030 đổ đi là xe ô tô sẽ là phổ cập trong dân chúng. Tao đã khuyên bán từ thời 2016, giờ đến tận 2023 vẫn éo chịu bán. Và vẫn đòi bán giá trên mức thị trường. Má, cay. Trong khi đó bán mẹ thời đó. Mua ra ngoại ven thì x5 x10 rồi. Thì đm giờ tao sẽ chơi game easy hơn rồi, éo phải khổ não kiếm tiền.
2. Vấn đề ông bà già: - Bà già tao vẫn éo nghỉ bán hàng. Vẫn bán hàng tới khuya 11h30 tối mới về. 12h hơn mới ăn cơm và 1h sáng mới ngủ. Sức khỏe không chịu đi khám định kỳ.
--> Tao khuyên, thôi mẹ nghỉ đi. Ngày cơm 3 bữa, cơm ăn nước rót tận miệng. Mẹ thích thì mẹ trông cháu, còn không mẹ ra công việc mẹ chơi cầu lông hay ra chém gió với bả cũng được. Tháng con gửi mẹ 3tr tiêu chơi chơi. Vẫn éo chịu. Tao éo cần mày lo. Đến giờ có hôm bán tới 1h sáng mới về, còn dính mưa nữa chứ. Sáng thì dậy sớm 5h 6h. Sức khỏe tao nói đi khám tổng quát đi, để có bệnh chữa sớm. Chứ sau này tao là người xử lý cái hậu quả đó chứ đâu ( Thà bây giờ bỏ ít tiền đi khám + chữa thì sẽ khỏe hơn cho tao). Nói xong cũng kêu tao éo cần mày, tao nói nhẹ nhàng cũng éo, khó chịu cũng éo. Nói tao tự lo, sau này không cần mày chăm - Ông già tao nhất quyết ở riêng. Khi nào bệnh thì tao mới về. Tiền ông vẩn đủng đỉnh, lâu lâu vẫn có người yêu ( tầm cỡ tuổi mẹ tao ), chắc lâu lâu vẫn đục được. Sức khỏe thì rất chịu khó đi khám, 1 năm 2 lần.
--> Vấn đề này thì đơn giản hơn. Chắc cũng 6-7 năm nữa bệnh thôi. Tao chỉ lo lắng là có con riêng bên ngoài thôi, nên tao nhắc nhở làm gì làm. Năm nay ba gần 70 rồi. Đẻ nữa thì ko có sức nuôi đâu. Đến 90 vẫn phải lo con cái ấy. Ông già tao cười và nói tao không có ngu đâu, đâu có điên. Nhưng tao éo về nhà đâu. Tao ko ở được với con mẹ mày. Nói chung cái này cũng ổn, không phải lo nghĩ gì nhiều.
3.Vấn đề họ hàng: - Khoảng 5 năm nay. Tao là người đứng mũi chịu sào. Ông bà già tao thì ngay từ thời trẻ đã ko tham gia gì nhiều với họ hàng ( là lỗi ), giờ tao sẽ gánh. ( Đám cưới/ma chay/họp họ .v.v.v )
Ba mẹ bị họ hàng chỉ trích .v.vv.
--> Cái này cũng không có gì đáng để tâm. Nói chung, gặp họ hàng thì sẽ hỏi. Bố mày, mẹ mày đâu sao tao éo thấy v.v.v.. Tao thì nói 1 câu ngắn gọn: “Cháu nói hoài, nói chung là bố mẹ ủy quyền hết cho con rồi. Sau này cưới xin/ma chay/họp họ v.v.v. thì cứ liên hệ con. Mời bố mẹ con thì cứ tìm bố mẹ con, chứ đừng hỏi con. Việc nào cháu biết cháu sẽ làm, không được mời hay hỏi thì đừng trách cháu. Và tao nói đi nói lại câu đó trong suốt 1 năm.
Cuối cùng đến giờ, mọi sự vụ về việc đàm tiếu tới bố mẹ tao đã chấm hết. Tao giờ chỉ ngồi mâm với cậu/chú/bác thôi. Chứ tao ngồi mâm dưới kiểu bao giờ cũng bắt tao lên ( kiểu thay ba mẹ ). Giờ cũng không ai hỏi về bố mẹ tao nữa. Chỉ hỏi về tao thôi. Vậy là cũng tạm yên cái dòng họ. Còn đằng sau, nói éo có mặt tao thì tao éo quan tâm. Còn nói trước mặt tao thì tao sẽ sạc. Cô chú bác hay ai tao éo quan tâm. Nào xúc phạm tao là tao cương lại. Mình có cầu xin hay nhờ vả cl gì từ họ đâu. Tôn trọng tao thì tao tôn trọng lại, nói xấu sau lưng tao thì tao khinh. Còn việc mà con cái/nhà cửa họ như nào tao cũng sẽ éo hùa hay bình luận. Đơn giản tao giữ phương châm “ Tốt thì khen, xấu thì tao im không bình luận, tránh thị phi”. Tóm lại giờ tao có uy tín trong họ rồi. Khoe với tụi mày vậy thôi, kkkk. Chứ éo phải vấn đề
4. Vấn đề vợ con, công việc: - Ổn
5. Vấn đề gái gú:
- Tao giờ éo có quan tâm lắm và thật sự là bây giờ chưa phải là lúc. Khách hàng/đối tác/ bạn bè toàn mấy em ngọt nước. Xinh xắn giỏi giang. Nói chung là mấy ẻm ngỏ lời là tình 1 đêm đấy. Tao mà xuôi thì chắc xong rồi
--> Thích thì có thích đấy, nhưng éo dám đụng vì 2 lý do sau:
+ Sợ bị lộ, con vợ tao biết thì sợ nó buồn
+ Thương vợ, em ấy hy sinh biết bao nhiêu. Đi với tao từ lúc tao còn ất ơ. Gia đình tao thì loạn như cào cào ở trên, mà em ấy vẫn theo và ngoan ngoãn
Nhưng chắc tương lai mà tao ổn định được mấy thứ ở trên, chắc cũng nhá nhá 1 tí. Trẻ không ăn chơi, già đổ đốn. Có lẽ sẽ là tao trong tương lai
6.Vấn đề chỗ ở - Nói chung nhức đầu: Nhà tao đang ở, là nhà cũ. Đồ đạc bà già tao buôn bán quăng đồ khắp nhà. Đến nỗi nhà tao chỉ có những lối đi thôi, chứ khó mà để đồ nữa. Đồ thì toàn đồ cũ, nhưng éo chịu quăng. Cái nhà vệ sinh có lúc lên tới hơn 20 con gián, giờ tao về ở thì đỡ rồi. Tầm 4-5 con thôi. Nói vậy để bọn mày tưởng tượng cái nhà tao nó dơ và nhiều đồ như nào ( Nhà tao 1 trệt 1 lầu, tính m2 trệt là tầm gần 50m2 ( ngang gần 4, sâu 13 thì phải)
--> Lúc mới cưới thì tao cũng dọn ra rồi, hai vợ chồng ở chung cư vinhome. (Lúc sắp đẻ thì dọn về nhà, tụi mày đừng tưởng tao có ý định dọn về để bà già tao chăm, có cl ấy quên đi). Mục đích tao dọn về để hợp thức hóa việc sau này dọn đi. Để bà già tao khỏi (ghim hay giận thôi).
Kết quả: Dọn về thì dọn sạch hơn được 1 tí ( ý là lau nhà quét nhà, đồ đạc thì vẫn éo quăng đi), giờ thì vợ tao ở dưới nhà vợ để ở cử, sắp lên tp rồi. Nhà bây giờ thì trong phòng tắm chắc 7-8 con gián thôi. Nói chung một mình tao thì tao vẫn chấp nhận được, nhưng mà con nhỏ thì tao ko chấp nhận được và vợ tao thì “yêu thích” sạch sẽ rồi.
Tao mấy tháng nay cũng buông xuôi éo nhắc dọn dẹp nữa, vì tao đã quyết tâm là sẽ thực hiện kế hoạch dọn đi ra riêng tiếp mà tao đã tính từ trước. Tiếp tục ở Vin tiếp.
Đm, nhiều lúc mình thấy câu chuyện gia đình mình đúng dễ xử lý luôn nhưng đm rất lòng vòng. Không thể xử lý được. Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Nhà người ta thì sợ mẹ chồng nàng dâu. Sợ dâu đoảng, mẹ khó. Nhà này, vợ tao sạch, kỹ. Bà già tao thì xuề xòa, ko quan tâm. Mày làm gì kệ mẹ chúng mày, đừng dọn đồ tao là được.
Ba mẹ người ta thì đưa ra lời khuyên, dạy bảo con cái làm cái này làm cái kia. Nhà này tao phải lead lại ba/mẹ tao cách quản lý tiền cách đối nhân xử thế sao cho hợp lý.
Mẹ tao thích nghe lời xu nịch bên ngoài, ai nịch xí là cho mượn tiền liền. Cũng mới bị lừa 1 củ gần 1 tỏi cách đây 2-3 năm. Đi bán hàng thì lụm tiền lẻ, để bị lừa thì khác gì đổ sông đổ biển.
Mẹ tao rất chịu cực và khổ, tâm tính rất tốt, thiện lương. Mỗi tội hay nghiệp ở miệng, hay bàn luận họ hàng, hay suy diễn lung tung, nghĩ xấu cho người ta. Rất tin những “chiên gia” ngoài chợ, bà A bà B đưa ra ý kiến như này nè. Mày thì biết cái gì, trẻ tuổi mày thì biết cái gi v.v.v.v
Tao nói thiệt chứ, chã lẽ tao ra tao chửi mấy cái bà A,B đó. Đã ngu mà còn thích đi tư vấn. Đm rất tức nhưng éo làm gì được
Ông già tao thì không có lập trường, nay như này mai như kia. Thay đổi như cái chong chóng. Hỏi sao lấy mẹ tao là đúng rồi. Mà thôi, như ông già tao cũng được. Còn chịu nghe lời khuyên, biết tiếp thu, biết chăm lo sức khỏe. Như vậy đối với tao là ổn rồi.
Giờ chốt lại. Nói thì hơi mất dậy. Nhưng chắc phải đợi 10-15 năm nữa, mẹ tao buông xuôi không còn sức. Lúc đó tao sẽ làm giấy tờ nhà đất ( chịu mất tiền, mất thời gian), dọn dẹp lại nhà cửa, bán hay mua .v.v.. Gôm ông già vs bà già ở chung để chăm sóc. Ông 1 phòng, Bà 1 phòng.
Chăm lo con cái, quan tâm hơn con Vợ ( chứ chỉ số EQ tao thấp, vô tâm lắm, cũng có thể là tao đã phải tự lập ngay từ cấp 2 ( tự nấu cơm, tự đi học v.v.v), nên tao cảm thấy thứ gì nó cũng bình thường, chả có cảm xúc mẹ gì, đến tận bây giờ, tao có được ba mẹ tao tổ chức cái ngày sinh nhật nào đâu, ngày sinh của tao cũng chỉ là một ngày bình thường thôi và tao đến tận bây giờ vẫn cảm thấy tận từ đáy lòng ngày sinh thì khác éo gì ngày bình thưởng nhỉ ? Lâu lâu nghĩ lại, thấy cũng có chút hơi buồn buồn, mà chắc buồn có 5s thôi, rồi lại bình thường
À nãy giờ ba mẹ tao có nhiều điểm tốt lắm, tại tao éo liệt kê thôi: Ví dụ:
- Chăm lo tao học hành, cho tao tiền đi học thêm, lo tao học thời sinh viên. Về việc học thì đm đầu tư tao không kém cạnh ai. Chỉ là tiền tiêu vặt/ăn uống thì bằng 25% so với đám bạn thôi.
- Dạy tao sống thiện lương, không sống chó, ko lừa đảo v.v. Dạy tao cách làm người.
Ông già có nói tao 1 câu đến tận bây giờ tao vẫn nhớ “ Bố có thể mua cho con cái đồ chơi này trong siêu thị vào hôm nay, nhưng ngày mai bố sẽ không mua cho con được nữa. Vì bố mua đồ bố phải nhìn “giá” của nó, bố muốn mua cho con lắm nhưng bố ko có lương để mua con mỗi ngày. Sau này con ráng học cho tốt, để đi siêu thị “không cần nhìn giá” giống bố. Lúc đó tao chỉ lớp 4 thôi nhé. Tao vẫn nhớ đó là hôm T7 tao được nghỉ học và đi siêu thị xong sau đó đi bơi.
Nói chung nhiều cái tốt nữa, ngoài mấy cái tao đau đầu ở trên, thì đa số là tốt hết đó.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Xử lý hết đống trên thì chắc tao cũng sẽ sinh tật. Nên là tao nghĩ, chấp nhận và sống thôi. Mấy cái đó bỏ mẹ qua một bên. Cái nào xử lý được thì nghĩ, cái nào mà ngoài tầm thì kệ mẹ nó.
TỤI MÀY CÓ GÌ CHIA SẺ CHO TAO VỚI. ĐỂ TAO TỐT LÊN. RẤT CÁM ƠN BỌN MÀY ĐÃ ĐỌC TỚI ĐÂY. TAO TỰ SỰ VẬY THÔI. CẢM THẤY NHẸ LÒNG.
SÀI GÒN 06/10/2023, Ngày nhiều việc quá nên lười. Lên đây xàm lozz thôi J
Văn tao viết 1 lần, éo chính sửa gì. Nên câu cú lủng cũng, sai chính tả thì bọn mày bỏ quá nhé.
À tao cũng éo đọc lại nữa
)))


uy tín đấy