Post-war obsession ( Ám ảnh hậu chiến)

Liễu Tiên Sinh

Yếu sinh lý
Cái này t cũng ko biết gọi là bệnh hay là một ám ảnh đeo bám. Thằng nào đã từng thật sự trải qua mùi khét lẹt của thuốc súng, mùi tanh chua tởm lợm của những thây người phân hủy thì sẽ hiểu được những gì t sắp kể.
Có những đêm t ko cách nào ngủ thẳng giấc, chỉ một tiếng sột soạt nhỏ cũng đủ khiến t giật mình, máu nóng dồn lên đầu tay cầm chặt con dao găm để sẵn. Hay có những lúc t lại nghe những tiếng gào thét, rên rỉ vang bên tai để khi nhắm mắt lại t lại thấy những khuôn mặt người méo mó hay những bóng người nằm sóng soài trên đất co giật.
Cho đến hiện tại t vẫn sợ mùi tanh vì nó gợi lại chp t những thứ khốn nạn nhất trong đời.
T kể ra ko phải vì cái quần què gì hết vì nó cũng đách có tốt đẹp gì. T chỉ hi vọng tụi m sẽ hiểu một cuộc chiến thật sự nó khốn nạn bào mòn tinh thần của m đến méo mó.
 
Bên trên