theo như t dc biết thì Phật giáo sơ khai hướng con người thoát khỏi ngũ ấm hay cl gì đấy đại loại là 5 cái khổ khổ về tà răm (nhiều thằng ml trong đây dính bao gồm t), khổ về rượu chè, chất kích thích, khổ về việc sát sinh có thể là giết người, giết động vật, khổ về tà dâm thời Phật tại thế thì đàn ông chiếm địa vị lớn trong xã hội nên phần lớn hấp diêm là do đàn ô gây ra (cái này t cũng đ confirm lắm thằng nào muốn confirm chính xác thì thuê đồng bóng nhé) và khổ về xạo l (hay còn gọi là scam, nói dối, lừa đảo).v.v. cách thoát khỏi thì theo như t thấy Phật dạy thì cũng chỉ là tránh né và làm ít nhất mấy việc đó hoặc làm ngược lại để tích phước đến đây t sẽ gọi phần trên là chương 1
sang tới chương 2 thì theo t được biết thời kì của Phật tại thế đạo Phật ko lớn mạnh chỉ tương tự như đạo hòa hảo bây h kiểu ko phổ biến nma cũng có ng theo hoặc phổ biến 1 số vùng thời đó đạo bà la môn của Ấn đụ nắm top 1 đến đây nhiều thằng sẽ hỏi là tại sao đạo bà la môn top 1 nhưng ko độc chiếm vị trí top 1 thì đạo Phật thời đó tu ko cần chùa kiểu như ko cần nơi hoạt động tôn giáo các tín đồ cũng như Phật thường sống ẩn dật và đi hóa phước (hoặc tụi m có thể gọi là đi hóa duyên, ăn xin .v.v.) và quan trọng nhất là ko có bất kì trái kiến nào với các đạo khác nên đạo bà la môn dường như cũng chỉ coi đạo Phật là 1 bầy ăn xin ko hơn ko kém quay lại vấn đề thì vì ko xu hướng trong cộng đồng ấn đụ nên 1 vài hoặc nhiều tín đồ của đạo phật có ý tưởng là truyền bá qua các nước khác điển hình của ví dụ này là ô Bồ Đề Đạt Ma
hoặc Đạt Lai Lạt Ma có nhiều nguồn tên khác nhau về ô này cũng như có nhiều nguồn truyện về ô này nhưng điểm chung vẫn là ô này truyền bá đạo Phật qua Trung quốc 1 nước đối diện Ấn đụ có nhiều truyền thuyết xoay quanh về ô này khi đi qua dãy himalaya để truyền giáo v.v nhưng đ quan trọng vs chúng m chúng m chỉ cần biết ô này truyền bá đạo Phật qua Trung cuốc là đc t sẽ để phần này là chương 2
chương 3 sẽ ko nói về quá trình ô này truyền đạo vì t ko có nhiều nguồn tin về cách truyền đạo của ô này lắm nên t sẽ nói về Trung cuốc thời kì ô này truyền đạo như chúng m đã biết trung quốc văn hóa nho giáo Khổng Tử Tam Thanh trong Tam Thanh đ có ai là đàn bà văn hóa trung quốc thời đó khá là phong kiến kiểu đ coi trọng đàn bà chúng m thấy đấy vua chỉ truyền ngôi cho con trai đầu lòng tức nếu vua đjt ra slot đầu là con gái thì ổng sẽ vẫn đjt cho đến khi nào ra thằng con trai nếu ko ổng vẫn đ nhường ngôi cho đứa con gái đầu lòng văn hóa Trung theo t thấy ít coi trọng con gái đặc biệt là con gái chưa có chồng con trừ 1 vài người bởi vì t từng đọc 1 tích liên quan về 1 ô cõng cha mẹ băng qua núi nma đọc từ rất lâu r nên t cũng ko nhớ nguồn hay như ô Khổng Tử cũng có 1 vài quotes về việc phải báo hiếu cha mẹ nma chốt lại thời đó nữ vẫn kém nam 1 bậc chương này là chương 3 nhé bọn ml
tiếp theo thì như chúng m đã biết các cụ nhà ta có câu tam sao thất bản (dành cho thằng l nào thất học thì đại khái câu này hàm ý chỉ nếu mm chuyền đạt 1 thứ gì đó quá nhiều lần thì nó sẽ ko còn ý nghĩa, hình dáng, nội dung như lúc ban đầu) thì đạo Phật thời đó cũng thế đối với 1 đất nước rộng lớn như Trung cuốc thì việc truyền đạo cũng khó chưa tính đến thời gian quá trình vậy nên vấn đề đạo Phật khi qua đó nó dần biến chất thì cũng ko hẳn ko có căn cứ và tụi m đã biết Việt Nam có thằng hàng xóm Trung văn hóa Việt Nam thời kì phong kiến cũng tương tự mà t thấy cũng đ khác lắm Trung cuốc trừ việc người VN 1 số người dân trí thấp vcl nma đa phần vẫn yêu nước (đ tin chúng m hỏi bọn choai choai trẻ trâu bây h xem Trường Sa Hoàng Sa của Trung của xem có ăn mấy phóng vào người ko) quay lại vấn đề chính thì với 4k năm đô hộ, chống giặc Tàu của ô cha ta thì văn hóa chúng ta gần như xêm xêm với Trung cuốc thì ko có gì lạ tương tự cả đạo Phật chương 4
tổng kết vấn đề t nói ở đây là gì nếu chúng m có thời gian chịu khó đọc 1 vài bộ kinh phật gốc kiểu chỉ dịch qua tiếng Việt ko biên soạn chỉnh sửa gì thì chúng m sẽ thấy đạo Phật vốn ko phân biệt nam nữ vì căn bản đạo phật có thuyết luân hồi chuyển kiếp việc m từ nam đầu thai sang nữ là bth hoặc từ người sang thú vật cũng là điều bth với lại 1 vài chương trong kinh phật có miêu tả rằng đối với mỗi vị Phật khác nhau thì có 1 cách cảm hóa người khác nhau (vd đối với người thô cằn phật sẽ hiển thị ra cấu hình quỷ dữ còn gì đáng sợ hơn 1 thằng đáng sợ hơn mình, hoặc 1 số trường hợp phật sẽ hiển thị ra cấu hình nữ nhân để cảm hóa v.v cái này t confirm là có chương nói về cái này nhưng kinh phật cả ngàn chương thì t đ trích cái chương đó dc đâu) vậy nên nếu nói Phật giáo coi thường nữ nhân chẳng khác nào câu trên đá câu dưới
cắm đầu sẵn đây t nói luôn là Phật giáo chính gốc ko có liên quan gì với Tam Thanh Tứ Đế của Tàu khựa cái Phật giáo hiện tại chúng m đang theo nó đã bị biến đổi theo thị trường Trung quốc sau đó mới du nhập vào VN vì trong kinh Phật chính gốc ko có chap nào nói về thiên đình ngọc hoàng cả cái kinh phật chúng m đang đọc nó bị biến tấu theo đạo giáo trung quốc về các cõi trời trong mỗi cõi trời là 1 vị vua thêm 1 cái quan trọng là phật giáo ko có dạy ko dc ăn thịt nhé Phật giáo chỉ dạy ko sát sinh thôi nếu m ăn 1 thứ gì đấy bản thân m chỉ biết nó nuôi dưỡng m để m cầu đạo hoặc m sau khi nhận đồ hóa duyên m biết đó là thịt nhưng m vẫn ăn thì m ko có tội vì cơ bản đấy là ngẫu nhiên m biết thế đ nào dc m sẽ có tội khi m muốn giết 1 con vật để m làm phương tiện nuôi sống cơ thể hoặc làm thú vui cho cái lưỡi của m kiểu như giết để ăn thưởng thức và đạo phật gốc cũng ko dạy phải đúc tượng phật hoặc xây chùa mà chỉ dạy bố thí hoặc cúng dường thời của Phật thì cúng dường bằng đồ ăn hoặc vật dụng như vải để lót để làm cà sa hoặc chăn gối đệm chứ đ có xây chùa chết cũng thiêu đ xây mộ đấy là t nói dựa trên kinh nghiệm tu 3 năm của t thằng nào thắc mắc hay có ý kiến gì để lại ý kiến bên dưới t sẽ rep