thảm án lệ chi viên. bí mật 1 vụ án oan?

mien xao

Tao là gay
Tao cũng đâu có bảo nó không quan trọng đâu mà mày trích dẫn dài thế, lend lease rất quan trọng nhưng coi nó là nhân tố quyết định thắng lợi thì không. Xét 1 cách công bằng thì Lend lease về tổng thể nó chỉ chiếm 14% nhưng ở một số thời điểm nó lại là nhân tố quyết định, nhưng xét ở cả cuộc chiến thì không, nó chỉ là 1 trong những yếu tố dẫn đến thành công thôi còn quyết định lại ở tiềm lực của LX và tất nhiên là cả ở tài năng của người LX nữa
 

mien xao

Tao là gay
Trong chiến tranh tgt2 hay cuộc Chiến Ukraine vs nga làm t thấy thế giới thật vl. Chúng nó dùng truyền thông để dắt mũi 👃 1 lũ bò 😂
Báo chí VN giờ cũng toàn lũ me Tây, hôm nay đọc bài nói Nga hết vũ khí phải dùng chip máy giặt mà hết hồn, bọn báo chí nó đéo có não hay sao ấy
 

ditthangbanh

Chim TO
Báo chí VN giờ cũng toàn lũ me Tây, hôm nay đọc bài nói Nga hết vũ khí phải dùng chip máy giặt mà hết hồn, bọn báo chí nó đéo có não hay sao ấy
Thời nào cũng có dắt mũi hết đó. Tùy vào dân trí từng thời thôi. Như thời Lê Lợi khởi binh mà không giả thần giả quỷ thì ma nào theo về. Hay Hồng Tú Toàn mà không giả truyền tin thượng đế thì làm sao chiếm được nửa non Trung Quốc. Như chế độ Quốc Xã mà duy trì đến giờ lại chẳng thành đối trọng kinh tế quân sự của Mỹ chứ không phải Tàu.
 

mien xao

Tao là gay
Thời nào cũng có dắt mũi hết đó. Tùy vào dân trí từng thời thôi. Như thời Lê Lợi khởi binh mà không giả thần giả quỷ thì ma nào theo về. Hay Hồng Tú Toàn mà không giả truyền tin thượng đế thì làm sao chiếm được nửa non Trung Quốc. Như chế độ Quốc Xã mà duy trì đến giờ lại chẳng thành đối trọng kinh tế quân sự của Mỹ chứ không phải Tàu.
Hồng tú toàn đúng là 1 lũ thần quyền giả thần giả quỷ, bây giờ bên TQ có bọn Pháp Luân Công cũng kiểu kiểu này nhưng bên đó có bài học rồi nên giết mẹ hết, bọn tây lông cũng chửi suốt nhưng nó đéo quan tâm
 

Nam Đế

Tao là gay
Theo cuốn “Lend-Lease - Thỏa thuận thế kỷ” của Natalya Butenina



Năm 1941, lần lượt Liên Xô và Mỹ tham chiến trong phe Đồng Minh chống phát xít, và Mỹ nhanh chóng trở thành "hậu phương lớn" hỗ trợ cho các nước khác, đặc biệt là "tiền tuyến lớn" Liên Xô thông qua chương trình Cho vay - Cho thuê (Lend - Lease). Trong quá trình chiến tranh, Liên Xô đã nhận được 17.499.861 tấn hàng hóa Lend-Lease viện trợ của Mỹ Anh, tương đương 9,8 tỷ USD (thời giá 1945). Riêng khoản viện trợ của Hoa Kỳ dành cho Liên Xô từ ngày 1 tháng 10 năm 1941 đến 31 tháng 5 năm 1945 bao gồm: 427.284 xe vận tải, 13.303 phương tiện chiến đấu, 35.170 xe mô tô, 2.328 xe tiếp tế quân nhu, 2.670.371 tấn các loại sản phẩm từ dầu mỏ (gồm xăng và dầu), 4.478.116 tấn thực phẩm (thịt hộp, đường, bột, muối, vv), 1.911 đầu máy hơi nước, 66 đầu máy xe lửa Diesel, 1.000 xe ô tô, 120 xe thùng và 35 xe máy hạng nặng, 12.000 xe tăng - thiết giáp (bao gồm 7.000 xe tăng, khoảng 1.386 trong số đó là M3 Lee và 4.102 là M4 Sherman); 11.400 máy bay (4.719 trong số đó là Bell P-39 Airacobras). Nếu như số liệu hàng viện trợ khá rõ ràng thì hiệu quả tác động của nó tới tiến trình chiến tranh lại gây tranh cãi rất lớn, chủ yếu do các vấn đề chính trị của giới sử gia các bên và một vài vấn đề khác, ví dụ như "Liên Xô đã sử dụng số viện trợ như thế nào"?



Việc ký Nghị định thư Ottawa cuối cùng (tháng 4/1945), trong đó quy định việc cung cấp hàng hóa cho Liên Xô, đã đi kèm với một số vụ bê bối.



Phía Mỹ bày tỏ sự băn khoăn trước cái cách mà phía Liên Xô sử dụng những “hàng hóa có giá trị” nhận được từ quân Đồng minh. Người Mỹ, thông qua các kênh của họ, đã xác minh được rằng trong số 50 động cơ diesel tàu thủy được bàn giao theo cùng một đơn đặt hàng, chỉ có 3 chiếc được xác định là Liên Xô đã lắp cho các con tàu của mình. Số còn lại nằm chất đống, rỉ sét trong kho.



Hàng ngàn tấn thiết bị cung cấp cho các nhà máy lọc dầu và nhà máy sản xuất lốp xe vẫn trong tình trạng nguyên đai nguyên kiện. Các đại diện của Hoa Kỳ yêu cầu từ nay trở đi phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn các đơn đặt hàng mới cho thiết bị công nghệ cao. Tất cả các đơn đặt hàng phải kèm theo xác nhận bằng văn bản về tình trạng cụ thể của ngành nào trong nền công nghiệp Liên Xô. Tuy nhiên, đại diện của Liên Xô không khó khăn gì trong việc cung cấp báo cáo và biểu mẫu cần thiết, và báo cáo về các bước thực hiện. Kết quả là, trong những năm chiến tranh, Liên Xô đã "chứng minh" được sự cần thiết phải có 7784 động cơ tàu thủy! Ngành công nghiệp đóng tàu của Liên Xô đã bị đình trệ trong những năm chiến tranh. Số lượng tàu chiến được chế tạo (tính cả hoàn thành nốt những con tàu đóng từ trước chiến tranh) của các lớp chính chỉ có 70 chiếc. Và số lượng tàu và thuyền được đóng ước tính tất cả chỉ khoảng vài trăm. Tại sao lại đặt hàng đến hơn 7000 động cơ? Những động cơ Diesel và các loại động cơ mà chính người Mỹ cũng đang cần để trang bị cho tàu đổ bộ và tàu tự hành đổ bộ từ biển của họ.



Trong các bản danh mục hàng hóa được cung cấp có những con số đáng kinh ngạc. Hàng trăm ngàn tấn chất nổ. Hàng triệu tấn hóa chất. 800 nghìn tấn kim loại màu. 1,6 triệu km cáp điện báo… quả là một khối lượng hàng hóa khổng lồ. Mọi chuyện diễn ra cứ như thể Liên Xô là một đất nước chưa từng sản xuất ra bất cứ thứ gì trước đây, và trong những năm trước chiến tranh, nó không có quân đội mạnh nhất và được trang bị kỹ thuật tốt nhất thế giới, điều này lại trái ngược với hình ảnh đội quân hùng mạnh san bằng Berlin năm 1945.



Khối lượng chính của các đợt giao hàng này, vì nhiều lý do, lại không rơi vào giai đoạn khó khăn nhất là 1941-1942, khi mối đe dọa thiếu hụt sản phẩm thực sự đang hiện hữu trong tình trạng các nhà máy công xưởng ở các khu vực phía Tây của đất nước đang cõng máy chạy thục mạng vào tận dãy Uran và chưa kịp tổ chức khôi phục sản xuất. Các đợt giao hàng Lend-Lease chính, chiếm tới ~56% khối lượng hàng tiếp tế lại là thời kỳ năm 1944 - 1945, khi ngành công nghiệp ở những nơi sơ tán đang ở đỉnh cao, và các công nhân ở hậu phương của Liên Xô đã lập nên những kỳ tích trong lao động. Tôi tin rằng đây không phải chủ ý của người Mỹ mà là do điều kiện khách quan, như do điều kiện vận chuyển thuận lợi hơn, năng lực vận tải tốt hơn vân vân và mây mây.



Làm thế nào mà quân đội Liên Xô có thể chiến đấu mà không có chất nổ và nhôm viện trợ khi bắt đầu chiến tranh mà vẫn có thể bẻ gãy quân đội Đức ở Stalingrad? Hẳn là do nền công nghiệp chiến tranh của Liên Xô đã chế tạo đủ súng đạn, xe tăng và quân cụ khác để làm nên chiến thắng đó. Vậy thì, tại sao Liên Xô cần đến rất nhiều những thiết bị quân sự và hàng hóa khác vào thời kỳ cuối chiến tranh để làm gì?



Phái đoàn Mỹ đến Arkhangelsk đã rất ngạc nhiên khi thấy nhôm hàng không của chương trình viện trợ được sử dụng "làm sàn cho các bãi neo đậu tàu thuyền và làm nhà kho". Tổng cộng, có 300 nghìn tấn kim loại này đã được chuyển từ nước ngoài về, dùng để chế tạo máy bay, rất cần thiết cho ngành công nghiệp hàng không! Và cũng có một lượng nhôm như thế được sản xuất tại Liên Xô.



Song, các nhà máy chế tạo máy bay của Liên Xô vẫn sản xuất máy bay với tấm ốp bằng gỗ, và tiếp tục sản xuất theo quy trình đó cho đến khi kết thúc chiến tranh. Một điều khá rõ ràng là ngành công nghiệp hàng không trong nước của Liên Xô không đủ sức để xử lý và sử dụng tất cả số lượng kim loại nhẹ như vậy được.



Ví dụ, cho đến năm 1943, La-5 vẫn là xương sống của không quân tiêm kích Liên Xô, có vỏ bọc bằng gỗ dán thay vì hợp kim nhôm. Loại La-7 là máy bay tiêm kích tân tiến nhất thời bấy giờ để thay thế La-5 cũng có rất nhiều chi tiết bằng gỗ thông và bạch dương. Theo các nguồn tin thì việc đối xử như vậy với các vật liệu có giá trị được đổ thừa cho sự lộn xộn của thời chiến và thái độ cẩu thả của phía Liên Xô.



Đối với một đất nước có nền kinh tế thời chiến được lên kế hoạch chặt chẽ, chỉ trong thời gian ngắn đã tiến hành một chiến dịch có một không hai là sơ tán hàng ngàn nhà máy, xí nghiệp về hậu phương và triển khai các doanh nghiệp đó ở nơi mới dưới trạng thái vượt xa chiến tranh. Trong những điều kiện như vậy, liệu người ta có thể quên đi chuyện về nhà máy lọc dầu hoặc hàng núi nhôm để vương vãi trên các lối đi hay không?



Càng nhiều nhôm chất trên bến tàu của Liên Xô, Mỹ sẽ càng sản xuất ít “Mustang” và “Kreposti” hơn!



Điều tương tự xảy ra với hàng ngàn động cơ diesel và các loại mô-tơ khác dành cho "các tàu phóng lôi được chế tạo tại Liên Xô". Càng nhiều động cơ rỉ sét chất đống ở Liên Xô, sẽ càng có ít phương tiện đổ bộ như LCM, LCU được Hoa Kỳ sản xuất cho Hải quân của mình. Liệu đây có phải là sự nhìn xa trông rộng! Lãnh đạo cao nhất của Liên Xô đã không có chút nghi ngờ rằng mối quan hệ với Đồng minh sẽ phát triển theo hướng tồi tệ như thế nào sau chiến thắng phát xít Đức. Mối đe dọa này càng trở nên rõ ràng hơn sau cái chết của F.Roosevelt vào ngày 12/4/1945.



Như đã chỉ ra ở trên, phần lớn hàng Lend-Lease đến vào thời điểm mà kết quả cuộc chiến đã trở nên rõ ràng. Một tỷ lệ đáng kể các thiết bị và vật liệu được cung cấp không kịp để sử dụng trong cuộc chiến chống phát xít Đức.



Những nhà ngoại giao thiên tài của Liên Xô đã làm mọi thứ có thể vì lợi ích của đất nước. Trong điều kiện mối quan hệ giữa 2 bên xấu đi nhanh chóng, họ vẫn tiếp tục khai thác thêm các đơn hàng cần thiết trong các điều kiện thuận lợi nhất.



Họ đã cố gắng giảm, càng nhiều càng tốt, việc cung cấp các thiết bị quân sự vốn đã trở nên không cần thiết, dần dần chuyển trọng tâm sang các thiết bị dân sự. Tất cả điều này được thúc đẩy bởi sự cần thiết để Liên Xô tham gia cuộc chiến tranh với Nhật Bản và để tiếp tục các hoạt động quân sự trong 18 tháng tiếp theo.



Tất nhiên là người Mỹ không phải lũ ngu mà để bị dắt mũi suốt, vào mùa xuân năm 1945, các đối tác nước ngoài của Liên Xô cũng đã dần bắt đầu sáng mắt ra. Mỹ đã thẳng thừng từ chối cung cấp các thiết bị công nghệ cho hoạt động lâu dài trong nền kinh tế quốc gia theo Chương trình Lend-Lease. Các dây chuyền sản xuất thực phẩm, các thiết bị năng lượng, luyện kim, thổi thủy tinh và hóa chất kể từ tháng 4/1945 chỉ được cung cấp bằng tín dụng, trả bằng vàng ròng.



Không phải tất cả các hàng hóa có giá trị đều bị “lãng quên”, hay được “tái chế” với mục đích ngăn chặn Hoa Kỳ sử dụng chúng vì lợi ích của lực lượng vũ trang và nền kinh tế của họ.



Một số loại hàng hóa có giá trị đặc biệt đã được giữ gìn cẩn thận để có thể sử dụng trong trường hợp phải đối phó với các đồng minh cũ trong cuộc chiến sắp tới. Có một sự thật thế này: không có một chiếc nào trong số 2397 máy bay chiến đấu “Kingcobra” được viện trợ, cũng như không có chiếc nào trong số 1200 máy bay “Spitfire” phiên bản IX mới nhất, được đưa đến Mặt trận phía Đông (với Liên Xô là phía Tây).



Những chiếc “Spitfire" của Anh quốc hoạt động ở tầm cao được biên chế vào lực lượng phòng không thủ đô Moskva (mà vào năm 1944, Moskva đã nằm sâu ở hậu phương, ngoài tầm máy bay Đức), còn những chiếc “Kingcobra” là phiên bản nâng cấp của P-39 "Aircobra" mà Liên Xô đã quen thuộc, ban đầu được cung cấp với điều kiện không được sử dụng ở Mặt trận phía đông, chỉ để tham gia cuộc chiến với Nhật Bản.

Tuy nhiên, có nhiều báo cáo không được xác nhận từ cả phía Xô Viết lẫn Đức rằng chiếc P-63 đã được đưa ra sử dụng chống lại Không quân Đức. Đáng kể là, báo cáo của một phi công trong nhóm của Pokryshkin trong hồi ký của ông được xuất bản trong những năm 1990 cho rằng toàn bộ máy bay tiêm kích của Tập đoàn quân Không quân 4 được bí mật chuyển sang sử dụng máy bay P-63 vào năm 1944, trong khi trên chính thức nó đang bay P-39. Có một nguồn tin khác cho rằng chúng đã hoạt động tại Konigsberg, tại Ba Lan và trong Trận chiến Berlin. Cũng có một số báo cáo của Đức về những chiếc P-63 bị bắn rơi bởi cả máy bay tiêm kích và pháo phòng không. Dù sao, mọi tài liệu chính thức của Xô Viết đều nói rằng chỉ có P-39 được sử dụng trên mặt trận Xô-Đức.



Phía Liên Xô đã có những cân nhắc khác về vấn đề này. Các máy bay chiến đấu này sẽ không được sử dụng để chống lại Không quân Đức hoặc sử dụng ở Viễn Đông. Chúng được giữ lại cho một ngày đặc biệt. Nhờ được trang bị vũ khí mạnh và với các đặc tính hoạt động ở tầm cao, Bell P-63 “Kingcobra” vào thời điểm đó là loại máy bay duy nhất trong Không quân Xô viết có khả năng đánh chặn B-29, trước khi MiG-15 được biên chế.



Nhưng những điểm được liệt kê đã đủ để đưa ra kết luận rõ ràng. Sự đánh giá ý nghĩa của Lend-Lease qua việc thống kê dựa trên cơ sở tỷ lệ khối lượng hàng hóa được giao cho ngành sản xuất của Liên Xô dưới dạng này hay dạng khác, là không chính xác. Một phần đáng kể của thiết bị, vật liệu và quân trang quân dụng được chở đến Liên Xô đã không được sử dụng đúng mục đích của nó trong Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Cùng lắm, những vật tư này cũng chỉ được sử dụng trong việc khôi phục Liên Xô trong thời kỳ hậu chiến.



Trong một số trường hợp hàng hóa được giao đã bị “lãng quên trong kho” hoặc được sử dụng theo một cách không bình thường, đã gây nên sự hoài nghi về sự hữu ích thực sự của chúng đối với Quân đội và nền kinh tế Liên Xô.



Cuối cùng, các nguồn đề cập đến tính thương mại trong Chương trình viện trợ Lend-Lease. Đây không phải là nói về “thị trường chợ đen” trong nước, mặc dù vấn đề này đã nảy sinh ngay từ ngày đầu tiên của chương trình. Người Mỹ đặc biệt phẫn nộ khi thấy Liên Xô bí mật bán lại những vật liệu và thiết bị được phía Mỹ cung cấp cho các nước thế giới thứ ba.



Đây quả là một chủ đề thú vị! Đây là những vấn để về sự sống còn của Liên Xô và của các quốc gia, về những con người sinh sống ở đó, trong những điều kiện khắc nghiệt nhất của cuộc đấu tranh cho vị trí của họ trên thế giới.



Liên Xô không thể không nói lời cảm ơn đến những người Mỹ đã đồng ý cung cấp hỗ trợ có giá trị dựa vào các điều kiện có thể chấp nhận được cho phía Liên Xô. Ý nghĩa của Lend-Lease trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa phát xít là rất quan trọng, nhưng không thể mang tính quyết định.



Và đây không thể là cái cớ cho bất kỳ sự lợi dụng nào về sự đóng góp của quân Đồng minh vào Chiến thắng của Liên Xô.
 

atlas01

Tiến sĩ
Tao cũng đâu có bảo nó không quan trọng đâu mà mày trích dẫn dài thế, lend lease rất quan trọng nhưng coi nó là nhân tố quyết định thắng lợi thì không. Xét 1 cách công bằng thì Lend lease về tổng thể nó chỉ chiếm 14% nhưng ở một số thời điểm nó lại là nhân tố quyết định, nhưng xét ở cả cuộc chiến thì không, nó chỉ là 1 trong những yếu tố dẫn đến thành công thôi còn quyết định lại ở tiềm lực của LX và tất nhiên là cả ở tài năng của người LX nữa
Stalin lão chả nói đéo có tiền đúng lúc của Mỹ thì quân Đồng Minh không bao giờ co cơ hội thắng Đức
Đó là chưa kể Mỹ không chỉ đưa tiền mà còn có tham chiến nửa
 

mien xao

Tao là gay
Cãi nhau chuyện Lend lease chả biết đến bao giờ, nó tùy thuộc vào suy nghĩ của từng bên thôi, với bên LX thì coi là quan trọng nhưng ko phải quyết định còn bên Mỹ thì coi là yếu tố quyết định. Ý nghĩa của nó đến đâu thì phụ thuộc vào từng thời điểm, lúc khó khăn thì 1 đồng cũng quý nên để xét khó lắm
 

Nam Đế

Tao là gay
Cãi nhau chuyện Lend lease chả biết đến bao giờ, nó tùy thuộc vào suy nghĩ của từng bên thôi, với bên LX thì coi là quan trọng nhưng ko phải quyết định còn bên Mỹ thì coi là yếu tố quyết định. Ý nghĩa của nó đến đâu thì phụ thuộc vào từng thời điểm, lúc khó khăn thì 1 đồng cũng quý nên để xét khó lắm
Vậy nên stalin mới tâng bốc Mỹ vào năm 1943 là vì vậy!
Chả lẽ lại nói: các ông giúp nhưng chúng tôi mới là quan trọng nhất
 

mien xao

Tao là gay
Tôi đã có cơ hội được trò chuyện thẳng thắn, cởi mở và lâu dài với một người sống sót của Sư đoàn Volksgrenadier số 276. Trong cuộc trò chuyện này, tôi đã hỏi ông ấy những đồng đội của ông ấy nghĩ gì về những kẻ thù và đồng minh khác nhau. Để giới hạn nó ở trên:

Người Nga: Tuyên truyền miêu tả họ là những kẻ hạ đẳng, không đáng được tôn trọng ở bất kỳ mức độ nào. Kinh nghiệm cho thấy họ là những người lính có năng lực. Ông lưu ý rằng vì sự tàn ác gây ra cho người dân Nga bởi phần lớn quân đội Đức (đặc biệt là SS), người Nga đã đáp lại sự ưu ái khi họ tiến vào châu Âu. Khi tôi hỏi liệu họ có sợ hãi không, tất cả những gì ông ấy trả lời là ông rất vui vì đã có thể đầu hàng người Mỹ.

Tiếng Anh: Có năng lực, chuyên nghiệp nhưng hơi chậm. Lực lượng Anh có xu hướng chỉ tấn công với lực lượng áp đảo hoàn toàn, và mặc dù tôn trọng kỹ năng cá nhân của họ nhưng ông vẫn coi các chỉ huy Anh là quá thận trọng.

Người Mỹ: "Những người nghiệp dư nhiệt tình với khuynh hướng hiếu chiến mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ người con của quốc gia nào khác." Nếu có điều gì đó mà anh ấy nhận thấy khác biệt giữa người Mỹ và các đồng minh châu Âu khác thì đó là cách họ phản ứng trước một cuộc tấn công. Các đồng minh khác sẽ ngay lập tức bắn trả và tiến đến vị trí thuận lợi hơn. Người Mỹ sẽ ngay lập tức bắn trả, giáng một cơn mưa pháo hoặc không quân trừng phạt lên bất cứ thứ gì họ đang chiến đấu và chuyển sang phản công ngay khi cơn mưa chết chóc kết thúc. Mặc dù ông không tin rằng lính bộ binh hoặc lính tăng của Mỹ có kỹ năng đặc biệt so với các đối tác của Anh hoặc Đức, nhưng họ được bù đắp nhiều hơn bằng sự hung hãn trong chiến đấu tuyệt đối, không khoa trương và không hối lỗi.
 
Bên trên