Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

Ch105. Chạm mặt
Cả hai thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nóng rực, trong đầu cả hai lúc này trống rỗng, chỉ còn cảm nhận cực khoái vẫn còn chạy râm ran.Tuấn ngồi phịch xuống ghế, kéo Mai vào lòng, hôn mạnh lên môi cô. Mai mệt lử, nhưng vẫn đáp lại, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, trao đổi nước bọt cho nhau.Xem nội dung: 419170
-Em đúng là con điếm tuyệt vời nhất…
Gần với kẻ vô học, Mai thích ứng dần với lời khen như chửi ấy, cô chỉ nhíu mày, cấu lên mu bàn tay hắn. Tuấn cười trừ, tay hắn vuốt ve bầu vú vẫn còn đỏ ửng vì bị bóp mạnh của Mai nhưng lần này là nâng niu chứ không hề thô bạo. Mai cười mệt mỏi, dựa vào ngực hắn, không nói gì. Cô biết, dù có mệt đến đâu, dù có nguy hiểm thế nào, cô vẫn không thể cưỡng lại Tuấn, không thể cưỡng lại những khoái lạc mà hắn mang lại cho cô.
Chiếc xe vẫn đậu im lìm trong bãi đỗ, ánh đèn mờ mờ chiếu lên hai cơ thể trần truồng, quấn lấy nhau như không muốn rời. Trời ngoài kia đã tối hẳn, có khi giờ này hai bé nhà cô đang ngóng mẹ về. Nhưng từ ngày sa đà với Tuấn, cô đã để thứ khoái cảm hoang dại của hắn cuốn đi, đến thứ tình cảm mẫu tử thiêng liêng đôi khi cô còn sao nhãng.
Tuấn ngồi lặng lẽ hưởng thụ phút giây làm ông hoàng, từ ngày hắn có Mai, cuộc sống của kẻ thất bại xưa kia đã hoàn toàn thay đổi. Ngoài no say về tình dục khiến nhìn hắn bớt đi phần u tối, Mai lại nhiều tiền hắn cũng nhờ cô mà đầy đủ. Từ quần áo, nước hoa đến tiền nhà cũng không còn thiếu thốn. Dạo này thấy hắn chỉn chu trên công ty còn đồn ầm lên là hắn sắp cưới vợ.
Hắn nghĩ thầm rồi cười khểnh, vợ sao, một người như Mai? Trước đây có lẽ là một điều ao ước, nhưng khi dễ dàng đến mức cứ vẫy tay là vác “lồn” đến ngay, hắn nào còn sự quý trọng nào mà coi cô là vợ. Ngọt nhạt chẳng qua cũng để cho cô dễ bảo, kiếm thêm chút lợi lộc từ cô.
419171

-Thôi, anh xuống đi để Mai về, tối muộn rồi, Mai mệt và đói lắm.
-Ok em yêu, lần sau anh sẽ lại cho em những trải nghiệm khác nữa, khà khà, lạ lẫm và hay ho hơn nhiều.
Mai lại lườm, cô nghĩ về thứ “lạ lẫm hay ho” mà hắn nói, đúng hơn phải gọi là thứ tình dục điên cuồng gần như biến thái. Một tháng gần đây, những cuộc làm tình cùng hắn ta đã cho cô trải qua muôn vàn những cung bậc cảm xúc. Cô từng sợ đến run người khi hắn vừa doggy vừa mở toang cửa sổ rồi bắt cô nhìn ra phố. Cả dòng người nườm nượp đi qua, hễ ai ngẩng đầu để ý cũng có thể thấy cô đang phơi mặt ra ngoài. Nhưng cảm giác pha trộn giữa sợ và sướng ấy đã làm cô lên đỉnh đến 2 lần, sự thăng hoa mãnh liệt đến giờ cô vẫn làm cô quyến luyến. Hay cảm giác trống trơn và ướt át khi cả ngày đi làm mà không mặc quần lót, cứ chốc chốc lại bị hắn kéo vào trong góc rồi móc cho ướt đầm đìa con bướm nhỏ của cô. Ngượng ngùng thật đấy sợ hãi cũng nhiều nhưng khoái lạc cũng lớn đến mức không thể nào quên được.
Bỗng nhiên, một ánh đèn xe lướt qua, chiếu sáng vào trong xe. Mai giật mình, vội vàng kéo áo che ngực, cúi đầu xuống, tim đập thình thình. Tuấn cười khẩy, chẳng thèm bận tâm.
-Yên tâm, giờ này ai rảnh mà để ý. Mà có nhìn thấy thì đã sao, thằng nào thấy thằng ấy chết thèm ha ha.
Mai bực tức, nhưng không biết nói gì. Cô vội vàng chỉnh lại quần áo, lau sạch những vết tinh dịch trên người, trên ghế bằng khăn giấy trong xe. Tuấn nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy dục vọng, nhưng hắn không ngăn cản. Hắn biết cô cần thời gian để trở lại vẻ ngoài chỉn chu, để không ai nghi ngờ khi cô bước về nhà. Xem nội dung: 419172
Khi Mai đã mặc lại váy áo, cô ngồi lại ghế lái, nhìn mình trong gương chiếu hậu. Mái tóc rối bù, môi sưng mọng, và ánh mắt vẫn còn đờ đẫn vì khoái lạc ngân dài. Cô thở dài, tự nhủ mình sai trái, giống con nghiện đang tự trách bản thân. Tuấn mở cửa xe, bước ra ngoài, không quên ném lại một câu.
-Mai gặp lại nhé, em yêu, chăm sóc cái lồn em thật chu đáo nhé, lúc nào cần thì vác đến cho anh…khà khà.
Rồi hắn sập cửa bỏ đi, để lại Mai một mình trong xe ấm ức. Cô ngồi đó, lặng lẽ, trong lòng trống rỗng hệt như bãi xe lúc này. Chiếc xe vẫn còn lưu lại mùi của Tuấn, của tình dục, của những khoái lạc mà cô vừa trải qua. Cô biết, cô lại vừa bước sâu thêm vào đáy vực, một vực sâu không lối thoát tựa như cô không thể thoát khỏi chính dục vọng của mình.
Mai bỏ hết tấm chắn kính xe rồi đề máy, phóng xe ra khỏi bãi đỗ, ánh đèn xe loang loáng lao qua tựa như đang soi vào tâm hồn vấy bẩn của cô làm cô nhăn mày khó chịu. Mai trở về nhà, cảm nhận sự thân thương nay trở thành trói buộc, cô rụt rè, như thể mọi thứ đang đưa ánh “nhìn” đánh giá chiếu lên cô. Nhưng thực tại này không thể thay đổi, cô không thể hoàn toàn rời bỏ nơi đây, cũng không thể sống thiếu tình yêu và khoái cảm của mình. Cô đành chịu mắc kẹt giữa 2 thế giới, chẳng thuộc hẳn về nơi nào.
Sự ngột ngạt tăng thêm khi ngày hôm sau Khánh trở về, nhìn anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ do công việc gặp trục trặc chăng. Những điều này trước kia nàng ít quan tâm giờ lại càng không thèm để ý, nàng chỉ cố gắng đóng tròn vai diễn của mình mà thôi. Cố gắng đi đến nơi về đến chốn, mọi tin nhắn, các cuộc gọi ngoài luồng để hết ở danh mục hạn chết cất đi. Việc lén lút như kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình cô đã thành quen từ lúc nào cô còn không nhớ.
Sáng nay, một buổi sáng ít ỏi cô ngồi ăn sáng cùng chồng. Khi nói chuyện anh vẫn nhìn sâu vào mắt cô còn cô thì cố tình lảng tránh. Câu chuyện dần giải thích vì sao dạo gần đây anh lại đi công tác nhiều như vậy.
-Việc bên kia tưởng thuận lợi mà nghe chừng căng phết em à, hợp đồng mới kí khiến khối lượng công việc phát sinh gần một nửa. Giờ anh em đang căng mình, anh cũng phải là ngoại lệ, thời gian này anh không chăm sóc tốt cho em và các con, em đừng giận nhé.
Mai tất nhiên gật đầu, còn động viên anh không nên bỏ bê công việc mà nên nhiệt tình sát cánh cùng anh em.
-Em thật hiểu chuyện, lấy được người chu toàn và chung thủy như em, anh thật là có phúc.
Mặt Mai cúi gằm không nói, “ngoan hiền”, “chung thủy” đâu phải những tính từ dành cho cô nữa, Tuấn thường khen cô là “dâm đãng” cô thấy những từ này giống hơn. Khánh chẳng nhận ra sự chột dạ của vợ, anh càng hào hứng hơn cho kế hoạch cho ngày nghỉ ở nhà trong những ngày sắp tới.
-Em này, anh còn thêm 2 ngày nghỉ nữa đấy, mình sắp xếp hẹn hò một buổi nha, lâu rồi anh chưa cho em được khoảng thời gian lãng mạn như lúc mới yêu. Tối nay em tắm rửa thật sớm, anh sẽ trở về đón em rồi mình đi chơi nhé, cứ để mặc các con, chúng lớn rồi mà còn bà vú nữa, mình khỏi phải lo.
Mai cười gật đầu làm ra vẻ hứng thú, nhưng thực chất cô chỉ tiếp tục vai diễn mà thôi. Cô kết thúc bữa sáng sớm hơn để nhanh chóng đi ra khỏi nhà, chứ cứ liên tục phải giả dối, cô thấy áp lực vô cùng.
Nhưng có trốn cũng chẳng được bao lâu, kết thúc giờ làm cô chỉ kịp về nhà tắm rửa, trang điểm qua loa thì xe chồng về tới. Khánh ôm một bó hoa hồng vàng rất to, được bó lại cầu kì nhìn rất đẹp. Anh tươi cười bước về phía vợ rồi đặt vào tay cô bó hoa ấy. Mai bẽn lẽn gật đầu, giống hệt như lúc mới yêu. Bọn trẻ và bà vú được một phen sáng mắt, họ vỗ tay rầm rầm trước tình yêu thắm thiết và sự lãng mạn của cả 2. Nhất là hai đứa nhỏ, tuy chúng chẳng hiểu gì nhưng cảm nhận được thứ không khí tuyệt vời mà cha mẹ chúng tạo ra khiến chúng cũng hò reo thích thú.
Cũng lâu rồi Mai mới lại thấy mình như nữ hoàng, chợt trong lòng cô tự giễu.
-“Mình ném hết những thứ này đi để đổi lấy quá khứ, có phải là ngu ngốc quá không? Ở nơi đây mình là một nữ hoàng, nhưng mình phá nát nó để nghe người ta gọi là “con đĩ”. Mai ơi những việc mày làm liệu có đáng không”.
Sự thất vọng phát ra từ nội tâm, Mai trút tiếng thở dài rồi nhìn đèn đường vụt qua khung cửa. Tiếc nuối mà làm gì, thời gian không thể quay ngược, Mai của ngày xưa, hạnh phúc vẹn tròn cô đã có với Khánh, mãi mãi cũng không quay về.
Họ dừng xe nơi một nhà hàng sang trọng rất phù hợp với diện mạo của cả 2, Khánh mở cửa đón cô ra ngoài rồi sải bước vào bên trong trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Mai hài lòng với sự ấm cúng và trang trọng ở nơi đây, cô để cho mình thả lỏng, trở lại là vợ là người yêu anh trong chốc lát. Cô không nghĩ đến những tình nhân, quên đi khát khao thể xác hay vương vấn của thanh xuân mà cười nói, tâm tình thoải mái với anh như đúng nghĩa vợ chồng hạnh phúc.
-Cũng lâu rồi em nhỉ, lâu rồi mình mới có lại không khí này, anh thấy anh thật tệ, lấy được người tốt như em mà không biết đường săn sóc. Cho anh xin lỗi nhé, từ giờ anh sẽ cố gắng hơn.
Mai không biết phải nói gi cô cứ như vậy nhìn anh trong chốc lát rồi chỉ nói 1 câu.
-Đâu chỉ mình anh sai, anh đừng xin lỗi em không dám nhận đâu.
-Vợ anh là tốt nhất, luôn thấu hiểu lòng người và nhận cho mình phần thiệt. 6 năm trước người kia không bỏ đi anh đã không thể nào có được em, gia đình mình đã không được hạnh phúc tròn đầy như thế.
Mai tái xanh mặt mày, mắt nghìn anh lấm lét, thấy mặt anh không đổi sắc cô mới lại yên tâm, nhưng để anh không nhắc thêm về người cũ cô nói tựa như trách với anh.
-Anh này, sao tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, em không thích, mình chỉ cần biết cuộc sống của vợ chồng mình mà thôi
-Ừ, anh xin lỗi anh vô duyên quá nhỉ, vậy mình nói chuyện công việc của em đi. Trên tòa nhà trung tâm có dễ thở không em, chức trách hiện tại có nặng nề quá không em, em có nhiều bạn mới ở đó chưa.
-Tất cả đều ổn hết anh ạ. Em hiện tại đang quản lí nhân sự từ xa đối với khu vực Miền Nam, công việc cũng chẳng có nhiều, chủ yếu là đảm bảo các chế độ và trình độ tuyển dụng trong ấy và ngoài này đồng nhất với nhau. Công việc cũng không áp lực nhiều, còn bạn trên tòa nhà trung tâm thì ngoài chị giám đốc cũ giờ là phó giám đốc nhân sự thì cũng chỉ còn Vy là thân với em nhất. Vy nào thì anh biết rồi đấy, anh có thấy lạ không.
-À Vy, vợ của ông Thuận, cũng thuộc về quản lý cấp cao. Cô ấy vui tươi hòa đồng đặc biệt là từ xưa đã coi em như thần tượng, giờ cô ấy thân với em anh cũng chẳng lạ gì.
Khánh nói giọng bình thường không chút nào dao động, với anh Vy chẳng còn chút nghĩa lí gi, anh nói tiếp.
-Thế có ai làm phiền hay gây khó dễ gì cho em không. Tay Tuấn kia chẳng hạn, mà hôm kỉ niệm ngày cưới anh thấy em và hắn ta cũng không còn xa cách lắm, chắc mọi chuyện ổn cả đúng không em.
Tay Mai nắm chặt lại trên đùi, cô hít vào rồi mới nói.
-Nói đến mấy người ấy làm gì chứ, chỉ là đồng nghiệp cùng công ty, chứ có liên quan gì đâu mà tiếp xúc.
-Ồ, anh thì lại thấy hắn nhìn em đắm đuối lắm nha.
-Anh làm sao vậy, sao toàn nhắc đến những kẻ không đâu thế chứ.
Giọng Mai cao bất thường, khiến mắt Khánh tròn xoe ngơ ngác, không ít người ở cạnh cũng nhìn sang. Mai thấy hơi xấu hổ, Khánh thì nhanh nhảu xin lỗi cô.
-Anh chỉ đùa thôi, em đừng phản ứng mạnh như thế, thôi nào ăn tiếp, ăn tiếp đi, sắp đến món tráng miệng em thích rồi.
Từ đấy Khánh tránh đùa cợt thêm để vợ anh khỏi giận, hai người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Họ đứng dậy ra về trong tâm lý thỏa mãn cả về đồ ăn lẫn không khí nơi đây. Bỗng Mai thoáng khựng lại rồi hơi run. Khánh nhận ra khác biệt thì hỏi.
-Sao thế em.
-Không…không sao, mình về đi.
Mai bước nhanh vùn vụt, đôi giày cao gót nện xuống sàn có vẻ nặng nề hơn. Ra đến cửa quán cô lia mắt nhìn quanh rồi khẽ nghiến răng khi nhìn thấy chiếc Mazda Cx5 gần đó, thấy chồng đến cô lại bước nhanh hơn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Có khi mình cũng phải học thằng Tuấn, đóng đôi viên
 

Anh hàng xóm69

Tao là gay
Ch105. Chạm mặt
Cả hai thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nóng rực, trong đầu cả hai lúc này trống rỗng, chỉ còn cảm nhận cực khoái vẫn còn chạy râm ran.Tuấn ngồi phịch xuống ghế, kéo Mai vào lòng, hôn mạnh lên môi cô. Mai mệt lử, nhưng vẫn đáp lại, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, trao đổi nước bọt cho nhau.Xem nội dung: 419170
-Em đúng là con điếm tuyệt vời nhất…
Gần với kẻ vô học, Mai thích ứng dần với lời khen như chửi ấy, cô chỉ nhíu mày, cấu lên mu bàn tay hắn. Tuấn cười trừ, tay hắn vuốt ve bầu vú vẫn còn đỏ ửng vì bị bóp mạnh của Mai nhưng lần này là nâng niu chứ không hề thô bạo. Mai cười mệt mỏi, dựa vào ngực hắn, không nói gì. Cô biết, dù có mệt đến đâu, dù có nguy hiểm thế nào, cô vẫn không thể cưỡng lại Tuấn, không thể cưỡng lại những khoái lạc mà hắn mang lại cho cô.
Chiếc xe vẫn đậu im lìm trong bãi đỗ, ánh đèn mờ mờ chiếu lên hai cơ thể trần truồng, quấn lấy nhau như không muốn rời. Trời ngoài kia đã tối hẳn, có khi giờ này hai bé nhà cô đang ngóng mẹ về. Nhưng từ ngày sa đà với Tuấn, cô đã để thứ khoái cảm hoang dại của hắn cuốn đi, đến thứ tình cảm mẫu tử thiêng liêng đôi khi cô còn sao nhãng.
Tuấn ngồi lặng lẽ hưởng thụ phút giây làm ông hoàng, từ ngày hắn có Mai, cuộc sống của kẻ thất bại xưa kia đã hoàn toàn thay đổi. Ngoài no say về tình dục khiến nhìn hắn bớt đi phần u tối, Mai lại nhiều tiền hắn cũng nhờ cô mà đầy đủ. Từ quần áo, nước hoa đến tiền nhà cũng không còn thiếu thốn. Dạo này thấy hắn chỉn chu trên công ty còn đồn ầm lên là hắn sắp cưới vợ.
Hắn nghĩ thầm rồi cười khểnh, vợ sao, một người như Mai? Trước đây có lẽ là một điều ao ước, nhưng khi dễ dàng đến mức cứ vẫy tay là vác “lồn” đến ngay, hắn nào còn sự quý trọng nào mà coi cô là vợ. Ngọt nhạt chẳng qua cũng để cho cô dễ bảo, kiếm thêm chút lợi lộc từ cô.
419171

-Thôi, anh xuống đi để Mai về, tối muộn rồi, Mai mệt và đói lắm.
-Ok em yêu, lần sau anh sẽ lại cho em những trải nghiệm khác nữa, khà khà, lạ lẫm và hay ho hơn nhiều.
Mai lại lườm, cô nghĩ về thứ “lạ lẫm hay ho” mà hắn nói, đúng hơn phải gọi là thứ tình dục điên cuồng gần như biến thái. Một tháng gần đây, những cuộc làm tình cùng hắn ta đã cho cô trải qua muôn vàn những cung bậc cảm xúc. Cô từng sợ đến run người khi hắn vừa doggy vừa mở toang cửa sổ rồi bắt cô nhìn ra phố. Cả dòng người nườm nượp đi qua, hễ ai ngẩng đầu để ý cũng có thể thấy cô đang phơi mặt ra ngoài. Nhưng cảm giác pha trộn giữa sợ và sướng ấy đã làm cô lên đỉnh đến 2 lần, sự thăng hoa mãnh liệt đến giờ cô vẫn làm cô quyến luyến. Hay cảm giác trống trơn và ướt át khi cả ngày đi làm mà không mặc quần lót, cứ chốc chốc lại bị hắn kéo vào trong góc rồi móc cho ướt đầm đìa con bướm nhỏ của cô. Ngượng ngùng thật đấy sợ hãi cũng nhiều nhưng khoái lạc cũng lớn đến mức không thể nào quên được.
Bỗng nhiên, một ánh đèn xe lướt qua, chiếu sáng vào trong xe. Mai giật mình, vội vàng kéo áo che ngực, cúi đầu xuống, tim đập thình thình. Tuấn cười khẩy, chẳng thèm bận tâm.
-Yên tâm, giờ này ai rảnh mà để ý. Mà có nhìn thấy thì đã sao, thằng nào thấy thằng ấy chết thèm ha ha.
Mai bực tức, nhưng không biết nói gì. Cô vội vàng chỉnh lại quần áo, lau sạch những vết tinh dịch trên người, trên ghế bằng khăn giấy trong xe. Tuấn nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy dục vọng, nhưng hắn không ngăn cản. Hắn biết cô cần thời gian để trở lại vẻ ngoài chỉn chu, để không ai nghi ngờ khi cô bước về nhà. Xem nội dung: 419172
Khi Mai đã mặc lại váy áo, cô ngồi lại ghế lái, nhìn mình trong gương chiếu hậu. Mái tóc rối bù, môi sưng mọng, và ánh mắt vẫn còn đờ đẫn vì khoái lạc ngân dài. Cô thở dài, tự nhủ mình sai trái, giống con nghiện đang tự trách bản thân. Tuấn mở cửa xe, bước ra ngoài, không quên ném lại một câu.
-Mai gặp lại nhé, em yêu, chăm sóc cái lồn em thật chu đáo nhé, lúc nào cần thì vác đến cho anh…khà khà.
Rồi hắn sập cửa bỏ đi, để lại Mai một mình trong xe ấm ức. Cô ngồi đó, lặng lẽ, trong lòng trống rỗng hệt như bãi xe lúc này. Chiếc xe vẫn còn lưu lại mùi của Tuấn, của tình dục, của những khoái lạc mà cô vừa trải qua. Cô biết, cô lại vừa bước sâu thêm vào đáy vực, một vực sâu không lối thoát tựa như cô không thể thoát khỏi chính dục vọng của mình.
Mai bỏ hết tấm chắn kính xe rồi đề máy, phóng xe ra khỏi bãi đỗ, ánh đèn xe loang loáng lao qua tựa như đang soi vào tâm hồn vấy bẩn của cô làm cô nhăn mày khó chịu. Mai trở về nhà, cảm nhận sự thân thương nay trở thành trói buộc, cô rụt rè, như thể mọi thứ đang đưa ánh “nhìn” đánh giá chiếu lên cô. Nhưng thực tại này không thể thay đổi, cô không thể hoàn toàn rời bỏ nơi đây, cũng không thể sống thiếu tình yêu và khoái cảm của mình. Cô đành chịu mắc kẹt giữa 2 thế giới, chẳng thuộc hẳn về nơi nào.
Sự ngột ngạt tăng thêm khi ngày hôm sau Khánh trở về, nhìn anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ do công việc gặp trục trặc chăng. Những điều này trước kia nàng ít quan tâm giờ lại càng không thèm để ý, nàng chỉ cố gắng đóng tròn vai diễn của mình mà thôi. Cố gắng đi đến nơi về đến chốn, mọi tin nhắn, các cuộc gọi ngoài luồng để hết ở danh mục hạn chết cất đi. Việc lén lút như kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình cô đã thành quen từ lúc nào cô còn không nhớ.
Sáng nay, một buổi sáng ít ỏi cô ngồi ăn sáng cùng chồng. Khi nói chuyện anh vẫn nhìn sâu vào mắt cô còn cô thì cố tình lảng tránh. Câu chuyện dần giải thích vì sao dạo gần đây anh lại đi công tác nhiều như vậy.
-Việc bên kia tưởng thuận lợi mà nghe chừng căng phết em à, hợp đồng mới kí khiến khối lượng công việc phát sinh gần một nửa. Giờ anh em đang căng mình, anh cũng phải là ngoại lệ, thời gian này anh không chăm sóc tốt cho em và các con, em đừng giận nhé.
Mai tất nhiên gật đầu, còn động viên anh không nên bỏ bê công việc mà nên nhiệt tình sát cánh cùng anh em.
-Em thật hiểu chuyện, lấy được người chu toàn và chung thủy như em, anh thật là có phúc.
Mặt Mai cúi gằm không nói, “ngoan hiền”, “chung thủy” đâu phải những tính từ dành cho cô nữa, Tuấn thường khen cô là “dâm đãng” cô thấy những từ này giống hơn. Khánh chẳng nhận ra sự chột dạ của vợ, anh càng hào hứng hơn cho kế hoạch cho ngày nghỉ ở nhà trong những ngày sắp tới.
-Em này, anh còn thêm 2 ngày nghỉ nữa đấy, mình sắp xếp hẹn hò một buổi nha, lâu rồi anh chưa cho em được khoảng thời gian lãng mạn như lúc mới yêu. Tối nay em tắm rửa thật sớm, anh sẽ trở về đón em rồi mình đi chơi nhé, cứ để mặc các con, chúng lớn rồi mà còn bà vú nữa, mình khỏi phải lo.
Mai cười gật đầu làm ra vẻ hứng thú, nhưng thực chất cô chỉ tiếp tục vai diễn mà thôi. Cô kết thúc bữa sáng sớm hơn để nhanh chóng đi ra khỏi nhà, chứ cứ liên tục phải giả dối, cô thấy áp lực vô cùng.
Nhưng có trốn cũng chẳng được bao lâu, kết thúc giờ làm cô chỉ kịp về nhà tắm rửa, trang điểm qua loa thì xe chồng về tới. Khánh ôm một bó hoa hồng vàng rất to, được bó lại cầu kì nhìn rất đẹp. Anh tươi cười bước về phía vợ rồi đặt vào tay cô bó hoa ấy. Mai bẽn lẽn gật đầu, giống hệt như lúc mới yêu. Bọn trẻ và bà vú được một phen sáng mắt, họ vỗ tay rầm rầm trước tình yêu thắm thiết và sự lãng mạn của cả 2. Nhất là hai đứa nhỏ, tuy chúng chẳng hiểu gì nhưng cảm nhận được thứ không khí tuyệt vời mà cha mẹ chúng tạo ra khiến chúng cũng hò reo thích thú.
Cũng lâu rồi Mai mới lại thấy mình như nữ hoàng, chợt trong lòng cô tự giễu.
-“Mình ném hết những thứ này đi để đổi lấy quá khứ, có phải là ngu ngốc quá không? Ở nơi đây mình là một nữ hoàng, nhưng mình phá nát nó để nghe người ta gọi là “con đĩ”. Mai ơi những việc mày làm liệu có đáng không”.
Sự thất vọng phát ra từ nội tâm, Mai trút tiếng thở dài rồi nhìn đèn đường vụt qua khung cửa. Tiếc nuối mà làm gì, thời gian không thể quay ngược, Mai của ngày xưa, hạnh phúc vẹn tròn cô đã có với Khánh, mãi mãi cũng không quay về.
Họ dừng xe nơi một nhà hàng sang trọng rất phù hợp với diện mạo của cả 2, Khánh mở cửa đón cô ra ngoài rồi sải bước vào bên trong trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Mai hài lòng với sự ấm cúng và trang trọng ở nơi đây, cô để cho mình thả lỏng, trở lại là vợ là người yêu anh trong chốc lát. Cô không nghĩ đến những tình nhân, quên đi khát khao thể xác hay vương vấn của thanh xuân mà cười nói, tâm tình thoải mái với anh như đúng nghĩa vợ chồng hạnh phúc.
-Cũng lâu rồi em nhỉ, lâu rồi mình mới có lại không khí này, anh thấy anh thật tệ, lấy được người tốt như em mà không biết đường săn sóc. Cho anh xin lỗi nhé, từ giờ anh sẽ cố gắng hơn.
Mai không biết phải nói gi cô cứ như vậy nhìn anh trong chốc lát rồi chỉ nói 1 câu.
-Đâu chỉ mình anh sai, anh đừng xin lỗi em không dám nhận đâu.
-Vợ anh là tốt nhất, luôn thấu hiểu lòng người và nhận cho mình phần thiệt. 6 năm trước người kia không bỏ đi anh đã không thể nào có được em, gia đình mình đã không được hạnh phúc tròn đầy như thế.
Mai tái xanh mặt mày, mắt nghìn anh lấm lét, thấy mặt anh không đổi sắc cô mới lại yên tâm, nhưng để anh không nhắc thêm về người cũ cô nói tựa như trách với anh.
-Anh này, sao tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, em không thích, mình chỉ cần biết cuộc sống của vợ chồng mình mà thôi
-Ừ, anh xin lỗi anh vô duyên quá nhỉ, vậy mình nói chuyện công việc của em đi. Trên tòa nhà trung tâm có dễ thở không em, chức trách hiện tại có nặng nề quá không em, em có nhiều bạn mới ở đó chưa.
-Tất cả đều ổn hết anh ạ. Em hiện tại đang quản lí nhân sự từ xa đối với khu vực Miền Nam, công việc cũng chẳng có nhiều, chủ yếu là đảm bảo các chế độ và trình độ tuyển dụng trong ấy và ngoài này đồng nhất với nhau. Công việc cũng không áp lực nhiều, còn bạn trên tòa nhà trung tâm thì ngoài chị giám đốc cũ giờ là phó giám đốc nhân sự thì cũng chỉ còn Vy là thân với em nhất. Vy nào thì anh biết rồi đấy, anh có thấy lạ không.
-À Vy, vợ của ông Thuận, cũng thuộc về quản lý cấp cao. Cô ấy vui tươi hòa đồng đặc biệt là từ xưa đã coi em như thần tượng, giờ cô ấy thân với em anh cũng chẳng lạ gì.
Khánh nói giọng bình thường không chút nào dao động, với anh Vy chẳng còn chút nghĩa lí gi, anh nói tiếp.
-Thế có ai làm phiền hay gây khó dễ gì cho em không. Tay Tuấn kia chẳng hạn, mà hôm kỉ niệm ngày cưới anh thấy em và hắn ta cũng không còn xa cách lắm, chắc mọi chuyện ổn cả đúng không em.
Tay Mai nắm chặt lại trên đùi, cô hít vào rồi mới nói.
-Nói đến mấy người ấy làm gì chứ, chỉ là đồng nghiệp cùng công ty, chứ có liên quan gì đâu mà tiếp xúc.
-Ồ, anh thì lại thấy hắn nhìn em đắm đuối lắm nha.
-Anh làm sao vậy, sao toàn nhắc đến những kẻ không đâu thế chứ.
Giọng Mai cao bất thường, khiến mắt Khánh tròn xoe ngơ ngác, không ít người ở cạnh cũng nhìn sang. Mai thấy hơi xấu hổ, Khánh thì nhanh nhảu xin lỗi cô.
-Anh chỉ đùa thôi, em đừng phản ứng mạnh như thế, thôi nào ăn tiếp, ăn tiếp đi, sắp đến món tráng miệng em thích rồi.
Từ đấy Khánh tránh đùa cợt thêm để vợ anh khỏi giận, hai người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Họ đứng dậy ra về trong tâm lý thỏa mãn cả về đồ ăn lẫn không khí nơi đây. Bỗng Mai thoáng khựng lại rồi hơi run. Khánh nhận ra khác biệt thì hỏi.
-Sao thế em.
-Không…không sao, mình về đi.
Mai bước nhanh vùn vụt, đôi giày cao gót nện xuống sàn có vẻ nặng nề hơn. Ra đến cửa quán cô lia mắt nhìn quanh rồi khẽ nghiến răng khi nhìn thấy chiếc Mazda Cx5 gần đó, thấy chồng đến cô lại bước nhanh hơn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Nay ra thêm chương nữa đi đang đoạn hay
 

Nongnoc37

Yếu sinh lý
Cay n
Ch105. Chạm mặt
Cả hai thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nóng rực, trong đầu cả hai lúc này trống rỗng, chỉ còn cảm nhận cực khoái vẫn còn chạy râm ran.Tuấn ngồi phịch xuống ghế, kéo Mai vào lòng, hôn mạnh lên môi cô. Mai mệt lử, nhưng vẫn đáp lại, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, trao đổi nước bọt cho nhau.Xem nội dung: 419170
-Em đúng là con điếm tuyệt vời nhất…
Gần với kẻ vô học, Mai thích ứng dần với lời khen như chửi ấy, cô chỉ nhíu mày, cấu lên mu bàn tay hắn. Tuấn cười trừ, tay hắn vuốt ve bầu vú vẫn còn đỏ ửng vì bị bóp mạnh của Mai nhưng lần này là nâng niu chứ không hề thô bạo. Mai cười mệt mỏi, dựa vào ngực hắn, không nói gì. Cô biết, dù có mệt đến đâu, dù có nguy hiểm thế nào, cô vẫn không thể cưỡng lại Tuấn, không thể cưỡng lại những khoái lạc mà hắn mang lại cho cô.
Chiếc xe vẫn đậu im lìm trong bãi đỗ, ánh đèn mờ mờ chiếu lên hai cơ thể trần truồng, quấn lấy nhau như không muốn rời. Trời ngoài kia đã tối hẳn, có khi giờ này hai bé nhà cô đang ngóng mẹ về. Nhưng từ ngày sa đà với Tuấn, cô đã để thứ khoái cảm hoang dại của hắn cuốn đi, đến thứ tình cảm mẫu tử thiêng liêng đôi khi cô còn sao nhãng.
Tuấn ngồi lặng lẽ hưởng thụ phút giây làm ông hoàng, từ ngày hắn có Mai, cuộc sống của kẻ thất bại xưa kia đã hoàn toàn thay đổi. Ngoài no say về tình dục khiến nhìn hắn bớt đi phần u tối, Mai lại nhiều tiền hắn cũng nhờ cô mà đầy đủ. Từ quần áo, nước hoa đến tiền nhà cũng không còn thiếu thốn. Dạo này thấy hắn chỉn chu trên công ty còn đồn ầm lên là hắn sắp cưới vợ.
Hắn nghĩ thầm rồi cười khểnh, vợ sao, một người như Mai? Trước đây có lẽ là một điều ao ước, nhưng khi dễ dàng đến mức cứ vẫy tay là vác “lồn” đến ngay, hắn nào còn sự quý trọng nào mà coi cô là vợ. Ngọt nhạt chẳng qua cũng để cho cô dễ bảo, kiếm thêm chút lợi lộc từ cô.
419171

-Thôi, anh xuống đi để Mai về, tối muộn rồi, Mai mệt và đói lắm.
-Ok em yêu, lần sau anh sẽ lại cho em những trải nghiệm khác nữa, khà khà, lạ lẫm và hay ho hơn nhiều.
Mai lại lườm, cô nghĩ về thứ “lạ lẫm hay ho” mà hắn nói, đúng hơn phải gọi là thứ tình dục điên cuồng gần như biến thái. Một tháng gần đây, những cuộc làm tình cùng hắn ta đã cho cô trải qua muôn vàn những cung bậc cảm xúc. Cô từng sợ đến run người khi hắn vừa doggy vừa mở toang cửa sổ rồi bắt cô nhìn ra phố. Cả dòng người nườm nượp đi qua, hễ ai ngẩng đầu để ý cũng có thể thấy cô đang phơi mặt ra ngoài. Nhưng cảm giác pha trộn giữa sợ và sướng ấy đã làm cô lên đỉnh đến 2 lần, sự thăng hoa mãnh liệt đến giờ cô vẫn làm cô quyến luyến. Hay cảm giác trống trơn và ướt át khi cả ngày đi làm mà không mặc quần lót, cứ chốc chốc lại bị hắn kéo vào trong góc rồi móc cho ướt đầm đìa con bướm nhỏ của cô. Ngượng ngùng thật đấy sợ hãi cũng nhiều nhưng khoái lạc cũng lớn đến mức không thể nào quên được.
Bỗng nhiên, một ánh đèn xe lướt qua, chiếu sáng vào trong xe. Mai giật mình, vội vàng kéo áo che ngực, cúi đầu xuống, tim đập thình thình. Tuấn cười khẩy, chẳng thèm bận tâm.
-Yên tâm, giờ này ai rảnh mà để ý. Mà có nhìn thấy thì đã sao, thằng nào thấy thằng ấy chết thèm ha ha.
Mai bực tức, nhưng không biết nói gì. Cô vội vàng chỉnh lại quần áo, lau sạch những vết tinh dịch trên người, trên ghế bằng khăn giấy trong xe. Tuấn nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy dục vọng, nhưng hắn không ngăn cản. Hắn biết cô cần thời gian để trở lại vẻ ngoài chỉn chu, để không ai nghi ngờ khi cô bước về nhà. Xem nội dung: 419172
Khi Mai đã mặc lại váy áo, cô ngồi lại ghế lái, nhìn mình trong gương chiếu hậu. Mái tóc rối bù, môi sưng mọng, và ánh mắt vẫn còn đờ đẫn vì khoái lạc ngân dài. Cô thở dài, tự nhủ mình sai trái, giống con nghiện đang tự trách bản thân. Tuấn mở cửa xe, bước ra ngoài, không quên ném lại một câu.
-Mai gặp lại nhé, em yêu, chăm sóc cái lồn em thật chu đáo nhé, lúc nào cần thì vác đến cho anh…khà khà.
Rồi hắn sập cửa bỏ đi, để lại Mai một mình trong xe ấm ức. Cô ngồi đó, lặng lẽ, trong lòng trống rỗng hệt như bãi xe lúc này. Chiếc xe vẫn còn lưu lại mùi của Tuấn, của tình dục, của những khoái lạc mà cô vừa trải qua. Cô biết, cô lại vừa bước sâu thêm vào đáy vực, một vực sâu không lối thoát tựa như cô không thể thoát khỏi chính dục vọng của mình.
Mai bỏ hết tấm chắn kính xe rồi đề máy, phóng xe ra khỏi bãi đỗ, ánh đèn xe loang loáng lao qua tựa như đang soi vào tâm hồn vấy bẩn của cô làm cô nhăn mày khó chịu. Mai trở về nhà, cảm nhận sự thân thương nay trở thành trói buộc, cô rụt rè, như thể mọi thứ đang đưa ánh “nhìn” đánh giá chiếu lên cô. Nhưng thực tại này không thể thay đổi, cô không thể hoàn toàn rời bỏ nơi đây, cũng không thể sống thiếu tình yêu và khoái cảm của mình. Cô đành chịu mắc kẹt giữa 2 thế giới, chẳng thuộc hẳn về nơi nào.
Sự ngột ngạt tăng thêm khi ngày hôm sau Khánh trở về, nhìn anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ do công việc gặp trục trặc chăng. Những điều này trước kia nàng ít quan tâm giờ lại càng không thèm để ý, nàng chỉ cố gắng đóng tròn vai diễn của mình mà thôi. Cố gắng đi đến nơi về đến chốn, mọi tin nhắn, các cuộc gọi ngoài luồng để hết ở danh mục hạn chết cất đi. Việc lén lút như kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình cô đã thành quen từ lúc nào cô còn không nhớ.
Sáng nay, một buổi sáng ít ỏi cô ngồi ăn sáng cùng chồng. Khi nói chuyện anh vẫn nhìn sâu vào mắt cô còn cô thì cố tình lảng tránh. Câu chuyện dần giải thích vì sao dạo gần đây anh lại đi công tác nhiều như vậy.
-Việc bên kia tưởng thuận lợi mà nghe chừng căng phết em à, hợp đồng mới kí khiến khối lượng công việc phát sinh gần một nửa. Giờ anh em đang căng mình, anh cũng phải là ngoại lệ, thời gian này anh không chăm sóc tốt cho em và các con, em đừng giận nhé.
Mai tất nhiên gật đầu, còn động viên anh không nên bỏ bê công việc mà nên nhiệt tình sát cánh cùng anh em.
-Em thật hiểu chuyện, lấy được người chu toàn và chung thủy như em, anh thật là có phúc.
Mặt Mai cúi gằm không nói, “ngoan hiền”, “chung thủy” đâu phải những tính từ dành cho cô nữa, Tuấn thường khen cô là “dâm đãng” cô thấy những từ này giống hơn. Khánh chẳng nhận ra sự chột dạ của vợ, anh càng hào hứng hơn cho kế hoạch cho ngày nghỉ ở nhà trong những ngày sắp tới.
-Em này, anh còn thêm 2 ngày nghỉ nữa đấy, mình sắp xếp hẹn hò một buổi nha, lâu rồi anh chưa cho em được khoảng thời gian lãng mạn như lúc mới yêu. Tối nay em tắm rửa thật sớm, anh sẽ trở về đón em rồi mình đi chơi nhé, cứ để mặc các con, chúng lớn rồi mà còn bà vú nữa, mình khỏi phải lo.
Mai cười gật đầu làm ra vẻ hứng thú, nhưng thực chất cô chỉ tiếp tục vai diễn mà thôi. Cô kết thúc bữa sáng sớm hơn để nhanh chóng đi ra khỏi nhà, chứ cứ liên tục phải giả dối, cô thấy áp lực vô cùng.
Nhưng có trốn cũng chẳng được bao lâu, kết thúc giờ làm cô chỉ kịp về nhà tắm rửa, trang điểm qua loa thì xe chồng về tới. Khánh ôm một bó hoa hồng vàng rất to, được bó lại cầu kì nhìn rất đẹp. Anh tươi cười bước về phía vợ rồi đặt vào tay cô bó hoa ấy. Mai bẽn lẽn gật đầu, giống hệt như lúc mới yêu. Bọn trẻ và bà vú được một phen sáng mắt, họ vỗ tay rầm rầm trước tình yêu thắm thiết và sự lãng mạn của cả 2. Nhất là hai đứa nhỏ, tuy chúng chẳng hiểu gì nhưng cảm nhận được thứ không khí tuyệt vời mà cha mẹ chúng tạo ra khiến chúng cũng hò reo thích thú.
Cũng lâu rồi Mai mới lại thấy mình như nữ hoàng, chợt trong lòng cô tự giễu.
-“Mình ném hết những thứ này đi để đổi lấy quá khứ, có phải là ngu ngốc quá không? Ở nơi đây mình là một nữ hoàng, nhưng mình phá nát nó để nghe người ta gọi là “con đĩ”. Mai ơi những việc mày làm liệu có đáng không”.
Sự thất vọng phát ra từ nội tâm, Mai trút tiếng thở dài rồi nhìn đèn đường vụt qua khung cửa. Tiếc nuối mà làm gì, thời gian không thể quay ngược, Mai của ngày xưa, hạnh phúc vẹn tròn cô đã có với Khánh, mãi mãi cũng không quay về.
Họ dừng xe nơi một nhà hàng sang trọng rất phù hợp với diện mạo của cả 2, Khánh mở cửa đón cô ra ngoài rồi sải bước vào bên trong trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Mai hài lòng với sự ấm cúng và trang trọng ở nơi đây, cô để cho mình thả lỏng, trở lại là vợ là người yêu anh trong chốc lát. Cô không nghĩ đến những tình nhân, quên đi khát khao thể xác hay vương vấn của thanh xuân mà cười nói, tâm tình thoải mái với anh như đúng nghĩa vợ chồng hạnh phúc.
-Cũng lâu rồi em nhỉ, lâu rồi mình mới có lại không khí này, anh thấy anh thật tệ, lấy được người tốt như em mà không biết đường săn sóc. Cho anh xin lỗi nhé, từ giờ anh sẽ cố gắng hơn.
Mai không biết phải nói gi cô cứ như vậy nhìn anh trong chốc lát rồi chỉ nói 1 câu.
-Đâu chỉ mình anh sai, anh đừng xin lỗi em không dám nhận đâu.
-Vợ anh là tốt nhất, luôn thấu hiểu lòng người và nhận cho mình phần thiệt. 6 năm trước người kia không bỏ đi anh đã không thể nào có được em, gia đình mình đã không được hạnh phúc tròn đầy như thế.
Mai tái xanh mặt mày, mắt nghìn anh lấm lét, thấy mặt anh không đổi sắc cô mới lại yên tâm, nhưng để anh không nhắc thêm về người cũ cô nói tựa như trách với anh.
-Anh này, sao tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, em không thích, mình chỉ cần biết cuộc sống của vợ chồng mình mà thôi
-Ừ, anh xin lỗi anh vô duyên quá nhỉ, vậy mình nói chuyện công việc của em đi. Trên tòa nhà trung tâm có dễ thở không em, chức trách hiện tại có nặng nề quá không em, em có nhiều bạn mới ở đó chưa.
-Tất cả đều ổn hết anh ạ. Em hiện tại đang quản lí nhân sự từ xa đối với khu vực Miền Nam, công việc cũng chẳng có nhiều, chủ yếu là đảm bảo các chế độ và trình độ tuyển dụng trong ấy và ngoài này đồng nhất với nhau. Công việc cũng không áp lực nhiều, còn bạn trên tòa nhà trung tâm thì ngoài chị giám đốc cũ giờ là phó giám đốc nhân sự thì cũng chỉ còn Vy là thân với em nhất. Vy nào thì anh biết rồi đấy, anh có thấy lạ không.
-À Vy, vợ của ông Thuận, cũng thuộc về quản lý cấp cao. Cô ấy vui tươi hòa đồng đặc biệt là từ xưa đã coi em như thần tượng, giờ cô ấy thân với em anh cũng chẳng lạ gì.
Khánh nói giọng bình thường không chút nào dao động, với anh Vy chẳng còn chút nghĩa lí gi, anh nói tiếp.
-Thế có ai làm phiền hay gây khó dễ gì cho em không. Tay Tuấn kia chẳng hạn, mà hôm kỉ niệm ngày cưới anh thấy em và hắn ta cũng không còn xa cách lắm, chắc mọi chuyện ổn cả đúng không em.
Tay Mai nắm chặt lại trên đùi, cô hít vào rồi mới nói.
-Nói đến mấy người ấy làm gì chứ, chỉ là đồng nghiệp cùng công ty, chứ có liên quan gì đâu mà tiếp xúc.
-Ồ, anh thì lại thấy hắn nhìn em đắm đuối lắm nha.
-Anh làm sao vậy, sao toàn nhắc đến những kẻ không đâu thế chứ.
Giọng Mai cao bất thường, khiến mắt Khánh tròn xoe ngơ ngác, không ít người ở cạnh cũng nhìn sang. Mai thấy hơi xấu hổ, Khánh thì nhanh nhảu xin lỗi cô.
-Anh chỉ đùa thôi, em đừng phản ứng mạnh như thế, thôi nào ăn tiếp, ăn tiếp đi, sắp đến món tráng miệng em thích rồi.
Từ đấy Khánh tránh đùa cợt thêm để vợ anh khỏi giận, hai người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Họ đứng dậy ra về trong tâm lý thỏa mãn cả về đồ ăn lẫn không khí nơi đây. Bỗng Mai thoáng khựng lại rồi hơi run. Khánh nhận ra khác biệt thì hỏi.
-Sao thế em.
-Không…không sao, mình về đi.
Mai bước nhanh vùn vụt, đôi giày cao gót nện xuống sàn có vẻ nặng nề hơn. Ra đến cửa quán cô lia mắt nhìn quanh rồi khẽ nghiến răng khi nhìn thấy chiếc Mazda Cx5 gần đó, thấy chồng đến cô lại bước nhanh hơn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ
Mai gặp Khanh đi vs Châu Anh nên chắc cay cú rồi.
 

Ivan cuto

Yếu sinh lý
Bác cho em xin tý review đi ạ.
Chớ dại. Biết bọn làm than mà thèm vải không.
Làm than mà chui trong lò ra thì thường hay khát nước lắm, nhìn thấy thì thèm chảy dãi ra. Thế là bẻ ăn mặc dù xanh ngắt, đm vừa chua lại chát ăn chẳng cl gì, đến mùa thì chẳng có quả vải chín nào để ăn. Ngu.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chớ dại. Biết bọn làm than mà thèm vải không.
Làm than mà chui trong lò ra thì thường hay khát nước lắm, nhìn thấy thì thèm chảy dãi ra. Thế là bẻ ăn mặc dù xanh ngắt, đm vừa chua lại chát ăn chẳng cl gì, đến mùa thì chẳng có quả vải chín nào để ăn. Ngu.
Vl đạo lý. Hnay mày ko đi làm à
 

Lituchi1

Tao là gay
Ch106. Suýt lộ
Mai ngồi vào trong xe, chồng hỏi gì cô cũng không nghe rõ, trong đầu chỉ còn những ý nghĩ quẩn quanh.
-“Cái dáng cao cao, làn da trắng, mắt kính không gọng, còn cả xe anh ta mới đăng kí ở quê, biển 36(…) vậy thì không nhầm đi đâu được, nhưng anh ta ngồi đó với một cô gái, cô gái ấy là ai, họ có quan hệ gì.”
Mặt cô lúc xanh lúc đỏ, cô muốn chạy vào hỏi anh ta nhưng chồng cô còn bên cạnh, nên cô đành nuốt ngược cục tức vào bên trong, lúc này Khánh ngồi bên gặng hỏi.
-Sao thế em, sao tự nhiên anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, tại thức ăn làm không khỏe à.
Khánh hỏi rồi hơi đẩy vai Mai mới trả lời.
-Không có gì đâu, em hơi có chút khó chịu trong người mà thôi.
-Vậy sao, nhìn mặt em hơi tái đấy, nếu mệt thì tẹo nữa anh massage cho là hết ngay mà, hì hì.
Giọng Khánh có vẻ mập mờ, anh cười híp mắt lại giống như đang dụ dỗ vợ mình. Đáp lại hứng thú của anh, Mai chỉ hờ hững đáp.
-Em đang mệt lắm không muốn ai chạm vào người lúc này đâu, em chỉ muốn tẩy trang xong rồi đi ngủ, mình về đi anh.
-Ơ, mới 8h sao đã về rồi, anh vừa đặt 2 vé xem phim rồi đấy, phim mới đúng thể loại và diễn viên mà em thích này.
Khánh nói rồi chìa điện thoại ra nhưng Mai chẳng ngó ngàng, cô vẫn giữ thái độ cũ.
-Thôi để lúc khác, phim muốn xem lúc nào chẳng được, em giờ mệt lắm anh cho em về đi.
Khánh thôi gạ gẫm, lập tức điều khiển xe đi về, vậy mới biết anh chiều chuộng cô đến mức nào.
Lúc trước trong nhà hàng, Khanh đang ngồi với Châu Anh, vừa rồi Mai đi qua bản thân anh cũng nhìn thấy, chỉ có điều anh ngoảnh mặt đi ngay. Hành động đột ngột làm Châu Anh chú ý, cô thấy người yêu mình hơi lạ thì liền hỏi.
-Anh sao thế, sao nhìn anh có vẻ lúng túng thế kia.
-Có đâu, anh vẫn bình thường mà, vừa nãy anh tưởng gặp người quen mà hóa ra không phải.
Khanh nói dối nhưng không xóa được hết nghi ngờ của Châu Anh, vì cô gái vừa nãy đi qua quá đẹp, quá nổi bật, nếu là đàn ông khó lòng mà không chú ý. Cô hiểu điều đó cũng chỉ là phản ứng bình thường vì vậy không cố tình làm khó anh, thay vào đó cô nói về cô gái ấy (Mai) một cách tự nhiên.
-Chị gái vừa rồi đẹp quá phải không anh, đến em là con gái nhìn vào còn thấy thích, thì chắc hẳn đàn ông các anh đều say mê. Nhìn cái cách anh trai đi bên cạnh chăm sóc chị ấy, thật làm cho nhiều người ghen tỵ.
Có lẽ cả Châu Anh cũng thích mình được chăm sóc ân cần như thế, nhất là trước đám đông. Khanh người yêu cô đạo mạo, sáng sủa và tri thức, cách anh yêu cô rất nhẹ nhàng và tôn trọng, thỉnh thoảng anh cũng biết nói lời yêu thương cưng nựng nhưng thể hiện cho cả thế giới thấy thì không. Mội chút ham thích thoáng qua nhưng rồi Châu Anh lại nhanh chóng hài lòng với thực tại, cô có người để có thể tin tưởng và bầu bạn đã là rất đáng quý, Khanh sau khi đã bình thường lại thì nói.
-Anh không biết, anh chỉ nhìn một thoáng, biết không phải người quen của mình thì quay đi, với lại với anh không ai đẹp được hơn em hết.
Má Châu Anh đỏ hồng, cô nhìn hắn rồi trách yêu.
-Nịnh em cũng không cần lộ liễu như thế, nhìn chị ta như vậy em tuổi gì mà so.
Khanh vẫn khăng khăng khẳng định.
-Anh không biết người ta thế nào nhưng với anh em đẹp xinh, hoàn hảo nhất.
Châu Anh cười tủm tỉm rất vui với sự khen ngợi của người yêu, cô không tiếp tục theo đuổi chuyện vừa nãy nữa mà nói sang chuyện khác của 2 người.
-À anh này, khi nào thì anh định đến nhà gặp mặt bố mẹ em, hôm qua mẹ em lại hỏi.
Khanh khá trầm ngâm, một lúc sau anh mới nói.
-Gấp quá em nhỉ, anh muốn chắc chân một chút nữa ở công ty chứng khoán, sau đó đủ tiền trả trước một căn hộ rồi mới đến chào hỏi bố mẹ em. Chứ tuổi anh cũng lớn rồi, chỉ bấy nhiêu thành tựu là quá ít, sao xứng được với em.
-Anh đừng nghĩ như vậy làm gì, bố mẹ em không quan trọng điều ấy đâu, và em cũng sẽ nói thêm để họ hiểu về hoàn cảnh của anh. Hiểu được rằng bao năm qua anh đã không ngừng cố gắng không chỉ cho mỗi riêng anh mà cả cho mẹ và các em ở dưới quê. Em cũng cho họ biết anh đủ năng lực để lo cho em đến suốt cuộc đời.
-Cảm ơn em đã tin tưởng anh, nhưng anh muốn tự chứng minh cho họ thấy, tiền nhà tạm thời chưa đủ thì anh sẽ nhận thêm sách về để dịch, anh tin rằng sẽ đủ nhanh thôi.
Châu Anh vừa cảm phục sự quyết tâm của chàng lại càng thương xót anh hơn, lúc này cô tự nghĩ trong lòng.
-“Anh đã vất vả vì chuyện của chúng mình như thế, mình cũng nên làm gì đó để góp sức với anh. Từ giờ mình sẽ tập tiết kiệm, khi được một khoản sẽ đưa để cho anh mua nhà, sau rồi nhà ấy cũng của mình thôi mà.”
Có lẽ những suy nghĩ này của Châu Anh cũng đã nằm trong tính toán, Khanh đang rất vừa lòng. Còn chuyện Mai nhìn thấy 2 người, với hắn ta chẳng có gì to tát, hắn tin chỉ đôi ba câu nói sẽ giải tỏa nghi ngờ của cô.
Không biết có phải như vậy hay không nhưng tạm thời Mai đang vô cùng khó chịu, một cảm giác tức nghẹn trong lòng cùng muôn vàn câu hỏi trong đầu chạy vòng quanh. Thứ cảm giác này chính là “ghen” mà người ta vẫn hay nói, cô không giải tỏa được nỗi lòng, chỉ ngồi bí xị hết đoạn đường, chồng cô nói chuyện cô cũng chỉ nghe câu được câu chăng.
Về đến nhà Mai cũng tỏ ra mệt mỏi rồi ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, sau đó cô thay một bộ đồ ngủ lên giường. Cả quá trình mặt cô cau có như cả thế giới đang làm điều có lỗi với cô.
Khanh cũng không làm phiền hay đòi hỏi điều gì thêm ở vợ, anh ngồi vào bàn làm việc đến đêm mới mò lên giường khi Mai đã ngủ rất say.
Cục tức của Mai đến sáng hôm sau còn chưa tan, cô đi làm mà mặt không có một nụ cười. Cả buổi cô chỉ hậm hực ngồi một chỗ, biết bao lần cô định nhắn tin hỏi Khanh cho ra nhẽ nhưng rồi lại thôi. Cô giận dỗi đến mức không thèm mở tin nhắn hạn chế xem anh ta có giải thích hay không nữa.
Giờ ăn trưa cô cũng chẳng thiết ăn gì, cô lấy một lon sữa uống tạm cho đỡ đói chứ cũng chẳng đi ăn với mọi người. Cả tầng 8 vắng hoe chỉ còn tiếng máy tính chạy ro ro, và tiếng gió điều hòa thỉnh thoảng vi vu phả trên đầu. Mai bước ra khỏi phòng, muốn đi đâu đó hít thở chút gió trời cho đỡ ngột ngạt.
-“Không biết Khanh hôm đó có biết mình nhìn thấy rồi không. Nếu biết anh sẽ giải thích thế nào đây, người kia liệu có phải có quan hệ với anh như mình nghĩ hay không nhỉ. Liệu anh đã nhắn tin giải thích với mình chưa, mình có nên tin lời anh giải thích không.”
Mai nghĩ quẩn quanh, càng nghĩ càng rối, nhưng cô chẳng biết chia sẻ chuyện này với ai, cô vừa bước đi vừa thở dài chán nản, bỗng tự nhiên cô nghĩ đến cái đuôi của mình mọi khi.
-“Tên nhăn nhở kia hôm nay cũng chẳng thấy đâu nhỉ, cả ngày không bị hắn trêu ngươi hay giở trò biến thái kể ra cũng vắng.”
Ban công với gió lộng thêng thang đã ngay trước mắt chỉ còn cách một ô cửa của cầu thang bộ nữa thôi.
-“Ruỳnh!”.
Cánh cửa ấy bật mở, một cánh tay thô bạo kéo cô vào cầu thang bộ thật nhanh. Cô bị ấn dí vào tường, lời nói kèm cả mùi hôi thuốc lá phả bên tai.
-Địt mẹ…anh phải đi có việc cả sáng …hừ hừ…vậy mà em cũng không thèm gọi điện nhắn tin hỏi anh đâu.
-Tuấn…đừng…em sợ lắm, có người thấy thì chết cả hai…xin anh đấy.
-Xin cái địt…anh thèm em…anh nhớ cái lồn của em lắm rồi…sờ mà xem, cặc anh sắp nổ đến nơi rồi thấy không…
Hắn đặt tay cô vào giữa đũng, ở đây đã căng phồng to tướng chứng tỏ sự thèm thuồng hắn nói là không giả.
“Mình vẫn còn kẻ thèm thuồng mong nhớ đấy chứ, với hắn ít nhất không nặng nề như với Khánh, không bị lạnh nhạt như với Khanh.”
Một ý nghĩ thoáng qua rồi chân cô hơi mở rộng để tay hắn len lỏi sờ vào con bướm múp rụp của cô, nhưng miệng cô vẫn nói.
-Không được đâu Tuấn ơi, mọi người ăn trưa sắp về rồi lỡ ai mà thấy thì em chết mất…để lúc khác, ở chỗ khác được không Tuấn…uhm…
Hắn bịt miệng cô bằng nụ hôn như thông lệ rồi tay trên tay dưới vần vò những bộ phận nhạy cảm của cô. Mai chỉ giãy giụa được mấy phút rồi lại để dục vọng cuốn trôi đi.
Tuấn lúc này đã nhanh tay để hai ngón tay của mình trượt trên hai môi bướm, Mai rùng mình, quằn quại và bắt đầu thở hụt hơi, trong lúc ấy Tuấn lại rời môi cô để thì thào bên tai những lời gạ gẫm.
-Đừng sợ, bọn nó đi ăn còn lâu lắm , còn anh thì không chịu nổi nữa rồi. Cứ để anh địt em cho đỡ nhớ, sẽ nhanh thôi.
Ngón tay đã vạch mép quần lót để chui vào trong lỗ, Mai nào còn sức lực mà phản đối hắn ta, khi hắn dùng tay kia để lột đi quần lót thậm chí cô còn phối hợp nhấc chân. Bướm cô giờ đây trống trải để ngón tay hắn thụt thò như có điện, cô cắn môi cố không rên nhưng nước bướm vẫn tuôn tràn, rơi tong tỏng.
Tuấn lúc này cũng đang rất vội, hắn kéo khóa quần để lôi hẳn con cu ra, con cu đã phồng to hết cỡ, hai hòn bi cũng lồi hẳn ra như mắt cá kia rồi. Hắn đặt tay Mai lên dương vật mình rồi hướng dẫn để tay cô xóc. Mai chấp nhận phục vụ cho người tình, cô xục mỗi lúc một nhanh, đôi khi hơi siết nhẹ.
Con cu nóng hổi trong lòng bàn tay, những đường gân ngoằn ngoèo chạy dọc từ trên xuống, làm cho nó nhìn càng kiên cường dữ tợn hơn. Mai yêu chiều vuốt ve từng chút một, qua cả bìu dái sun xoăn, nơi có hai tinh hoàn to như hai quả trúng cút. Cô cũng dành chăm sóc đặc biệt hai viên bi nhỏ được thêm vào thân cu, nấp dưới lớp da mỏng, Mai biết được chứng tròn đều cứng cáp, nhỏ thôi nhưng đem lại những xúc cảm mãnh liệt vô cùng.
Con cu thích thú khi được bà chủ vuốt ve, nó khẽ giật nhiều lần và rỉ ra một chút nước, như báo hiệu rằng nó đã sẵn sàng đưa cô lên mây.
-Đúng rồi em yêu…hừ hừ… em làm tốt lắm…buồi anh nóng quá… nó sắp nổ tung đây này…ư hừ hừ… anh muốn địt em ngay lập tức …
Hắn lột cái váy công sở của cô lên, con cu nhanh chóng kề cửa lỗ, người Mai giờ run lên, cô hơi giạng chân để đón chào. Nhưng khi chỉ còn một cú thúc là sẽ thấy được thiên đàng thì “cạch… cạch” tiếng người mở cửa từ bên trên làm cả hai run bắn. Tuấn rụt lại con cu, chưa kịp nhét vào quần cẩn thận đã rọt lẹ đi. Mai không nhanh được như vậy với đang đi giày cao gót nếu cô chạy tiếng sẽ rất to. Cô đành vuốt lại cho phẳng chiếc váy rồi giả vờ ngồi im. Người từ trên đi xuống là Vy, nhìn thấy Mai cô hơi chút bất ngờ mà hỏi.
-Ơ, là chị Mai ạ, sao chị lại ngồi đây, em nghe thấy tiếng động tưởng anh nào đang trốn vào đây hút thuốc, vừa định mắng cơ.
-Ừ…chị không đi ăn trưa…chị vừa ngồi đây một tý…không ngờ lại gặp em…người hút thuốc kia đi rồi…chỉ còn mình chị thôi…chị chỉ ngồi đây…không làm gì cả.
Cô vẫn còn hơi run, chưa hoàn toàn bình tĩnh nên lời nói của cô còn lập bập và hỗn loạn, ngữ nghĩa cứ lộn tùng phèo cả lên. Nhưng có vẻ Vy không nhiều để ý, cô hơi chun mũi lại rồi hít hà xung quanh.
-Sao em không thấy mùi thuốc mà lại là cái mùi gì đấy gây gây, lại cả mấy giọt nước kia nữa không biết mấy người kia họ làm gì trong này đây nhỉ. Chị, chị có biết ai vừa ở đây đi ra không.
-Không, chị không biết…người ta dấu mặt và đi rất nhanh…mà thôi em để ý làm gì… chị em mình đi nơi khác nói chuyện đi.
Vy vốn dĩ rất quý người chị này nên chị ấy vừa kéo tay là cô là cô bám riết lấy chị rồi tíu tít.
-Lần sau buổi trưa mà muốn kiếm chỗ ngồi chill chill thì chị theo em. Ở sau nhà kho vật tư với hồ sơ cũ trên tầng 10 có một nơi chill lắm, chẳng có ai trên đó mà cảnh thì đẹp lại còn thoáng mát.
-Ừ để lần sau chị lên.
Cơn sướng chỉ được thỏa mãn ngang chừng, người Mai cả buổi chiều đâm ra bứt rứt, cộng thêm bên dưới không quần lót khiến cơn thèm càng dâng cao. Ngay trước giờ tan tầm cô mở hộp tin hạn chế, cô đọc tin nhắn của Tuấn ngay.
-“Anh để túi đồ ở dưới bánh xe em đấy, em cầm lấy mang đến khách sạn cũ, phòng cũ rồi bịt mắt còng tay lên đầu giường sẵn đợi anh, ngoan anh sẽ lại cho em lên mây.”
Mặt Mai nóng bừng chạy một mạch xuống xe, dưới bánh sau cô tìm được một bịch nilon màu đen trong đó có một bộ đồ chơi tình thú gồm 2 chiếc còng tay và một cái bịt mắt.
-“Tên điên này lại muốn giở trò biến thái gì đây, bắt mình bịt mắt còn trói tay để làm gì kia chứ. Mà hôm nay Khánh ở nhà, mình không về đúng giờ liệu có làm anh nghi ngờ hay không.”
Việc cặp kè với một tên biết thái thích bày trò trên cơ thể tình nhân bắt Mai phải quen dần với những tình huống bất ngờ không lường trước, đôi khi là những trải nghiệm thót tim. Nhưng theo kinh nghiệm từ những cuộc truy hoan trước là đều đem lại những sướng khoái vô tận cho cô. Với lại cô lúc này cũng đang thèm lắm, cả buổi chiều chẳng nghĩ được gì khác ngoài cảnh trần truồng bị hắn đè lên.
Vấn đề nữa là trước đây cô chưa từng đi gặp nhân tình khi chồng chưa đi công tác, nhưng nỗi sợ mà so với sự thèm khát đang cào cấu trong lòng thì kém xa. Thế là cô gửi cho chồng một tin nhắn.
-“Em có việc đột xuất trên công ty, tối em sẽ về muộn anh và con ăn cơm trước nhé, yêu anh.”
Cô nhắn xong mà thấy mình thật trơ trẽn, nhưng cô gạt đi ngay rồi nhắn tiếp, tin lần này gửi Tuấn.
-“Bao giờ Tuấn đến.”
-“Em cứ chuẩn bị xong là anh có mặt.”

Nhận tin là Mai lên đường chẳng cần biết chồng mình sẽ trả lời ra sao. Cô lên phòng, bịt mắt rồi còng lại cả 2 tay lên trên đầu. Mọi thứ trở thành tối đen, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch, những ý nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu nửa mong chờ nửa thì sợ hãi.
-“Hắn sẽ làm gì mình đây, cảm giác ấy sẽ thế nào kia chứ. Có dữ dội hơn những lần trước không.”
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 
Bên trên