Lituchi1
Tao là gay
Ch131. Điều bất ngờ trong lễ kỷ niệm.
Buổi trưa ở một nhà hàng tiệc cưới xa hoa, tại một quận trung tâm.
Hơn 10 bàn tiệc đã được trang trí sẵn bằng hoa tươi được tập trung tại một khu vực riêng biệt, bao gồm cả sân khấu và máy chiếu. 10h00, khách mời đến đông đủ, họ đa phần là đồng nghiệp của ông Quảng ở sở công an thành phố Hà Nội, cũng có một số là những mối quan hệ lâu năm của hai ông bà. Đặc điểm chung của họ là ai cũng sang cũng quý, những gương mặt đều toát lên vẻ thanh cao và quyền lực.
Vui vẻ nhất không ai hơn được bà Bích, vì mới chỉ vài năm trước thôi bà vẫn là một người mẹ đơn thân, mang đủ điều tiếng khi có con từ năm 17 tuổi và qua lại với biết bao người đàn ông. Chọn được ông Quảng khiến bà một bước lên trời, khi được sống trong nhung lụa lại còn có địa vị cao vời. Nói đâu xa, chỉ trong bữa tiệc này thôi hầu hết mọi người đều nhìn bà với đôi mắt kính ngưỡng, phần còn lại thì hoặc là chúc mừng hoặc là ghen tỵ. Rất ít người khiến bà phải ngước lên.
Mai và Khánh đến, Mai có vẻ vẫn còn ấm ức về cuộc gặp buổi sáng sớm ở quán ăn. Cô chào mẹ và dượng mình sau đó chọn ngồi im một góc, Khánh lúc này cũng bó tay. Mai trưng ra bộ mặt này đã gần 3 tiếng, anh cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình để cho cô vui không được thì đành chịu.
May sao, đến lúc bữa tiệc diễn ra cô cũng biết đường mà tươi cười chào khách khứa. Thêm một lần nữa ông Quảng bà Bích được hãnh diện, con gái con rể đều là trai tài gái sắc hiếm người bì kịp. Đặc biệt là Mai, mỗi nụ cười, ánh mắt của nàng đều lấy được thiện cảm của người đối diện, thậm chí có một vài người say mê, lúc bắt tay thường lợi dụng cầm lâu trong chốc lát.
10h45 bữa tiệc bắt đầu. Mai và Khánh ngồi cùng bàn chủ vị với ông Quảng và bà Bích. Lúc này tâm trạng của Mai đã có phần tốt lên, trong ánh mắt cũng đã thôi không còn u tối nữa. Cô thỉnh thoảng cười, đôi khi là với mẹ, nhưng cũng đôi lúc với ông Quảng ngồi cạnh nàng. Táo tợn hơn, bỏ qua cả sự có mặt của vợ mình và Khánh, ông Quảng lâu lâu lại dùng chân của mình gảy lên chân Mai dưới gầm bàn.
Mai lúc đầu khá sợ và ngại ngùng, nhưng dần dà cô e dè đáp lại, trong khi đầu óc thì liên tưởng đến những lần bị bố dượng dập cho sưng bướm. Vậy là trong lúc chồng ngồi bên cạnh còn mẹ ngồi cách không xa, nữ thần của chúng ta tiết nước nhờn lênh láng vì được “bố” khều chân.
Bữa ăn mới qua được một nửa, trương trình bước sang tiết mục khác. Anh Mc sau khi luyên thuyên một đoạn dài về giai thoại ông Quảng tán bà Bích với khó khăn chồng chất chẳng khác nào Sơn Tinh theo đuổi Mị Nương. Tiếp đến anh ta đề nghị chiếu lại một đoạn phim tổng hợp lại quá trình đó và thêm nữa là những ngày tháng hạnh phúc 6 năm qua. Phải công nhận họ rất công phu và chu đáo khi tỉ mỉ cắt ghép những hình ảnh này từ các bài đăng trên trang cá nhân của hai ông bà.
Mọi người hầu hết đều ngước lên nhìn, lâu lâu lại ồ lên khi thấy những khung cảnh kì vĩ trên đường hai người đi qua. Cũng có những hình ảnh rất lãng mạn khi trên bãi biển ông cõng bà dọc theo bờ cát trắng, hay bế bà kiểu công chúa rồi xoay vòng giữa đồi hoa trên Đà Lạt.
-Ôi nhất mẹ rồi thế kia thì khác gì được bay.
Mai ngồi bên cạnh chốc chốc lại khen mẹ mình một câu khiến bà cười tít mắt, nhưng bà đâu biết đó là lời nhắc khéo để ông Quảng nhớ lại cảnh làm tình của ông với cô ta. Lời nhắc ấy khiến động tác dưới gầm bàn của hai người càng lúc càng trở nên táo tợn. Có khi ông Quảng giả vờ rơi đồ để cúi người thấp xuống rồi luồn tay vào trong váy của Mai. Thay vì sợ hãi hay cản trở, Mai mở rộng 2 chân, vạch quần lót sang bên, đón mừng bàn tay ông chạm tới.
Hai người say mê với trò chơi lén lút, sự hưng phấn đó cao đến mức khiến mặt Mai đỏ bừng còn ông Quảng cũng không thể thở bình thường được nữa.
Màn hình chợt tối đen rồi lại sáng, các khung cảnh được chiếu cũng thay đổi, trở nên cuốn hút hơn, cảnh hôn má, đôi khi cả hôn môi đã xuất hiện, bà Bích như thiếu nữ đôi mươi, cúi mặt thẹn thùng.
Cảnh chuyển, trong hành lang khách sạn, cửa thang máy mở ra, ông Quảng bế bà trên tay, chiếc váy bó của bà lộn lên hở cả chiếc quần lót lọt khe màu tím đậm. Cả bờ mông đồ sộ gần như lộ hết, vẻ trắng hồng núng nính ấy dù chỉ là qua mành chiếu cũng khiến nhiều người phải mê say. Cảnh này thật đốt mắt, cả hội trường ồ lên, các ông đàn ông tại chỗ thi nhau nuốt nước bọt nhiều người còn nhấp nhổm chỉnh lại dáng ngồi. Bà Bích rúc sâu vào cổ chồng nói thỏ thẻ như tiếng muỗi.
-Sao lại có cảnh này vậy, anh quay trộm rồi lưu trên điện thoại à, mà sao lại để người ta chiếu lên như vậy, xấu hổ chết mất thôi.
Ông Quảng đang cúi người để “lần mò gì đó” nghe vợ hỏi thế thì ngẩng đầu nhìn lên, ông cũng còn chưa kịp nhìn kỹ toàn bộ khung cảnh đã nghe một tiếng gầm giận dữ bên tai.
-MAI, CHUYỆN GÌ KIA…CHOANG, XOẢNG XOẢNG.
Tiếp theo là cái bàn bị hất tung, kèm theo là tiếng đổ vỡ chói tai vang lên liên tục. Mai giật bắn mình, việc đầu tiên cô làm là khép lại hai chân và kéo ngay ngắn lại hai tà váy. Dù động tác rất nhanh cũng đã muộn, ai nhìn đến cũng thấy bàn tay ông Quảng từ đó rút ra, trên các ngón tay ông vẫn còn lưu lại vài vệt nước.
Trong lúc cô còn đang hoảng loạn ông Quảng đã vội lấp liếm ngay.
-Khánh, cậu làm gì vậy tôi đang tìm đồ phía dưới bị cậu làm giật mình nên luống cuống vướng tay vào váy Mai thôi.
Chẳng ai tin, vẫn còn hơn là nhận tội, ông Quảng thừa khôn ngoan để biết được điều này. Nhưng Khánh lúc này nhìn chằm chằm chiếc váy nhăn nheo của vợ cười chua chát.
-Lại còn đến mức này nữa, tôi thật sự không ngờ. Điều vừa nãy tôi muốn cô ta giải thích là vì sao cô ấy lại ở có mặt trong cảnh chiếu lên trên kia, vì sao cô ta lại thân mật với ông như vậy, và các người cùng đến khách sạn để làm gi.
Ông Quảng hiểu lời Khánh nói, mắt lão ngước lên, dù đã nhớ lại cảnh tượng kia xảy ra lúc nào lão vẫn tiếp tục phân bua.
-Cậu hiểu lầm rồi, đấy là vợ tôi, mẹ vợ cậu, họ giống nhau quá nên cậu nhầm lẫn đấy thôi.
-Hừ, người có thể nhầm nhưng cái túi xách này thì không, nó thuộc bộ sưu tập Xuân Hè mói nhất của Dior nó chưa xuất hiện ở Việt Nam. Tôi đã lấy giá gấp 3 để đặt về cho cô ấy, còn nữa chiếc móc trang trí có hình các con tôi thì chỉ có duy nhất, chẳng nhầm lẫn đi đâu được.
Khánh vừa nói vừa vứt chiếc túi xách trước mắt mọi người, cũng chỉ ra hững đặc điểm không thể chối cãi. Ông Quảng vẫn định già mồm cãi thêm thì từ trên máy chiếu một loạt âm thanh phát ra vô cùng to rõ.
“-Bố, đến đây…
-Xì xụp…uhm…xì xụp… uhm uhm.
-Bố… chậm thôi…ôi con sướng quá…ư hư…
-Bố…em thèm quá… bố địt em đi…
… …”
Sau đó là tiếp tục hằng dài những từ ngữ lẳng lơ dâm loàn hai người họ trao nhau, chứng tỏ họ hoàn toàn tự nguyện thậm chí còn chủ động câu dẫn nhau cho thêm phần tình thú. Rồi cả tiếng da thịt va nhau chan chát, cho mọi người nơi đây mường tượng rã rõ ràng một cuộc làm tình kịch liệt và hết sức thăng hoa. Đến khi nhân viên kỹ thuật của nhà hàng dứt máy chiếu ra khỏi nguồn điện thì đã muộn. Lời nói lả lơi như oanh vàng cùng sự đáp lại bằng cái giọng gầm gừ trầm thấp, ai ở đây cũng biết đấy là giọng của ai.
Họ đều hiểu chuyện gì xảy ra lúc nãy, mọi ánh mắt đều chiếu lên người Mai cùng ông Quảng. Có người tròn mắt ngạc nhiên, cũng có người quay lưng đi cười trộm, kẻ bỉ ổi hơn còn nhìn xoáy thẳng vào vùng da thịt hở ra ở vùng xẻ tà của chiếc váy mà Mai đang mặc.
Không chịu nổi ánh nhìn của họ và những lời xì xầm họ nói về mình, Mai bưng mặt nức nở chạy ra ngoài, Khánh cũng chẳng chút lưu luyến nào mà bỏ về luôn. Người buồn đau nhất lúc này chẳng ai khác ngoài bà Bích. Vài phút trước bà ngập tràn trong hạnh phúc khi cả chồng và con gái đều làm cho bà hết sức tự hào. Nhưng cũng chính những người này vừa mới đây thôi lại chôn vùi bà trong muôn vàn tủi hổ. Trái với vẻ mặt hân hoan, tươi cười hớn hở mới rồi, lúc này bà ngồi phịch xuống ghế hoàn toàn chết lặng chẳng nói được câu gì.
Người duy nhất trong gia đình đó còn trụ lại trong phút giây này là ông Quảng, ông đưa mắt nhìn quanh để tìm xem nơi đây ai có thể hại mình. Kết quả là không ít, có người cạnh tranh chức tước, cũng có người xung đột lợi ích với ông. Hai bàn tay ông siết chặt vào nhau kêu răng rắc khi hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, sau ngày hôm nay có thể ông mất sạch.
“Cây đổ bầy khỉ tan”, những người vừa tay bắt mặt mừng với ông, giờ lần lượt tiến tới chào tạm biệt, để lại ông với một đống hoang tàn và bà vợ vô hồn không sức sống. Chuyện sau ngày hôm này sẽ còn đi xa nữa, những người này sẽ “dậu đổ bìm leo” chứ không đời nào tha cho một người thất thế.
Lúc này Khánh và Mai đang trên đường về nhà, suốt chặng đường về họ không nói được một từ nào với nhau. Mai thấy mình nhục nhã, nhưng lo âu cũng nhiều. Chuyện đã vỡ lở, vậy thì ngày sau của cô sẽ ngập tràn tăm tối. Hi vọng duy nhất cô có thể bám víu là người đàn ông ngồi cạnh cô đây còn chút lòng thương hại cho cô. Mai liếc sang nhìn Khánh, cô hốt hoảng khi thấy gương mặt đáng sợ với đôi mắt vằn vện tia máu của anh. Cô nín lặng vì biết rằng lúc này anh sẽ không chịu lắng nghe bất kỳ lời nào từ cô.
Căn nhà ấm cúng bao lâu nay vẫn còn đó, nhưng ngọn lửa hạnh phúc trong đó có lẽ sẽ dập tắt từ hôm nay. Khánh ngước đầu nhìn tiếc nuối, thở dài rồi mở cửa bước vào. Đến khi anh buông người ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa phòng cũng là lúc Mai khóc nức nở quỳ mọp ở một bên.
-Em xin anh…huhuhu…anh nghĩ đến tình nghĩa bao lâu nay anh bỏ qua cho em …huhuhu…
Đây là lần đầu tiên trước chồng Mai quỵ lụy, nhưng dù như vậy cô cũng không tìm lại được ánh mắt nhu hòa của anh. Khánh siết chặt tay vịn của chiếc ghế, giọng anh uất nghẹn vô cùng.
-Bỏ qua ư,em làm tôi đau đớn nhục nhã tận cùng vậy em muốn tôi tha thứ tôi quên đi đc sao.
-Huhuhu…anh ơi em biết tội em lớn khó ai tha thứ được, nhưng anh ơi anh nhìn Fa,Mi con mình mà xem anh ơi…huhu.. Chúng còn nhỏ quá anh cho em cơ hội để bên anh cùng chăm sóc các con cho chúng có đủ cha đủ mẹ. Ở đây người ta dị nghị nhòm ngó thì mình đi xa,thậm chí đi nước ngoài sống em sẽ chỉ chăm chăm trong nhà nội trợ được ko anh.
(Trích và sửa lại từ chương 1)
Mai biết đâu là vùng mềm mại nhất của anh, cô nhắc đến các con khiến bàn tay vừa siết lại của anh hơi nới lỏng. Cô định nói tiếp thì điện thoại của anh vang chuông thông báo, Khánh có email, anh mở hòm thư rồi gầm lên tức khắc.
-Cô cút đi,cút ngay tôi và cô không thể hàn gắn hay có cơ hội nào để quay lại đâu. Cô xem đi và nếu biết nghĩ cho các con thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng.
Mai cầm điện thoại xem hết email anh vừa nhận. Mắt cô trợn tròn kinh hãi, cô nắm tay đến nổi gân biết không níu kéo nổi nữa rồi, cô áy náy nhìn anh rồi lí nhí.
-Anh cho em gặp con chào chúng được không.
-KHÔNG!!!CÚT,CÚT NGAY,CÔ CÒN DÁM XUẤT HIỆN TRC MẶT CON TÔI TÔI SẼ BẰNG MỌI GIÁ KHIẾN CÔ HỐI HẬN.
(Trích và sửa lại từ chương 1)
Mai quệt nước mắt đứng dậy nhấc túi xách định bước đi, nhưng lúc này Khánh vươn tay ra.
-Khoan đã, cái túi xách đó cô không thể cầm đi như thế được.
Cô ngỡ ngàng, tưởng rằng anh đòi món quà đã tặng, nhưng lời nói kế tiếp của anh còn làm cô đau hơn.
-Tháo chiếc móc trang trí có ảnh các con ra, cô không xứng nhìn thấy chúng mỗi ngày.
Cô chưa kịp phản ứng Khánh đã tháo chiếc móc ra rồi nắm chặt trong tay, sau đó anh không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Màn hình chiếc điện thoại vẫn chạy, trong đó là hình ảnh Mai quằn quại với trăm ngàn tư thế cùng cả Tuấn và Sang. Ngoài ra trong file đó cũng kèm theo cả hình ảnh của cô cùng Khanh mây mưa. Khánh cứ để mặc cho máy chạy, những thứ đó giờ đây thực sự không ảnh hưởng đến anh một chút nào. Vì những hình ảnh đấy anh đã xem đi xem lại không ít cũng chính tự tay anh đã cắt ra.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Buổi trưa ở một nhà hàng tiệc cưới xa hoa, tại một quận trung tâm.
Hơn 10 bàn tiệc đã được trang trí sẵn bằng hoa tươi được tập trung tại một khu vực riêng biệt, bao gồm cả sân khấu và máy chiếu. 10h00, khách mời đến đông đủ, họ đa phần là đồng nghiệp của ông Quảng ở sở công an thành phố Hà Nội, cũng có một số là những mối quan hệ lâu năm của hai ông bà. Đặc điểm chung của họ là ai cũng sang cũng quý, những gương mặt đều toát lên vẻ thanh cao và quyền lực.
Vui vẻ nhất không ai hơn được bà Bích, vì mới chỉ vài năm trước thôi bà vẫn là một người mẹ đơn thân, mang đủ điều tiếng khi có con từ năm 17 tuổi và qua lại với biết bao người đàn ông. Chọn được ông Quảng khiến bà một bước lên trời, khi được sống trong nhung lụa lại còn có địa vị cao vời. Nói đâu xa, chỉ trong bữa tiệc này thôi hầu hết mọi người đều nhìn bà với đôi mắt kính ngưỡng, phần còn lại thì hoặc là chúc mừng hoặc là ghen tỵ. Rất ít người khiến bà phải ngước lên.
Mai và Khánh đến, Mai có vẻ vẫn còn ấm ức về cuộc gặp buổi sáng sớm ở quán ăn. Cô chào mẹ và dượng mình sau đó chọn ngồi im một góc, Khánh lúc này cũng bó tay. Mai trưng ra bộ mặt này đã gần 3 tiếng, anh cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình để cho cô vui không được thì đành chịu.
May sao, đến lúc bữa tiệc diễn ra cô cũng biết đường mà tươi cười chào khách khứa. Thêm một lần nữa ông Quảng bà Bích được hãnh diện, con gái con rể đều là trai tài gái sắc hiếm người bì kịp. Đặc biệt là Mai, mỗi nụ cười, ánh mắt của nàng đều lấy được thiện cảm của người đối diện, thậm chí có một vài người say mê, lúc bắt tay thường lợi dụng cầm lâu trong chốc lát.
10h45 bữa tiệc bắt đầu. Mai và Khánh ngồi cùng bàn chủ vị với ông Quảng và bà Bích. Lúc này tâm trạng của Mai đã có phần tốt lên, trong ánh mắt cũng đã thôi không còn u tối nữa. Cô thỉnh thoảng cười, đôi khi là với mẹ, nhưng cũng đôi lúc với ông Quảng ngồi cạnh nàng. Táo tợn hơn, bỏ qua cả sự có mặt của vợ mình và Khánh, ông Quảng lâu lâu lại dùng chân của mình gảy lên chân Mai dưới gầm bàn.
Bữa ăn mới qua được một nửa, trương trình bước sang tiết mục khác. Anh Mc sau khi luyên thuyên một đoạn dài về giai thoại ông Quảng tán bà Bích với khó khăn chồng chất chẳng khác nào Sơn Tinh theo đuổi Mị Nương. Tiếp đến anh ta đề nghị chiếu lại một đoạn phim tổng hợp lại quá trình đó và thêm nữa là những ngày tháng hạnh phúc 6 năm qua. Phải công nhận họ rất công phu và chu đáo khi tỉ mỉ cắt ghép những hình ảnh này từ các bài đăng trên trang cá nhân của hai ông bà.
Mọi người hầu hết đều ngước lên nhìn, lâu lâu lại ồ lên khi thấy những khung cảnh kì vĩ trên đường hai người đi qua. Cũng có những hình ảnh rất lãng mạn khi trên bãi biển ông cõng bà dọc theo bờ cát trắng, hay bế bà kiểu công chúa rồi xoay vòng giữa đồi hoa trên Đà Lạt.
-Ôi nhất mẹ rồi thế kia thì khác gì được bay.
Mai ngồi bên cạnh chốc chốc lại khen mẹ mình một câu khiến bà cười tít mắt, nhưng bà đâu biết đó là lời nhắc khéo để ông Quảng nhớ lại cảnh làm tình của ông với cô ta. Lời nhắc ấy khiến động tác dưới gầm bàn của hai người càng lúc càng trở nên táo tợn. Có khi ông Quảng giả vờ rơi đồ để cúi người thấp xuống rồi luồn tay vào trong váy của Mai. Thay vì sợ hãi hay cản trở, Mai mở rộng 2 chân, vạch quần lót sang bên, đón mừng bàn tay ông chạm tới.
Hai người say mê với trò chơi lén lút, sự hưng phấn đó cao đến mức khiến mặt Mai đỏ bừng còn ông Quảng cũng không thể thở bình thường được nữa.
Màn hình chợt tối đen rồi lại sáng, các khung cảnh được chiếu cũng thay đổi, trở nên cuốn hút hơn, cảnh hôn má, đôi khi cả hôn môi đã xuất hiện, bà Bích như thiếu nữ đôi mươi, cúi mặt thẹn thùng.
Cảnh chuyển, trong hành lang khách sạn, cửa thang máy mở ra, ông Quảng bế bà trên tay, chiếc váy bó của bà lộn lên hở cả chiếc quần lót lọt khe màu tím đậm. Cả bờ mông đồ sộ gần như lộ hết, vẻ trắng hồng núng nính ấy dù chỉ là qua mành chiếu cũng khiến nhiều người phải mê say. Cảnh này thật đốt mắt, cả hội trường ồ lên, các ông đàn ông tại chỗ thi nhau nuốt nước bọt nhiều người còn nhấp nhổm chỉnh lại dáng ngồi. Bà Bích rúc sâu vào cổ chồng nói thỏ thẻ như tiếng muỗi.
-Sao lại có cảnh này vậy, anh quay trộm rồi lưu trên điện thoại à, mà sao lại để người ta chiếu lên như vậy, xấu hổ chết mất thôi.
Ông Quảng đang cúi người để “lần mò gì đó” nghe vợ hỏi thế thì ngẩng đầu nhìn lên, ông cũng còn chưa kịp nhìn kỹ toàn bộ khung cảnh đã nghe một tiếng gầm giận dữ bên tai.
-MAI, CHUYỆN GÌ KIA…CHOANG, XOẢNG XOẢNG.
Tiếp theo là cái bàn bị hất tung, kèm theo là tiếng đổ vỡ chói tai vang lên liên tục. Mai giật bắn mình, việc đầu tiên cô làm là khép lại hai chân và kéo ngay ngắn lại hai tà váy. Dù động tác rất nhanh cũng đã muộn, ai nhìn đến cũng thấy bàn tay ông Quảng từ đó rút ra, trên các ngón tay ông vẫn còn lưu lại vài vệt nước.
Trong lúc cô còn đang hoảng loạn ông Quảng đã vội lấp liếm ngay.
-Khánh, cậu làm gì vậy tôi đang tìm đồ phía dưới bị cậu làm giật mình nên luống cuống vướng tay vào váy Mai thôi.
Chẳng ai tin, vẫn còn hơn là nhận tội, ông Quảng thừa khôn ngoan để biết được điều này. Nhưng Khánh lúc này nhìn chằm chằm chiếc váy nhăn nheo của vợ cười chua chát.
-Lại còn đến mức này nữa, tôi thật sự không ngờ. Điều vừa nãy tôi muốn cô ta giải thích là vì sao cô ấy lại ở có mặt trong cảnh chiếu lên trên kia, vì sao cô ta lại thân mật với ông như vậy, và các người cùng đến khách sạn để làm gi.
Ông Quảng hiểu lời Khánh nói, mắt lão ngước lên, dù đã nhớ lại cảnh tượng kia xảy ra lúc nào lão vẫn tiếp tục phân bua.
-Cậu hiểu lầm rồi, đấy là vợ tôi, mẹ vợ cậu, họ giống nhau quá nên cậu nhầm lẫn đấy thôi.
-Hừ, người có thể nhầm nhưng cái túi xách này thì không, nó thuộc bộ sưu tập Xuân Hè mói nhất của Dior nó chưa xuất hiện ở Việt Nam. Tôi đã lấy giá gấp 3 để đặt về cho cô ấy, còn nữa chiếc móc trang trí có hình các con tôi thì chỉ có duy nhất, chẳng nhầm lẫn đi đâu được.
Khánh vừa nói vừa vứt chiếc túi xách trước mắt mọi người, cũng chỉ ra hững đặc điểm không thể chối cãi. Ông Quảng vẫn định già mồm cãi thêm thì từ trên máy chiếu một loạt âm thanh phát ra vô cùng to rõ.
“-Bố, đến đây…
-Xì xụp…uhm…xì xụp… uhm uhm.
-Bố… chậm thôi…ôi con sướng quá…ư hư…
-Bố…em thèm quá… bố địt em đi…
… …”
Sau đó là tiếp tục hằng dài những từ ngữ lẳng lơ dâm loàn hai người họ trao nhau, chứng tỏ họ hoàn toàn tự nguyện thậm chí còn chủ động câu dẫn nhau cho thêm phần tình thú. Rồi cả tiếng da thịt va nhau chan chát, cho mọi người nơi đây mường tượng rã rõ ràng một cuộc làm tình kịch liệt và hết sức thăng hoa. Đến khi nhân viên kỹ thuật của nhà hàng dứt máy chiếu ra khỏi nguồn điện thì đã muộn. Lời nói lả lơi như oanh vàng cùng sự đáp lại bằng cái giọng gầm gừ trầm thấp, ai ở đây cũng biết đấy là giọng của ai.
Họ đều hiểu chuyện gì xảy ra lúc nãy, mọi ánh mắt đều chiếu lên người Mai cùng ông Quảng. Có người tròn mắt ngạc nhiên, cũng có người quay lưng đi cười trộm, kẻ bỉ ổi hơn còn nhìn xoáy thẳng vào vùng da thịt hở ra ở vùng xẻ tà của chiếc váy mà Mai đang mặc.
Không chịu nổi ánh nhìn của họ và những lời xì xầm họ nói về mình, Mai bưng mặt nức nở chạy ra ngoài, Khánh cũng chẳng chút lưu luyến nào mà bỏ về luôn. Người buồn đau nhất lúc này chẳng ai khác ngoài bà Bích. Vài phút trước bà ngập tràn trong hạnh phúc khi cả chồng và con gái đều làm cho bà hết sức tự hào. Nhưng cũng chính những người này vừa mới đây thôi lại chôn vùi bà trong muôn vàn tủi hổ. Trái với vẻ mặt hân hoan, tươi cười hớn hở mới rồi, lúc này bà ngồi phịch xuống ghế hoàn toàn chết lặng chẳng nói được câu gì.
Người duy nhất trong gia đình đó còn trụ lại trong phút giây này là ông Quảng, ông đưa mắt nhìn quanh để tìm xem nơi đây ai có thể hại mình. Kết quả là không ít, có người cạnh tranh chức tước, cũng có người xung đột lợi ích với ông. Hai bàn tay ông siết chặt vào nhau kêu răng rắc khi hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, sau ngày hôm nay có thể ông mất sạch.
“Cây đổ bầy khỉ tan”, những người vừa tay bắt mặt mừng với ông, giờ lần lượt tiến tới chào tạm biệt, để lại ông với một đống hoang tàn và bà vợ vô hồn không sức sống. Chuyện sau ngày hôm này sẽ còn đi xa nữa, những người này sẽ “dậu đổ bìm leo” chứ không đời nào tha cho một người thất thế.
Lúc này Khánh và Mai đang trên đường về nhà, suốt chặng đường về họ không nói được một từ nào với nhau. Mai thấy mình nhục nhã, nhưng lo âu cũng nhiều. Chuyện đã vỡ lở, vậy thì ngày sau của cô sẽ ngập tràn tăm tối. Hi vọng duy nhất cô có thể bám víu là người đàn ông ngồi cạnh cô đây còn chút lòng thương hại cho cô. Mai liếc sang nhìn Khánh, cô hốt hoảng khi thấy gương mặt đáng sợ với đôi mắt vằn vện tia máu của anh. Cô nín lặng vì biết rằng lúc này anh sẽ không chịu lắng nghe bất kỳ lời nào từ cô.
Căn nhà ấm cúng bao lâu nay vẫn còn đó, nhưng ngọn lửa hạnh phúc trong đó có lẽ sẽ dập tắt từ hôm nay. Khánh ngước đầu nhìn tiếc nuối, thở dài rồi mở cửa bước vào. Đến khi anh buông người ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa phòng cũng là lúc Mai khóc nức nở quỳ mọp ở một bên.
-Em xin anh…huhuhu…anh nghĩ đến tình nghĩa bao lâu nay anh bỏ qua cho em …huhuhu…
Đây là lần đầu tiên trước chồng Mai quỵ lụy, nhưng dù như vậy cô cũng không tìm lại được ánh mắt nhu hòa của anh. Khánh siết chặt tay vịn của chiếc ghế, giọng anh uất nghẹn vô cùng.
-Bỏ qua ư,em làm tôi đau đớn nhục nhã tận cùng vậy em muốn tôi tha thứ tôi quên đi đc sao.
-Huhuhu…anh ơi em biết tội em lớn khó ai tha thứ được, nhưng anh ơi anh nhìn Fa,Mi con mình mà xem anh ơi…huhu.. Chúng còn nhỏ quá anh cho em cơ hội để bên anh cùng chăm sóc các con cho chúng có đủ cha đủ mẹ. Ở đây người ta dị nghị nhòm ngó thì mình đi xa,thậm chí đi nước ngoài sống em sẽ chỉ chăm chăm trong nhà nội trợ được ko anh.
(Trích và sửa lại từ chương 1)
Mai biết đâu là vùng mềm mại nhất của anh, cô nhắc đến các con khiến bàn tay vừa siết lại của anh hơi nới lỏng. Cô định nói tiếp thì điện thoại của anh vang chuông thông báo, Khánh có email, anh mở hòm thư rồi gầm lên tức khắc.
-Cô cút đi,cút ngay tôi và cô không thể hàn gắn hay có cơ hội nào để quay lại đâu. Cô xem đi và nếu biết nghĩ cho các con thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng.
Mai cầm điện thoại xem hết email anh vừa nhận. Mắt cô trợn tròn kinh hãi, cô nắm tay đến nổi gân biết không níu kéo nổi nữa rồi, cô áy náy nhìn anh rồi lí nhí.
-Anh cho em gặp con chào chúng được không.
-KHÔNG!!!CÚT,CÚT NGAY,CÔ CÒN DÁM XUẤT HIỆN TRC MẶT CON TÔI TÔI SẼ BẰNG MỌI GIÁ KHIẾN CÔ HỐI HẬN.
(Trích và sửa lại từ chương 1)
Mai quệt nước mắt đứng dậy nhấc túi xách định bước đi, nhưng lúc này Khánh vươn tay ra.
-Khoan đã, cái túi xách đó cô không thể cầm đi như thế được.
Cô ngỡ ngàng, tưởng rằng anh đòi món quà đã tặng, nhưng lời nói kế tiếp của anh còn làm cô đau hơn.
-Tháo chiếc móc trang trí có ảnh các con ra, cô không xứng nhìn thấy chúng mỗi ngày.
Cô chưa kịp phản ứng Khánh đã tháo chiếc móc ra rồi nắm chặt trong tay, sau đó anh không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Màn hình chiếc điện thoại vẫn chạy, trong đó là hình ảnh Mai quằn quại với trăm ngàn tư thế cùng cả Tuấn và Sang. Ngoài ra trong file đó cũng kèm theo cả hình ảnh của cô cùng Khanh mây mưa. Khánh cứ để mặc cho máy chạy, những thứ đó giờ đây thực sự không ảnh hưởng đến anh một chút nào. Vì những hình ảnh đấy anh đã xem đi xem lại không ít cũng chính tự tay anh đã cắt ra.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.


