Kiến thức 🌸“Chữ không cứu được hết, nhưng đôi khi giữ ta qua một đêm buồn.”🌸

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Khi vũ trụ gửi đến bạn một tình yêu...nhưng sai thời điểm.🌸

Khi vũ trụ gửi đến bạn một tình yêu...

nhưng sai thời điểm

Bạn gặp một người khiến mình rung động sâu sắc.

Một người khiến thế giới bỗng có thêm màu sắc, khiến trái tim bạn biết ấm lại sau những mùa hanh hao.

Nhưng tiếc là, người ấy đến khi bạn chưa sẵn sàng.

Hoặc tệ hơn, bạn đã sẵn sàng, nhưng họ thì không.

Một tình yêu đến không đúng thời điểm giống như đóa hoa nở mùa mưa lạnh.

Nó vẫn đẹp, vẫn thơm, vẫn khiến ta xao xuyến.

Nhưng chỉ một cơn gió cũng đủ làm cánh hoa tan ra.

Và bạn đứng đó, không biết nên trách mình đến trễ, hay trách vũ trụ đã gửi món quà không đúng lúc.

Nhưng bạn biết không, vũ trụ không bao giờ nhầm lẫn.

Người ấy đến, không phải để ở lại.

Mà để đánh thức bạn khỏi cơn ngủ quên của trái tim.

Để bạn nhìn lại chính mình, những khuyết thiếu, những mong cầu chưa được gọi tên.

Để bạn học yêu không phải bằng nắm giữ, mà bằng chấp nhận và buông nhẹ.

Tình yêu sai thời điểm là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc từ cuộc đời:

Rằng có những người không thể đi cùng bạn đến cuối con đường, nhưng họ dạy bạn cách bước đi một mình, vững chãi hơn.

Và rồi bạn sẽ hiểu:

Không phải ai khiến ta rung động cũng là người ở lại.

Không phải mối duyên nào cũng cần thành đôi mới trọn vẹn.

Có những người chỉ đến để đưa tay ra trong khoảnh khắc nào đó, rồi rời đi như ánh sáng thoáng qua khe cửa, chỉ để ta biết rằng: trái tim mình vẫn còn sống.

"Có những mối duyên không trọn vẹn

Nhưng đủ để ta nhớ rằng
Ta vẫn có thể yêu

Dù đã từng tan vỡ."

Bạn có đang giữ trong tim một người như thế không?

Người đã từng chạm đến tim bạn, nhưng không thể đi cùng đến tận cùng?

Nếu có, hãy biết ơn họ.

Và mỉm cười.

Vì đôi khi, tình yêu chỉ cần như thế thôi là đủ đẹp rồi.

Nếu những dòng chữ này đã gợi nhắc bạn về một ai đó... hoặc chính là một phần trái tim bạn đang cần được an ủi, thì mình mong rằng - bạn đã tìm thấy chút gì đó dịu dàng cho lòng mình.

🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Chỉ vậy thôi ...!

Cuộc sống này có muôn ngàn mệt mỏi, điều đó chẳng sai, bởi sự bình yên mãi chỉ dành cho người đã khuất.

Mình hãy nhớ, đường dễ dàng là đang lao xuống dốc, còn mình đang mệt mỏi là bởi bản thân đang phải tiến lên.

Khổ mới là nhân sinh,

mệt mới là công việc,

đổi thay mới là vận mệnh,

nhẫn nhịn mới là từng trải,

cho đi là trí tuệ,

tĩnh lại là dưỡng tu,


buông bỏ mới chính là đạt được.

Không cố gắng thì chẳng thể thành người.. chỉ vậy thôi !!

Nếu.......... có kiếp sau, bạn muốn thành gì ..?

🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸"Hiếu Hạnh Là Trái Tim Lành Lặn Giữa Đời Dập Vùi"🌸

Có một điều rất lạ mà cũng rất thật,

Con người có thể lớn lên giữa thiếu thốn, có thể sống sót qua nghèo khó, nhưng không thể sống một đời bình an nếu trái tim mình đã đánh mất lòng hiếu hạnh.

Người con Phật, dù học nhiều kinh, tụng nhiều chú, nếu không hiếu kính với mẹ cha thì đạo hạnh cũng như hoa không gốc sớm nở rồi chóng tàn.

Hiếu hạnh không phải là một bổn phận nặng nề, mà là phần đẹp nhất trong tâm thức một người đang học cách sống sâu sắc, sống có trách nhiệm với ân nghĩa đời mình.

Trong Kinh Báo Hiếu, Đức Phật từng kể về tiền thân của Ngài, khi còn là một vị Bồ Tát, đã không ngần ngại cõng cha mẹ trên lưng suốt chặng đường dài để tránh chiến loạn, nuôi dưỡng từng muỗng cháo, từng giấc ngủ.

Dù thân thể Ngài khi ấy còn là phàm phu, nhưng tâm Ngài đã sáng rực lòng hiếu kính.

Chính từ hiếu mà thành Thánh, từ tình mà thành Đạo.

Hay như ngài Mục Kiền Liên, bậc thần thông đệ nhất, sau khi chứng quả A La Hán, việc đầu tiên ngài nghĩ đến không phải là an trú trong tịch lặng, mà là tìm mẹ.

Khi biết mẹ bị đọa vào ngạ quỷ, ngài không chỉ buồn mà hành động.

Ngài vận thần thông, dâng cơm cúng dường, nhưng vì nghiệp chướng của mẹ quá nặng, cơm hóa lửa ngay khi đưa lên miệng.

Ngài quay về cầu xin Đức Phật chỉ dạy, và từ đó, ngày rằm tháng Bảy trở thành ngày Vu Lan, ngày của lòng hiếu, của những trái tim không để tình thương chỉ là nước mắt muộn màng.

Nhưng chư vị Phật hữu thương kính, hiếu hạnh không chỉ dành cho một mùa.

Không cần đợi đến Vu Lan mới cúng dường, mới mua hoa, mới nhắn tin nói lời yêu thương.

Mỗi ngày, nếu ta sống có chánh niệm, làm việc thiện, giữ lòng thanh tịnh, thì đó đã là một nén hương lành dâng cha mẹ.

Hiếu hạnh là sức mạnh.

Nó giúp ta không trượt dài trong ích kỷ.

Nó giúp ta biết sống vì người khác.

Và hơn hết, nó giữ cho tâm mình được nguyên vẹn giữa đời vốn nhiều hư hao.

Nếu cha mẹ còn sống, hãy nắm tay họ.

Nếu cha mẹ đã khuất, hãy nắm giữ lời họ dạy.

Nếu đã từng lầm lỗi với mẹ cha, thì ngay hôm nay, ta có thể bắt đầu lại, bằng một hành động thiện lành, bằng một lời nguyện chân thành, bằng một đời sống vững chãi hơn, tốt đẹp hơn.

Không ai có thể quay ngược thời gian, nhưng ai cũng có thể quay lại với chính mình nơi đó, lòng hiếu vẫn đang chờ được nở hoa.

Nguyện chư vị luôn giữ được ngọn lửa hiếu hạnh trong tim, để dù đi đâu, làm gì, cũng không rời xa cội nguồn của yêu thương và tỉnh thức.

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha TÁT .
🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Gieo tần số nào, gặt cuộc đời ấy🌸

Có bao giờ bạn tự hỏi, vì sao cùng một ngày nắng, có người thấy ấm áp, người lại thấy chói chang?

Cùng một lời nói, có người thấy được động viên, có người lại cảm thấy bị tổn thương?

Và cùng một hoàn cảnh sống, có người nhìn thấy cơ hội, người khác chỉ thấy bế tắc?

Không phải do thế giới khác nhau, mà là nội tâm chúng ta phát ra những tần số khác nhau.

Cũng như một chiếc radio, bạn chỉ nghe được bản nhạc yêu thích khi vặn đúng tần số.

Con người là những "trạm phát sóng sống động”.

Ta phát ra tần số thông qua cách nghĩ, cách nói, cách cảm nhận cuộc đời.

Nếu trong tâm đầy hoài nghi, lo lắng, sợ hãi... ta vô tình hút về những tình huống trùng khớp với nỗi sợ ấy.

Ngược lại, khi ta sống với tần số của biết ơn, đủ đầy và bình an... ta sẽ nhìn thấy những phép màu nhỏ bé xảy ra mỗi ngày.

Tâm lý học gọi đó là "sự định hình thực tại".

Phật giáo gọi là "duy tâm sở hiện, duy thức sở biến" vạn pháp đều từ tâm mà sinh, từ nhận thức mà hình thành.

Bạn gieo tần số gì trong tâm trí, bạn đang gọi mời một thế giới tương ứng xuất hiện quanh mình.

Nếu bạn luôn nghĩ rằng “mình không đủ tốt", bạn sẽ hành xử như thể điều đó là thật.

Và bạn sẽ chỉ thấy những người, những tình huống chứng minh điều đó là đúng.

Nhưng nếu bạn bắt đầu mỗi ngày bằng câu nói:

“Tôi đang trưởng thành, tôi xứng đáng với những điều tử tế",

bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn, ánh mắt dịu lại... và thế giới, như cũng dịu dàng hơn một chút.

Tần số của tâm không thể nhìn thấy, nhưng lại là thứ vẽ nên màu sắc của toàn bộ cuộc đời bạn.

Thay vì cố gắng kiểm soát mọi thứ bên ngoài, hãy quay về kiểm soát năng lượng bên trong.

Vì chính tần số bạn phát ra sẽ quyết định:

Ai đến với bạn,

Cơ hội nào tìm đến bạn,

Và cả cảm nhận của bạn về mỗi sáng mai thức dậy.

Không ai có thể gieo giùm bạn một tần số khác.

Cũng không ai có thể sống giúp bạn một cuộc đời yên vui.

Tất cả bắt đầu từ lựa chọn của bạn:

Gieo niềm tin hay nghi ngờ?

Gieo yêu thương hay oán trách?

Gieo đủ đầy hay thiếu thốn trong tâm trí mỗi ngày?

Thế giới không hẳn thay đổi.

Nhưng khi bạn thay đổi tần số, bạn đang chọn một thế giới khác để sống trong đó.

Gieo bình an, bạn sẽ gặt thanh thản.

Gieo chánh niệm, bạn sẽ gặt sáng suốt.

Gieo sự tử tế, bạn sẽ gặt những mối duyên lành.

Gieo niềm tin vào chính mình, bạn sẽ gặt lấy một hành trình sống có ý nghĩa.

🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt

🌸ĐỪNG VỘI KỂ GIÙM NGƯỜI KHÁC CÂU CHUYỆN CỦA HỌ🌸

Con người vẫn hay thế.

Vội vã dựng lên "lý lịch" về người khác chỉ từ vài khoảnh khắc nhỏ nhoi.

Nhưng sự thật thì....

Người hay cười chưa chắc đã bình yên.

Có những nụ cười sáng rỡ ngoài kia, thực ra được trả giá bằng những đêm dài gối ướt.

Có những người pha trò khiến cả đám đông cười ngặt nghẽo, lại che giấu những vết thương chẳng dám cho ai hay.

Cũng như có những người trầm lặng, chẳng bao giờ than vãn vì họ đã quen "nuốt nước mắt vào trong", chẳng muốn làm phiền đến ai nữa.

Thế nhưng, mấy ai đủ tinh ý để nhìn ra?

Rằng ai trong chúng ta cũng đang gồng gánh một thứ gì đó.

Người thì lo cơm áo, kẻ thì trăn trở tình cảm. Người ngoài nhìn vào thấy đơn giản, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu mình đã đi qua những gì.

Bạn ạ,

Cuộc sống vốn đã đủ khắc nghiệt.

Điều nhân văn nhất ta có thể làm cho nhau đôi khi đơn giản chỉ là...

Đừng vội vàng kết luận.

Đừng gắn nhãn.

Đừng kể giùm người khác câu chuyện của họ.

Vì biết đâu, chỉ một cái nhìn thấu hiểu và một khoảng lặng tử tế cũng đủ làm ai đó thấy ấm lòng giữa cuộc đời nhiều giông gió này.

Mong bạn có một ngày an yên!

🌸🌸
 

maybaytrinhtrang

Tao là gay
Thả thính: trời Sài Gòn mưa nhớ cô em ở Đà Nẵng, ước một lần nắm tay em đón hạt mưa rơi,... Ly cafe đá làm tôi nhớ đến làn môi em, ánh mắt em trên cuộc đời vội vã... Thế đấy châm nhẹ điếu thuốc lá 🚬 làm ấm lòng anh, nhảm mắt lại để mường tượng nụ hôn em ngọt và dài thuốc lá 🚬
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸NHÂN QUẢ KHÔNG BAO GIỜ SAI, NHƯNG ĐỦ DUYÊN MỚI QUYẾT ĐỊNH KHI NÀO TRỔ QUẢ🌸

Có nhiều người băn khoăn rằng làm việc thiện thì nói là có phước, làm điều ác thì bảo sẽ chịu quả báo.

Nhưng sao có người chỉ làm việc lành nhỏ xíu mà được hưởng phước lớn?

Có kẻ gây tội ác rất nặng, lại dường như chẳng bị gì cả.

Vậy luật nhân quả có công bằng không?

Nhân quả chưa bao giờ sai.

Nhưng quả báo không chỉ phụ thuộc vào nhân, mà còn do duyên.

Nghiệp cũng vậy. Không phải chỉ có nhân mà thành quả, mà còn tùy mảnh đất duyên.

Thiện ác không chỉ nằm ở hành động, mà còn ở tâm ý

Người gây tội ác lớn, nếu biết hối hận thật lòng, không che giấu, không biện hộ, còn phát nguyện dứt bỏ ác pháp... thì nghiệp ấy được giảm nhẹ, quả báo đến cũng không còn nặng nề như trước.

Người làm một điều lành rất nhỏ, nhưng tâm hoan hỉ, trân quý, ghi nhớ thiện tâm ấy từng phút từng giây, thì phước báu lại vô cùng lớn.

Thuở xưa, có một tội nhân bị chặt tay chân. Dù thân thể tàn phế, ông vẫn gắng ngậm cành hoa sen bằng miệng để dâng lên Đức Thế Tôn. Tấm lòng ấy trong sạch, đầy thành kính.

Đức Phật nhận lấy đóa hoa và bảo chư Tăng: “Người này nhờ một niệm lành chân thật, trong 91 kiếp sẽ không đọa vào ba đường ác.

Sau khi hưởng phước trời, sẽ trở lại làm người với nhiều duyên lành lớn lao.”

Chỉ một hành động nhỏ, nhưng xuất phát từ tâm thành, đã trở thành phước điền vô lượng.

Cho nên, khi thấy cuộc đời có những chuyện ngược đời, đừng vội nghi ngờ nhân quả.

Luật nhân quả rất công bằng, nhưng không đơn giản như phép cộng trừ.

Làm ác = bị phạt ngay.

Làm thiện = được thưởng ngay.

Có nhân gieo rồi, nhưng chưa đủ duyên thì chưa trổ.

Có quả đến nhanh, có quả đến muộn. Có quả thấy ở đời này, có quả phải sang nhiều đời sau.

Đừng nghi ngờ công bằng của nhân quả. Đừng coi thường một việc thiện nhỏ, vì có thể chính nó là hạt giống cứu mình trong muôn kiếp.

Đừng chủ quan vì thấy việc ác chưa bị báo ứng, vì khi đủ duyên, quả sẽ trổ không sót một mảy may.

Và quan trọng nhất: Tâm ý chính là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa nghiệp báo.

Nếu lỡ phạm lỗi, hãy biết cúi đầu sám hối.

Nghiệp nặng vẫn có thể nhẹ đi, nếu tâm thật sự muốn quay về.

Nếu làm thiện, hãy giữ tâm thanh tịnh, không tính toán khoe khoang.

Phước sẽ lớn vô cùng.

Nhân quả là lẽ công bằng tuyệt đối của vũ trụ.

Nhưng không phải cây nào cũng ra trái ngay sau khi gieo.

Chỉ cần ta kiên nhẫn, giữ tâm trong sáng, nuôi dưỡng hạt giống lành – thì chắc chắn hoa trái an vui sẽ đến, vào đúng lúc đủ duyên.
🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Người để cưới khác người để yêu....

1. Người để yêu – cảm xúc dẫn đường

Khi yêu, bạn chọn người khiến tim mình loạn nhịp, đôi mắt không thể rời, cuộc sống như bừng sáng.

Người để yêu mang đến sự say mê, hứng khởi, đôi khi cả sự bồng bột.

Họ có thể khiến bạn hạnh phúc hôm nay... nhưng chưa chắc giữ được bình yên cho bạn ngày mai.

2. Người để cưới – lý trí phải tỉnh táo.

Khi cưới, bạn cần một người có thể cùng mình đi qua cả đời, chứ không chỉ vài khoảnh khắc.

Người để cưới là người ổn định, đáng tin, và cùng nhìn về một hướng.

Không chỉ hợp tính cách, mà còn hợp giá trị sống, cách tiêu tiền, cách giải quyết vấn đề.

Bởi hôn nhân không chỉ là “chúng ta yêu nhau”, mà là “chúng ta có thể xây dựng một đời sống chung".

3. Khác biệt cốt lõi Người để yêu có thể khiến bạn bay cao.

Người để cưới phải là người giữ bạn đứng vững.

Tình yêu cần lửa. Hôn nhân cần cả lửa và nền móng.

4. Lời nhắc

Đừng nhầm lẫn giữa cảm xúc ngắn hạn và sự gắn bó dài lâu.

Hãy để trái tim chọn người để yêu, nhưng để lý trí chọn người để cưới.

Và nếu tìm được một người có cả hai... đó là may mắn cả.
🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Phật ngữ có câu: “Nhất niệm phóng hạ, vạn tự tại.” (Một niệm buông bỏ, vạn sự tự tại.)

“Sự phiền não trên đời này, chẳng khác nào hoa trong gương, trăng trong nước, tưởng chừng chân thật, kỳ thực hư ảo.”

Chúng ta thường bị mắc kẹt trong chấp niệm của bản thân, không biết rằng điều tốt đẹp nhất trên đời này, chính là buông bỏ chính mình.

Hãy buông bỏ sự hối tiếc về quá khứ.

Những lời chưa nói, những cơ hội đã bỏ lỡ, những quyết định vội vàng, giống như những sợi dây leo quấn chặt lấy trái tim, khiến chúng ta trằn trọc không yên vào đêm khuya.

Thời gian không thể quay ngược, sự việc không thể thay đổi.

Mỗi giai đoạn đều là một dòng chảy độc đáo trong sông dài cuộc đời, dù mang theo những tiếc nuối, cũng đã tạo thành bức tranh cuộc đời của chúng ta.

Thay vì dằn vặt trong hối tiếc, chi bằng biến nó thành nền tảng để tiến lên phía trước, để giải phóng tâm hồn nhẹ nhõm và bước tiếp trên con đường.

Cũng cần buông bỏ sự lo lắng về tương lai.

Ngày mai chưa biết giống như khu rừng bị sương mù bao phủ, đầy rẫy sự không chắc chắn, chúng ta sợ hãi và lo lắng không thể tự thoát ra.

Việc thi cử có đỗ không, công việc có thuận lợi không, cuộc sống có an toàn không, những suy nghĩ này giống như gông xiềng nặng nề, trói buộc chúng ta vào những bước đi hiện tại.

Tương lai chưa đến, lo lắng quá mức là lo lắng trước một cách vô ích.

Châm ngôn cổ xưa: “Người đến tuổi tự tại, không lo lắng bất cứ điều gì.”

Với một tâm thái bình thản đối mặt với tương lai, tập trung vào việc cày xới hiện tại, không sợ hãi, không vội vàng, mới có thể khiến cuộc sống tỏa sáng rực rỡ trong sự dung dị.

Buông bỏ sự cầu toàn về bản thân.

Chúng ta luôn cố gắng vẽ nên một cuộc sống lý tưởng trong tâm trí mình, không cho phép một chút sai sót nào.

Nhưng cuộc đời con người vốn dĩ đầy rẫy khuyết điểm, giống như trăng có lúc tròn lúc khuyết, có lúc đầy đặn có lúc vơi đi.

Nữ thần Venus, vì có khuyết điểm mà càng có sức hấp dẫn nghệ thuật độc đáo: Tô Đông Pha cả đời gặp nhiều thăng trầm, nhưng đã để lại những tuyệt tác vang danh thiên cổ.

Chấp nhận sự không hoàn hảo của chính mình, đón nhận cuộc sống như nó vốn có, chính là sự dịu dàng lớn nhất đối với bản thân.

Không cần dùng những tiêu chuẩn cao để trách móc bản thân, mới có thể thoát khỏi trạng thái chi li, và khám phá những điều nhỏ bé trong cuộc sống bình thường.

Buông bỏ chính mình là sự đối đãi tử tế với cuộc sống, hơn nữa còn là một cuộc tự cứu rỗi.

Khi chúng ta không còn vướng mắc với quá khứ, không còn lo lắng về tương lai, không còn chấp trước sự hoàn hảo mà thiếu sót, với tâm thái ung dung, tự tại mà sống, chúng ta sẽ hiểu rõ, minh bạch, tự do và yên bình – đó chính là món quà quý giá nhất của cuộc sống.

Đây chính là ý nghĩa sâu xa của việc giải thoát - buông bỏ trong yên bình, và trong sự đón nhận không trọn vẹn sẽ gặp được chính mình.
🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Vụng trộm – ngọt nhất thời, đắng suốt đời🌸

Chỉ nghe đến hai chữ “vụng trộm", ta đã thấy trong lòng có một bóng tối.

Nó không đường đường chính chính.

Nó phải che giấu.

Và để che giấu, người ta phải sống trong căng thẳng, dằn vặt, trong cảm giác lúc nào cũng có thể bị phát hiện.

Điều lạ là vẫn có người chấp nhận bước vào.

Bởi họ nghĩ, trong cái lén lút ấy, mình tìm được một chút an ủi:

một cái ôm bù đắp cho cô đơn,

một lời ngọt ngào thay thế cho những cằn nhằn,

một thoáng thở tự do trong khi ở nhà thấy ngột ngạt.

Nhưng... cái gì bắt đầu bằng sự vụng trộm thì sớm muộn cũng gieo lại những vụng vỡ.

Một người phải giấu giếm thì cả hai đều chẳng thể bình yên.

Một tình cảm xây trên dối trá thì niềm tin mãi mãi là thứ xa xỉ.

Và cái gọi là "an ủi” kia, chỉ như một ngụm nước ngọt uống vội – giải khát nhất thời, nhưng để lại khát khô hơn sau đó.

Có bao giờ ta tự hỏi:

Vì sao không đối diện với sự thật, mà chọn con đường khuất tất?

Vì sao không nói ra nỗi cô đơn, mà lại lấp nó bằng một bóng hình khác?

Rốt cuộc, ta đang tìm tình yêu, hay chỉ tìm một nơi để trốn chạy?

Vụng trộm – nghe thì ngọt, nhưng thực chất là một gánh nặng.

Nó chồng thêm lời nói dối, khoảng cách, và những vết thương.

Nó lấy đi lòng tự trọng – của cả kẻ bước vào, lẫn người bị phản bội.

Tình yêu vốn dĩ không phải thứ để giấu giếm.

Nếu phải giấu, nghĩa là trong đó có điều chưa thật.

Và điều chưa thật ấy, sớm muộn cũng phơi bày, làm đau nhiều người hơn ta tưởng.

Thế nên, thay vì vụng trộm...

Hãy đủ dũng cảm để hoặc là yêu thương cho trọn vẹn, hoặc là buông bỏ cho rõ ràng.

Đừng biến con tim thành chốn lén lút.

Vì trái tim sinh ra để yêu, để rộng mở, để tự do chứ không phải để mang gông cùm của những dối trá vụng vặt.

Vụng trộm không phải là yêu.

Nó chỉ là sự trốn chạy.

Và trốn chạy thì chẳng bao giờ đưa ta đến hạnh phúc.
🌸🌸
 

locavinh12

Tao là gay



🌸Ai Mới Là Kẻ Vô ơn?🌸
Con người thường có xu hướng nhớ rất rõ những lần mình cho đi, nhưng lại quên rất nhanh những gì đã từng được nhận.

Khi ta giúp đỡ ai đó, ta dễ khắc ghi trong lòng, mong họ nhớ đến, biết ơn, thậm chí hồi đáp bằng một thái độ tương xứng. Và nếu điều đó không xảy ra, ta dễ nổi giận, thất vọng, rồi gán cho họ cái nhãn "vô ơn". Ta nghĩ rằng mình đã đối tốt, đã hy sinh, và đáng lý họ phải biết điều.

Nhưng ta có thật sự nhớ hết những người đã từng âm thầm giúp mình? Có những lúc ta được một người lắng nghe khi khổ đau, được ai đó mở lời tha thứ khi mình sai, hay đơn giản là một cái ôm, một sự có đã cứu rỗi tâm mặt đúng lúc trạng ta. Thế mà thời gian trôi qua, ta lãng quên. Không phải vì ta xấu, mà vì ta quá bận, quá vô tâm, hoặc quá vô minh để nhận ra sự giúp đỡ đó quý giá đến mức nào.

Vô ơn không phải lúc nào cũng là cố ý. Đôi khi nó chỉ là sự lãng quên của một tâm trí luôn bận rộn. Nhưng khi ta trách người khác vô ơn, mà không soi lại chính mình, ta đang sống trong một lớp ảo tưởng rằng “mình luôn đúng, còn họ luôn sai".

Thật ra, trong mắt ai đó, ta cũng từng là kẻ vô ơn. Ta từng im lặng rời đi mà không nói lời cảm ơn. Từng phớt lờ một người đã từng cưu mang ta khi họ gặp khó khăn. Từng quên mất những bàn tay đã nâng mình dậy lúc vấp ngã. Không phải vì ta xấu, mà vì ta chưa đủ tỉnh thức để nhìn sâu.

Sự vô minh khiến ta dễ phán xét người khác, nhưng khó bao dung cho chính mình. Ta giận người vô ơn, mà quên rằng sự tử tế thật sự không phải để được đền đáp. Nếu lòng tốt của ta chỉ để chờ lời cảm ơn, thì đó không phải là lòng tốt, mà là một sự đầu tư cảm xúc có điều kiện.

Chỉ khi ta lùi lại một bước, nhìn đời bằng đôi mắt khiêm nhường, ta mới nhận ra: ai cũng từng vô ơn trong câu chuyện của một người nào đó. Và ai cũng từng bị tổn thương vì không được biết ơn như mong đợi. Nhưng nếu ta có thể hiểu, có thể tha thứ, thì trái tim ta sẽ được giải thoát khỏi nỗi buồn mang tên “sự thất vọng vì người khác".

Biết ơn không phải là đòi hỏi. Biết ơn là một sự thức tỉnh. Và người biết ơn sâu sắc nhất, là người đã từng vô ơn nhưng đã kịp tỉnh ra.
Nhiều a làm chị sướng, mà chưa bao giờ dc chị cảm ơn.
 
Bên trên