Kiến thức 🌸“Chữ không cứu được hết, nhưng đôi khi giữ ta qua một đêm buồn.”🌸

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸KỆ MẸ NÓ!!!🌸

🌸Các Bạn Cùng Chiêm Nghiệm Nhé...

1. Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng dạy:

Chúng ta sinh ra, lớn lên, rồi rời đi – giống như một chiếc lá rụng, một hạt bụi bay, một giọt sương tan.

Đừng nghĩ mình có thể nắm giữ hay chứng minh điều gì. Dù bạn giàu sang, quyền lực đến mấy, cuối cùng cũng phải buông tay.

Cuộc đời vốn chỉ là một chuyến trải nghiệm ngắn ngủi.

Điều ta có thể làm, là cảm nhận – nếm trải – rồi thảnh thơi buông bỏ.

2. Việc ngu ngốc nhất trên đời: Ăn thì tiếc, mặc thì tiếc, dùng cũng tiếc... gọi mỹ miều là “tiết kiệm", nhưng thật ra là thiếu trí tuệ.

Người ta dành cả đời để hà tiện, nhưng cuối cùng lại ném cả đống tiền vào bệnh viện.

Tiết kiệm kiểu đó, thực ra là hại thân. Đời ngắn lắm, đừng keo kiệt với chính mình.

3. Người giỏi chụp ảnh, thường không xuất hiện trong ảnh.

Người nấu ăn ngon, lại toàn nấu cho những người không biết nấu.

Người giỏi tạo lãng mạn, lại ít khi được nhận sự lãng mạn.

Thực ra, ta thường trao cho người khác chính thứ mà mình khao khát nhất... và quên mất tự bồi đắp cho chính mình.

4. Đời không có kế vẹn toàn. Cả đời chỉ là học cách chọn bỏ.

Nửa đầu đời, ta sống bằng chấp niệm. Nửa sau đời, ta học cách buông.

Sống một nửa là khói lửa mưu sinh, một nửa là bình yên trong tâm.

Có khổ có vui, có nắng có mưa, mới gọi là đời.

Đừng vướng mắc quá khứ, cũng đừng sợ tương lai.

Chỉ cần giữ tâm trong sáng, ngày mai tự khắc dịu dàng.

5. Tại sao con người bây giờ không dám nghỉ ngơi? Chỉ cần nói “muốn nghỉ việc một thời gian”, lập tức ai cũng hỏi: “Rồi kế hoạch gì tiếp theo? Công việc mới đâu?"

Tại sao phải làm đến khi kiệt sức mới cho phép bản thân dừng lại?

Sống không có nghĩa là phải nhét kín lịch trình.

Ăn, uống, nghỉ ngơi... cũng là sống. Vì đôi khi, dám thảnh thơi mới là trí tuệ.

6. Khi còn có điều kiện, hãy đối xử tốt với chính mình.

Đừng dồn hết niềm vui cho “lúc về hưu”. Bởi khi đó, vui cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Cả đời tiết kiệm, cuối cùng chỉ tiết kiệm được... bệnh tật và nếp nhăn.

Đời chỉ có khoảng 30 nghìn ngày, đừng giam mình trong một góc nhỏ.

Hãy đi khi muốn đi, làm khi muốn làm. Đừng để “đợi” biến thành nuối tiếc cả đời.

7. Sau 35 tuổi mới hiểu ra:

Không cần phô trương, không cần nhiều bạn bè xã giao.

Cái cần giữ, là sức khỏe và tài chính.

Người khác nghĩ gì, không quan trọng. Quan trọng là chính mình sống dễ chịu.

Bởi "thoải mái" mới là chìa khóa đi hết cuộc đời.

8. Trên đời này, mọi thứ đều là giả tạm. Chỉ có việc bạn ăn no, mặc ấm, sống vui... mới là thật.

Đừng quá để tâm đến ánh mắt thiên hạ.

Trăm năm sau, chẳng ai còn ở đây để nhớ ai.

Nên hôm nay, hãy sống thoải mái cho chính mình.

9. Thế nào là “thấy nhiều về đời"? Không phải đi nhà hàng sang trọng.

Không phải có xe sang, túi hiệu.

Cũng không phải đi du lịch hàng chục nước.

“Thấy đời” là khi bạn không cười chê sự thiếu thốn của người khác.

Là khi đứng trước mọi sự, trong lòng vẫn bình thản, tôn trọng, yêu thương.

Đó mới là bản lĩnh!

10. Khi tuổi nhiều rồi mới hiểu:

Mọi mối quan hệ, rốt cuộc đều chỉ là khách qua đường.

Bạn thuở nhỏ, bạn học, đồng nghiệp, tri kỷ... đến một lúc cũng rời xa.

Bởi cuộc đời mỗi người đều đổi khác.

Đi đến cuối cùng, bạn sẽ thấy có một người chưa từng rời đi.

Người đó chính là... chính bạn

Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng.
🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Những ân hận của Người tử tế...

Đó không phải là lời than thở, mà là vết sẹo lòng của một người đã từng cho đi rất nhiều và nhận lại chẳng bao nhiêu.

Người ta thường ân hận vì những điều xấu xa mình đã làm, còn bạn lại day dứt vì đã sống quá tốt.

Ân hận vì quá trọng tình cảm.

Bạn từng đặt hết niềm tin và trái tim vào một mối quan hệ.

Nhưng thứ bạn nhận lại chỉ là sự thờ ơ, thậm chí một vết dao đâm lén sau lưng.

Nỗi đau ấy khiến bạn ước gì mình sống lý trí hơn, vô tâm hơn.

Nhưng bạn ơi, trọng tình cảm không phải cái sai.

Sai là bạn đã trao tấm chân tình cho sai người.

Điều bạn cần không phải là học cách yêu ít đi, mà là học cách nhìn người cho rõ hơn.

Ân hận vì không đủ nhẫn tâm.

Bạn từng dễ dàng tha thứ, trao đi quá nhiều cơ hội.

Người khác xem lòng tốt của bạn là điều hiển nhiên để chà đạp.

Bạn nhìn những kẻ tàn nhẫn ngoài kia dường như sống dễ dàng hơn, và bạn trách mình sao quá mềm yếu.

Nhưng lòng trắc ẩn là tài sản quý giá.

Đừng vứt bỏ nó để trở thành người mà chính bạn cũng căm ghét.

Điều bạn cần không phải nhẫn tâm, mà là kiên định: biết nói “không”, biết đặt ranh giới, và biết rời đi khi cần.

Lòng tốt phải đi đôi với bản lĩnh.

Ân hận vì sống quá thật lòng.

Bạn từng nghĩ chân thành sẽ nhận lại chân thành.

Nhưng rồi bạn nhận ra: sự thật thà đôi khi lại là điểm yếu để người khác lợi dụng.

Điều đó không có nghĩa là bạn phải sống bằng mặt nạ.

Nó có nghĩa là bạn cần khôn ngoan hơn.

Tấm lòng là món quà – đừng trao cho bất kỳ ai bạn gặp.

Hãy thật lòng với người xứng đáng, và giữ lại một phần cho chính mình.

Sau cùng, xin đừng ân hận vì đã từng tử tế.

Những tổn thương bạn trải qua không chứng minh bạn sai nó chỉ chứng minh rằng bạn đã gặp sai người.

Hãy tự hào vì bạn đã đi qua bão giông mà vẫn giữ được một trái tim ấm.

Chỉ là giờ đây, bạn sẽ biết cách bảo vệ trái tim mình một cách trí tuệ hơn thôi ..

🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt



🌸"LY HÔN TRONG TÂM TRÍ”
– Ở CHUNG MÁI NHÀ, NHƯNG MỖI NGƯỜI SỐNG MỘT MÌNH

Có những cuộc hôn nhân chẳng cần đến phán quyết tòa án,

Không giấy tờ chia tay, không tranh chấp tài sản, cũng chẳng giành giật con cái.

Nhưng lại là cuộc chia ly tàn nhẫn nhất – trong chính trái tim của hai người.

Vẫn ở cùng nhà, nhưng chỉ còn những câu hỏi gượng gạo: “Ăn gì chưa?”
– “Đón con chưa?”
– “Ngủ đi.”

Cùng ngồi chung mâm cơm, chung chiếc giường, chung bốn bức tường,

Nhưng đã từ lâu chẳng còn cái ôm ấm áp, chẳng còn ánh mắt dịu dàng khi đêm xuống.

Không còn cãi vã – nhưng cũng chẳng còn quan tâm.

Không còn hờn giận – mà cũng chẳng còn nhớ nhung.

Chỉ như hai người lặng lẽ lướt qua đời nhau,

Gọi nhau là “vợ”, là “chồng” nhưng chẳng còn thấy nhau là nhà.

Điều giết chết hôn nhân không hẳn là người thứ ba,

Mà là sự lạnh nhạt theo năm tháng,

Là cái thói quen “mặc định có nhau” – nên chẳng ai còn nghĩ đến việc giữ gìn.

Ngày mới yêu, xa nhau một buổi đã thấy nhớ quay quắt.

Giờ thì ở bên nhau mỗi ngày mà lòng vẫn cô đơn đến lạnh lẽo.

Có những bữa cơm – im lặng đến mức tiếng đũa va nhau nghe nhói cả tim.

Có những đêm – nằm cạnh nhau mà xa như hai thế giới.

Có những tiếng thở dài – bật ra không vì điều gì cụ thể,

Chỉ vì thấy mình rỗng tuếch, lạc lối... không biết dựa vào đâu.

Khi tình yêu đã mỏi mệt, cảm xúc dần rút lui,

Người ta vẫn ở lại – vì trách nhiệm, vì con cái, vì sợ ánh nhìn thiên hạ.

Đó chính là một cuộc “ly hôn không giấy tờ.”

Phụ nữ trong những cuộc hôn nhân như thế,

Thường không lên tiếng không phải vì họ không đau,

Mà vì đã từng nói quá nhiều, từng hy vọng quá nhiều... đến mức chẳng còn sức để buồn thêm nữa.

Nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ như vậy... Xin hãy dịu dàng với chính mình.

Đừng tự trách vì chưa đủ mạnh mẽ, cũng đừng gồng gánh thêm mãi.

Hãy nói – dù chỉ một lần – để người kia biết rằng: bạn vẫn cần yêu, cần được lắng nghe, cần được thấu hiểu.

Và nếu họ vẫn không đáp lại... Ít nhất bạn đã sống thật với trái tim mình.

Hôn nhân không cần những lời thề hứa hoa mỹ,

Nhưng nhất định phải còn sự kết nối.

Bởi ở bên nhau cả đời – mà chẳng còn cảm xúc,

Đau hơn gấp ngàn lần so với một cuộc chia tay.

🌸🌸
 
Bên trên