[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]

D W 1989

Yếu sinh lý
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[01]
https://xamvn.blog/threads/206929/
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]
https://xamvn.blog/threads/207461/
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4292327 Trong cmt phần[01]
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4300479 Trong cmt phần[01]


Trước tiên cảm ơn anh em đã ủng hộ và động viên, thật không ngờ chuyện của tôi lại có nhiều người quan tâm đến vậy.

Anh em hỏi tôi khá nhiều về cô A là người ở đâu. Ngay đầu bài này tôi nói rõ luôn: cô gái A mà tôi nhắc trong bài trước là người Trung Quốc, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi.

Cũng có nhiều anh em muốn tôi đăng hình của A, nhưng giờ cô ấy đã lấy chồng, có hai đứa con rồi. Sức mạnh của mạng xã hội bây giờ quá lớn, tôi không muốn làm phiền cuộc sống của cô ấy. Tôi tin anh em hiểu điều này. Nếu có người nào đó trong diễn đàn đòi anh em đưa hình bạn gái cũ mà mình từng yêu say đắm, không biết anh em có đồng ý công khai không. Riêng tôi, tôi chỉ biết nếu lúc đó tôi có đủ điều kiện kinh tế thì chắc chắn tôi đã cưới cô ấy rồi.

Một số anh em cũng góp ý bảo tôi nên gộp các bài lại, thì lần này tôi cũng đăng vào đây, đồng thời hỏi ý kiến anh em: nên viết riêng từng phần hay gom lại thành một? Vì nếu tách ra, sẽ có nhiều anh em mới thấy được; còn gộp vào thì chỉ ai theo dõi từ đầu mới đọc tiếp được. Cái nào cũng có cái hay dở.

Năm 2018, tôi đã ở Quảng Đông được hai năm. Tiếng Trung ngày càng khá, có thể đùa với đồng nghiệp, đọc được thông báo trong xưởng, nhưng cuộc sống không hề dễ dàng. Tăng ca vẫn là bình thường, dây chuyền ồn ào liên tục, lương thì cao hơn ở Sài Gòn nhưng áp lực cũng đè nặng đến nghẹt thở.

Em gái tôi học ở trường cấp ba trọng điểm, kết quả luôn đứng top. Mỗi lần nhận bảng điểm của em, tôi vừa mừng vừa lo: gia đình đặt hy vọng vào em, còn tôi gánh trách nhiệm ngày càng nặng. Học phí của em, thuốc men cho mẹ, tất cả đều phải lo. Ngày nào tôi cũng cày trong xưởng, tối về lại ghi chép chi tiêu, gửi tiền, tính toán từng đồng.

Khoảnh khắc vui nhất trong ngày là buổi tối được cầm sách đọc tiểu thuyết. Tôi nhớ năm đó đọc bộ Tam Thể của Lưu Từ Tân, thật sự quá đỉnh. Cuốn sách không chỉ là khoa học viễn tưởng mà còn mổ xẻ nhân tính rất sâu, nhất là “quy luật rừng tối” làm tôi thay đổi cách nhìn về thế giới. Anh em nào chưa đọc thì nên tìm bản dịch tiếng Việt mà đọc. Phần mở đầu hơi chậm, nhưng ráng kiên nhẫn, qua rồi sẽ cuốn cực.

Năm đó, mối quan hệ giữa tôi và A bắt đầu phức tạp hơn. A đã biến tôi từ một thằng con trai thành đàn ông thật sự. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đi khách sạn với A, toàn thân tôi run bần bật, đầu óc trống rỗng, chỉ đến khi cô ấy chủ động thì tôi mới bừng tỉnh… Cảm giác lần đầu ấy chắc anh em cũng hiểu: khoái cảm như điện chạy khắp người, hoàn toàn khác so với tự giải quyết.

Đêm đó chúng tôi làm đến bảy lần, tôi nhớ rất rõ. Sau này A còn đem chuyện đó kể cho mấy chị em trong xưởng, họ gặp tôi là cười, gọi tôi là “một đêm bảy nháy”. Lúc đó tôi xấu hổ lắm, nhưng về sau mới hiểu đó là cách đùa vui của người Trung.

Đến mùa thu, sự ngọt ngào ban đầu dần phai nhạt bởi thực tế. A bắt đầu nói nhiều hơn về tương lai: nhà, xe, cuộc sống ổn định… Tôi hiểu, vì cô ấy thật sự yêu tôi và muốn hướng đến hôn nhân, ở Trung Quốc hôn nhân luôn gắn liền với những điều đó. Nhưng với tôi, xuất thân từ quê nhà Việt Nam, tình yêu từng rất đơn giản: bố mẹ tôi ngày xưa cưới nhau chẳng có gì ngoài tình cảm.

Trong xưởng, tôi càng ngày càng thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm”. Nhiều anh em dốc tiền tặng quà, đi ăn đi uống để lấy lòng bạn gái, mong có chỗ đứng trong quan hệ. “Kinh tế mẹ vợ” cũng vậy: chuyện cưới xin toàn xoay quanh tiền bạc, nhà cửa, sính lễ. Những áp lực này cũng đè lên mối quan hệ của tôi và A. Tôi không đủ tiền, không đủ vững vàng, nên trong mắt A luôn thoáng hiện sự thất vọng.

Có một đêm, tôi đi dạo một mình ngoài ký túc, nhìn ánh đèn thành phố xa xa mà đầu óc rối bời. Tôi yêu cô ấy, nhưng hiện thực khiến tôi bất lực. Tôi nghĩ thầm: nếu ở quê Việt Nam thì chắc không nhiều toan tính thế này, con người chân thật hơn. Nhưng gia đình cần từng đồng tôi gửi về, tôi không thể dừng lại.

Năm đó, lần đầu tiên tôi thật sự cảm nhận được tình yêu khi va chạm với thực tế thì mong manh thế nào. Sự kỳ vọng của A làm tôi vừa rung động vừa áp lực, cơ thể nóng bỏng của cô ấy khiến tôi say đắm, mỗi lần đi khách sạn cũng phải ít nhất ba lần, sáng hôm sau lại thấy khỏe khoắn lạ thường. Nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra: ở Trung Quốc, tình yêu không chỉ là ngọt ngào, mà còn là thử thách về năng lực và trách nhiệm.

Tôi cày ngày đêm, cố gắng đáp ứng A. Nhưng thật ra, đó chỉ là cách tôi tự thôi miên bản thân, vì trong thâm tâm tôi biết mình sẽ không bao giờ đạt được những gì A mong đợi. Khoảnh khắc vui nhất mỗi ngày vẫn là đọc sách, mỗi lần gặp đoạn hay là nổi da gà khắp người.

Thời gian đó, tôi hay nghe một bài hát của ca sĩ Lý Vinh Hạo bên Đài Loan, tên tiếng Trung là Nián shào yǒu wéi (年少有为). Hồi ấy ca khúc rất nổi, và tâm trạng trong bài hát y chang tâm trạng tôi lúc đó. Anh em rảnh thì nghe thử, sẽ hiểu được hết nỗi lòng của tôi.
 

8899

Yếu sinh lý
Cuối cùng cũng thấy update rồi nha, tui là fan cứng của mày đó! Có thời gian thì ráng viết thêm đi hen. Hồi xưa tui cũng từng đi làm bên Quảng Đông rồi, lương thì cao thiệt mà áp lực cuộc sống cũng nặng lắm luôn đó:cool::cool::cool:
 

five005

Yếu sinh lý
Kinh nghiệm này, lần đầu tui cũng làm tới mấy lần luôn á
 
Bên trên