Bản Chất
Tao là gay
Một trong những hạn chế lớn nhất của giáo dục Việt Nam là thói quen so sánh học sinh mà không nhìn vào hoàn cảnh sống và xuất phát điểm. Một em được cha mẹ định hướng, đầu tư, có môi trường tốt rõ ràng sẽ khác xa em mồ côi, hay con của cha mẹ ít học, nghèo khó, không biết cách dạy dỗ. Nhưng thay vì tạo ra môi trường công bằng để mọi trẻ em có cơ hội phát triển, hệ thống lại biến sự khác biệt ấy thành vũ khí công kích: em giỏi thì tung hô, em yếu thì phê phán, chê bai.
Đây là sự bất công hai tầng: vừa phủ nhận nỗ lực của những em yếu thế, vừa duy trì vòng luẩn quẩn bất bình đẳng. Trẻ em không chọn được gia đình sinh ra, nhưng lại phải gánh chịu định kiến vì thiếu điều kiện. Hậu quả là nhiều tài năng bị bỏ phí, tâm lý học sinh bị tổn thương, xã hội thì mất đi nguồn lực quý giá.
Giáo dục muốn thực sự “nhân văn” thì phải thay đổi tận gốc: ngừng so sánh, tập trung vào tiến bộ cá nhân; phân bổ nhiều nguồn lực hơn cho học sinh, trường lớp ở vùng khó; và đào tạo giáo viên để họ biết nâng đỡ thay vì phán xét. Công bằng không phải là bắt mọi em giống nhau, mà là trao cho mỗi em điều kiện cần thiết để vươn lên.
Một nền giáo dục còn nuôi dưỡng thói so sánh mù quáng sẽ không bao giờ giải phóng được tiềm năng của thế hệ trẻ.
Đây là sự bất công hai tầng: vừa phủ nhận nỗ lực của những em yếu thế, vừa duy trì vòng luẩn quẩn bất bình đẳng. Trẻ em không chọn được gia đình sinh ra, nhưng lại phải gánh chịu định kiến vì thiếu điều kiện. Hậu quả là nhiều tài năng bị bỏ phí, tâm lý học sinh bị tổn thương, xã hội thì mất đi nguồn lực quý giá.
Giáo dục muốn thực sự “nhân văn” thì phải thay đổi tận gốc: ngừng so sánh, tập trung vào tiến bộ cá nhân; phân bổ nhiều nguồn lực hơn cho học sinh, trường lớp ở vùng khó; và đào tạo giáo viên để họ biết nâng đỡ thay vì phán xét. Công bằng không phải là bắt mọi em giống nhau, mà là trao cho mỗi em điều kiện cần thiết để vươn lên.
Một nền giáo dục còn nuôi dưỡng thói so sánh mù quáng sẽ không bao giờ giải phóng được tiềm năng của thế hệ trẻ.



