TrìnhCa
Tiến sĩ
Ngày còn trẻ tôi tưởng rằng tình yêu là tất cả.
Ta đã từng nghĩ, chỉ cần có người đó, cuộc đời sẽ trọn vẹn.
Nhưng khi học hiểu, quan sát lại những mối duyên đã đi qua,
tôi mới biết thật ra, tình yêu chỉ là một duyên lành trong dòng nhân quả.
Người đến không ngoài nghiệp và duyên.
Họ đến để giúp ta học một bài học - về thương, về buông, về vô thường.
Và khi bài học ấy xong, họ sẽ đi, dù ta có muốn giữ lại cũng không thể.
Khi học và hiểu đạo,
Tôi không chối bỏ tình yêu,
nhưng biết nhìn tình yêu bằng trí tuệ hơn
Thay vì trước đây thường tự hỏi "tại sao lại là mình, tại sao số mình lại như thế"
Khi hiểu,
tâm không để nó trói buộc, không dính mắc,
mà để nó trở thành con đường giúp mình hiểu rõ hơn chính mình,
để nhìn ra bóng âm bên trong mình là gì.
Nếu tình yêu làm ta đau khổ,
thì có lẽ trong đó đã thiếu hiểu biết và tình thương,
mà đầy cái tôi và ngã mạn.
Nhớ tới câu thầy Thích Nhất Hạnh dạy
"Yêu mà không hiểu là làm khổ người mình thương.”
Cho nên, học và qua quá trình quan sát, tôi hiểu và tôi không sợ yêu, chỉ sợ mê trong yêu.
Bởi yêu trong mê là khổ, nhưng yêu trong tỉnh thức lại là đạo.
Khi lòng đã sáng, ta có thể chúc phúc cho người ấy,
bởi biết rằng: ai cũng đang đi trên con đường tìm về an lạc.
Và như thế,
ta hiểu tình yêu cũng chỉ là một pháp duyên, đến rồi đi,
để lại trong ta một đóa sen nở giữa dòng đời
Luôn cố làm đóa sen lớn lên giữa bùn.
Có đạo mà không có đời biết sửa cùng ai.
Có đời mà không có đạo lấy gì mà sửa..


