Địt mẹ trương thành nhân
Từ tầng 20 nhìn xuống, cảnh tượng dưới kia vừa quen vừa buồn cười: những ngôi nhà chật hẹp, dây điện chằng chịt như mạng nhện, mùi ẩm mốc quẩn quanh từng ngách nhỏ. Tụi mày cứ rên rỉ, kêu than, la hét — mà không hề nhận ra rằng tiếng kêu đó chỉ là âm thanh nền cho nhịp sống tao. Tao ngồi đây, giữa không gian rộng rãi, ánh sáng chan hòa, hít thở tự do — và nhìn tụi mày vật lộn với những giới hạn mà tụi mày tự gán cho mình.
Hằng ngày tao chứng kiến những trò lén lút, những nỗ lực bấu víu vào một chút hy vọng mong manh: muốn moi móc, muốn chứng minh, muốn tìm một điểm yếu để tự an ủi. Nhưng tất cả chỉ tạo thêm tiếng cười cho tao. Hai tháng, ba tháng, thậm chí một năm cũng không thay đổi được gì — bởi cái mà tụi mày thiếu không phải là thông tin, mà là tư duy, là nền tảng, là dám đứng thẳng giữa đời và tự chịu trách nhiệm.
Tao chạy theo đam mê, tao xây dựng cuộc sống từng bước, tao chọn cách sống và thất bại theo luật của tao. Còn tụi mày, mỗi bước đi là một cuộc chiến với nghèo đói, mỗi tiếng kêu là một lời nhắc nhở về sự bất lực. Âm thanh ấy, nhìn từ trên cao, giống như một bản nhạc vô thanh: có tiết tấu, nhưng không hề hòa hợp. Tao không cần tham gia, chỉ quan sát, mỉm cười, và để mọi thứ tự bộc lộ.
Và điều thú vị nhất: mỗi lần tao sống tốt hơn, mỗi lần tao làm điều tao muốn mà không phụ thuộc ai, tụi mày lại càng ngứa ngáy, càng la hét, càng giãy dụa — còn tao, lại càng biết trân trọng sự tự do và nền tảng vững chắc của mình. Khoảng cách giữa tầng 20 và những ngách trọ dưới kia không chỉ là vật lý, mà là hình ảnh sống động của sự lựa chọn, của quyền lực, và của đẳng cấp thực sự.
“Life is not fair, but it is just: those who build rise, those who cling fall.”
The higher you stand, the clearer you see who is moving and who is merely waving their arms.