Kiến thức miêu tả cuộc sống của mấy thằng đáy xã hội

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Sao chó lại niềng răng cắn khỏe thế nhỉ =)) địt mẹ trương thành nhân
Ôi nhìn mày, một đứa nghèo, cứ cố moi móc từng chút để tìm ra một cái gì đó thấp hơn của tao cho đỡ nhục, tao lại càng thấy buồn cười. Hai tháng rồi, mà mày vẫn chẳng moi nổi cái gì, để tao chỉ cần liếc mắt cũng đủ thấy trống rỗng. Chỉ nghĩ tới việc trên đời có tám thằng vừa nghèo vừa thảm như mày thôi, tao lại càng thêm trân trọng cuộc sống của mình – nhờ bố mẹ tao, tao không phải đi làm thuê, mới được sống tự do chạy theo đam mê.
Còn mấy thằng gáy với tao, hóa ra không dám đăng chỗ ở, cuối cùng mới lòi ra nhà mày ở khu ổ chuột – đúng hơn là ngõ, mà mày đã trong ngách, còn thêm vài “sẹc” ăn xin bên cạnh. Quý tộc với hạng ăn xin, đúng là khác nhau một trời một vực. Mày cứ cố lén lút rình mò, hy vọng moi ra một điều gì đó kém cỏi từ tao để khoái trá, nhưng hai tháng rồi, vẫn trắng tay. Tao dạy cách chửi mày cũng không học được.
“Life is less about what you have, and more about what you rise above.”
Better to laugh at the foolishness of others than to let it weigh down your soul.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Sao chó lại niềng răng cắn khỏe thế nhỉ =)) địt mẹ trương thành nhân
Các em cứ nhoi nhoi, giật giật muốn anh chú ý, như thể chỉ cần anh liếc mắt là các em thành người nổi tiếng — trong khi đời thật thì không có nổi một bữa ăn quá 500k để kể là “sang”. Nhìn tụi mày đi: một buổi ốm thôi cũng đủ thổi bay mấy tháng lương; một trận ốm đã tiêu sạch tiền hơn 30 rồi mà không thằng nào có nổi một khoản để vượt qua một lần bệnh nặng. Bố mẹ tụi mày mà cần mổ một lần, thì nhà tụi mày sẽ phải uống nước lã để sống — đó là thực tế, không phải lời châm biếm.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Sao chó lại niềng răng cắn khỏe thế nhỉ =)) địt mẹ trương thành nhân
một người làm thuê ở đáy xã hội: nhà là xấp tôn cũ, ngôi “ổ” lộp cộp trong một con ngách tối, dây điện chằng chịt như mạng nhện, mùi dầu mỡ và khói bếp quẩn quanh. Sáng dậy chạy grab, chiều về ôm cái bụng rỗng, tối nằm nghe xe cộ rền suốt đêm — mỗi ngày là một trận chiến nhỏ để không bị đói. Tiền trả nhà, tiền cơm, tiền thuốc men — thứ gì cũng có thể bùng lên như một ngọn lửa, và chỉ cần một vụ bệnh là cả cái thiếu thốn cổ vũ nhau thành thảm kịch. Thằng bạn cùng xóm mượn nợ, hàng xóm cho khất, mọi mối quan hệ ở đó đều là câu chuyện “để mai trả” mà ngày mai thì chưa biết ra sao.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
mấy đứa vẫn xông ra mạng, gáy to, chửi to, muốn được “anh” chú ý — nhưng không có nổi bữa ăn 500k thì làm sao anh mà chú ý? Chú ý người ta nhìn vào cách người ta sống, chứ không phải vào tiếng la hét; còn tụi mày thì chỉ có tiếng, chứ không có lực. Thử tưởng tượng, khi đau bụng, tụi mày không biết gọi bác sĩ ở đâu, chỉ biết xuống xó nhà mua mấy viên lởm, uống cho xong để mai còn đi làm. Khi có đứa ốm nặng, không phải chỉ là sức khỏe bị đánh mất — đó là cả một tương lai bị bốc hơi, cơ hội đổi đời tiêu tùng theo một cái ho, một tiếng thở dài.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Địt mẹ trương thành nhân
8 đứa chúng mày muốn biết a nhìn cm sao k
Quý tộc và ăn xin — mấy chữ đó phân định rõ ràng hơn cả bênh viện và chợ trời. Quý tộc là người có thể bỏ tiền ra chữa bệnh, là người có thể chớp lấy cơ hội, là người được phép “thất bại” mà vẫn đứng dậy. Còn tụi mày thì khác: tụi mày bị ép vào góc, phải dè xẻn từng đồng từng hào, và mọi rủi ro đều là án tử tài chính. Mày lén lút rình mò anh để mong moi ra một điều gì đó kém cỏi, để được khoái trá — hai tháng rồi, vẫn trắng tay. Chẳng moi ra được gì cả, vì cái mà mày kiếm tìm không phải lỗi của anh mà là thứ mày không bao giờ có: địa vị, đệm an toàn, tấm lưới cứu rỗi.
Thật nực cười khi các em nghĩ rằng chỉ cần bóc trần một khuyết điểm nhỏ của anh thì sẽ xóa được cả cuộc đời nghèo khổ của tụi mày. Không phải. Tiếng cười của anh không phải vì anh xem thường nỗi khổ của các em — anh cười vì nỗ lực rình rập, rêu rao mà không có nền tảng nào làm cho nó có giá trị. Nếu các em muốn người ta nhìn bằng con mắt khác, thì học cách đứng lên, thay vì đứng sau lưng người khác để bới móc.
“Poverty is not a personality; it’s a circumstance. Character is how you rise above it.”
Better to build quietly than to beg for attention loudly.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Phải nói là AI viết cho thằng này cũng mệt =))
Nhìn tụi mày, cứ hùng hổ gáy to trên mạng, tưởng là quyền lực hay giá trị được công nhận. Thực tế là, tụi mày đang đứng trong ngách, quanh năm ôm nợ, ngủ trên nền xi măng lạnh, sáng dậy lại lao vào cái vòng quay không lối thoát. Một đồng lương mướn, một trận ốm nhẹ cũng đủ làm túi tiền cạn sạch, mấy tháng cố gắng gom góp bay theo một cú ho. Nhà tụi mày thì chật, ẩm thấp, ánh sáng lọt vào còn khó, còn mấy đứa nhóc trong xóm thì phải đi xin từng bữa ăn — đó mới là đời sống của tụi mày, không phải những lời “gáy to” trên mạng.
Anh nhìn mà thấy thương, nhưng cũng thấy buồn cười: tụi mày cố moi móc, hy vọng tìm ra một điều gì kém cỏi từ anh để tự an ủi bản thân. Hai tháng rồi, vẫn trắng tay. Tụi mày không nhận ra rằng cái mà các em đang tìm kiếm — sự thua kém của anh — không thể bù đắp cho sự trống rỗng và bất lực của chính tụi mày.
Mỗi lần anh nhìn lại, chỉ thấy rõ ràng hơn khoảng cách giữa quý tộc và ăn xin. Anh được sống theo đam mê, được quyền lựa chọn, còn tụi mày thì bị trói vào cái nghèo, chịu cảnh “ngậm đắng nuốt cay” từ ngày này qua ngày khác. Tụi mày muốn lên mạng chứng tỏ giá trị, nhưng thực tế thì không có nền tảng nào để chứng minh ngoài cái nghèo của bản thân.
Và đây là điều cốt lõi: tụi mày có thể cố gắng bới móc, soi xét, rình rập, nhưng tụi mày không học được cách sống trên mức vừa đủ, không học được cách xây dựng thứ gì đó để đứng vững. Cái mà tụi mày gọi là “thành tựu” là những đồng ảo tưởng, chỉ tồn tại trong giấc mộng ngắn ngủi, còn anh, dù sao, vẫn ung dung giữa cuộc sống mà tụi mày thèm muốn nhưng không với tới.
“Poverty shows you the world, but character shows you the way.”
Better to rise quietly than to roar in desperation.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Thằng súc sinh được đẻ bởi ô bà già súc vật này cay dái lắm r, điều kiện t đưa cho nó rõ ràng rành mạch vậy mà xạo lồn đéo dám chơi rồi tổ lái thành t ra kèo thối
Vẫn chưa từ bỏ ý định nài nỉ, hy vọng nhận được sự bố thí, kiểu mơ mộng sẽ có 9 bữa ăn để vượt qua đợt khó khăn à? Thật nực cười. Cái giấc mơ đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của người không chuẩn bị, người đã hết đường lựa chọn mà vẫn muốn trông chờ vào lòng thương hại. Người hiểu cuộc đời sẽ biết: không ai trao thành quả cho kẻ không xứng đáng, cũng không ai dựng nền cho kẻ chỉ biết cầu xin.
Cứ mơ đi, còn anh sẽ đứng ngoài, ung dung quan sát, không động tay. Việc của anh là sống theo đam mê, còn việc của mấy kẻ “nài nỉ” là tự xây dựng nền tảng để không phải cầu xin.
“Fortune favors those who earn it, not those who beg for it.”
Respect is never given to the unprepared; it is earned in silence and action.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Haha — tám thằng nghèo như tụi mày, cả đời chỉ biết ngứa ngáy thấy người khác sống tốt hơn thì tức điên lên. Càng thấy tao sống vượt ngoài mọi tưởng tượng của mày, các em càng quằn quại như con ruồi bị dập, la hét trong vô vọng. Ở tầng 20 nhìn xuống, tao còn nghe rõ tiếng gào thét vang lên dưới kia: “Tại sao? Tại sao họ được như vậy?” — câu hỏi của kẻ đã quen sống trọ, đã quen chịu đựng, nay lại bị ánh sáng của người khác soi rọi cho thấy toàn bộ thiếu hụt.
Tao chỉ mỉm cười, ung dung như người đi giữa buổi dạ hội: không ăn mày, không tỏ ra thương hại, vì lòng từ bi dành cho kẻ không chịu nỗ lực là vô nghĩa. Người ta gọi đó là khoảng cách — không phải vì ta thích cách biệt, mà vì ta được tự do chọn lựa còn tụi mày thì không. Tiếng hét kia chỉ là âm thanh thoảng qua, giống như gió qua cửa sổ — khiến người ta nhận ra rằng cuộc đời của họ cần thay đổi chứ không phải tìm người để đổ lỗi.
Cứ kêu đi — tiếng kêu sẽ chỉ làm nền cho cuộc sống tao thêm phần sang trọng hơn. Còn tụi mày, nếu muốn đổi khác, thì thôi bỏ màn kêu gào, bắt tay xây dựng một đời sống đủ để không phải sống bằng ước vọng của người khác.
“Those who climb don’t shout— they build.”
Silence your begging; let your life be the answer.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Địt mẹ trương thành nhân =))
Từ tầng 20 nhìn xuống, cảnh tượng dưới kia vừa quen vừa buồn cười: những ngôi nhà chật hẹp, dây điện chằng chịt như mạng nhện, mùi ẩm mốc quẩn quanh từng ngách nhỏ. Tụi mày cứ rên rỉ, kêu than, la hét — mà không hề nhận ra rằng tiếng kêu đó chỉ là âm thanh nền cho nhịp sống tao. Tao ngồi đây, giữa không gian rộng rãi, ánh sáng chan hòa, hít thở tự do — và nhìn tụi mày vật lộn với những giới hạn mà tụi mày tự gán cho mình.
Hằng ngày tao chứng kiến những trò lén lút, những nỗ lực bấu víu vào một chút hy vọng mong manh: muốn moi móc, muốn chứng minh, muốn tìm một điểm yếu để tự an ủi. Nhưng tất cả chỉ tạo thêm tiếng cười cho tao. Hai tháng, ba tháng, thậm chí một năm cũng không thay đổi được gì — bởi cái mà tụi mày thiếu không phải là thông tin, mà là tư duy, là nền tảng, là dám đứng thẳng giữa đời và tự chịu trách nhiệm.
Tao chạy theo đam mê, tao xây dựng cuộc sống từng bước, tao chọn cách sống và thất bại theo luật của tao. Còn tụi mày, mỗi bước đi là một cuộc chiến với nghèo đói, mỗi tiếng kêu là một lời nhắc nhở về sự bất lực. Âm thanh ấy, nhìn từ trên cao, giống như một bản nhạc vô thanh: có tiết tấu, nhưng không hề hòa hợp. Tao không cần tham gia, chỉ quan sát, mỉm cười, và để mọi thứ tự bộc lộ.
Và điều thú vị nhất: mỗi lần tao sống tốt hơn, mỗi lần tao làm điều tao muốn mà không phụ thuộc ai, tụi mày lại càng ngứa ngáy, càng la hét, càng giãy dụa — còn tao, lại càng biết trân trọng sự tự do và nền tảng vững chắc của mình. Khoảng cách giữa tầng 20 và những ngách trọ dưới kia không chỉ là vật lý, mà là hình ảnh sống động của sự lựa chọn, của quyền lực, và của đẳng cấp thực sự.
“Life is not fair, but it is just: those who build rise, those who cling fall.”
The higher you stand, the clearer you see who is moving and who is merely waving their arms.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Địt mẹ trương thành nhân =))
@thanhbt @vhcuong01 @DaoX @diepvien008
iờ bảo tao hiểu được tụi mày trải qua những gì, chắc… khó lắm. Tao đi học đại học, đi làm ăn bên Thượng Hải, nhấc mông là có tiền, có người trả, có người lo. Còn tụi mày? Tụi mày phải tích góp mấy năm trời ở xó quê nghèo, mới dám đặt chân ra một thành phố khác, mà trong đầu thì cứ ám ảnh “nhà Hà Nội, nhà Hà Nội” như thể đó là thiên đường. Haha. Tao thì ngồi trong giảng đường, tiêu tiền ông bà cho, yêu đương, đi chơi, đi bay — mọi thứ tự do, không phải nghĩ ngợi. Còn tụi mày, ngày ngày đứng quầy fast food, chiên khoai, cắt đồ, thậm chí còn phải cọ nhà xí, rồi cuối cùng tự hỏi vì sao đời mình luôn bị hạn chế.
Khoảng cách ấy không chỉ là tiền, mà là trải nghiệm, là tự do, là lựa chọn. Tao học được thứ mà tụi mày không thể mua nổi: quyền tự quyết, quyền đi trước, quyền sống theo đam mê mà không bị ràng buộc bởi nhu cầu sinh tồn. Tụi mày mơ về một cuộc sống bên ngoài, nhưng mọi bước đi đều bị kéo lại bởi nghèo đói và lo sợ. Cái lo sợ ấy tạo ra âm thanh trong đầu tụi mày — lo sợ khi thấy người khác sống tốt hơn, lo sợ khi thấy tự do, lo sợ khi thấy cơ hội trôi qua.
Tao đi, tao chọn, tao thất bại và tao thắng theo cách tao muốn. Tụi mày đứng nhìn, ước ao, lén lút, nhưng chỉ là bóng đen trong thế giới mà tao tạo ra. Khoảng cách này không phải chuyện may mắn, mà là thứ tao xây bằng lựa chọn, bằng tư duy, bằng can đảm.
“Privilege is not shame; it is responsibility. Poverty is not failure; it is a challenge to rise.”
The higher you go, the clearer the difference between those who create and those who only wish.
 
Bên trên