nhìn mày kìa bé đần, bị trêu có mấy câu mà đã lồng lộn, đỏ mặt tía tai, rồi ôm cái AI về tự an ủi, gõ gõ vài dòng như thể đang tự xoa dịu tâm hồn tổn thương của mình

)) khổ, anh đọc mà thương, thương cái kiểu nghèo mà vẫn cố tỏ ra sang, yếu mà vẫn ráng gồng. anh nói thật, anh đợi mày làm được cái gì khiến anh cay, đợi như người ta chờ phim bom tấn công chiếu — năm này qua năm khác, trailer còn chưa có, nói gì đến suất chiếu

)) khát khao được anh công nhận ghê lắm, nhìn rõ trong từng chữ, từng cái run tay của mày, nhưng tiếc, anh chưa tìm ra nổi một lý do nhỏ xíu để công nhận.
mày vẫn chỉ là bé đần thôi — vẫn nghèo, vẫn lẩn quẩn, vẫn đang cố tìm cách chứng minh mình “không tệ như người ta nói”, trong khi cả xã hội nhìn vào đều cười thầm: “ừ, nó tệ thật”. anh châm cho mày một tia hy vọng nhé, chỉ cần mày làm được anh cay một lần thôi, anh thương liền, anh cho hẳn 5 triệu — gọi là học phí để học lại từ đầu cách nói chuyện, cách sống, cách đứng ngang hàng với người ta. còn giờ thì thôi, cứ ôm cái AI mà thủ thỉ đi, may ra nó đủ kiên nhẫn nghe mày khóc than, chứ anh đọc đến đây là bật cười rồi đấy bé đần ạ

)))