@thanhbt @vhcuong01
Sắp 12h đêm rồi, mà anh vẫn ung dung ăn chơi, bay nhảy, giữa tiếng nhạc, ánh sáng quán nhậu, lửa múa và những em xinh tươi, tay nâng ly, tay trêu cợt, bill thì cứ tự nhiên mà rơi, vài triệu, vài chục triệu, chẳng bận tâm. Mày thì sao? Chẳng góp nổi vài tháng lương để bước vào đây ăn một lần, hay là nghèo quá, thấy sang quá nên chỉ dám đứng ngoài nhìn mà thôi? Cái cảm giác bất lực ấy mới đáng thương làm sao.
Ôi dời, mấy quán sinh viên ấy mà, vài triệu thôi, đáng bao nhiêu với mấy con sinh viên đi ăn suốt? Mà mày thì không có tiền, nhìn anh chơi mà cay cú, chỉ biết tự trấn an bản thân bằng những lời huyễn hoặc rẻ tiền. Mai mày lại dậy, mua gói xôi 10 nghìn, vừa ăn vừa lướt ảnh anh đăng, vừa để đỡ nghẹn, vừa tự nhủ rằng “một ngày nào đó mình sẽ tới được”, mà thực tế, đêm nay, anh vẫn chơi, vẫn ung dung, vẫn là trung tâm của mọi ánh nhìn, mọi rung cảm, mọi sự ngưỡng mộ và nể phục.
Cái đối lập quá rõ rệt: anh tự do, quyền lực, sung sướng; mày co ro, bất lực, tự huyễn hoặc trong cái thế giới rẻ tiền của mình. Anh tay nâng ly, tay ôm các em, các em nhìn anh mà mắt long lanh, vừa ngưỡng mộ vừa thích thú, còn mày? Chỉ biết nhìn từ xa, nghẹn ở ngực, cay cú, tự an ủi mình với những thứ tạm bợ. Mọi chi tiết, mọi cử chỉ, mọi ánh mắt đều tố cáo sự chênh lệch: sự giàu sang, tự tin, quyền lực của anh, và sự tầm thường, yếu đuối, bất lực của mày.