Có ảnh CHỈ TAY CỦA BẠN✋️🖖

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Ngôn từ – gió thổi từ miệng, nhưng có thể hóa bão trong lòng người

Người xưa nói:

"Họa từ miệng mà ra, phúc từ miệng mà vào.”

Một lời nói có thể nhẹ như gió xuân, khiến lòng người ấm lại sau những ngày mỏi mệt.

Nhưng cũng có thể như gió bấc, thổi tắt niềm tin trong mắt một người, để lại trong họ cả mùa đông không ai biết.

Ngôn từ, thoạt nhìn tưởng như vô hình nhưng sức nặng của nó đôi khi có thể làm nghiêng cả một kiếp người.

Một câu vô tâm thốt ra trong chốc lát nhưng âm vang của nó có khi theo ai đó suốt đời như vết dao không thấy máu, mà cứa mãi trong tim.

Người ta có thể quên đi một cái tát nhưng chẳng bao giờ quên một câu nói khiến họ tổn thương.

Một lời trách sai lúc yếu lòng có thể làm một tâm hồn vụn vỡ.

Một lời nói đúng lúc, lại có thể kéo một người ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Người xưa từng nhắc:

“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."

Một lời buông ra, ngàn con ngựa cũng chẳng đuổi lại kịp.

Thế nhưng, trong thời đại người ta quen sống vội, quen nói nhiều hơn nghĩ, bao nhiêu lời đã vô tình trở thành mũi tên bắn vào người khác và cũng là mũi tên quay lại đâm chính lòng mình.

Bởi nói là dễ nhất, nhưng hiểu để nói cho đúng là khó nhất.

Chúng ta thường nói bằng phản ứng, chứ không phải bằng nhận thức.

Nói để hơn, để thắng, để xả giận, chứ không nói để chữa lành.

Và rồi, khi lời đã rời khỏi miệng, ta mới biết:

nó không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm méo mó linh hồn mình.

Cái giá của ngôn từ không phải là vàng bạc mà là niềm tin mất đi, tình cảm sứt mẻ hay sự cô độc bủa vây sau những điều đã lỡ nói.

Có người đánh mất cả tri kỷ chỉ vì một câu đùa quá trớn.

Có người khiến con tim người thương hóa lạnh chỉ bằng một lần nói sai lúc giận.

Ngược lại, cũng chính ngôn từ nếu biết dùng để gieo lành - có thể là phép mầu.

Một lời xin lỗi chân thành có thể nối lại mối quan hệ đã tưởng chấm dứt.

Một câu động viên nhẹ nhàng có thể khiến ai đó sống tiếp giữa đêm đen tuyệt vọng.

Một lời cảm ơn đúng lúc có thể sưởi ấm trái tim người xa lạ.

Ngôn từ là đứa con của tâm.

Tâm sáng thì lời tự nhiên lành.

Tâm đục thì lời tự nhiên làm tổn thương người khác.

Nói một lời cũng là gieo một hạt giống.

Hạt gieo từ miệng sẽ mọc trong lòng người.

Và sớm muộn gì, nó cũng quay lại nở trong chính cuộc đời ta.

Vậy nên, khi nói, hãy để lòng mình đi qua một nhịp thở.

Bởi có những điều nếu im lặng, là cứu người.

Có những lời nếu kịp nuốt lại, là giữ được cả một mối duyên.

Ngôn từ miễn phí, nhưng trách nhiệm với ngôn từ – vô giá.

Hãy để lời mình mang hương của chân thành, tử tế và trí tuệ.

Bởi đôi khi, chỉ một câu nói đúng lúc cũng có thể đổi cả một đời người.

Và có lẽ...

Điều lớn lao nhất con người có thể làm cho nhau, không phải là hứa hẹn điều gì mà chỉ là nói một lời khiến nhau thấy lòng mình ấm lại.

🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ

Đính kèm

  • s5MU3K.png
    s5MU3K.png
    121.3 KB · Xem: 4
  • Screenshot_20251209_074538_Samsung Internet.jpg
    Screenshot_20251209_074538_Samsung Internet.jpg
    315.2 KB · Xem: 5
  • Screenshot_20251209_074543_Samsung Internet.jpg
    Screenshot_20251209_074543_Samsung Internet.jpg
    313.9 KB · Xem: 5
  • Screenshot_20251209_074549_Samsung Internet.jpg
    Screenshot_20251209_074549_Samsung Internet.jpg
    382.2 KB · Xem: 5
  • Screenshot_20251209_074554_Samsung Internet.jpg
    Screenshot_20251209_074554_Samsung Internet.jpg
    335.8 KB · Xem: 5

TrìnhCa

Tiến sĩ
Tao tra ra mày được đấy
Xin mời... tôi chưa bao giờ dấu... riview dùm nhé.
Nhưng xin được lêu lêu mày lần cuối : ê lêu lêu hết đi đảo lừa ng khác. Công an cái bèo..dốt còn tỏ nguy hiểm.. e e lêu lêu bày đặt đi tống tiền người khác..
Chờ đấy.. ngửi mùi đất sớm thôi con. Vào nhà đá ngửi nhé con... mẹ nó... đồ khốn
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Tôi nói rồi riêng Huyền Học và Triết Học phương đông đừng có đụng chạm đến tôi.
Tôi đặt mày lên bàn thờ ngồi luôn con chó ghẻ. Đàn ông mang váy.
@huwasaky
 

TrìnhCa

Tiến sĩ



🌸
Đời người có hai lần không được chọn, nhưng lại quyết định ta trở thành ai.

Có những sự thật lặng lẽ nhưng bền bỉ chi phối cả cuộc đời:

ta không chọn được nơi mình sinh ra, và cũng không chọn được người sẽ xuất hiện để dạy ta bài học về yêu – về đau – về trưởng thành.

Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ:
cả hai thứ ta không chọn ấy... lại chọn ta rất chính xác.

Xuất thân là ván bài đầu tiên của số phận.

Có người mở mắt đã thấy bầu trời bình yên, có người chạm đời bằng tiếng thở dài của đói của thiếu – của tổn thương.

Nhưng xuất thân chỉ là điểm khởi, không phải dấu chấm hết.

"Không ai có thể chọn chiếc nôi mình nằm, nhưng ai cũng có thể chọn con đường mình đứng dậy."

Có người sinh trên cao nên nhìn xa,

có người sinh dưới thấp nên học cách ngẩng đầu bền bỉ hơn.

Và chính sự bền bỉ ấy, đôi khi, lại là món quà mà người sinh trong ấm êm chẳng bao giờ có được.

Rồi đến lần không được chọn thứ hai: hôn nhân, hay đúng hơn, người ta gặp trong hành trình trái tim.

Ta yêu bằng cảm xúc, nhưng sống bằng hiện thực.

Tình yêu không chỉ có hoa và lời hứa mà còn là những bữa cơm nguội, những im lặng dài, những nỗi sợ không gọi thành tên.

Đó là lúc ta hiểu:

tình yêu chỉ mở cánh cửa, còn ở lại hay không là nhờ hai chữ “bao dung".

Trong tâm lý học, người ta nói:

"Xuất thân quyết định vết thương, hôn nhân quyết định cách ta chữa lành."

Những ai thiếu thốn thuở nhỏ thường tìm sự bù đắp trong tình yêu.

Những ai từng tổn thương sẽ vô thức chọn người khiến mình đau thêm chỉ để học lại một bài học chưa qua.

Nhưng khi ta nhận ra điều đó, ta không còn trách người.

Ta bắt đầu hiểu mình.

Phật dạy: “Mỗi người bạn đời đều là một vị thầy.”

Người đến để yêu, nhưng cũng để soi vào những góc khuất trong ta - nơi có đứa trẻ tổn thương đang đợi được ôm.

Và khi ta học được cách yêu mà không ràng buộc, hiểu mà không phán xét, ở lại mà không chiếm hữu...

chính lúc ấy, ta bước lên nấc thang trưởng thành sâu sắc nhất.

"Xuất thân định hình hoàn cảnh, hôn nhân định hình nội tâm.

Một bên tạo nên gốc rễ, một bên tạo nên trái tim.”

Đời người có hai canh bạc lớn, nhưng thật ra... không ai thua mãi.

Bởi khi ta biết tỉnh thức, biết quay về bên trong, biết yêu mà không đánh mất mình, thì dù ta sinh ở đâu, dù đã từng chọn sai ai, ta vẫn có thể viết lại phần đời còn lại bằng chính nhận thức của mình.

Sau cùng, chiến thắng không nằm ở chỗ ta có gì hay mất gì mà nằm ở chỗ: ta đã trở thành ai sau tất cả.
🌸
🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Thấy mà không vạch, ấy mới là ĐỨC

Người xưa dạy:
“Biết mà không nói, ấy là trí, thấy mà không vạch, ấy là đức.”

Bởi có những điều không cần phơi bày để trở nên sáng tỏ, mà càng lặng, càng sâu, càng sáng.

Trí tuệ không nằm ở lời biện minh, mà ở năng lực giữ yên khi lòng đã biết.

Có người thấy sai liền vạch, thấy dối liền nói, tưởng thế là chính trực.

Nhưng người thật sự đạt đến chiều sâu của trí và đức – lại biết khi nào nên im, khi nào nên buông.

Không phải vì sợ, mà vì hiểu rằng, nói ra đôi khi làm tổn thương nhiều hơn là chữa lành.

“Kẻ yếu bộc phát, kẻ mạnh thì nhẫn.

Sông sâu thì lặng, trí lớn thì thường im.”

Giữ được im lặng trong cơn hiểu biết, đó mới là sự rèn luyện cao nhất của tâm.

Người nông nổi thấy một mà phán mười.

Người có trí thấy mười mà vẫn chọn im,

vì hiểu rằng có những sự thật, nếu đem soi, chỉ khiến lòng người thêm tối.

Người hiểu đời không cần chứng minh, họ chọn cách lùi một bước, nhường không gian cho mọi thứ tự hiển lộ.

Bởi chân lý vốn không cần ai bảo vệ – nó chỉ cần thời gian để chứng minh.

Nhìn một người sai, không vạch ra,
nhìn một việc rối, không chen vào,
nhìn một lời sai, không vội phản bác

đó là đức của người biết mình.

Họ hiểu rằng trong mỗi người đều có bóng và sáng, và điều tốt nhất ta có thể làm cho người khác không phải là chỉ mặt cái sai của họ, mà là giữ cho lòng mình không thêm tối.

“Thủy thâm tắc tĩnh, nhân minh tắc nhàn.”

Nước càng sâu càng lặng, người càng sáng càng nhàn.

Đức không phải là thứ để khoe, mà là thứ được thử thách trong những khoảnh khắc ta có thể nói, nhưng chọn im.

Có những điều thấy rõ, nhưng không cần phân xử.

Có những lỗi biết thừa, nhưng không cần vạch mặt.

Bởi khi tâm đã tĩnh, ta biết rằng mọi hành động của người khác – sớm muộn cũng phản chiếu lại chính họ.

Khi người quay lưng, không phải ta không biết,

mà vì ta không muốn đánh mất mình trong cuộc tranh biện vô nghĩa.

Khi đời xôn xao, người trí chọn im.

Khi lòng người dậy sóng, người đức chọn lặng.

Bởi im lặng không phải là thua, mà là thắng chính mình.

Không phải không thấy, mà là thấy đủ sâu để không cần nói.

“Cái thấy mà chẳng lộ, cái biết mà chẳng tranh, ấy mới giữ được tâm an."

Đến một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra:

Không phải ai cũng đáng nghe sự thật.

Không phải điều gì cũng cần được nói ra để chứng minh mình đúng.

Bởi trong sự im lặng, đôi khi ta đã nói được nhiều hơn ngàn lời.

Thấy mà không vạch – đó không phải yếu đuối, mà là độ lượng của người hiểu đời và hiểu mình.

🌸🌸
 

NUPITA

Yếu sinh lý
Tôi là Lạc Tranh. Các bạn nhờ thì tôi chỉ ra giúp thôi. Không có xem bói gì cả. Tôi dựa theo Khoa Học Nhân Tướng Học của Chỉ Tay chỉ ra. Nên ai tin thì Hoan hỉ nhé.
Tôi là phụ nữ 100% nên bạn chú ý nhé ☺️
🙏🙏 A Di Đà Phật🙏🙏

Hữu duyên nhờ bạn xem tay giúp, mình là nữ. Cảm ơn bạn nhiều
 
Bên trên