Ngưỡng Thiên
Thượng Thư
Thân này trơ chọi giữa trời,Thầm than
Đêm khuya mưa gió lòng buồn,
Nằm ngẫm mọi thứ, mưa tuôn trong đầu
Cuộc đời lắm chuyện đâu đâu,
Làm ta mệt mỏi, buồn rầu lắm thay
Ngày xưa đâu có thế này,
Giờ đây trống trải, muốn say hết đời
Say rồi tưởng được thảnh thơi,
Nhưng sao vẫn nghĩ, sự đời thê lương
Đôi chân đứng vững trên đường,
Vẫn mong ai đó, cảm thương thân này
Bao nhiêu khổ cực đắng cay,
Một mình ôm hết, trời đày ta sao?
Cuối cùng trời muốn thế nào?
Cứ cho ta biết, làm sao trêu hoài.
Ngửa mặt cười lớn, trêu ngươi vạn thần
Mặc cho chưa vững đôi chân,
Kệ cho mệt mỏi, đã lân tới đầu
Chỉ trời ta muốn hỏi câu:
"Tại sao có lắm, chuyện sầu cùng bi?
Sinh ra mỏi mệt làm gì?"
Mong không gục ngã, mỗi khi đường cùng
Cuộc đời này quá mông lung,
Chỉ muốn biết trước, cuối cùng ra sao
Các thần mách trước ta nào,
Càn khôn biết trước, xoá bao u sầu.




