Lituchi1
Tao là gay
Sang mất một nửa tài sản còn gìCòn thằng Sang nữa mà
Sang mất một nửa tài sản còn gìCòn thằng Sang nữa mà
hay quá thớtCh134. Mọi chuyện kết thúc, bắt đầu lại.
Sau cái ngày đầy biến động ấy Khánh cũng chẳng có lấy một ngày để nghỉ ngơi. Anh làm việc với luật sư để ly hôn cũng chuẩn bị thêm một bộ hồ sơ khác để kiện Khanh ra tòa vì phá hoại gia đình người khác.
Hôm nay mọi việc mới xong cũng là ngày bố mẹ cùng các con anh trở về sau kỳ nghỉ. Đây là một kỳ nghỉ vội vã mà anh chuẩn bị cho lũ trẻ tạm lánh khi biến cố gia đình xảy ra. Giờ chúng trở về anh lại bối rối khi chưa biết phải nói sự thật cho chúng nghe như thế nào đây.
Anh đón bố mẹ và hai đứa nhỏ cùng bà vú ở sân bay. Nhưng bà vú muốn về nhà chơi với các con đến tuần sau còn bố mẹ anh thì lại đang rất mệt. Vì thế hai đứa nhỏ được giao phó cho anh. Bọn trẻ thật hiếu động, dù mới từ trên máy bay xuống nhưng vẫn tiếp tục đòi đi chơi. Khánh chiều theo ý các con, đắt chúng đến một trung tâm thương mại sầm uất và có nhiều trò chơi nhất dành cho tụi nhỏ. Bản thân anh cũng muốn để chúng chơi thật vui mà quên đi sự thiếu vắng của mẹ ngay lúc này.
Nhìn lũ trẻ nô đùa anh cảm thấy thật xót xa, nhưng cũng quyết tâm hơn để cho chúng được sống trong môi trường tốt nhất, để những đổ vỡ hôm nay không ảnh hưởng đến chặng đường về sau của các con mình. Đang ngồi nhâm nhi ly nước cùng chiếc bánh ngọt các con để lại anh vừa trông chừng chúng nô đùa ở phía xa xa. Bỗng nhiên có một đôi mắt trong veo cứ nhìn anh chằm chằm giống như quen thân lắm.
Anh ngẩng đầu lên và lúc đấy mới biết quả thật có biết về người này, không phải trực tiếp nhưng lại khá rõ ràng. Đấy là Châu Anh, cô bạn gái tiểu thư của tên Khanh. Xem nội dung: 460814Khánh sở dĩ biết rõ ràng về cô là vì cho người theo dõi Khanh, thời gian gần đây thấy Khanh thường xuất hiện cùng người con gái này nên anh mới cố tình tìm hiểu. Không tìm hiểu không biết tình địch của mình là Khanh có bản lĩnh đến thế.
Tiểu sử danh giá của cô tiểu thư này khiến anh phải giật mình liên tục. Bố là cố vấn kinh tế cho văn phòng thủ tướng, mẹ làm trong ngân hàng nhà nước Việt Nam đang nhăm nhe vị trí Thống đốc, cùng các cô dì chú bác đầy rẫy ở các sở ban ngành.
Sau khi biết được điều đó anh mới thỉnh thoảng sắp đặt những cuộc gặp vô tình kia để cô ta dần nghi ngờ mà nhìn ra bộ mặt thật của tên thầy giáo tiểu nhân cô ta thích. Nhưng cô bé này có vẻ khá vô tư, hai cuộc gặp gần đây biểu hiện của Mai rõ ràng như thế nhưng cô vẫn chưa chút nghi ngờ bạn trai mình, hoặc có nghi ngờ nhưng vẫn còn chưa đủ.
Cô gái nhìn Khánh một lúc rồi chủ động nói trước.
-Này anh, anh có thể cho tôi hỏi cái này một chút có được không.
Khánh không rời mắt khỏi các con, cũng không trả lời mà gật đầu rất nhẹ. Châu Anh thấy vậy cũng không khó chịu mà vào thẳng chủ đề luôn.
-Tôi đã gặp anh 2 lần trước đây, một lần ở (…) và một lần ở (…), tôi muốn hỏi anh có quan hệ thế nào với người phụ nữ bên cạnh anh lúc đó.
-Là chồng.
Khánh đáp gọn lỏn.
-Vậy sao anh lại không biết đường để giữ vợ mình cho chặt lại để mấy ngày hôm nay cô ấy thường xuyên đến làm phiền bạn trai tôi. Chúng tôi đang dự định kết hôn rồi đấy, chỉ vì cô ta mấy ngày nay làm phiền mà khiến chúng tôi cãi nhau. Vậy nên anh hãy nói vợ mình là biết tự trọng đi, chị ta đã có gia đình hạnh phúc như vậy rồi tại sao còn đến tìm người yêu cũ làm gì cơ chứ.
Châu Anh anh nói một tràng mà không để ý đến thái độ khó chịu của người nghe là Khánh, đến khi cô vừa dứt lời thì anh mới nhăn mặt trả lời cô.
-Chỉ là dự định cưới thôi à, vậy vẫn còn kịp, hãy kiểm tra lại người bạn trai tốt của cô đi, cô sẽ bất ngờ và không muốn cưới hắn nữa đâu.
-Này anh đừng có mà cố tình chia rẽ, tôi và anh ấy biết nhau hơn 5 năm rồi, anh ấy là người thế nào tôi là người rõ nhất, chỉ có anh, nhìn thì rõ là đạo mạo mà đi nói xấu người khác sau lưng.
Khánh lười giải thích với cô tiểu thư này, anh cầm điện thoại mở lên rồi vứt ra trước mặt cô ấy.
-Đằng nào cô cũng sẽ biết, vậy tôi sẽ cô thấy rõ bộ mặt của hắn sớm hơn, đây cô đọc đi, tin nhắn của người yêu cô gửi cho vợ tôi đó. Có tin nhắn gạ tình, vòi tiền, đủ hết, nếu thích tôi có cả clip của họ ở khách sạn cho cô xem.
Châu Anh bán tín bán nghi nhìn vào màn hình, rồi dần dần người cô run lên. Trong những tin nhắn của Khanh cho Mai hắn nhiều lần giải thích với cô rằng mối quan hệ với Châu Anh là bất đắc dĩ, là phiền phức chứ chưa bao giờ nói Châu Anh là người yêu hắn. Rồi sau khi đọc hết, lúc này cô mới lờ mờ hiểu được người bạn trai cô luôn tin tưởng có bộ mặt thật sự như thế nào. Lời nói nhẹ nhàng, ra vẻ đáng thương lại khéo léo cho người ta nhìn ra hắn là người trí lớn. Hắn nhờ vào ba tấc lưỡi moi tiền của Mai mua xe, cũng đang gợi ý cho cô ta giúp hắn đóng tiền nhà trả trước. Một người thực dụng và thủ đoạn như thế mà đến giờ Châu Anh không nhận ra mà còn bênh vực hết cỡ, cô đúng là ngu.
Không cần xem tiếp thì Châu Anh đã biết những thứ này đều là thật, vì lời nói hành động của anh ta với cô cũng hệt như thế này. Cô bắt đầu thút thít, đôi vai rung rung nhìn mong manh và tội nghiệp biết bao.
Khánh tự nhiên thấy khó xử, thay vì dỗ dành lúc này anh lại quát lên.
-Này cô gì ơi, cô muốn khóc thì về nhà mà khóc, khóc ở đây người ta lại nghĩ tôi bắt nạt hay làm gì cô. Mà này đừng để nước mắt nhỏ lên điện thoại của tôi, ôi trời ạ.
Châu Anh ngước đầu nhìn anh, trông như một con mèo bị nhúng nước, Khánh nhìn không đành nên lấy hộp giấy đưa cho cô và an ủi.
-Thôi cô biết sớm như vậy còn tốt, gia đình tôi vì hắn mà tan nát cả rồi.
Châu Anh giờ mới nhớ đến những lần trước đây gặp 2 người, cô thấy họ rất yêu nhau, đặc biệt là anh, người luôn tỏ ra hết mực quan tâm đến vợ. Vậy sao chị ta lại chạy theo tình cũ chứ, Khanh đâu có gì tốt đẹp hơn anh, cô thấy khó hiểu, hơi hé mắt trông sang, đúng lúc này hai cô bé chơi xong đang chạy về.Xem nội dung: 460815 Một giây mất cảnh giác hai cô bé xô vào người phục vụ đi qua, trên khay người này đang bưng có vài ly cà phê nóng vừa mới pha đổ ụp xuống. Hai chị em chẳng kịp tránh, chỉ biết hét to rồi ôm nhau. Nhưng vẫn còn một người luôn quan sát, anh lao ra không chậm trễ bất cứ một giây nào trước khi chỗ nước sôi kia đổ vào người 2đứa trẻ.
Áo anh loang lổ và bốc khói, nhưng cả hai đứa nhỏ đều không sao, lúc hai đứa trẻ con chực khóc anh đã kịp thời dỗ dành các con.
-Fa, Mi có sao không, các con…
Giọng Khánh run rẩy nhưng vẫn nhẹ nhàng, đầy lo lắng. Anh quỳ xuống, ôm chặt lấy hai đứa nhỏ vào lòng. Dù lớp áo trên vai anh đã sẫm màu vì nước cà phê nóng, anh vẫn không rời mắt khỏi con, tay luống cuống lau nước mắt cho chúng bằng chính vạt áo đang ướt của mình.
-Không sao rồi, bố ở đây, không sao cả…
Anh thì thầm, như đang tự trấn an mình. Fa nức nở, chỉ vào cánh tay anh.
-Áo bố đang bốc khói, bố bị phỏng rồi…!
Khánh vẫn lắc đầu, cười méo mó.
-Bố ổn mà. Chỉ cần Fa với Mi không sao là được.
Từng cử chỉ, từng lời nói của anh đều toát lên sự yêu thương sâu sắc, thứ bản năng làm cha mà chẳng có vai diễn nào bắt chước nổi. Anh gượng dậy, vẫn giữ một đứa trong tay, định bế cả hai như thói quen, nhưng cơn đau từ vết bỏng khiến anh hơi khựng lại.
Châu Anh khi nãy còn đứng bàng hoàng, giờ đã bước tới, ngập ngừng
-Để tôi bế giúp một bé. Tay anh bị bỏng rồi, không nên cố.
Khánh thoáng do dự nhưng rồi cũng gật nhẹ, đưa Mi cho cô. Cô nhận lấy, tay có chút vụng về nhưng vẫn cố dịu dàng, bắt chước giọng anh:
-Mi ngoan nhé, cô bế giúp bố một chút thôi. Cô không làm đau đâu.
Mi dụi đầu vào vai cô, vẫn thút thít nhưng đã bớt hoảng. Châu Anh bỗng thấy lồng ngực mình hơi căng lên, như có một thứ gì đó lướt qua tim rất nhẹ nhàng, một cảm xúc bản năng rất lạ.
Cô nghiêng mắt nhìn Khánh. Anh đang cố bước đi, vai vẫn run nhưng nét mặt đầy tập trung và điềm tĩnh. Không phải vẻ lạnh lùng cô từng thấy trước đó, cũng không còn là người đàn ông bất lực bị vợ phản bội như cô tưởng. Mà là một người cha tận tụy, âm thầm chịu đựng, chỉ mong con mình được an toàn.
Châu Anh không biết mình nghĩ gì, chỉ biết ánh nhìn dành cho Khánh lúc này đã khác.
Không còn là cái nhìn của một cô gái tổn thương đang tìm người đổ lỗi. Mà là ánh nhìn của một người biết đánh giá con người bằng cảm nhận sâu hơn, không chỉ đơn giản bằng lời nói hay những biểu hiện bên ngoài.
Khánh được nhân viên sơ cứu và liên tục trườm mát nên vết thương cũng đỡ đau. Còn Châu Anh cô chơi cùng hai đứa trẻ và được sự vô tư nhí nhảnh của chúng xoa dịu cho mình. Đến khi rời đi cô đưa ra một kết luận, Mai là một người đàn bà ngu ngốc, chị ta vứt đi thứ hạnh phúc có thật nắm trong tay để chạy theo thứ hoài niệm đã từng tan vỡ. Còn bản thân cô, cô chắc cũng đã từng rất ngu, nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.
Khánh nộp đơn ly hôn kèm luôn cả đơn tố cáo cùng những bằng chứng xác thực lên tòa. Mai và Khanh bị triệu tập, Khanh lúc này mới thể hiện hết độ trơ trẽn của mình. Hắn đổ lỗi hết cho Mai nói rằng cô ta chủ động tìm đến hắn rồi làm phiền, tiền cũng vậy tất cả là cô ta chủ động đưa hắn chưa từng có ý định xin hay vay mượn. Nói chung hắn không liên quan.
Khanh tuyệt tình với Mai như thế cũng bởi vì mối quan hệ với Châu Anh, hắn phải thể hiện thật dứt khoát, mong sao Châu Anh nhìn thấy thì hắn còn có cửa tiếp tục với cô. Vì chỉ có tiếp tục chuyện tình cảm với Châu Anh mới là con đường nhanh và chắc chắn nhất để dẫn dắt hắn đến với thành công. Nhưng hắn đâu biết sau ngày hôm nay, chính Châu Anh sẽ khiến hắn không bao giờ ngóc đầu lên được.
Trong tòa án lúc này vang lên tiếng thút thít. Là Mai, cô úp mặt mình lên hai tay rồi nức nở, cả tuần nay với cô chẳng khác nào cực hình. Chuyện cô lăng loàn, lên giường với bố dượng đã nhanh chóng lan ra, cô thuê một homestay nho nhỏ ở ngoại ô rồi ở lì trong đó, chẳng dám đi đâu. Cô chỉ ra ngoài khi đã bịt kín từ trên xuống dưới, và người cô đi tìm cũng chỉ có mỗi mình Khanh. Bao nhiêu cơ sự xảy ra cũng chỉ vì tình yêu của cô dành cho hắn và mơ mộng có thể đến được với nhau. Thế nhưng chưa một lần hắn chịu gặp cô một cách đàng hoàng cũng không một lời an ủi cho đúng nghĩa. Hắn luôn lấy cớ bận để tránh né cô, hặc có gặp nhau hắn cũng ra vẻ lạnh nhạt xa cách. Những lời nói trên tòa như giọt nước làm tràn ly làm nội tâm Mai sụp đổ, cô chỉ còn biết trách mình ngu dại để rồi đây trắng tay chẳng còn gì, cộng thêm những vết nhơ không bao giờ gột sạch.
Mai chính thức buông xuôi, không thanh minh, bào chữa, chấp nhận toàn bộ tội lỗi thuộc về mình. Nhưng chuyện liên quan đến pháp luật thì cần phân định rõ trắng đen. Trước những chứng cứ vững chắc Khánh đưa ra Tòa bắt cả Khanh và Mai bồi thường lại tiền cho Khánh, vì số tiền họ dùng dính dáng đến quỹ dành cho việc học của các con. Khánh chứng minh được tài khoản đó là do anh một mình kiếm ra, nhưng hiện tại vợ đã dùng hết vào việc mua đất riêng và đem cho tình nhân mua sắm.
Đến khi ra về, Khanh tạm biệt chiếc xe chưa đi được bao lâu cùng một phần số dư trong tài khoản. Nhưng đau đớn hơn lúc này Châu Anh đang chầm chậm đi đến, tay cô cầm quyết định buộc thôi việc dúi vào tay anh ta. Hắn vẫn muốn mở miệng ra thanh minh.
-Châu Anh, em phải tin anh…
-“Chát”…im, hãy giữ lại chút sĩ diện cuối cùng để tôi còn thấy anh đúng nghĩa một con người, đừng tiếp tục dối trá.
Một cái tát vang dội cả hành lang trước tòa, Châu Anh vừa nói vừa phẩy tay quay sang hỏi Khánh.
-Cho em đi nhờ xe anh với nha.
-Ừ, vậy thì về thôi.
Họ cùng lên xe đi về, bỏ lại một khoảng sân trước tòa nắng đổ bỏng rát, nơi đây còn sót lại hai bóng người thấp hèn tội lỗi, rồi hai chiếc bóng ấy cũng chia đôi bước về hai ngả đường xám xịt khác nhau.
Nhiều tháng sau, chuyện ly hôn đã xong, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng với Khánh mọi chuyện chưa bao giờ dễ dàng. Đầu tiên anh liên tục phải đối phó với câu hỏi “mẹ đâu” của các con. Đến khi anh nói thật cho chúng nghe rằng mẹ chúng không còn ở chung nữa thì anh lại tiếp tục ngày ngày bên các con, nói chuyện, săn sóc gấp đôi chỉ vì lo các con anh trầm cảm. Xem nội dung: 460817
Ngoài ra thêm một rắc rối nữa tìm đến. Đó là ông Quảng, sau khi mất hết, lão cay cú rồi truy vết để tìm ra kẻ nào hại hắn. Nhưng càng điều tra lão càng nhận ra toàn bộ chuyện này để nhằm vào Mai, hắn chỉ là kẻ không may xuất hiện đúng thời điểm mà thôi. Một khi đã hiểu được bản chất sự việc mọi nghi ngờ lúc này đều đổ dồn vào Khánh. Hắn đã sẵn sàng cho một kế hoạch trả thù anh nhưng may thay bên Khánh lúc này có một thiên thần hộ mệnh.
Người đó không ai khác ngoài Châu Anh, cũng vì một chút thiện cảm ban đầu dành cho người đàn ông yêu thương gia đình hết mực khiến cô thỉnh thoảng liên lạc hỏi thăm. Lúc cô buồn thì tìm đến chơi với hai đứa trẻ con, rồi dần dần nghiện cảm giác đó. Cái cảm giác được vô tư cả ngày, nói cười thỏa thích và đôi khi là bị mắng khi hùa theo những trò vô tri của lũ trẻ. Trong cô đã cạn đi tình cảm dành cho Khanh cũng là lúc có thêm chút rung động bắt đầu nhen nhóm. Nhưng cô không vội kết luận mà chọn cảm nhận một cách âm thầm.
Lại nói về việc lão Quảng muốn tìm Khánh để báo thù. Lúc lão đang cố gắng tìm hiểu kỹ hơn về Khánh mong tìm ra điểm yếu của anh để ra tay, cũng là lúc Châu Anh thường xuyên đến nhà. Hắn nghĩ Châu Anh là bạn gái mới của Khánh, cũng có thể là điểm yếu chí mạng của anh. Hắn lập tức theo dõi cô, nhưng đen cho gã, nhà Châu Anh sau khi biết con gái bị lừa tình cũng cử người dõi theo cô, lẽ dĩ nhiên họ bắt được lão Quảng rình mò. Châu Anh biết được chuyện này thì lờ mờ đoán được mục đích thực sự của lão ta, lần đầu tiên cô vận dụng sức ảnh hưởng của gia đình, cô trực tiếp đến trước mặt lão để cảnh cáo. Cô cấm hắn được bén mảng đến gia đình của Khánh bằng không những gì hắn nhận lại còn kinh khủng gấp chục lần hôm nay.
Chuyện của lão Quảng cuối cùng cũng đã dẹp yên, hôm nay Châu Anh lại có mặt tại khu nhà vườn mới xây trên Hồ Núi Cốc của Khánh. Giữa một không gian xanh mát mắt có hồ và có núi, Châu Anh tung tăng cùng hai đứa trẻ đến khi mệt phờ mới vào chỗ Khánh ngồi để nghỉ chân. Trời cuối thu, gió heo may hơi se se lạnh Châu Anh nhìn về người đàn ông bên cạnh thấy đôi mắt anh đang nhìn về xa xa, buồn man mác. Cô bất chợt hỏi anh.
-Anh Khánh, anh còn nhớ hay buồn về chị Mai sao.
Khánh cười rồi lắc đầu.
-Anh quên rồi, kể cả lúc cô ta đến gặp lũ trẻ lòng anh cũng chẳng chút gợn sóng nào. Anh phải sống cho con anh, phải mang lại nguồn năng lượng tích cực và những điều tốt đẹp cho chúng nó. Còn Mai, cô ta đã nhận được những gì đáng phải nhận, giờ anh mong cô ta được tốt hơn để các con anh có thể tự hào.
-Vậy…anh có còn tin vào tình yêu nữa không…anh còn có thể yêu ai được nữa không.
-Anh đã từng yêu 2 người con gái, cả hai người đó đều phản bội anh. Giờ nếu có một ai đó yêu anh thật lòng anh sẽ yêu người đó bằng tình yêu đã dành cho hai người kia cộng lại.
Trong tiếng gió có thêm một tiếng khúc khích cười.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Hay quá hả hê vkl đm chúng nó phải trả giá hơn thế cũng dk chí ạCh134. Mọi chuyện kết thúc, bắt đầu lại.
Sau cái ngày đầy biến động ấy Khánh cũng chẳng có lấy một ngày để nghỉ ngơi. Anh làm việc với luật sư để ly hôn cũng chuẩn bị thêm một bộ hồ sơ khác để kiện Khanh ra tòa vì phá hoại gia đình người khác.
Hôm nay mọi việc mới xong cũng là ngày bố mẹ cùng các con anh trở về sau kỳ nghỉ. Đây là một kỳ nghỉ vội vã mà anh chuẩn bị cho lũ trẻ tạm lánh khi biến cố gia đình xảy ra. Giờ chúng trở về anh lại bối rối khi chưa biết phải nói sự thật cho chúng nghe như thế nào đây.
Anh đón bố mẹ và hai đứa nhỏ cùng bà vú ở sân bay. Nhưng bà vú muốn về nhà chơi với các con đến tuần sau còn bố mẹ anh thì lại đang rất mệt. Vì thế hai đứa nhỏ được giao phó cho anh. Bọn trẻ thật hiếu động, dù mới từ trên máy bay xuống nhưng vẫn tiếp tục đòi đi chơi. Khánh chiều theo ý các con, đắt chúng đến một trung tâm thương mại sầm uất và có nhiều trò chơi nhất dành cho tụi nhỏ. Bản thân anh cũng muốn để chúng chơi thật vui mà quên đi sự thiếu vắng của mẹ ngay lúc này.
Nhìn lũ trẻ nô đùa anh cảm thấy thật xót xa, nhưng cũng quyết tâm hơn để cho chúng được sống trong môi trường tốt nhất, để những đổ vỡ hôm nay không ảnh hưởng đến chặng đường về sau của các con mình. Đang ngồi nhâm nhi ly nước cùng chiếc bánh ngọt các con để lại anh vừa trông chừng chúng nô đùa ở phía xa xa. Bỗng nhiên có một đôi mắt trong veo cứ nhìn anh chằm chằm giống như quen thân lắm.
Anh ngẩng đầu lên và lúc đấy mới biết quả thật có biết về người này, không phải trực tiếp nhưng lại khá rõ ràng. Đấy là Châu Anh, cô bạn gái tiểu thư của tên Khanh. Xem nội dung: 460814Khánh sở dĩ biết rõ ràng về cô là vì cho người theo dõi Khanh, thời gian gần đây thấy Khanh thường xuất hiện cùng người con gái này nên anh mới cố tình tìm hiểu. Không tìm hiểu không biết tình địch của mình là Khanh có bản lĩnh đến thế.
Tiểu sử danh giá của cô tiểu thư này khiến anh phải giật mình liên tục. Bố là cố vấn kinh tế cho văn phòng thủ tướng, mẹ làm trong ngân hàng nhà nước Việt Nam đang nhăm nhe vị trí Thống đốc, cùng các cô dì chú bác đầy rẫy ở các sở ban ngành.
Sau khi biết được điều đó anh mới thỉnh thoảng sắp đặt những cuộc gặp vô tình kia để cô ta dần nghi ngờ mà nhìn ra bộ mặt thật của tên thầy giáo tiểu nhân cô ta thích. Nhưng cô bé này có vẻ khá vô tư, hai cuộc gặp gần đây biểu hiện của Mai rõ ràng như thế nhưng cô vẫn chưa chút nghi ngờ bạn trai mình, hoặc có nghi ngờ nhưng vẫn còn chưa đủ.
Cô gái nhìn Khánh một lúc rồi chủ động nói trước.
-Này anh, anh có thể cho tôi hỏi cái này một chút có được không.
Khánh không rời mắt khỏi các con, cũng không trả lời mà gật đầu rất nhẹ. Châu Anh thấy vậy cũng không khó chịu mà vào thẳng chủ đề luôn.
-Tôi đã gặp anh 2 lần trước đây, một lần ở (…) và một lần ở (…), tôi muốn hỏi anh có quan hệ thế nào với người phụ nữ bên cạnh anh lúc đó.
-Là chồng.
Khánh đáp gọn lỏn.
-Vậy sao anh lại không biết đường để giữ vợ mình cho chặt lại để mấy ngày hôm nay cô ấy thường xuyên đến làm phiền bạn trai tôi. Chúng tôi đang dự định kết hôn rồi đấy, chỉ vì cô ta mấy ngày nay làm phiền mà khiến chúng tôi cãi nhau. Vậy nên anh hãy nói vợ mình là biết tự trọng đi, chị ta đã có gia đình hạnh phúc như vậy rồi tại sao còn đến tìm người yêu cũ làm gì cơ chứ.
Châu Anh anh nói một tràng mà không để ý đến thái độ khó chịu của người nghe là Khánh, đến khi cô vừa dứt lời thì anh mới nhăn mặt trả lời cô.
-Chỉ là dự định cưới thôi à, vậy vẫn còn kịp, hãy kiểm tra lại người bạn trai tốt của cô đi, cô sẽ bất ngờ và không muốn cưới hắn nữa đâu.
-Này anh đừng có mà cố tình chia rẽ, tôi và anh ấy biết nhau hơn 5 năm rồi, anh ấy là người thế nào tôi là người rõ nhất, chỉ có anh, nhìn thì rõ là đạo mạo mà đi nói xấu người khác sau lưng.
Khánh lười giải thích với cô tiểu thư này, anh cầm điện thoại mở lên rồi vứt ra trước mặt cô ấy.
-Đằng nào cô cũng sẽ biết, vậy tôi sẽ cô thấy rõ bộ mặt của hắn sớm hơn, đây cô đọc đi, tin nhắn của người yêu cô gửi cho vợ tôi đó. Có tin nhắn gạ tình, vòi tiền, đủ hết, nếu thích tôi có cả clip của họ ở khách sạn cho cô xem.
Châu Anh bán tín bán nghi nhìn vào màn hình, rồi dần dần người cô run lên. Trong những tin nhắn của Khanh cho Mai hắn nhiều lần giải thích với cô rằng mối quan hệ với Châu Anh là bất đắc dĩ, là phiền phức chứ chưa bao giờ nói Châu Anh là người yêu hắn. Rồi sau khi đọc hết, lúc này cô mới lờ mờ hiểu được người bạn trai cô luôn tin tưởng có bộ mặt thật sự như thế nào. Lời nói nhẹ nhàng, ra vẻ đáng thương lại khéo léo cho người ta nhìn ra hắn là người trí lớn. Hắn nhờ vào ba tấc lưỡi moi tiền của Mai mua xe, cũng đang gợi ý cho cô ta giúp hắn đóng tiền nhà trả trước. Một người thực dụng và thủ đoạn như thế mà đến giờ Châu Anh không nhận ra mà còn bênh vực hết cỡ, cô đúng là ngu.
Không cần xem tiếp thì Châu Anh đã biết những thứ này đều là thật, vì lời nói hành động của anh ta với cô cũng hệt như thế này. Cô bắt đầu thút thít, đôi vai rung rung nhìn mong manh và tội nghiệp biết bao.
Khánh tự nhiên thấy khó xử, thay vì dỗ dành lúc này anh lại quát lên.
-Này cô gì ơi, cô muốn khóc thì về nhà mà khóc, khóc ở đây người ta lại nghĩ tôi bắt nạt hay làm gì cô. Mà này đừng để nước mắt nhỏ lên điện thoại của tôi, ôi trời ạ.
Châu Anh ngước đầu nhìn anh, trông như một con mèo bị nhúng nước, Khánh nhìn không đành nên lấy hộp giấy đưa cho cô và an ủi.
-Thôi cô biết sớm như vậy còn tốt, gia đình tôi vì hắn mà tan nát cả rồi.
Châu Anh giờ mới nhớ đến những lần trước đây gặp 2 người, cô thấy họ rất yêu nhau, đặc biệt là anh, người luôn tỏ ra hết mực quan tâm đến vợ. Vậy sao chị ta lại chạy theo tình cũ chứ, Khanh đâu có gì tốt đẹp hơn anh, cô thấy khó hiểu, hơi hé mắt trông sang, đúng lúc này hai cô bé chơi xong đang chạy về.Xem nội dung: 460815 Một giây mất cảnh giác hai cô bé xô vào người phục vụ đi qua, trên khay người này đang bưng có vài ly cà phê nóng vừa mới pha đổ ụp xuống. Hai chị em chẳng kịp tránh, chỉ biết hét to rồi ôm nhau. Nhưng vẫn còn một người luôn quan sát, anh lao ra không chậm trễ bất cứ một giây nào trước khi chỗ nước sôi kia đổ vào người 2đứa trẻ.
Áo anh loang lổ và bốc khói, nhưng cả hai đứa nhỏ đều không sao, lúc hai đứa trẻ con chực khóc anh đã kịp thời dỗ dành các con.
-Fa, Mi có sao không, các con…
Giọng Khánh run rẩy nhưng vẫn nhẹ nhàng, đầy lo lắng. Anh quỳ xuống, ôm chặt lấy hai đứa nhỏ vào lòng. Dù lớp áo trên vai anh đã sẫm màu vì nước cà phê nóng, anh vẫn không rời mắt khỏi con, tay luống cuống lau nước mắt cho chúng bằng chính vạt áo đang ướt của mình.
-Không sao rồi, bố ở đây, không sao cả…
Anh thì thầm, như đang tự trấn an mình. Fa nức nở, chỉ vào cánh tay anh.
-Áo bố đang bốc khói, bố bị phỏng rồi…!
Khánh vẫn lắc đầu, cười méo mó.
-Bố ổn mà. Chỉ cần Fa với Mi không sao là được.
Từng cử chỉ, từng lời nói của anh đều toát lên sự yêu thương sâu sắc, thứ bản năng làm cha mà chẳng có vai diễn nào bắt chước nổi. Anh gượng dậy, vẫn giữ một đứa trong tay, định bế cả hai như thói quen, nhưng cơn đau từ vết bỏng khiến anh hơi khựng lại.
Châu Anh khi nãy còn đứng bàng hoàng, giờ đã bước tới, ngập ngừng
-Để tôi bế giúp một bé. Tay anh bị bỏng rồi, không nên cố.
Khánh thoáng do dự nhưng rồi cũng gật nhẹ, đưa Mi cho cô. Cô nhận lấy, tay có chút vụng về nhưng vẫn cố dịu dàng, bắt chước giọng anh:
-Mi ngoan nhé, cô bế giúp bố một chút thôi. Cô không làm đau đâu.
Mi dụi đầu vào vai cô, vẫn thút thít nhưng đã bớt hoảng. Châu Anh bỗng thấy lồng ngực mình hơi căng lên, như có một thứ gì đó lướt qua tim rất nhẹ nhàng, một cảm xúc bản năng rất lạ.
Cô nghiêng mắt nhìn Khánh. Anh đang cố bước đi, vai vẫn run nhưng nét mặt đầy tập trung và điềm tĩnh. Không phải vẻ lạnh lùng cô từng thấy trước đó, cũng không còn là người đàn ông bất lực bị vợ phản bội như cô tưởng. Mà là một người cha tận tụy, âm thầm chịu đựng, chỉ mong con mình được an toàn.
Châu Anh không biết mình nghĩ gì, chỉ biết ánh nhìn dành cho Khánh lúc này đã khác.
Không còn là cái nhìn của một cô gái tổn thương đang tìm người đổ lỗi. Mà là ánh nhìn của một người biết đánh giá con người bằng cảm nhận sâu hơn, không chỉ đơn giản bằng lời nói hay những biểu hiện bên ngoài.
Khánh được nhân viên sơ cứu và liên tục trườm mát nên vết thương cũng đỡ đau. Còn Châu Anh cô chơi cùng hai đứa trẻ và được sự vô tư nhí nhảnh của chúng xoa dịu cho mình. Đến khi rời đi cô đưa ra một kết luận, Mai là một người đàn bà ngu ngốc, chị ta vứt đi thứ hạnh phúc có thật nắm trong tay để chạy theo thứ hoài niệm đã từng tan vỡ. Còn bản thân cô, cô chắc cũng đã từng rất ngu, nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.
Khánh nộp đơn ly hôn kèm luôn cả đơn tố cáo cùng những bằng chứng xác thực lên tòa. Mai và Khanh bị triệu tập, Khanh lúc này mới thể hiện hết độ trơ trẽn của mình. Hắn đổ lỗi hết cho Mai nói rằng cô ta chủ động tìm đến hắn rồi làm phiền, tiền cũng vậy tất cả là cô ta chủ động đưa hắn chưa từng có ý định xin hay vay mượn. Nói chung hắn không liên quan.
Khanh tuyệt tình với Mai như thế cũng bởi vì mối quan hệ với Châu Anh, hắn phải thể hiện thật dứt khoát, mong sao Châu Anh nhìn thấy thì hắn còn có cửa tiếp tục với cô. Vì chỉ có tiếp tục chuyện tình cảm với Châu Anh mới là con đường nhanh và chắc chắn nhất để dẫn dắt hắn đến với thành công. Nhưng hắn đâu biết sau ngày hôm nay, chính Châu Anh sẽ khiến hắn không bao giờ ngóc đầu lên được.
Trong tòa án lúc này vang lên tiếng thút thít. Là Mai, cô úp mặt mình lên hai tay rồi nức nở, cả tuần nay với cô chẳng khác nào cực hình. Chuyện cô lăng loàn, lên giường với bố dượng đã nhanh chóng lan ra, cô thuê một homestay nho nhỏ ở ngoại ô rồi ở lì trong đó, chẳng dám đi đâu. Cô chỉ ra ngoài khi đã bịt kín từ trên xuống dưới, và người cô đi tìm cũng chỉ có mỗi mình Khanh. Bao nhiêu cơ sự xảy ra cũng chỉ vì tình yêu của cô dành cho hắn và mơ mộng có thể đến được với nhau. Thế nhưng chưa một lần hắn chịu gặp cô một cách đàng hoàng cũng không một lời an ủi cho đúng nghĩa. Hắn luôn lấy cớ bận để tránh né cô, hặc có gặp nhau hắn cũng ra vẻ lạnh nhạt xa cách. Những lời nói trên tòa như giọt nước làm tràn ly làm nội tâm Mai sụp đổ, cô chỉ còn biết trách mình ngu dại để rồi đây trắng tay chẳng còn gì, cộng thêm những vết nhơ không bao giờ gột sạch.
Mai chính thức buông xuôi, không thanh minh, bào chữa, chấp nhận toàn bộ tội lỗi thuộc về mình. Nhưng chuyện liên quan đến pháp luật thì cần phân định rõ trắng đen. Trước những chứng cứ vững chắc Khánh đưa ra Tòa bắt cả Khanh và Mai bồi thường lại tiền cho Khánh, vì số tiền họ dùng dính dáng đến quỹ dành cho việc học của các con. Khánh chứng minh được tài khoản đó là do anh một mình kiếm ra, nhưng hiện tại vợ đã dùng hết vào việc mua đất riêng và đem cho tình nhân mua sắm.
Đến khi ra về, Khanh tạm biệt chiếc xe chưa đi được bao lâu cùng một phần số dư trong tài khoản. Nhưng đau đớn hơn lúc này Châu Anh đang chầm chậm đi đến, tay cô cầm quyết định buộc thôi việc dúi vào tay anh ta. Hắn vẫn muốn mở miệng ra thanh minh.
-Châu Anh, em phải tin anh…
-“Chát”…im, hãy giữ lại chút sĩ diện cuối cùng để tôi còn thấy anh đúng nghĩa một con người, đừng tiếp tục dối trá.
Một cái tát vang dội cả hành lang trước tòa, Châu Anh vừa nói vừa phẩy tay quay sang hỏi Khánh.
-Cho em đi nhờ xe anh với nha.
-Ừ, vậy thì về thôi.
Họ cùng lên xe đi về, bỏ lại một khoảng sân trước tòa nắng đổ bỏng rát, nơi đây còn sót lại hai bóng người thấp hèn tội lỗi, rồi hai chiếc bóng ấy cũng chia đôi bước về hai ngả đường xám xịt khác nhau.
Nhiều tháng sau, chuyện ly hôn đã xong, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng với Khánh mọi chuyện chưa bao giờ dễ dàng. Đầu tiên anh liên tục phải đối phó với câu hỏi “mẹ đâu” của các con. Đến khi anh nói thật cho chúng nghe rằng mẹ chúng không còn ở chung nữa thì anh lại tiếp tục ngày ngày bên các con, nói chuyện, săn sóc gấp đôi chỉ vì lo các con anh trầm cảm. Xem nội dung: 460817
Ngoài ra thêm một rắc rối nữa tìm đến. Đó là ông Quảng, sau khi mất hết, lão cay cú rồi truy vết để tìm ra kẻ nào hại hắn. Nhưng càng điều tra lão càng nhận ra toàn bộ chuyện này để nhằm vào Mai, hắn chỉ là kẻ không may xuất hiện đúng thời điểm mà thôi. Một khi đã hiểu được bản chất sự việc mọi nghi ngờ lúc này đều đổ dồn vào Khánh. Hắn đã sẵn sàng cho một kế hoạch trả thù anh nhưng may thay bên Khánh lúc này có một thiên thần hộ mệnh.
Người đó không ai khác ngoài Châu Anh, cũng vì một chút thiện cảm ban đầu dành cho người đàn ông yêu thương gia đình hết mực khiến cô thỉnh thoảng liên lạc hỏi thăm. Lúc cô buồn thì tìm đến chơi với hai đứa trẻ con, rồi dần dần nghiện cảm giác đó. Cái cảm giác được vô tư cả ngày, nói cười thỏa thích và đôi khi là bị mắng khi hùa theo những trò vô tri của lũ trẻ. Trong cô đã cạn đi tình cảm dành cho Khanh cũng là lúc có thêm chút rung động bắt đầu nhen nhóm. Nhưng cô không vội kết luận mà chọn cảm nhận một cách âm thầm.
Lại nói về việc lão Quảng muốn tìm Khánh để báo thù. Lúc lão đang cố gắng tìm hiểu kỹ hơn về Khánh mong tìm ra điểm yếu của anh để ra tay, cũng là lúc Châu Anh thường xuyên đến nhà. Hắn nghĩ Châu Anh là bạn gái mới của Khánh, cũng có thể là điểm yếu chí mạng của anh. Hắn lập tức theo dõi cô, nhưng đen cho gã, nhà Châu Anh sau khi biết con gái bị lừa tình cũng cử người dõi theo cô, lẽ dĩ nhiên họ bắt được lão Quảng rình mò. Châu Anh biết được chuyện này thì lờ mờ đoán được mục đích thực sự của lão ta, lần đầu tiên cô vận dụng sức ảnh hưởng của gia đình, cô trực tiếp đến trước mặt lão để cảnh cáo. Cô cấm hắn được bén mảng đến gia đình của Khánh bằng không những gì hắn nhận lại còn kinh khủng gấp chục lần hôm nay.
Chuyện của lão Quảng cuối cùng cũng đã dẹp yên, hôm nay Châu Anh lại có mặt tại khu nhà vườn mới xây trên Hồ Núi Cốc của Khánh. Giữa một không gian xanh mát mắt có hồ và có núi, Châu Anh tung tăng cùng hai đứa trẻ đến khi mệt phờ mới vào chỗ Khánh ngồi để nghỉ chân. Trời cuối thu, gió heo may hơi se se lạnh Châu Anh nhìn về người đàn ông bên cạnh thấy đôi mắt anh đang nhìn về xa xa, buồn man mác. Cô bất chợt hỏi anh.
-Anh Khánh, anh còn nhớ hay buồn về chị Mai sao.
Khánh cười rồi lắc đầu.
-Anh quên rồi, kể cả lúc cô ta đến gặp lũ trẻ lòng anh cũng chẳng chút gợn sóng nào. Anh phải sống cho con anh, phải mang lại nguồn năng lượng tích cực và những điều tốt đẹp cho chúng nó. Còn Mai, cô ta đã nhận được những gì đáng phải nhận, giờ anh mong cô ta được tốt hơn để các con anh có thể tự hào.
-Vậy…anh có còn tin vào tình yêu nữa không…anh còn có thể yêu ai được nữa không.
-Anh đã từng yêu 2 người con gái, cả hai người đó đều phản bội anh. Giờ nếu có một ai đó yêu anh thật lòng anh sẽ yêu người đó bằng tình yêu đã dành cho hai người kia cộng lại.
Trong tiếng gió có thêm một tiếng khúc khích cười.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
1 nhéĐiên, thiếu gì chuyện để viết chứ. Mà tôi muốn hỏi thật anh em muốn đọc thể loại nào nhất trong 3 thể loại sau.
1. Ngoại tình, công sở
2. Giáo viên, học sinh
3. Bố chồng, nàng dâu
140 cơ mà Chí nhỉCh134. Mọi chuyện kết thúc, bắt đầu lại.
Sau cái ngày đầy biến động ấy Khánh cũng chẳng có lấy một ngày để nghỉ ngơi. Anh làm việc với luật sư để ly hôn cũng chuẩn bị thêm một bộ hồ sơ khác để kiện Khanh ra tòa vì phá hoại gia đình người khác.
Hôm nay mọi việc mới xong cũng là ngày bố mẹ cùng các con anh trở về sau kỳ nghỉ. Đây là một kỳ nghỉ vội vã mà anh chuẩn bị cho lũ trẻ tạm lánh khi biến cố gia đình xảy ra. Giờ chúng trở về anh lại bối rối khi chưa biết phải nói sự thật cho chúng nghe như thế nào đây.
Anh đón bố mẹ và hai đứa nhỏ cùng bà vú ở sân bay. Nhưng bà vú muốn về nhà chơi với các con đến tuần sau còn bố mẹ anh thì lại đang rất mệt. Vì thế hai đứa nhỏ được giao phó cho anh. Bọn trẻ thật hiếu động, dù mới từ trên máy bay xuống nhưng vẫn tiếp tục đòi đi chơi. Khánh chiều theo ý các con, đắt chúng đến một trung tâm thương mại sầm uất và có nhiều trò chơi nhất dành cho tụi nhỏ. Bản thân anh cũng muốn để chúng chơi thật vui mà quên đi sự thiếu vắng của mẹ ngay lúc này.
Nhìn lũ trẻ nô đùa anh cảm thấy thật xót xa, nhưng cũng quyết tâm hơn để cho chúng được sống trong môi trường tốt nhất, để những đổ vỡ hôm nay không ảnh hưởng đến chặng đường về sau của các con mình. Đang ngồi nhâm nhi ly nước cùng chiếc bánh ngọt các con để lại anh vừa trông chừng chúng nô đùa ở phía xa xa. Bỗng nhiên có một đôi mắt trong veo cứ nhìn anh chằm chằm giống như quen thân lắm.
Anh ngẩng đầu lên và lúc đấy mới biết quả thật có biết về người này, không phải trực tiếp nhưng lại khá rõ ràng. Đấy là Châu Anh, cô bạn gái tiểu thư của tên Khanh. Xem nội dung: 460814Khánh sở dĩ biết rõ ràng về cô là vì cho người theo dõi Khanh, thời gian gần đây thấy Khanh thường xuất hiện cùng người con gái này nên anh mới cố tình tìm hiểu. Không tìm hiểu không biết tình địch của mình là Khanh có bản lĩnh đến thế.
Tiểu sử danh giá của cô tiểu thư này khiến anh phải giật mình liên tục. Bố là cố vấn kinh tế cho văn phòng thủ tướng, mẹ làm trong ngân hàng nhà nước Việt Nam đang nhăm nhe vị trí Thống đốc, cùng các cô dì chú bác đầy rẫy ở các sở ban ngành.
Sau khi biết được điều đó anh mới thỉnh thoảng sắp đặt những cuộc gặp vô tình kia để cô ta dần nghi ngờ mà nhìn ra bộ mặt thật của tên thầy giáo tiểu nhân cô ta thích. Nhưng cô bé này có vẻ khá vô tư, hai cuộc gặp gần đây biểu hiện của Mai rõ ràng như thế nhưng cô vẫn chưa chút nghi ngờ bạn trai mình, hoặc có nghi ngờ nhưng vẫn còn chưa đủ.
Cô gái nhìn Khánh một lúc rồi chủ động nói trước.
-Này anh, anh có thể cho tôi hỏi cái này một chút có được không.
Khánh không rời mắt khỏi các con, cũng không trả lời mà gật đầu rất nhẹ. Châu Anh thấy vậy cũng không khó chịu mà vào thẳng chủ đề luôn.
-Tôi đã gặp anh 2 lần trước đây, một lần ở (…) và một lần ở (…), tôi muốn hỏi anh có quan hệ thế nào với người phụ nữ bên cạnh anh lúc đó.
-Là chồng.
Khánh đáp gọn lỏn.
-Vậy sao anh lại không biết đường để giữ vợ mình cho chặt lại để mấy ngày hôm nay cô ấy thường xuyên đến làm phiền bạn trai tôi. Chúng tôi đang dự định kết hôn rồi đấy, chỉ vì cô ta mấy ngày nay làm phiền mà khiến chúng tôi cãi nhau. Vậy nên anh hãy nói vợ mình là biết tự trọng đi, chị ta đã có gia đình hạnh phúc như vậy rồi tại sao còn đến tìm người yêu cũ làm gì cơ chứ.
Châu Anh anh nói một tràng mà không để ý đến thái độ khó chịu của người nghe là Khánh, đến khi cô vừa dứt lời thì anh mới nhăn mặt trả lời cô.
-Chỉ là dự định cưới thôi à, vậy vẫn còn kịp, hãy kiểm tra lại người bạn trai tốt của cô đi, cô sẽ bất ngờ và không muốn cưới hắn nữa đâu.
-Này anh đừng có mà cố tình chia rẽ, tôi và anh ấy biết nhau hơn 5 năm rồi, anh ấy là người thế nào tôi là người rõ nhất, chỉ có anh, nhìn thì rõ là đạo mạo mà đi nói xấu người khác sau lưng.
Khánh lười giải thích với cô tiểu thư này, anh cầm điện thoại mở lên rồi vứt ra trước mặt cô ấy.
-Đằng nào cô cũng sẽ biết, vậy tôi sẽ cô thấy rõ bộ mặt của hắn sớm hơn, đây cô đọc đi, tin nhắn của người yêu cô gửi cho vợ tôi đó. Có tin nhắn gạ tình, vòi tiền, đủ hết, nếu thích tôi có cả clip của họ ở khách sạn cho cô xem.
Châu Anh bán tín bán nghi nhìn vào màn hình, rồi dần dần người cô run lên. Trong những tin nhắn của Khanh cho Mai hắn nhiều lần giải thích với cô rằng mối quan hệ với Châu Anh là bất đắc dĩ, là phiền phức chứ chưa bao giờ nói Châu Anh là người yêu hắn. Rồi sau khi đọc hết, lúc này cô mới lờ mờ hiểu được người bạn trai cô luôn tin tưởng có bộ mặt thật sự như thế nào. Lời nói nhẹ nhàng, ra vẻ đáng thương lại khéo léo cho người ta nhìn ra hắn là người trí lớn. Hắn nhờ vào ba tấc lưỡi moi tiền của Mai mua xe, cũng đang gợi ý cho cô ta giúp hắn đóng tiền nhà trả trước. Một người thực dụng và thủ đoạn như thế mà đến giờ Châu Anh không nhận ra mà còn bênh vực hết cỡ, cô đúng là ngu.
Không cần xem tiếp thì Châu Anh đã biết những thứ này đều là thật, vì lời nói hành động của anh ta với cô cũng hệt như thế này. Cô bắt đầu thút thít, đôi vai rung rung nhìn mong manh và tội nghiệp biết bao.
Khánh tự nhiên thấy khó xử, thay vì dỗ dành lúc này anh lại quát lên.
-Này cô gì ơi, cô muốn khóc thì về nhà mà khóc, khóc ở đây người ta lại nghĩ tôi bắt nạt hay làm gì cô. Mà này đừng để nước mắt nhỏ lên điện thoại của tôi, ôi trời ạ.
Châu Anh ngước đầu nhìn anh, trông như một con mèo bị nhúng nước, Khánh nhìn không đành nên lấy hộp giấy đưa cho cô và an ủi.
-Thôi cô biết sớm như vậy còn tốt, gia đình tôi vì hắn mà tan nát cả rồi.
Châu Anh giờ mới nhớ đến những lần trước đây gặp 2 người, cô thấy họ rất yêu nhau, đặc biệt là anh, người luôn tỏ ra hết mực quan tâm đến vợ. Vậy sao chị ta lại chạy theo tình cũ chứ, Khanh đâu có gì tốt đẹp hơn anh, cô thấy khó hiểu, hơi hé mắt trông sang, đúng lúc này hai cô bé chơi xong đang chạy về.Xem nội dung: 460815 Một giây mất cảnh giác hai cô bé xô vào người phục vụ đi qua, trên khay người này đang bưng có vài ly cà phê nóng vừa mới pha đổ ụp xuống. Hai chị em chẳng kịp tránh, chỉ biết hét to rồi ôm nhau. Nhưng vẫn còn một người luôn quan sát, anh lao ra không chậm trễ bất cứ một giây nào trước khi chỗ nước sôi kia đổ vào người 2đứa trẻ.
Áo anh loang lổ và bốc khói, nhưng cả hai đứa nhỏ đều không sao, lúc hai đứa trẻ con chực khóc anh đã kịp thời dỗ dành các con.
-Fa, Mi có sao không, các con…
Giọng Khánh run rẩy nhưng vẫn nhẹ nhàng, đầy lo lắng. Anh quỳ xuống, ôm chặt lấy hai đứa nhỏ vào lòng. Dù lớp áo trên vai anh đã sẫm màu vì nước cà phê nóng, anh vẫn không rời mắt khỏi con, tay luống cuống lau nước mắt cho chúng bằng chính vạt áo đang ướt của mình.
-Không sao rồi, bố ở đây, không sao cả…
Anh thì thầm, như đang tự trấn an mình. Fa nức nở, chỉ vào cánh tay anh.
-Áo bố đang bốc khói, bố bị phỏng rồi…!
Khánh vẫn lắc đầu, cười méo mó.
-Bố ổn mà. Chỉ cần Fa với Mi không sao là được.
Từng cử chỉ, từng lời nói của anh đều toát lên sự yêu thương sâu sắc, thứ bản năng làm cha mà chẳng có vai diễn nào bắt chước nổi. Anh gượng dậy, vẫn giữ một đứa trong tay, định bế cả hai như thói quen, nhưng cơn đau từ vết bỏng khiến anh hơi khựng lại.
Châu Anh khi nãy còn đứng bàng hoàng, giờ đã bước tới, ngập ngừng
-Để tôi bế giúp một bé. Tay anh bị bỏng rồi, không nên cố.
Khánh thoáng do dự nhưng rồi cũng gật nhẹ, đưa Mi cho cô. Cô nhận lấy, tay có chút vụng về nhưng vẫn cố dịu dàng, bắt chước giọng anh:
-Mi ngoan nhé, cô bế giúp bố một chút thôi. Cô không làm đau đâu.
Mi dụi đầu vào vai cô, vẫn thút thít nhưng đã bớt hoảng. Châu Anh bỗng thấy lồng ngực mình hơi căng lên, như có một thứ gì đó lướt qua tim rất nhẹ nhàng, một cảm xúc bản năng rất lạ.
Cô nghiêng mắt nhìn Khánh. Anh đang cố bước đi, vai vẫn run nhưng nét mặt đầy tập trung và điềm tĩnh. Không phải vẻ lạnh lùng cô từng thấy trước đó, cũng không còn là người đàn ông bất lực bị vợ phản bội như cô tưởng. Mà là một người cha tận tụy, âm thầm chịu đựng, chỉ mong con mình được an toàn.
Châu Anh không biết mình nghĩ gì, chỉ biết ánh nhìn dành cho Khánh lúc này đã khác.
Không còn là cái nhìn của một cô gái tổn thương đang tìm người đổ lỗi. Mà là ánh nhìn của một người biết đánh giá con người bằng cảm nhận sâu hơn, không chỉ đơn giản bằng lời nói hay những biểu hiện bên ngoài.
Khánh được nhân viên sơ cứu và liên tục trườm mát nên vết thương cũng đỡ đau. Còn Châu Anh cô chơi cùng hai đứa trẻ và được sự vô tư nhí nhảnh của chúng xoa dịu cho mình. Đến khi rời đi cô đưa ra một kết luận, Mai là một người đàn bà ngu ngốc, chị ta vứt đi thứ hạnh phúc có thật nắm trong tay để chạy theo thứ hoài niệm đã từng tan vỡ. Còn bản thân cô, cô chắc cũng đã từng rất ngu, nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.
Khánh nộp đơn ly hôn kèm luôn cả đơn tố cáo cùng những bằng chứng xác thực lên tòa. Mai và Khanh bị triệu tập, Khanh lúc này mới thể hiện hết độ trơ trẽn của mình. Hắn đổ lỗi hết cho Mai nói rằng cô ta chủ động tìm đến hắn rồi làm phiền, tiền cũng vậy tất cả là cô ta chủ động đưa hắn chưa từng có ý định xin hay vay mượn. Nói chung hắn không liên quan.
Khanh tuyệt tình với Mai như thế cũng bởi vì mối quan hệ với Châu Anh, hắn phải thể hiện thật dứt khoát, mong sao Châu Anh nhìn thấy thì hắn còn có cửa tiếp tục với cô. Vì chỉ có tiếp tục chuyện tình cảm với Châu Anh mới là con đường nhanh và chắc chắn nhất để dẫn dắt hắn đến với thành công. Nhưng hắn đâu biết sau ngày hôm nay, chính Châu Anh sẽ khiến hắn không bao giờ ngóc đầu lên được.
Trong tòa án lúc này vang lên tiếng thút thít. Là Mai, cô úp mặt mình lên hai tay rồi nức nở, cả tuần nay với cô chẳng khác nào cực hình. Chuyện cô lăng loàn, lên giường với bố dượng đã nhanh chóng lan ra, cô thuê một homestay nho nhỏ ở ngoại ô rồi ở lì trong đó, chẳng dám đi đâu. Cô chỉ ra ngoài khi đã bịt kín từ trên xuống dưới, và người cô đi tìm cũng chỉ có mỗi mình Khanh. Bao nhiêu cơ sự xảy ra cũng chỉ vì tình yêu của cô dành cho hắn và mơ mộng có thể đến được với nhau. Thế nhưng chưa một lần hắn chịu gặp cô một cách đàng hoàng cũng không một lời an ủi cho đúng nghĩa. Hắn luôn lấy cớ bận để tránh né cô, hặc có gặp nhau hắn cũng ra vẻ lạnh nhạt xa cách. Những lời nói trên tòa như giọt nước làm tràn ly làm nội tâm Mai sụp đổ, cô chỉ còn biết trách mình ngu dại để rồi đây trắng tay chẳng còn gì, cộng thêm những vết nhơ không bao giờ gột sạch.
Mai chính thức buông xuôi, không thanh minh, bào chữa, chấp nhận toàn bộ tội lỗi thuộc về mình. Nhưng chuyện liên quan đến pháp luật thì cần phân định rõ trắng đen. Trước những chứng cứ vững chắc Khánh đưa ra Tòa bắt cả Khanh và Mai bồi thường lại tiền cho Khánh, vì số tiền họ dùng dính dáng đến quỹ dành cho việc học của các con. Khánh chứng minh được tài khoản đó là do anh một mình kiếm ra, nhưng hiện tại vợ đã dùng hết vào việc mua đất riêng và đem cho tình nhân mua sắm.
Đến khi ra về, Khanh tạm biệt chiếc xe chưa đi được bao lâu cùng một phần số dư trong tài khoản. Nhưng đau đớn hơn lúc này Châu Anh đang chầm chậm đi đến, tay cô cầm quyết định buộc thôi việc dúi vào tay anh ta. Hắn vẫn muốn mở miệng ra thanh minh.
-Châu Anh, em phải tin anh…
-“Chát”…im, hãy giữ lại chút sĩ diện cuối cùng để tôi còn thấy anh đúng nghĩa một con người, đừng tiếp tục dối trá.
Một cái tát vang dội cả hành lang trước tòa, Châu Anh vừa nói vừa phẩy tay quay sang hỏi Khánh.
-Cho em đi nhờ xe anh với nha.
-Ừ, vậy thì về thôi.
Họ cùng lên xe đi về, bỏ lại một khoảng sân trước tòa nắng đổ bỏng rát, nơi đây còn sót lại hai bóng người thấp hèn tội lỗi, rồi hai chiếc bóng ấy cũng chia đôi bước về hai ngả đường xám xịt khác nhau.
Nhiều tháng sau, chuyện ly hôn đã xong, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng với Khánh mọi chuyện chưa bao giờ dễ dàng. Đầu tiên anh liên tục phải đối phó với câu hỏi “mẹ đâu” của các con. Đến khi anh nói thật cho chúng nghe rằng mẹ chúng không còn ở chung nữa thì anh lại tiếp tục ngày ngày bên các con, nói chuyện, săn sóc gấp đôi chỉ vì lo các con anh trầm cảm. Xem nội dung: 460817
Ngoài ra thêm một rắc rối nữa tìm đến. Đó là ông Quảng, sau khi mất hết, lão cay cú rồi truy vết để tìm ra kẻ nào hại hắn. Nhưng càng điều tra lão càng nhận ra toàn bộ chuyện này để nhằm vào Mai, hắn chỉ là kẻ không may xuất hiện đúng thời điểm mà thôi. Một khi đã hiểu được bản chất sự việc mọi nghi ngờ lúc này đều đổ dồn vào Khánh. Hắn đã sẵn sàng cho một kế hoạch trả thù anh nhưng may thay bên Khánh lúc này có một thiên thần hộ mệnh.
Người đó không ai khác ngoài Châu Anh, cũng vì một chút thiện cảm ban đầu dành cho người đàn ông yêu thương gia đình hết mực khiến cô thỉnh thoảng liên lạc hỏi thăm. Lúc cô buồn thì tìm đến chơi với hai đứa trẻ con, rồi dần dần nghiện cảm giác đó. Cái cảm giác được vô tư cả ngày, nói cười thỏa thích và đôi khi là bị mắng khi hùa theo những trò vô tri của lũ trẻ. Trong cô đã cạn đi tình cảm dành cho Khanh cũng là lúc có thêm chút rung động bắt đầu nhen nhóm. Nhưng cô không vội kết luận mà chọn cảm nhận một cách âm thầm.
Lại nói về việc lão Quảng muốn tìm Khánh để báo thù. Lúc lão đang cố gắng tìm hiểu kỹ hơn về Khánh mong tìm ra điểm yếu của anh để ra tay, cũng là lúc Châu Anh thường xuyên đến nhà. Hắn nghĩ Châu Anh là bạn gái mới của Khánh, cũng có thể là điểm yếu chí mạng của anh. Hắn lập tức theo dõi cô, nhưng đen cho gã, nhà Châu Anh sau khi biết con gái bị lừa tình cũng cử người dõi theo cô, lẽ dĩ nhiên họ bắt được lão Quảng rình mò. Châu Anh biết được chuyện này thì lờ mờ đoán được mục đích thực sự của lão ta, lần đầu tiên cô vận dụng sức ảnh hưởng của gia đình, cô trực tiếp đến trước mặt lão để cảnh cáo. Cô cấm hắn được bén mảng đến gia đình của Khánh bằng không những gì hắn nhận lại còn kinh khủng gấp chục lần hôm nay.
Chuyện của lão Quảng cuối cùng cũng đã dẹp yên, hôm nay Châu Anh lại có mặt tại khu nhà vườn mới xây trên Hồ Núi Cốc của Khánh. Giữa một không gian xanh mát mắt có hồ và có núi, Châu Anh tung tăng cùng hai đứa trẻ đến khi mệt phờ mới vào chỗ Khánh ngồi để nghỉ chân. Trời cuối thu, gió heo may hơi se se lạnh Châu Anh nhìn về người đàn ông bên cạnh thấy đôi mắt anh đang nhìn về xa xa, buồn man mác. Cô bất chợt hỏi anh.
-Anh Khánh, anh còn nhớ hay buồn về chị Mai sao.
Khánh cười rồi lắc đầu.
-Anh quên rồi, kể cả lúc cô ta đến gặp lũ trẻ lòng anh cũng chẳng chút gợn sóng nào. Anh phải sống cho con anh, phải mang lại nguồn năng lượng tích cực và những điều tốt đẹp cho chúng nó. Còn Mai, cô ta đã nhận được những gì đáng phải nhận, giờ anh mong cô ta được tốt hơn để các con anh có thể tự hào.
-Vậy…anh có còn tin vào tình yêu nữa không…anh còn có thể yêu ai được nữa không.
-Anh đã từng yêu 2 người con gái, cả hai người đó đều phản bội anh. Giờ nếu có một ai đó yêu anh thật lòng anh sẽ yêu người đó bằng tình yêu đã dành cho hai người kia cộng lại.
Trong tiếng gió có thêm một tiếng khúc khích cười.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Khánh toàn ăn lại của ng khác nhỉ. Ko dc phá trinh vy. Mai thì khanh địt mòn cu rồi. Vk sau này thì cũng thầy khanh địt toe lồn rồiVcl. Ngu 1 lần chưa đủ hay sao còn cho Khánh của tao chui vào đó thêm lần nữa.
Cái tao chờ đợi là những chương nàyCòn 6ch bonus
Cần lồn gì phải phá trinh mày. Giờ đc Châu Anh nó yêu thương thật lòng là đủ rồi.Khánh toàn ăn lại của ng khác nhỉ. Ko dc phá trinh vy. Mai thì khanh địt mòn cu rồi. Vk sau này thì cũng thầy khanh địt toe lồn rồi
Gặp nhau lúc 2x làm gì còn trinh đâu để phá. Kiếm được người tử tế mà gia đình còn lực kinh khủng như nhà của Châu Anh là tốt lắm rồi. Nếu không muốn sống yên lành với Quảng chày to cũng khó.Cần lồn gì phải phá trinh mày. Giờ đc Châu Anh nó yêu thương thật lòng là đủ rồi.
Chuẩn rồi mày. Kết như vậy là happy cho Khánh của t rồi.Gặp nhau lúc 2x làm gì còn trinh đâu để phá. Kiếm được người tử tế mà gia đình còn lực kinh khủng như nhà của Châu Anh là tốt lắm rồi. Nếu không muốn sống yên lành với Quảng chày to cũng khó.
Gia đình Châu Anh gia thế khủng quá, vấn đề là ai lại cho con gái rượu đi lấy chồng đã có con riêng?Gặp nhau lúc 2x làm gì còn trinh đâu để phá. Kiếm được người tử tế mà gia đình còn lực kinh khủng như nhà của Châu Anh là tốt lắm rồi. Nếu không muốn sống yên lành với Quảng chày to cũng khó.


