duongminhuno
Yếu sinh lý
Thế hệ cũ, đặc biệt là những người lớn lên trong thời kỳ khó khăn, thường lấy khả năng chịu đựng gian khổ của mình ra để khoe khoang, như thể đó là một phẩm chất đáng tự hào nhất. Họ kể về những ngày nhịn đói đi học, những tháng ngày làm việc quần quật mà không than vãn, những lần bị cấp trên chèn ép mà vẫn cúi đầu nhẫn nhịn. Nhưng điều mâu thuẫn ở đây là họ không chỉ tự hào về điều đó mà còn mong muốn thế hệ sau cũng phải chịu nhục như họ.
Họ xem khả năng cam chịu như một loại bản lĩnh, thậm chí coi khinh những ai không chấp nhận "sống khổ, làm khổ". Khi thấy lớp trẻ đòi hỏi quyền lợi, yêu cầu môi trường làm việc tốt hơn, họ liền buông những câu như: "Ngày xưa tao còn cực hơn tụi mày mà có kêu ca gì đâu!", "Làm gì có chuyện đòi hỏi sung sướng ngay từ đầu, phải nhịn nhục trước đã!"—như thể chịu khổ là một nghĩa vụ hiển nhiên của mọi thế hệ.
Tuy nhiên, điều họ không nhận ra là khả năng chịu nhục không phải là một thành tựu. Nó chỉ phản ánh hoàn cảnh xã hội thời đó và sự bất lực của chính họ trước những bất công. Cố gắng kéo thế hệ sau vào cái vòng luẩn quẩn của sự nhẫn nhịn chỉ làm chậm sự phát triển chung, bởi xã hội không tiến bộ nhờ vào những kẻ chỉ biết cam chịu, mà nhờ vào những người dám thay đổi.
Họ xem khả năng cam chịu như một loại bản lĩnh, thậm chí coi khinh những ai không chấp nhận "sống khổ, làm khổ". Khi thấy lớp trẻ đòi hỏi quyền lợi, yêu cầu môi trường làm việc tốt hơn, họ liền buông những câu như: "Ngày xưa tao còn cực hơn tụi mày mà có kêu ca gì đâu!", "Làm gì có chuyện đòi hỏi sung sướng ngay từ đầu, phải nhịn nhục trước đã!"—như thể chịu khổ là một nghĩa vụ hiển nhiên của mọi thế hệ.
Tuy nhiên, điều họ không nhận ra là khả năng chịu nhục không phải là một thành tựu. Nó chỉ phản ánh hoàn cảnh xã hội thời đó và sự bất lực của chính họ trước những bất công. Cố gắng kéo thế hệ sau vào cái vòng luẩn quẩn của sự nhẫn nhịn chỉ làm chậm sự phát triển chung, bởi xã hội không tiến bộ nhờ vào những kẻ chỉ biết cam chịu, mà nhờ vào những người dám thay đổi.



)