Vẫn đang ngồi ôm 2 cái màn hình và con ipad đâyB tôi ốm à?có gọi ng con gái nào đến thăm ko?kkk
Vẫn đang ngồi ôm 2 cái màn hình và con ipad đâyB tôi ốm à?có gọi ng con gái nào đến thăm ko?kkk
rớt nước mắt hơn phim hàn xẻngBọn tao như đưa nhau vào cuộc đấu trí chứ không hẳn tranh luận, cốt yếu là muốn đối phương thể hiện đủ rõ tâm trạng của nhau. Tuy nhiên tao không muốn dùng mãi câu hỏi để làm câu trả lời vì như thế sẽ đưa chị và tao cùng đi đến căng thẳng.
- Nếu em là cô ấy, thì em có làm được như vậy không, và vì sao lại như thế ? nếu em là anh, thì em có sẵn sáng đón nhận không? Câu này anh hỏi em là không hợp lý và có lẽ anh đang cố quên những gì em từng nói hồi gần Tết. Con người ta ai cũng có lúc cao thượng đến yếu lòng xong em thấy anh ko có điều đó, bởi nếu có thì anh đã không chủ động chia tay cô ấy và không mải miết đi làm để tìm cách quên đi.
Xong em thấy cũng mừng là anh không nhanh chóng đi tìm một nơi lấp khoảng trống kia để lại.
Và thấy cũng đủ để em có thể đặt và củng cố niêm tin hơn nữa.
Tuy nhiên giới hạn của mỗi người cũng nên đặt ra một mức nhất định bởi lòng tự trọng ai cũng có cho riêng mình. Chị nói mà mắt nhìn ra cửa sổ thay vì nhìn thẳng chiếu tướng vào tao nhưng cũng khiến tao thấy bồn chồn nôn nao.
Nắm chặt bàn tay chị, như một cách an ủi đúng ra là trấn an. Tao lúc này thấy mình ko nên để mãi tình trạng này, vì một người con gái như chị, sẵn sàng dâng hiến, rồi cũng vun vén cho tao, trong gần 1 năm qua không đáng phải đón nhận một sự đồng sàng dị mộng, mông lung vô định như này và tao không muốn mình phải cật vấn bản thân khi không nói lời yêu nhưng vẫn lên giường tận hưởng tấm thân của chị.
Và tao cũng hạ bài phút chót!
- Nghe này, tao nâng cằm chị lên khi chị đã ngấn nước mắt ;em đồng ta nhận lời với anh nhé; anh muốn bù đắp lại cho em sau tất cả những gì đáng ra em phải được đón nhận.
Kéo sất chị lại và hôn lên đôi mắt dại đờ vì phụ thuộc vào cặp kính cận.
- Tại sao lại là bù đắp? Khi mà em đã tự nguyện và đón nhận kể cả tình huống xấu nhất cơ mà, anh nói sai rồi
- có thể anh nói sai nhưng trong lòng anh đang nghĩ đúng là được.
- vậy anh muốn em là người em gái thứ 2 của anh hay một người làm bạn cùng học, cùng kiếm việc làm? Nếu vậy thì anh đâu cần hỏi.
- không phải vậy, đại khái là anh không muốn mình mãi lang thang vô định, anh muốn một người đồng hành từ bước chân đến suy nghĩ. Nói cách khác là anh không muốn chạy trốn bản thân, và anh muốn có em.
- anh nói câu này có thấy muộn màng quá không? Hay vì thương hại đứa con gái này?
- lúc này đừng làm anh rối trí nữa, bởi anh thấy đến lúc mình là chính mình, không muốn em phải thiệt thòi trông đợi mà danh chính ngôn thuận với nhau về mặt tình cảm. Anh cần và muốn dc có em!
Em sẵn sàng cùng anh cho những tháng ngày phía trước chứ.
- cứ như thể là... tao che miệng chị và lau nước mắt
ANH YÊU EM!
Em nhận lời chứ hay em muốn anh mãi thế này? Còn nếu em thấy không cần thiết và không muốn tiếp tục thì anh vẫn vui vẻ và không quên những gì em đã dành cho em, đông thời vẫn luôn cầu mong em được hạnh phúc như em hằng mong muốn .
Vậy là ông bạn chỉ lấy lại 850tr ở ngôi nhà 1450tr đó phải khôngĐúng, nhưng nhiều hơn con số đó
Tôi đoán là ông bạn mua căn nhà này 1 tầng và diện tích tầm 60m2 quay đầu , giá 1.45 tỉ trong đó ông bạn lấy lại 850 tr và số còn lại coi như cho chị HHôm qua, Ngồi ở Đại Lải sau khi xong việc, bọn tao có nói chuyện một lúc rồi chở chị về còn tao lên Phú Thọ rà soát mấy cái trước khi đi công tác
- Thời gian tới chắc là anh cũng xong việc trên việt trì rồi chứ - chi hỏi tao
- Thi thoảng anh vẫn phải lên, hoặc không thì có người khác lên , sao thế. Nếu ở nhà có phát sinh gì, cứ nhắn, anh nhờ người qua hỗ trợ em được
- Em hỏi thôi ko có gì cả, anh đi lâu không? Mà anh đi một mình thôi ah
- Anh đi 2 tuần, có vợ anh đi cùng
- Người ta giao nhà, thì em chủ động nhận nhé, cẩn thạn thì hỏi họ những cái liên quan đến điện nước, anh thấy nhà đó họ xây để ở, cách họ làm và bố trí cũng dc.
- Vâng ạ
- Sao thế, sắp có chỗ ở mới đàng hoàng sao mà đăm chiêu thế?
- Đăm chiêu gì đâu, em đang vui là đằng khác
- Mọi chuyện dần nó sẽ đâu vào đấy thôi, khắc phục dần dần.
- Sao ngân hàng nó lại giải ngân 850tr, lẽ ra phải 890tr chứ anh, vì anh đã đưa em số đó trả nợ tiền vay của thằng cu
- Uh, anh bảo họ làm hồ sơ 850tr cho chẵn, còn 40 anh đối ứng thêm cho bên bán, coi như hỗ trợ em mấy tháng đầu tiền trả lãi, ko nhiều nhưng nó cũng đỡ dc tí áp lực.
- Oh sao anh lại cứ thế, em đã bảo bao lần rồi, như thế em thấy là quá đủ rồi, như và em thấy nặng lòng hơn
- Chả sao đâu, có gì mà nặng lòng, cứ thả lỏng ra đi và nhắc thằng cu đều đặn gửi tiền về để trả nợ là được.
Cô ấy gật đầu và giật điếu thuốc trong tay tao dụi vào cái gạt tàn.
- Sao cứ mãi vẫn phải là anh nhỉ, anh có thấy buồn cười không anh?
- Nếu em có người khác lo và hỗ trợ dc em thì anh không cần phải có mặt nữa – tao cười – cô ấy đọc ngay suy nghĩ của tao dc mà.
- Có thì em đã không phải để các việc này đến tay anh vì đúng ra anh không có trách nhiêm với việc này, thậm chí như người khác thì họ có thể không hả hê thì cũng chỉ hỏi thăm cho có, nhưng may thay anh vẫn là anh như ngày nào.
- Em hỏi thật, đã khi nào anh oán hận em khi em bỏ anh ở lại HN ngày ấy không?
- Không, buồn thì có nhưng hận thì không vì hận để làm gì, hận chỉ làm mình khó chịu thôi, cuộc sống nó vẫn tiếp diễn và vẫn cần phải sống mà đi tiếp chứ em
- Sao em lại hỏi thế để làm gì, chuyện cũ nó qua lâu lắm rồi, mình cũng ngoài 40 rồi, chả mấy mà bọn trẻ nó trưởng thành, mình già đi thôi.
- Vâng, có điều lắm lúc nằm nghĩ lại, em thấy mình đang rất có lỗi, nhất là với gia đình anh
- Anh làm trong khả năng cho phép và không để tổn thương đến ai là được vì chuyện có mình anh biết.
- Bây giờ em đang nghĩ gì? Sau những chuyện vừa qua?
- Bản thân em thì thôi chả nói, giờ có bố mẹ em và thằng bé thôi anh. Bố mẹ em thì nặng lòng, vì chuyện của em trước kia, từ khi em ly hôn, sau này thì chuyện của thằng cu em . Nói chung ông bà rất ái ngại và xấu hổ với anh, dù không nói nhưng em biết điều này.
- Sông có khúc người có lúc, anh thấy bây giờ em cần sống cho bàn thân và con em trước, ông bà nghĩ thì việc của ông bà, động viên dần cho ông bà thông tư tưởng, già cả rồi, giờ thương con cái bằng cách chăm lo sức khỏe chứ không phải đơn thuần lo tiền lo gạo. còn anh thì chả chấp chiếm làm gì,vì đó là bố mẹ em, ai cũng vì muốn tốt cho con cái, nhà nào cũng vậy, thực tế với kỳ vọng nó khác nhau thì ai làm gì được, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà . nghĩ thoáng ra một tí cho đỡ nhanh già – tao cười và châm điếu thuốc khác
- Anh hút thuốc lắm thế, hút dc bao nhiêu năm rồi?
- Anh thấy là như này, mình hạn chế gặp nhau thì sẽ tốt hơn cho cả hai, em thấy sao? Anh mong là mọi thứ về sau này sẽ tốt đẹp hơn đối với em ,chỉ cần vũng tâm nghị lực hơn là được, còn thi thoảng có việc gì phát sinh, anh bảo người share thông tin, em làm thêm thắp dc thì làm, thêm đồng ra đồng vào cải thiện sinh hoạt, thằng bé đi học nó cũng tốn, còn cặp mắt của nó nữa. ngày ấy mà không phẫu thuật thì giờ quá khổ , mà chỉ tốn kém thêm nhiều lần. Chị gật đầu và ngấn nước mắt
- Em nói này, anh nghe được hay không thì cũng coi như em chưa nói gì nhé và bỏ qua cho em
- Sao thế, em cứ nói đi.
- Anh cho phép em nhé
- Thì em cứ nói, anh có phải quan tòa đâu mà cho hay cấm – tao cười
- Nói ra đúng không ra làm sao, thậm chí khéo anh còn có quyền coi thường em thậm chí khinh bỉ em. Điều em hối hận và không tha thứ cho bản thân mình là quá vì bố mẹ em , vì mối quan hệ của ông bà mà em để anh ở lại HN. Tối hôm anh lên nhà em, sau hôm em đám cưới, lúc anh quay về em bỏ mặc khách khứa vào trong phòng ngồi khóc một mình. Khi cuộc hôn nhân của em đổ vỡ, em càng thấm hơn dù biết mình không còn cơ hội để bộc bạch . Khi cuộc sống của mẹ con em như đang rơi xuống vực, thì bàn tay anh lại đưa ra kéo em lên, chưng như đó thôi em cũng thấy ấm lòng và lại càng xấu hổ với anh. Nhưng hết lần này đến lần khác, khi em gặp những biến cố cứ lớn dàn lớn dần thì anh lại có mặt dắt em đi qua nó. Nói thật em không biết phải làm như nào để bày tỏ với anh – cô ấy khóc nức nở tầm 5p, tao đưa tờ giấy ăn lau nước mắt.
- Anh bảo rồi, cái nào xong là xong, không điều chỉnh dc quá khứ, kệ nó trôi đi và nên nhìn vào nó để sống cho thực tại và tương lai vì còn nhiêu việc phải lo và nghĩ lắm . nếu hẹp hòi dửng dưng thì anh đã mặc kệ em từ khi em cưới chứ không phải đến lúc này. – cô ấy gật đầu và vẫn nức nở
Tôi trả nợ cho thằng em và trả đối ứng căn nhà, phần thiếu 850 còn lại thì nó là khoản vay để chị tự trả dần.Tôi đoán là ông bạn mua căn nhà này 1 tầng và diện tích tầm 60m2 quay đầu , giá 1.45 tỉ trong đó ông bạn lấy lại 850 tr và số còn lại coi như cho chị H
Bác cho đoạn tiếp đi. lại làm ae hóng quá- Vậy anh nghĩ ntn mà giờ lại đề nghị tỏ tình với em? Nếu em đồng ý thì sao? Không đồng ý thì thì sao?
- Em có quyền từ chối, điều này anh vẫn sẵn sàng đón nhận, vì lý do anh đã nói rồi, em có quyền được lựa chọn. Tất nhiên là sẽ không thoải mái tí nào khi em từ chối, thêm vào đó là anh thấy mình có nhiều thiếu xót chưa thể bù đắp cho em trong thời gian qua, đó là điều đáng tiếc nhất, khi chưa mang lại cho em điều gì mà lại để em đáp ứng từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
- Khách quan mà nói thì anh không thể là một mẫu người hoản chỉnh, đủ tốt về mọi mặt xong anh tự thấy mình là người tử tế và tin cậy được,và anh luôn tôn trọng quan điểm của em, để em được hạnh phúc, là việc anh thấy mình cần phải làm .
- Anh có cần suy nghĩ lại một lần nữa không?
- Anh chỉ nói một lần, duy nhất, và câu trả lời anh cũng chỉ đón nhận một lần dù yes or no.
Tao đứng dậy cầm chìa khóa đi về, vì có Hương ở cùng nên tao không thể như hồi còn ở một mình, dù giờ này nó cũng đang đi học rồi, tao có về cũng loanh quanh nhưng tao thấy nên để chị ở trong trạng thái này một lần, như thế hay hơn là cố ngồi lại, câu ra câu vào. Vẫn biết điều này là trong thâm tâm chị đã mong đợi, nhưng tao đã chủ động và nói những gì cần nói, thì việc chị đồng ý bằng lời nói cũng không nhất thiết , tuy nhiên tao thấy mình ra về khéo lại có cửa trên cho mình hơn. CŨng chả phải để thể hiện cái tôi hay sự hiếu thắng, nhưng cốt là để chị được tự tại một mình, thấu đáo hơn chút nữa, chứ tao cũng thừa hiểu chị ntn với tao, nên chả cần phải tỏ ra theo kiểu bọn đi câu cá chuyên nghiệp. Bởi tao cũng xác định tư tưởng, khi người ta đã chạm đến giới hạn thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, xấu tốt cũng có thể như nhau.
- Anh nói xong suy nghĩ của mình rồi để em lại và đi về thật đấy à.
Tôi cũng bận lắm, sắp hết năm mà cái nào cũng dang dở, lo cho anh em nó ổn định đảm bảo cuộc sống để việc mình mới duy trì đều dcLên tiếp đi b ơi
TksTui đọc một mạch từng câu chữ ông anh sao mà nó thấm thế, bản lĩnh, kinh nghiệm đủ cả…học được nhiều thứ từ ông anh. Chúc ông anh sức khoẻ và hy vọng ông anh có thể chia sẻ nhiều hơn cho ae về cuộc sống. Thân!
Cả nhà bị cúm A, lây chéo nhaulâu không thấy thông báo, cứ tưởng thớt ốm chưa khỏe!
UhmCánh cửa cũ đóng lại, cánh cửa mới lại mở ra, đôi chân vẫn phải tiếp tục bước thôi !


