Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

Lambk

Yếu sinh lý
Nếu đọc về sau các ông sẽ biết, tôi sẽ spoil trước một vài chi tiết đã đc cài cắm. Danh đi theo đoàn phim từ hơn 10 tuổi, rồi sau này lại vào Đài Phát thanh. Kỹ năng hóa trang cũng như đổi giọng đã thành thạo. Trong khi đó cả Chi và Phúc đều không gần ông quá nhiều, nếu là Hạ hoặc Hân thì khác. Về sau Chi với Danh nện nhiều thì Chi cũng tự khắc sẽ nhận ra.
Ừ đúng, tính ra thì mới làm quen lại chứ trước có ở với nhau đâu.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch66. Tầng 3 của câu lạc bộ
Nhưng cũng đúng lúc này vòng tay vững chắc đang siết chặt em lại buông lỏng, cho em rời ra khỏi lồng ngực ông. Chi đang còn hơi thắc mắc thì ông Danh lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn em âu yếm nói.
-Hôm nay bố mới nhận điện của Phúc gọi về từ bên kia. Công việc bên ấy có vẻ lại gặp nhiều cản trở, Phúc đang phải rất đau đầu. Nếu con có nói chuyện với chồng con, nhớ hãy quan tâm đến nó thật nhiều rồi động viên nó giúp bố nha, bố biết hai đứa rất yêu nhau, lời khích lệ của con chắc sẽ làm Phúc thêm phấn chấn. Bố nhờ cả hết ở con đấy, cảm ơn con trước nha.
-Vâng ạ…con biết rồi.
Chi trả lời lí nhí, tâm trạng không biết đang vui mừng hay hụt hẫng nhiều hơn. Ông Danh vẫn còn chưa dừng lại trước khi quay mặt bước về phòng còn ân cần nói với em.
-Các con hãy nhớ đồng hành khăng khít và yêu nhau nhiều hơn nhé. Hãy dành cho cháu nội bố một gia đình hạnh phúc vẹn tròn. Bố sẽ luôn ở một bên để giúp các con làm được điều đó, nếu có bất cứ khó khăn thiếu thốn gì hãy nói với ta, ta hứa sẽ giúp con bằng mọi cách.
-Thì ra đây mới là bản chất thật của tình cảm ông dành cho mình, cũng là cách thể hiện tình yêu cho con cháu. Ông gần gũi động chạm lúc mình xa chồng, thân thể bức bối, có lẽ chỉ vì ông lo mình sinh ra bất mãn hoặc do kìm nén quá lâu sẽ ra ngoài ăn vụng dẫn đến gia đình sụp đổ.
Sau mấy câu nói của ông là muôn vàn dòng suy nghĩ trong em được sáng tỏ, những nghi kỵ và xa cách khi xưa bị nàng gạt bỏ hết. Hơn lúc nào, hình tượng người cha của ông Danh đã trở nên cao đẹp và vĩ đại vô cùng. Nàng tự hứa trong lòng phải thay đổi, chứ không thể tìm cách lánh mặt và lạnh nhạt với bố chồng như những ngày qua.
Thế nhưng đến hôm sau ông Danh nói có việc đột xuất phải vắng nhà vài hôm, những dự định để thể hiện lòng hiếu thảo của cô con dâu đành gác lại. Căn nhà vốn vắng vẻ nay lại càng thêm trống trải và người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Chi.
Vì vắng ông chiếc xe Sh 150i trở nên khó bảo, chứ không chịu quay đầu sẵn ra phía cổng như mọi hôm. Hay như cả mớ đồ đạc trên phòng thờ cũng thế, muốn chúng sạch sẽ mà toát hết cả mồ hôi. Hoặc như mấy cái giỏ hoa lan, ai biết được phơi nắng chúng thôi mà nặng nhọc đến cả tiếng đồng hồ. Và nhất là cái cảm giác bị áp lực trong công việc đè nặng mà không có người pha trà rồi chỉ lối, khiến em thấy mình như muốn rã rời.
Và em bắt đầu thấy nhớ, mới đầu chỉ thoang thoảng, sau đó da diết hơn và đến giờ cơn cồn cào kia đã thành sự ủ rũ trong lòng, khiến cả ngày đôi mi em luôn cụp xuống.
Thứ Bảy cuối tuần, đúng hẹn Chi lại đến câu lạc bộ khiêu vũ, như thường lệ người đeo mặt nạ sói đã có mặt để đón chào. Khi vũ khúc vang lên hai người họ lại đan tay nhau trong từng nhịp bước, chỉ có điều Chi ít nói chuyện, cũng mất đi sự hứng thú như mọi ngày.
-Sao vậy, chỉ lơ là vài hôm mà em đã lụt nghề đến mức này sao. Những bước chân thì vô hồn khô cứng, từ thân hình đến ánh mắt đều không gợi lên một chút tình cảm nào.
Chi cúi mặt không phản bác, hắn nhìn thấy vậy thì hỏi thêm.
-Em mệt hay có chuyện gì hay sao ,nếu không có tâm trạng để khiêu vũ vậy hãy về đi, chúng ta sẽ tập vào buổi khác.
Đúng thật Chi không thể thả hồn trong mỗi bước chân để bay bổng quyến rũ như mọi hôm. Cô ủ rũ chẳng hiểu nổi nguyên do, có lẽ đó là một sự tương tư kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, mà chính nàng cũng chẳng hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết nó đã bén rễ trong lòng, dẫu nàng có cố né tránh cũng không thể nào xóa bỏ.
-Tôi không biết… chỉ là trong lòng rối như tơ vò, tôi loay hoay chỉ sợ mình sẽ bước lên con đường sai trái không thể quay đầu.
-Liên quan đến người đàn ông em đã rung động, hiện giờ là bố chồng em, có đúng không.
-Vâng, chính là ông ấy, tôi đã làm một phép thử, và tôi biết ông ấy rất trân trọng mình.
Rồi nàng kể lại những lời ông Danh đã thì thầm bên tai nàng trước lúc quay lưng, sau đó nói thêm.
-Tôi cảm giác như ông ấy đã gieo một điều gì đó rất lạ vào trong tôi. Rồi ông ấy rời khỏi nhà vì công việc đột xuất, tự nhiên tôi thấy lòng bồn chồn đến lạ, mọi thứ đều trở nên khó hiểu đối với tôi. Tôi luôn phân vân, không biết mình muốn gì, đang buồn hay đang nhớ, ham muốn và nỗi sợ đan xen chẳng biết cái nào lớn hơn.
-Ha ha, đến giờ mà em vẫn lảng tránh sao, thử nhắm mắt lại đi, hình bóng nào sẽ xuất hiện hiện. Thử tưởng tượng vòng tay ôm quanh người thì em có cảm thấy nóng lên không.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng ông Danh hiện ra nơi tâm trí khiến gương mặt nàng thoáng đỏ ửng. Nàng hấp tấp lắc đầu, đôi mắt tròn dày đặc những hoang mang.
-Là sao, là tôi yêu ông ấy ư, không thể như vậy được, ông ta là bố chồng tôi, tôi phải biết ơn và kính trọng ông ấy. Tôi như vậy là sai trái, là tội lỗi, tôi còn chồng còn con. Họ là tất cả với tôi, tôi không thể để mất họ, cũng không thể phá hỏng hạnh phúc tôi đang có bây giờ. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao mới rũ bỏ được tình cảm này… giúp tôi với.
Sói như đã vạch trần nội tâm nàng, đối diện với nó là điều nàng sợ nhất, nàng hoảng loạn, đôi tay níu chặt tay hắn như người chết đuối bám lấy cành cây cuối cùng. Hắn vẫn bình tĩnh vỗ lên mu bàn tay em, cái giọng nhẹ nhàng rất mau đã làm em bình tĩnh lại.
-Em không yêu ông ấy, hoặc nếu có cũng chỉ là thể xác mà thôi. Trái tim em đã được chồng em phủ kín, nhưng thân thể thì chưa. Nó vẫn còn khao khát và cần được thỏa mãn, đó chính là ham muốn là nhu cầu tất yếu. Vậy nên em đừng dằn vặt vì đó vốn dĩ là những điều rất đỗi tự nhiên.
-Vậy tôi phải làm sao, chẳng lẽ chiều chuộng bản thân đến mức buông thả để cùng lên giường với bố chồng hay sao?
-Không phải buông thả, mà chủ động tìm thỏa mãn cho mình, bên người mình có thể tin tưởng được.
-Trời ạ, như vậy còn gì là đạo đức là luân lý nữa…sống như vậy tôi sẽ thấy xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng mặt lên.
-Ha ha, đấy là cách nói của những người sợ bị xã hội phán xét, mà quên mất chính bản thân thân cần và muốn gì, đến khi sự bức bối không còn kìm nén được nữa thì hậu quả do mình tự gánh. Giờ em hãy đi theo tôi, tôi sẽ cho em biết thế giới này thực chất vận hành ra sao.
Hắn kéo em bước lên chiếc cầu thang ở trong góc, qua một dãy hành lang sâu hun hút, đến trước một cánh cửa gỗ dày và nặng thì có hai gã đàn ông giữ họ lại. Sói ngay lập tức rút ra một tấm thẻ đen viền vàng, hai gã đàn ông kia liền trở nên khách sáo, rồi mở cửa mời họ bước qua.
-Đây là đâu.
Chi hỏi khi có chút hoang mang.
-Tầng 3, một không gian hòa toàn tách biệt chỉ dành riêng cho hội viên VIP, ở đây em sẽ thấy hết được bộ mặt thật của xã hội này.
Tầng 3 so với tầng 2 là một thế giới hoàn toàn khác, êm đềm sang trọng nhưng cũng dâm mị hơn. Ánh đèn vàng hổ phách hòa với sắc lam tím dịu ẩn sau những lớp màn kim tuyến buông lơi, khiến cả không gian trông như phủ một lớp sương mờ lấp lánh. Trần nhà cao thoáng, đèn chùm pha lê rủ xuống, phản chiếu ngàn tia sáng lung linh. Sàn nhảy ở giữa không quá rộng, dọc theo hai bên là những bộ sofa bọc nhung màu đỏ rượu rộng rãi, được che chắn bởi màn voan trong suốt, đủ để gợi ra dáng hình thấp thoáng nhưng không quá phô bày. Mỗi góc đều phảng phất mùi rượu, mùi trầm hương và cả mùi nước hoa đắt tiền, lẫn tiếng nhạc jazz chậm rãi vang lên từ dàn nhạc ẩn.
Sói dắt Chi đi thật chậm, đủ để em lờ mờ nhìn thấy những cảnh tượng bên trong. Em đã trợn mắt thật to khi thấy một người đàn bà rúc vào ngực một người đàn ông, họ cuộn lại với nhau như chỉ muốn hòa vào làm một. Cả 2 người vẫn còn đeo nguyên mặt nạ, nhưng qua mái tóc xoăn điểm bạc và thân thể xồ xề không quá khó đoán tuổi của bà ta.
Chi tuy hơi phản cảm, nhưng nghĩ đến tuổi tác của người đàn bà thì em phần nào hiểu được, tuổi đấy có mấy ông chồng còn đủ sức để chiều nữa đâu.
Sói không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên thắt lưng rồi dắt em đi tiếp. Điều tiếp theo mà Chi được chứng kiến còn trần trụi và kích thích em hơn. Trong bức rèm voan không phải là một bà trung niên tóc bạc nào nữa, mà chính là bạn nhảy của Sói, Chi đã gặp ngày đầu tiên. Chi dễ dàng nhận ra chị ta vì màu tóc khói đặc trưng mà thân hình với những đường cong cực kỳ quyến rũ. Người đàn ông đang ôm chị ấy, không ai khác mà chính là gã đàn ông đã dạy Chi nhảy những bước đầu tiên.
Không có gì để nói nếu lúc này người đàn ông ấy không phanh ngực, còn hai tay thì nắm chặt đôi bầu vú của người kia. Họ sảng khoái, đê mê hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
Chi khẽ quay mặt đi vì xấu hổ, em nói lí nhí, chỉ đủ để Sói nghe được mà thôi.
-Trời ơi…họ thật sự làm những điều đấy ư…họ không biết ngượng à…
-Họ đều biết ngượng vì là những ông nọ bà kia ngoài xã hội, với gia cảnh sung túc đề huề. Nhưng thể xác của họ cũng như em, còn cồn cào đòi hỏi, chính vì thế họ tìm đến những kẻ không biết mình là ai tìm sự thỏa mãn trong bóng tối. Để giữ lại hạnh phúc gia đình, cùng hình tượng mẫu mực ngoài ánh sáng và trước bao mắt nhìn soi mói ngoài kia.
-Nhưng như vậy chẳng phải là phản bội ư.
-Không, đây chỉ là một hi sinh rất nhỏ trong những thứ ta có thể mất đi.
-Hi sinh ư…vậy ắt hẳn họ phải buồn đau, dằn vặt lắm.
-Tôi không biết, em thử nhìn xem có thấy điều đó ở họ không.
Sói một lần nữa xoay người Chi lại để em chứng kiến những gì đang tiếp tục xảy ra.
Chiếc áo đính ngọc trai của người đàn bà kia đã tụt hẳn, đôi bầu ngực ngạo nghễ không ngừng run rẩy trong bàn tay của gã đàn ông. Đôi núm vú đã cương lên khi tà váy của chị ta bị lật hẳn sang bên cho bàn tay anh ta thoải mái chui vào khám phá. Dù khoảng cách không quá gần nhưng những tiếng nấc cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ vẫn lọt vào trong tai Chi.
chuyen-y-1611416522801198697746-1642846975807-1642846976074577226832 (1).jpg

-Hức…cưng ơi…tay anh khéo quá…ư hư hư…sướng bướm lắm cưng ơi…nữa đi…ư ư ư…sâu nữa vào
Đâu có chút nào là miễn cưỡng, người đàn bà kia đang hưởng thụ, cái mà cô ta thể hiện là khoái cảm và sự thỏa mãn hoàn toàn không chút nào áy náy như suy nghĩ của Chi. Sói siết tay trên 2 vai em, miệng kề bên tai nói khẽ.
-Em thấy không, đó là sự giải tỏa, chủ động đi tìm sự thoải mái, chỉ cần những điều đó mãi là bí mật thì điều họ làm chẳng xấu chút nào. Chỉ có em là vẫn khổ sở ngụp lặn trong mớ bòng bong cảm xúc, mà bỏ qua thứ may mắn trời ban cho mình.
Lời hắn nói Chi chỉ lờ mờ hiểu vì lúc này em đang mê mải trước cảnh tượng sau bức rèm voan.
Người đàn bà quyến rũ kia đã được bạn tình đặt lên bàn, chiếc váy màu mè của nàng ta đã bị người đàn ông vạch ra gần hết. Đôi vú đẫy đà, cùng phần hạ thể đen xì phơi ra dưới ánh đèn mờ ảo, trong khi người đàn ông hết xoa nắn thì lại vục đầu xì xụp giữa 2 chân cô.
Là một kẻ chuyên nghiệp, tất nhiên gã đàn ông có đủ những chiêu trò để ả đàn bà run lên vì sướng. Tiếng rên lúc này hòa lẫn trong tiếng nhạc rồi tan ra giữa không gian ám muội của cả căn phòng.
Rồi như những vuốt ve đã là không đủ, gã đàn ông ngừng lại rồi đứng lên, người đàn bà cũng không chút nào lạ lẫm, ả ngồi dậy túm lấy khuy quần gã cởi thật nhanh. Không quá lâu sau cái vật tròn dài lủng lẳng của gã đàn ông đã đưa ra trước mặt. Cô ta mở miệng thật to hứng lấy, còn Chi giật mình, nàng hít một hơi sâu rồi ngoảnh mặt đi.
cach-mut-chim-cho-ban-trai.jpg

-Tôi không muốn ở đây thêm nữa …vậy là đủ rồi.
Lời nàng nói tan vào khoảng không mà không ai đáp lại, bởi vì Sói cũng đã rời đi từ rất lâu. Chi cũng không còn lưu luyến không gian dâm dục này, vì em không thuộc về nơi đây, không cần một kẻ lạ khỏa lấp mình bằng giao dịch. Em đã có sự may mắn của riêng mình, ở nơi mà em biết chắc mình được trân trọng.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 

Cởi truồng sơvin

Yếu sinh lý
T
Ch66. Tầng 3 của câu lạc bộ
Nhưng cũng đúng lúc này vòng tay vững chắc đang siết chặt em lại buông lỏng, cho em rời ra khỏi lồng ngực ông. Chi đang còn hơi thắc mắc thì ông Danh lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn em âu yếm nói.
-Hôm nay bố mới nhận điện của Phúc gọi về từ bên kia. Công việc bên ấy có vẻ lại gặp nhiều cản trở, Phúc đang phải rất đau đầu. Nếu con có nói chuyện với chồng con, nhớ hãy quan tâm đến nó thật nhiều rồi động viên nó giúp bố nha, bố biết hai đứa rất yêu nhau, lời khích lệ của con chắc sẽ làm Phúc thêm phấn chấn. Bố nhờ cả hết ở con đấy, cảm ơn con trước nha.
-Vâng ạ…con biết rồi.
Chi trả lời lí nhí, tâm trạng không biết đang vui mừng hay hụt hẫng nhiều hơn. Ông Danh vẫn còn chưa dừng lại trước khi quay mặt bước về phòng còn ân cần nói với em.
-Các con hãy nhớ đồng hành khăng khít và yêu nhau nhiều hơn nhé. Hãy dành cho cháu nội bố một gia đình hạnh phúc vẹn tròn. Bố sẽ luôn ở một bên để giúp các con làm được điều đó, nếu có bất cứ khó khăn thiếu thốn gì hãy nói với ta, ta hứa sẽ giúp con bằng mọi cách.
-Thì ra đây mới là bản chất thật của tình cảm ông dành cho mình, cũng là cách thể hiện tình yêu cho con cháu. Ông gần gũi động chạm lúc mình xa chồng, thân thể bức bối, có lẽ chỉ vì ông lo mình sinh ra bất mãn hoặc do kìm nén quá lâu sẽ ra ngoài ăn vụng dẫn đến gia đình sụp đổ.
Sau mấy câu nói của ông là muôn vàn dòng suy nghĩ trong em được sáng tỏ, những nghi kỵ và xa cách khi xưa bị nàng gạt bỏ hết. Hơn lúc nào, hình tượng người cha của ông Danh đã trở nên cao đẹp và vĩ đại vô cùng. Nàng tự hứa trong lòng phải thay đổi, chứ không thể tìm cách lánh mặt và lạnh nhạt với bố chồng như những ngày qua.
Thế nhưng đến hôm sau ông Danh nói có việc đột xuất phải vắng nhà vài hôm, những dự định để thể hiện lòng hiếu thảo của cô con dâu đành gác lại. Căn nhà vốn vắng vẻ nay lại càng thêm trống trải và người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Chi.
Vì vắng ông chiếc xe Sh 150i trở nên khó bảo, chứ không chịu quay đầu sẵn ra phía cổng như mọi hôm. Hay như cả mớ đồ đạc trên phòng thờ cũng thế, muốn chúng sạch sẽ mà toát hết cả mồ hôi. Hoặc như mấy cái giỏ hoa lan, ai biết được phơi nắng chúng thôi mà nặng nhọc đến cả tiếng đồng hồ. Và nhất là cái cảm giác bị áp lực trong công việc đè nặng mà không có người pha trà rồi chỉ lối, khiến em thấy mình như muốn rã rời.
Và em bắt đầu thấy nhớ, mới đầu chỉ thoang thoảng, sau đó da diết hơn và đến giờ cơn cồn cào kia đã thành sự ủ rũ trong lòng, khiến cả ngày đôi mi em luôn cụp xuống.
Thứ Bảy cuối tuần, đúng hẹn Chi lại đến câu lạc bộ khiêu vũ, như thường lệ người đeo mặt nạ sói đã có mặt để đón chào. Khi vũ khúc vang lên hai người họ lại đan tay nhau trong từng nhịp bước, chỉ có điều Chi ít nói chuyện, cũng mất đi sự hứng thú như mọi ngày.
-Sao vậy, chỉ lơ là vài hôm mà em đã lụt nghề đến mức này sao. Những bước chân thì vô hồn khô cứng, từ thân hình đến ánh mắt đều không gợi lên một chút tình cảm nào.
Chi cúi mặt không phản bác, hắn nhìn thấy vậy thì hỏi thêm.
-Em mệt hay có chuyện gì hay sao ,nếu không có tâm trạng để khiêu vũ vậy hãy về đi, chúng ta sẽ tập vào buổi khác.
Đúng thật Chi không thể thả hồn trong mỗi bước chân để bay bổng quyến rũ như mọi hôm. Cô ủ rũ chẳng hiểu nổi nguyên do, có lẽ đó là một sự tương tư kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, mà chính nàng cũng chẳng hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết nó đã bén rễ trong lòng, dẫu nàng có cố né tránh cũng không thể nào xóa bỏ.
-Tôi không biết… chỉ là trong lòng rối như tơ vò, tôi loay hoay chỉ sợ mình sẽ bước lên con đường sai trái không thể quay đầu.
-Liên quan đến người đàn ông em đã rung động, hiện giờ là bố chồng em, có đúng không.
-Vâng, chính là ông ấy, tôi đã làm một phép thử, và tôi biết ông ấy rất trân trọng mình.
Rồi nàng kể lại những lời ông Danh đã thì thầm bên tai nàng trước lúc quay lưng, sau đó nói thêm.
-Tôi cảm giác như ông ấy đã gieo một điều gì đó rất lạ vào trong tôi. Rồi ông ấy rời khỏi nhà vì công việc đột xuất, tự nhiên tôi thấy lòng bồn chồn đến lạ, mọi thứ đều trở nên khó hiểu đối với tôi. Tôi luôn phân vân, không biết mình muốn gì, đang buồn hay đang nhớ, ham muốn và nỗi sợ đan xen chẳng biết cái nào lớn hơn.
-Ha ha, đến giờ mà em vẫn lảng tránh sao, thử nhắm mắt lại đi, hình bóng nào sẽ xuất hiện hiện. Thử tưởng tượng vòng tay ôm quanh người thì em có cảm thấy nóng lên không.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng ông Danh hiện ra nơi tâm trí khiến gương mặt nàng thoáng đỏ ửng. Nàng hấp tấp lắc đầu, đôi mắt tròn dày đặc những hoang mang.
-Là sao, là tôi yêu ông ấy ư, không thể như vậy được, ông ta là bố chồng tôi, tôi phải biết ơn và kính trọng ông ấy. Tôi như vậy là sai trái, là tội lỗi, tôi còn chồng còn con. Họ là tất cả với tôi, tôi không thể để mất họ, cũng không thể phá hỏng hạnh phúc tôi đang có bây giờ. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao mới rũ bỏ được tình cảm này… giúp tôi với.
Sói như đã vạch trần nội tâm nàng, đối diện với nó là điều nàng sợ nhất, nàng hoảng loạn, đôi tay níu chặt tay hắn như người chết đuối bám lấy cành cây cuối cùng. Hắn vẫn bình tĩnh vỗ lên mu bàn tay em, cái giọng nhẹ nhàng rất mau đã làm em bình tĩnh lại.
-Em không yêu ông ấy, hoặc nếu có cũng chỉ là thể xác mà thôi. Trái tim em đã được chồng em phủ kín, nhưng thân thể thì chưa. Nó vẫn còn khao khát và cần được thỏa mãn, đó chính là ham muốn là nhu cầu tất yếu. Vậy nên em đừng dằn vặt vì đó vốn dĩ là những điều rất đỗi tự nhiên.
-Vậy tôi phải làm sao, chẳng lẽ chiều chuộng bản thân đến mức buông thả để cùng lên giường với bố chồng hay sao?
-Không phải buông thả, mà chủ động tìm thỏa mãn cho mình, bên người mình có thể tin tưởng được.
-Trời ạ, như vậy còn gì là đạo đức là luân lý nữa…sống như vậy tôi sẽ thấy xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng mặt lên.
-Ha ha, đấy là cách nói của những người sợ bị xã hội phán xét, mà quên mất chính bản thân thân cần và muốn gì, đến khi sự bức bối không còn kìm nén được nữa thì hậu quả do mình tự gánh. Giờ em hãy đi theo tôi, tôi sẽ cho em biết thế giới này thực chất vận hành ra sao.
Hắn kéo em bước lên chiếc cầu thang ở trong góc, qua một dãy hành lang sâu hun hút, đến trước một cánh cửa gỗ dày và nặng thì có hai gã đàn ông giữ họ lại. Sói ngay lập tức rút ra một tấm thẻ đen viền vàng, hai gã đàn ông kia liền trở nên khách sáo, rồi mở cửa mời họ bước qua.
-Đây là đâu.
Chi hỏi khi có chút hoang mang.
-Tầng 3, một không gian hòa toàn tách biệt chỉ dành riêng cho hội viên VIP, ở đây em sẽ thấy hết được bộ mặt thật của xã hội này.
Tầng 3 so với tầng 2 là một thế giới hoàn toàn khác, êm đềm sang trọng nhưng cũng dâm mị hơn. Ánh đèn vàng hổ phách hòa với sắc lam tím dịu ẩn sau những lớp màn kim tuyến buông lơi, khiến cả không gian trông như phủ một lớp sương mờ lấp lánh. Trần nhà cao thoáng, đèn chùm pha lê rủ xuống, phản chiếu ngàn tia sáng lung linh. Sàn nhảy ở giữa không quá rộng, dọc theo hai bên là những bộ sofa bọc nhung màu đỏ rượu rộng rãi, được che chắn bởi màn voan trong suốt, đủ để gợi ra dáng hình thấp thoáng nhưng không quá phô bày. Mỗi góc đều phảng phất mùi rượu, mùi trầm hương và cả mùi nước hoa đắt tiền, lẫn tiếng nhạc jazz chậm rãi vang lên từ dàn nhạc ẩn.
Sói dắt Chi đi thật chậm, đủ để em lờ mờ nhìn thấy những cảnh tượng bên trong. Em đã trợn mắt thật to khi thấy một người đàn bà rúc vào ngực một người đàn ông, họ cuộn lại với nhau như chỉ muốn hòa vào làm một. Cả 2 người vẫn còn đeo nguyên mặt nạ, nhưng qua mái tóc xoăn điểm bạc và thân thể xồ xề không quá khó đoán tuổi của bà ta.
Chi tuy hơi phản cảm, nhưng nghĩ đến tuổi tác của người đàn bà thì em phần nào hiểu được, tuổi đấy có mấy ông chồng còn đủ sức để chiều nữa đâu.
Sói không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên thắt lưng rồi dắt em đi tiếp. Điều tiếp theo mà Chi được chứng kiến còn trần trụi và kích thích em hơn. Trong bức rèm voan không phải là một bà trung niên tóc bạc nào nữa, mà chính là bạn nhảy của Sói, Chi đã gặp ngày đầu tiên. Chi dễ dàng nhận ra chị ta vì màu tóc khói đặc trưng mà thân hình với những đường cong cực kỳ quyến rũ. Người đàn ông đang ôm chị ấy, không ai khác mà chính là gã đàn ông đã dạy Chi nhảy những bước đầu tiên.
Không có gì để nói nếu lúc này người đàn ông ấy không phanh ngực, còn hai tay thì nắm chặt đôi bầu vú của người kia. Họ sảng khoái, đê mê hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
Chi khẽ quay mặt đi vì xấu hổ, em nói lí nhí, chỉ đủ để Sói nghe được mà thôi.
-Trời ơi…họ thật sự làm những điều đấy ư…họ không biết ngượng à…
-Họ đều biết ngượng vì là những ông nọ bà kia ngoài xã hội, với gia cảnh sung túc đề huề. Nhưng thể xác của họ cũng như em, còn cồn cào đòi hỏi, chính vì thế họ tìm đến những kẻ không biết mình là ai tìm sự thỏa mãn trong bóng tối. Để giữ lại hạnh phúc gia đình, cùng hình tượng mẫu mực ngoài ánh sáng và trước bao mắt nhìn soi mói ngoài kia.
-Nhưng như vậy chẳng phải là phản bội ư.
-Không, đây chỉ là một hi sinh rất nhỏ trong những thứ ta có thể mất đi.
-Hi sinh ư…vậy ắt hẳn họ phải buồn đau, dằn vặt lắm.
-Tôi không biết, em thử nhìn xem có thấy điều đó ở họ không.
Sói một lần nữa xoay người Chi lại để em chứng kiến những gì đang tiếp tục xảy ra.
Chiếc áo đính ngọc trai của người đàn bà kia đã tụt hẳn, đôi bầu ngực ngạo nghễ không ngừng run rẩy trong bàn tay của gã đàn ông. Đôi núm vú đã cương lên khi tà váy của chị ta bị lật hẳn sang bên cho bàn tay anh ta thoải mái chui vào khám phá. Dù khoảng cách không quá gần nhưng những tiếng nấc cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ vẫn lọt vào trong tai Chi.Xem nội dung: 515745
-Hức…cưng ơi…tay anh khéo quá…ư hư hư…sướng bướm lắm cưng ơi…nữa đi…ư ư ư…sâu nữa vào
Đâu có chút nào là miễn cưỡng, người đàn bà kia đang hưởng thụ, cái mà cô ta thể hiện là khoái cảm và sự thỏa mãn hoàn toàn không chút nào áy náy như suy nghĩ của Chi. Sói siết tay trên 2 vai em, miệng kề bên tai nói khẽ.
-Em thấy không, đó là sự giải tỏa, chủ động đi tìm sự thoải mái, chỉ cần những điều đó mãi là bí mật thì điều họ làm chẳng xấu chút nào. Chỉ có em là vẫn khổ sở ngụp lặn trong mớ bòng bong cảm xúc, mà bỏ qua thứ may mắn trời ban cho mình.
Lời hắn nói Chi chỉ lờ mờ hiểu vì lúc này em đang mê mải trước cảnh tượng sau bức rèm voan.
Người đàn bà quyến rũ kia đã được bạn tình đặt lên bàn, chiếc váy màu mè của nàng ta đã bị người đàn ông vạch ra gần hết. Đôi vú đẫy đà, cùng phần hạ thể đen xì phơi ra dưới ánh đèn mờ ảo, trong khi người đàn ông hết xoa nắn thì lại vục đầu xì xụp giữa 2 chân cô.
Là một kẻ chuyên nghiệp, tất nhiên gã đàn ông có đủ những chiêu trò để ả đàn bà run lên vì sướng. Tiếng rên lúc này hòa lẫn trong tiếng nhạc rồi tan ra giữa không gian ám muội của cả căn phòng.
Rồi như những vuốt ve đã là không đủ, gã đàn ông ngừng lại rồi đứng lên, người đàn bà cũng không chút nào lạ lẫm, ả ngồi dậy túm lấy khuy quần gã cởi thật nhanh. Không quá lâu sau cái vật tròn dài lủng lẳng của gã đàn ông đã đưa ra trước mặt. Cô ta mở miệng thật to hứng lấy, còn Chi giật mình, nàng hít một hơi sâu rồi ngoảnh mặt đi.Xem nội dung: 515744
-Tôi không muốn ở đây thêm nữa …vậy là đủ rồi.
Lời nàng nói tan vào khoảng không mà không ai đáp lại, bởi vì Sói cũng đã rời đi từ rất lâu. Chi cũng không còn lưu luyến không gian dâm dục này, vì em không thuộc về nơi đây, không cần một kẻ lạ khỏa lấp mình bằng giao dịch. Em đã có sự may mắn của riêng mình, ở nơi mà em biết chắc mình được trân trọng.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Tưởng phải nện luôn rồi chứ
 

Anh già chăn rau

Yếu sinh lý
Ch66. Tầng 3 của câu lạc bộ
Nhưng cũng đúng lúc này vòng tay vững chắc đang siết chặt em lại buông lỏng, cho em rời ra khỏi lồng ngực ông. Chi đang còn hơi thắc mắc thì ông Danh lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn em âu yếm nói.
-Hôm nay bố mới nhận điện của Phúc gọi về từ bên kia. Công việc bên ấy có vẻ lại gặp nhiều cản trở, Phúc đang phải rất đau đầu. Nếu con có nói chuyện với chồng con, nhớ hãy quan tâm đến nó thật nhiều rồi động viên nó giúp bố nha, bố biết hai đứa rất yêu nhau, lời khích lệ của con chắc sẽ làm Phúc thêm phấn chấn. Bố nhờ cả hết ở con đấy, cảm ơn con trước nha.
-Vâng ạ…con biết rồi.
Chi trả lời lí nhí, tâm trạng không biết đang vui mừng hay hụt hẫng nhiều hơn. Ông Danh vẫn còn chưa dừng lại trước khi quay mặt bước về phòng còn ân cần nói với em.
-Các con hãy nhớ đồng hành khăng khít và yêu nhau nhiều hơn nhé. Hãy dành cho cháu nội bố một gia đình hạnh phúc vẹn tròn. Bố sẽ luôn ở một bên để giúp các con làm được điều đó, nếu có bất cứ khó khăn thiếu thốn gì hãy nói với ta, ta hứa sẽ giúp con bằng mọi cách.
-Thì ra đây mới là bản chất thật của tình cảm ông dành cho mình, cũng là cách thể hiện tình yêu cho con cháu. Ông gần gũi động chạm lúc mình xa chồng, thân thể bức bối, có lẽ chỉ vì ông lo mình sinh ra bất mãn hoặc do kìm nén quá lâu sẽ ra ngoài ăn vụng dẫn đến gia đình sụp đổ.
Sau mấy câu nói của ông là muôn vàn dòng suy nghĩ trong em được sáng tỏ, những nghi kỵ và xa cách khi xưa bị nàng gạt bỏ hết. Hơn lúc nào, hình tượng người cha của ông Danh đã trở nên cao đẹp và vĩ đại vô cùng. Nàng tự hứa trong lòng phải thay đổi, chứ không thể tìm cách lánh mặt và lạnh nhạt với bố chồng như những ngày qua.
Thế nhưng đến hôm sau ông Danh nói có việc đột xuất phải vắng nhà vài hôm, những dự định để thể hiện lòng hiếu thảo của cô con dâu đành gác lại. Căn nhà vốn vắng vẻ nay lại càng thêm trống trải và người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Chi.
Vì vắng ông chiếc xe Sh 150i trở nên khó bảo, chứ không chịu quay đầu sẵn ra phía cổng như mọi hôm. Hay như cả mớ đồ đạc trên phòng thờ cũng thế, muốn chúng sạch sẽ mà toát hết cả mồ hôi. Hoặc như mấy cái giỏ hoa lan, ai biết được phơi nắng chúng thôi mà nặng nhọc đến cả tiếng đồng hồ. Và nhất là cái cảm giác bị áp lực trong công việc đè nặng mà không có người pha trà rồi chỉ lối, khiến em thấy mình như muốn rã rời.
Và em bắt đầu thấy nhớ, mới đầu chỉ thoang thoảng, sau đó da diết hơn và đến giờ cơn cồn cào kia đã thành sự ủ rũ trong lòng, khiến cả ngày đôi mi em luôn cụp xuống.
Thứ Bảy cuối tuần, đúng hẹn Chi lại đến câu lạc bộ khiêu vũ, như thường lệ người đeo mặt nạ sói đã có mặt để đón chào. Khi vũ khúc vang lên hai người họ lại đan tay nhau trong từng nhịp bước, chỉ có điều Chi ít nói chuyện, cũng mất đi sự hứng thú như mọi ngày.
-Sao vậy, chỉ lơ là vài hôm mà em đã lụt nghề đến mức này sao. Những bước chân thì vô hồn khô cứng, từ thân hình đến ánh mắt đều không gợi lên một chút tình cảm nào.
Chi cúi mặt không phản bác, hắn nhìn thấy vậy thì hỏi thêm.
-Em mệt hay có chuyện gì hay sao ,nếu không có tâm trạng để khiêu vũ vậy hãy về đi, chúng ta sẽ tập vào buổi khác.
Đúng thật Chi không thể thả hồn trong mỗi bước chân để bay bổng quyến rũ như mọi hôm. Cô ủ rũ chẳng hiểu nổi nguyên do, có lẽ đó là một sự tương tư kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, mà chính nàng cũng chẳng hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết nó đã bén rễ trong lòng, dẫu nàng có cố né tránh cũng không thể nào xóa bỏ.
-Tôi không biết… chỉ là trong lòng rối như tơ vò, tôi loay hoay chỉ sợ mình sẽ bước lên con đường sai trái không thể quay đầu.
-Liên quan đến người đàn ông em đã rung động, hiện giờ là bố chồng em, có đúng không.
-Vâng, chính là ông ấy, tôi đã làm một phép thử, và tôi biết ông ấy rất trân trọng mình.
Rồi nàng kể lại những lời ông Danh đã thì thầm bên tai nàng trước lúc quay lưng, sau đó nói thêm.
-Tôi cảm giác như ông ấy đã gieo một điều gì đó rất lạ vào trong tôi. Rồi ông ấy rời khỏi nhà vì công việc đột xuất, tự nhiên tôi thấy lòng bồn chồn đến lạ, mọi thứ đều trở nên khó hiểu đối với tôi. Tôi luôn phân vân, không biết mình muốn gì, đang buồn hay đang nhớ, ham muốn và nỗi sợ đan xen chẳng biết cái nào lớn hơn.
-Ha ha, đến giờ mà em vẫn lảng tránh sao, thử nhắm mắt lại đi, hình bóng nào sẽ xuất hiện hiện. Thử tưởng tượng vòng tay ôm quanh người thì em có cảm thấy nóng lên không.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng ông Danh hiện ra nơi tâm trí khiến gương mặt nàng thoáng đỏ ửng. Nàng hấp tấp lắc đầu, đôi mắt tròn dày đặc những hoang mang.
-Là sao, là tôi yêu ông ấy ư, không thể như vậy được, ông ta là bố chồng tôi, tôi phải biết ơn và kính trọng ông ấy. Tôi như vậy là sai trái, là tội lỗi, tôi còn chồng còn con. Họ là tất cả với tôi, tôi không thể để mất họ, cũng không thể phá hỏng hạnh phúc tôi đang có bây giờ. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao mới rũ bỏ được tình cảm này… giúp tôi với.
Sói như đã vạch trần nội tâm nàng, đối diện với nó là điều nàng sợ nhất, nàng hoảng loạn, đôi tay níu chặt tay hắn như người chết đuối bám lấy cành cây cuối cùng. Hắn vẫn bình tĩnh vỗ lên mu bàn tay em, cái giọng nhẹ nhàng rất mau đã làm em bình tĩnh lại.
-Em không yêu ông ấy, hoặc nếu có cũng chỉ là thể xác mà thôi. Trái tim em đã được chồng em phủ kín, nhưng thân thể thì chưa. Nó vẫn còn khao khát và cần được thỏa mãn, đó chính là ham muốn là nhu cầu tất yếu. Vậy nên em đừng dằn vặt vì đó vốn dĩ là những điều rất đỗi tự nhiên.
-Vậy tôi phải làm sao, chẳng lẽ chiều chuộng bản thân đến mức buông thả để cùng lên giường với bố chồng hay sao?
-Không phải buông thả, mà chủ động tìm thỏa mãn cho mình, bên người mình có thể tin tưởng được.
-Trời ạ, như vậy còn gì là đạo đức là luân lý nữa…sống như vậy tôi sẽ thấy xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng mặt lên.
-Ha ha, đấy là cách nói của những người sợ bị xã hội phán xét, mà quên mất chính bản thân thân cần và muốn gì, đến khi sự bức bối không còn kìm nén được nữa thì hậu quả do mình tự gánh. Giờ em hãy đi theo tôi, tôi sẽ cho em biết thế giới này thực chất vận hành ra sao.
Hắn kéo em bước lên chiếc cầu thang ở trong góc, qua một dãy hành lang sâu hun hút, đến trước một cánh cửa gỗ dày và nặng thì có hai gã đàn ông giữ họ lại. Sói ngay lập tức rút ra một tấm thẻ đen viền vàng, hai gã đàn ông kia liền trở nên khách sáo, rồi mở cửa mời họ bước qua.
-Đây là đâu.
Chi hỏi khi có chút hoang mang.
-Tầng 3, một không gian hòa toàn tách biệt chỉ dành riêng cho hội viên VIP, ở đây em sẽ thấy hết được bộ mặt thật của xã hội này.
Tầng 3 so với tầng 2 là một thế giới hoàn toàn khác, êm đềm sang trọng nhưng cũng dâm mị hơn. Ánh đèn vàng hổ phách hòa với sắc lam tím dịu ẩn sau những lớp màn kim tuyến buông lơi, khiến cả không gian trông như phủ một lớp sương mờ lấp lánh. Trần nhà cao thoáng, đèn chùm pha lê rủ xuống, phản chiếu ngàn tia sáng lung linh. Sàn nhảy ở giữa không quá rộng, dọc theo hai bên là những bộ sofa bọc nhung màu đỏ rượu rộng rãi, được che chắn bởi màn voan trong suốt, đủ để gợi ra dáng hình thấp thoáng nhưng không quá phô bày. Mỗi góc đều phảng phất mùi rượu, mùi trầm hương và cả mùi nước hoa đắt tiền, lẫn tiếng nhạc jazz chậm rãi vang lên từ dàn nhạc ẩn.
Sói dắt Chi đi thật chậm, đủ để em lờ mờ nhìn thấy những cảnh tượng bên trong. Em đã trợn mắt thật to khi thấy một người đàn bà rúc vào ngực một người đàn ông, họ cuộn lại với nhau như chỉ muốn hòa vào làm một. Cả 2 người vẫn còn đeo nguyên mặt nạ, nhưng qua mái tóc xoăn điểm bạc và thân thể xồ xề không quá khó đoán tuổi của bà ta.
Chi tuy hơi phản cảm, nhưng nghĩ đến tuổi tác của người đàn bà thì em phần nào hiểu được, tuổi đấy có mấy ông chồng còn đủ sức để chiều nữa đâu.
Sói không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên thắt lưng rồi dắt em đi tiếp. Điều tiếp theo mà Chi được chứng kiến còn trần trụi và kích thích em hơn. Trong bức rèm voan không phải là một bà trung niên tóc bạc nào nữa, mà chính là bạn nhảy của Sói, Chi đã gặp ngày đầu tiên. Chi dễ dàng nhận ra chị ta vì màu tóc khói đặc trưng mà thân hình với những đường cong cực kỳ quyến rũ. Người đàn ông đang ôm chị ấy, không ai khác mà chính là gã đàn ông đã dạy Chi nhảy những bước đầu tiên.
Không có gì để nói nếu lúc này người đàn ông ấy không phanh ngực, còn hai tay thì nắm chặt đôi bầu vú của người kia. Họ sảng khoái, đê mê hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
Chi khẽ quay mặt đi vì xấu hổ, em nói lí nhí, chỉ đủ để Sói nghe được mà thôi.
-Trời ơi…họ thật sự làm những điều đấy ư…họ không biết ngượng à…
-Họ đều biết ngượng vì là những ông nọ bà kia ngoài xã hội, với gia cảnh sung túc đề huề. Nhưng thể xác của họ cũng như em, còn cồn cào đòi hỏi, chính vì thế họ tìm đến những kẻ không biết mình là ai tìm sự thỏa mãn trong bóng tối. Để giữ lại hạnh phúc gia đình, cùng hình tượng mẫu mực ngoài ánh sáng và trước bao mắt nhìn soi mói ngoài kia.
-Nhưng như vậy chẳng phải là phản bội ư.
-Không, đây chỉ là một hi sinh rất nhỏ trong những thứ ta có thể mất đi.
-Hi sinh ư…vậy ắt hẳn họ phải buồn đau, dằn vặt lắm.
-Tôi không biết, em thử nhìn xem có thấy điều đó ở họ không.
Sói một lần nữa xoay người Chi lại để em chứng kiến những gì đang tiếp tục xảy ra.
Chiếc áo đính ngọc trai của người đàn bà kia đã tụt hẳn, đôi bầu ngực ngạo nghễ không ngừng run rẩy trong bàn tay của gã đàn ông. Đôi núm vú đã cương lên khi tà váy của chị ta bị lật hẳn sang bên cho bàn tay anh ta thoải mái chui vào khám phá. Dù khoảng cách không quá gần nhưng những tiếng nấc cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ vẫn lọt vào trong tai Chi.Xem nội dung: 515745
-Hức…cưng ơi…tay anh khéo quá…ư hư hư…sướng bướm lắm cưng ơi…nữa đi…ư ư ư…sâu nữa vào
Đâu có chút nào là miễn cưỡng, người đàn bà kia đang hưởng thụ, cái mà cô ta thể hiện là khoái cảm và sự thỏa mãn hoàn toàn không chút nào áy náy như suy nghĩ của Chi. Sói siết tay trên 2 vai em, miệng kề bên tai nói khẽ.
-Em thấy không, đó là sự giải tỏa, chủ động đi tìm sự thoải mái, chỉ cần những điều đó mãi là bí mật thì điều họ làm chẳng xấu chút nào. Chỉ có em là vẫn khổ sở ngụp lặn trong mớ bòng bong cảm xúc, mà bỏ qua thứ may mắn trời ban cho mình.
Lời hắn nói Chi chỉ lờ mờ hiểu vì lúc này em đang mê mải trước cảnh tượng sau bức rèm voan.
Người đàn bà quyến rũ kia đã được bạn tình đặt lên bàn, chiếc váy màu mè của nàng ta đã bị người đàn ông vạch ra gần hết. Đôi vú đẫy đà, cùng phần hạ thể đen xì phơi ra dưới ánh đèn mờ ảo, trong khi người đàn ông hết xoa nắn thì lại vục đầu xì xụp giữa 2 chân cô.
Là một kẻ chuyên nghiệp, tất nhiên gã đàn ông có đủ những chiêu trò để ả đàn bà run lên vì sướng. Tiếng rên lúc này hòa lẫn trong tiếng nhạc rồi tan ra giữa không gian ám muội của cả căn phòng.
Rồi như những vuốt ve đã là không đủ, gã đàn ông ngừng lại rồi đứng lên, người đàn bà cũng không chút nào lạ lẫm, ả ngồi dậy túm lấy khuy quần gã cởi thật nhanh. Không quá lâu sau cái vật tròn dài lủng lẳng của gã đàn ông đã đưa ra trước mặt. Cô ta mở miệng thật to hứng lấy, còn Chi giật mình, nàng hít một hơi sâu rồi ngoảnh mặt đi.Xem nội dung: 515744
-Tôi không muốn ở đây thêm nữa …vậy là đủ rồi.
Lời nàng nói tan vào khoảng không mà không ai đáp lại, bởi vì Sói cũng đã rời đi từ rất lâu. Chi cũng không còn lưu luyến không gian dâm dục này, vì em không thuộc về nơi đây, không cần một kẻ lạ khỏa lấp mình bằng giao dịch. Em đã có sự may mắn của riêng mình, ở nơi mà em biết chắc mình được trân trọng.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Cuối cùng cũng không cho Sói nện thật
 

gan29

Yếu sinh lý
Tao nói với mấy em bb. "Tại sao em ngửa lồn cho mấy thằng nhãi ranh địt free đến viêm cổ tử cung nhân danh cái thứ gọi là tình yêu. Đến lúc chán nó đá em và đi với con khác. Ồ. Với anh ít nhất em còn có 1 thứ gọi là tiền". Không dưới 5 em bỏ hẳn ý định yêu đương :D
Cực kỳ là thao túng nhưng tao cũng đéo cãi được
 

QuangĐT

Yếu sinh lý
Ch66. Tầng 3 của câu lạc bộ
Nhưng cũng đúng lúc này vòng tay vững chắc đang siết chặt em lại buông lỏng, cho em rời ra khỏi lồng ngực ông. Chi đang còn hơi thắc mắc thì ông Danh lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn em âu yếm nói.
-Hôm nay bố mới nhận điện của Phúc gọi về từ bên kia. Công việc bên ấy có vẻ lại gặp nhiều cản trở, Phúc đang phải rất đau đầu. Nếu con có nói chuyện với chồng con, nhớ hãy quan tâm đến nó thật nhiều rồi động viên nó giúp bố nha, bố biết hai đứa rất yêu nhau, lời khích lệ của con chắc sẽ làm Phúc thêm phấn chấn. Bố nhờ cả hết ở con đấy, cảm ơn con trước nha.
-Vâng ạ…con biết rồi.
Chi trả lời lí nhí, tâm trạng không biết đang vui mừng hay hụt hẫng nhiều hơn. Ông Danh vẫn còn chưa dừng lại trước khi quay mặt bước về phòng còn ân cần nói với em.
-Các con hãy nhớ đồng hành khăng khít và yêu nhau nhiều hơn nhé. Hãy dành cho cháu nội bố một gia đình hạnh phúc vẹn tròn. Bố sẽ luôn ở một bên để giúp các con làm được điều đó, nếu có bất cứ khó khăn thiếu thốn gì hãy nói với ta, ta hứa sẽ giúp con bằng mọi cách.
-Thì ra đây mới là bản chất thật của tình cảm ông dành cho mình, cũng là cách thể hiện tình yêu cho con cháu. Ông gần gũi động chạm lúc mình xa chồng, thân thể bức bối, có lẽ chỉ vì ông lo mình sinh ra bất mãn hoặc do kìm nén quá lâu sẽ ra ngoài ăn vụng dẫn đến gia đình sụp đổ.
Sau mấy câu nói của ông là muôn vàn dòng suy nghĩ trong em được sáng tỏ, những nghi kỵ và xa cách khi xưa bị nàng gạt bỏ hết. Hơn lúc nào, hình tượng người cha của ông Danh đã trở nên cao đẹp và vĩ đại vô cùng. Nàng tự hứa trong lòng phải thay đổi, chứ không thể tìm cách lánh mặt và lạnh nhạt với bố chồng như những ngày qua.
Thế nhưng đến hôm sau ông Danh nói có việc đột xuất phải vắng nhà vài hôm, những dự định để thể hiện lòng hiếu thảo của cô con dâu đành gác lại. Căn nhà vốn vắng vẻ nay lại càng thêm trống trải và người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Chi.
Vì vắng ông chiếc xe Sh 150i trở nên khó bảo, chứ không chịu quay đầu sẵn ra phía cổng như mọi hôm. Hay như cả mớ đồ đạc trên phòng thờ cũng thế, muốn chúng sạch sẽ mà toát hết cả mồ hôi. Hoặc như mấy cái giỏ hoa lan, ai biết được phơi nắng chúng thôi mà nặng nhọc đến cả tiếng đồng hồ. Và nhất là cái cảm giác bị áp lực trong công việc đè nặng mà không có người pha trà rồi chỉ lối, khiến em thấy mình như muốn rã rời.
Và em bắt đầu thấy nhớ, mới đầu chỉ thoang thoảng, sau đó da diết hơn và đến giờ cơn cồn cào kia đã thành sự ủ rũ trong lòng, khiến cả ngày đôi mi em luôn cụp xuống.
Thứ Bảy cuối tuần, đúng hẹn Chi lại đến câu lạc bộ khiêu vũ, như thường lệ người đeo mặt nạ sói đã có mặt để đón chào. Khi vũ khúc vang lên hai người họ lại đan tay nhau trong từng nhịp bước, chỉ có điều Chi ít nói chuyện, cũng mất đi sự hứng thú như mọi ngày.
-Sao vậy, chỉ lơ là vài hôm mà em đã lụt nghề đến mức này sao. Những bước chân thì vô hồn khô cứng, từ thân hình đến ánh mắt đều không gợi lên một chút tình cảm nào.
Chi cúi mặt không phản bác, hắn nhìn thấy vậy thì hỏi thêm.
-Em mệt hay có chuyện gì hay sao ,nếu không có tâm trạng để khiêu vũ vậy hãy về đi, chúng ta sẽ tập vào buổi khác.
Đúng thật Chi không thể thả hồn trong mỗi bước chân để bay bổng quyến rũ như mọi hôm. Cô ủ rũ chẳng hiểu nổi nguyên do, có lẽ đó là một sự tương tư kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, mà chính nàng cũng chẳng hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết nó đã bén rễ trong lòng, dẫu nàng có cố né tránh cũng không thể nào xóa bỏ.
-Tôi không biết… chỉ là trong lòng rối như tơ vò, tôi loay hoay chỉ sợ mình sẽ bước lên con đường sai trái không thể quay đầu.
-Liên quan đến người đàn ông em đã rung động, hiện giờ là bố chồng em, có đúng không.
-Vâng, chính là ông ấy, tôi đã làm một phép thử, và tôi biết ông ấy rất trân trọng mình.
Rồi nàng kể lại những lời ông Danh đã thì thầm bên tai nàng trước lúc quay lưng, sau đó nói thêm.
-Tôi cảm giác như ông ấy đã gieo một điều gì đó rất lạ vào trong tôi. Rồi ông ấy rời khỏi nhà vì công việc đột xuất, tự nhiên tôi thấy lòng bồn chồn đến lạ, mọi thứ đều trở nên khó hiểu đối với tôi. Tôi luôn phân vân, không biết mình muốn gì, đang buồn hay đang nhớ, ham muốn và nỗi sợ đan xen chẳng biết cái nào lớn hơn.
-Ha ha, đến giờ mà em vẫn lảng tránh sao, thử nhắm mắt lại đi, hình bóng nào sẽ xuất hiện hiện. Thử tưởng tượng vòng tay ôm quanh người thì em có cảm thấy nóng lên không.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng ông Danh hiện ra nơi tâm trí khiến gương mặt nàng thoáng đỏ ửng. Nàng hấp tấp lắc đầu, đôi mắt tròn dày đặc những hoang mang.
-Là sao, là tôi yêu ông ấy ư, không thể như vậy được, ông ta là bố chồng tôi, tôi phải biết ơn và kính trọng ông ấy. Tôi như vậy là sai trái, là tội lỗi, tôi còn chồng còn con. Họ là tất cả với tôi, tôi không thể để mất họ, cũng không thể phá hỏng hạnh phúc tôi đang có bây giờ. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao mới rũ bỏ được tình cảm này… giúp tôi với.
Sói như đã vạch trần nội tâm nàng, đối diện với nó là điều nàng sợ nhất, nàng hoảng loạn, đôi tay níu chặt tay hắn như người chết đuối bám lấy cành cây cuối cùng. Hắn vẫn bình tĩnh vỗ lên mu bàn tay em, cái giọng nhẹ nhàng rất mau đã làm em bình tĩnh lại.
-Em không yêu ông ấy, hoặc nếu có cũng chỉ là thể xác mà thôi. Trái tim em đã được chồng em phủ kín, nhưng thân thể thì chưa. Nó vẫn còn khao khát và cần được thỏa mãn, đó chính là ham muốn là nhu cầu tất yếu. Vậy nên em đừng dằn vặt vì đó vốn dĩ là những điều rất đỗi tự nhiên.
-Vậy tôi phải làm sao, chẳng lẽ chiều chuộng bản thân đến mức buông thả để cùng lên giường với bố chồng hay sao?
-Không phải buông thả, mà chủ động tìm thỏa mãn cho mình, bên người mình có thể tin tưởng được.
-Trời ạ, như vậy còn gì là đạo đức là luân lý nữa…sống như vậy tôi sẽ thấy xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng mặt lên.
-Ha ha, đấy là cách nói của những người sợ bị xã hội phán xét, mà quên mất chính bản thân thân cần và muốn gì, đến khi sự bức bối không còn kìm nén được nữa thì hậu quả do mình tự gánh. Giờ em hãy đi theo tôi, tôi sẽ cho em biết thế giới này thực chất vận hành ra sao.
Hắn kéo em bước lên chiếc cầu thang ở trong góc, qua một dãy hành lang sâu hun hút, đến trước một cánh cửa gỗ dày và nặng thì có hai gã đàn ông giữ họ lại. Sói ngay lập tức rút ra một tấm thẻ đen viền vàng, hai gã đàn ông kia liền trở nên khách sáo, rồi mở cửa mời họ bước qua.
-Đây là đâu.
Chi hỏi khi có chút hoang mang.
-Tầng 3, một không gian hòa toàn tách biệt chỉ dành riêng cho hội viên VIP, ở đây em sẽ thấy hết được bộ mặt thật của xã hội này.
Tầng 3 so với tầng 2 là một thế giới hoàn toàn khác, êm đềm sang trọng nhưng cũng dâm mị hơn. Ánh đèn vàng hổ phách hòa với sắc lam tím dịu ẩn sau những lớp màn kim tuyến buông lơi, khiến cả không gian trông như phủ một lớp sương mờ lấp lánh. Trần nhà cao thoáng, đèn chùm pha lê rủ xuống, phản chiếu ngàn tia sáng lung linh. Sàn nhảy ở giữa không quá rộng, dọc theo hai bên là những bộ sofa bọc nhung màu đỏ rượu rộng rãi, được che chắn bởi màn voan trong suốt, đủ để gợi ra dáng hình thấp thoáng nhưng không quá phô bày. Mỗi góc đều phảng phất mùi rượu, mùi trầm hương và cả mùi nước hoa đắt tiền, lẫn tiếng nhạc jazz chậm rãi vang lên từ dàn nhạc ẩn.
Sói dắt Chi đi thật chậm, đủ để em lờ mờ nhìn thấy những cảnh tượng bên trong. Em đã trợn mắt thật to khi thấy một người đàn bà rúc vào ngực một người đàn ông, họ cuộn lại với nhau như chỉ muốn hòa vào làm một. Cả 2 người vẫn còn đeo nguyên mặt nạ, nhưng qua mái tóc xoăn điểm bạc và thân thể xồ xề không quá khó đoán tuổi của bà ta.
Chi tuy hơi phản cảm, nhưng nghĩ đến tuổi tác của người đàn bà thì em phần nào hiểu được, tuổi đấy có mấy ông chồng còn đủ sức để chiều nữa đâu.
Sói không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên thắt lưng rồi dắt em đi tiếp. Điều tiếp theo mà Chi được chứng kiến còn trần trụi và kích thích em hơn. Trong bức rèm voan không phải là một bà trung niên tóc bạc nào nữa, mà chính là bạn nhảy của Sói, Chi đã gặp ngày đầu tiên. Chi dễ dàng nhận ra chị ta vì màu tóc khói đặc trưng mà thân hình với những đường cong cực kỳ quyến rũ. Người đàn ông đang ôm chị ấy, không ai khác mà chính là gã đàn ông đã dạy Chi nhảy những bước đầu tiên.
Không có gì để nói nếu lúc này người đàn ông ấy không phanh ngực, còn hai tay thì nắm chặt đôi bầu vú của người kia. Họ sảng khoái, đê mê hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
Chi khẽ quay mặt đi vì xấu hổ, em nói lí nhí, chỉ đủ để Sói nghe được mà thôi.
-Trời ơi…họ thật sự làm những điều đấy ư…họ không biết ngượng à…
-Họ đều biết ngượng vì là những ông nọ bà kia ngoài xã hội, với gia cảnh sung túc đề huề. Nhưng thể xác của họ cũng như em, còn cồn cào đòi hỏi, chính vì thế họ tìm đến những kẻ không biết mình là ai tìm sự thỏa mãn trong bóng tối. Để giữ lại hạnh phúc gia đình, cùng hình tượng mẫu mực ngoài ánh sáng và trước bao mắt nhìn soi mói ngoài kia.
-Nhưng như vậy chẳng phải là phản bội ư.
-Không, đây chỉ là một hi sinh rất nhỏ trong những thứ ta có thể mất đi.
-Hi sinh ư…vậy ắt hẳn họ phải buồn đau, dằn vặt lắm.
-Tôi không biết, em thử nhìn xem có thấy điều đó ở họ không.
Sói một lần nữa xoay người Chi lại để em chứng kiến những gì đang tiếp tục xảy ra.
Chiếc áo đính ngọc trai của người đàn bà kia đã tụt hẳn, đôi bầu ngực ngạo nghễ không ngừng run rẩy trong bàn tay của gã đàn ông. Đôi núm vú đã cương lên khi tà váy của chị ta bị lật hẳn sang bên cho bàn tay anh ta thoải mái chui vào khám phá. Dù khoảng cách không quá gần nhưng những tiếng nấc cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ vẫn lọt vào trong tai Chi.Xem nội dung: 515745
-Hức…cưng ơi…tay anh khéo quá…ư hư hư…sướng bướm lắm cưng ơi…nữa đi…ư ư ư…sâu nữa vào
Đâu có chút nào là miễn cưỡng, người đàn bà kia đang hưởng thụ, cái mà cô ta thể hiện là khoái cảm và sự thỏa mãn hoàn toàn không chút nào áy náy như suy nghĩ của Chi. Sói siết tay trên 2 vai em, miệng kề bên tai nói khẽ.
-Em thấy không, đó là sự giải tỏa, chủ động đi tìm sự thoải mái, chỉ cần những điều đó mãi là bí mật thì điều họ làm chẳng xấu chút nào. Chỉ có em là vẫn khổ sở ngụp lặn trong mớ bòng bong cảm xúc, mà bỏ qua thứ may mắn trời ban cho mình.
Lời hắn nói Chi chỉ lờ mờ hiểu vì lúc này em đang mê mải trước cảnh tượng sau bức rèm voan.
Người đàn bà quyến rũ kia đã được bạn tình đặt lên bàn, chiếc váy màu mè của nàng ta đã bị người đàn ông vạch ra gần hết. Đôi vú đẫy đà, cùng phần hạ thể đen xì phơi ra dưới ánh đèn mờ ảo, trong khi người đàn ông hết xoa nắn thì lại vục đầu xì xụp giữa 2 chân cô.
Là một kẻ chuyên nghiệp, tất nhiên gã đàn ông có đủ những chiêu trò để ả đàn bà run lên vì sướng. Tiếng rên lúc này hòa lẫn trong tiếng nhạc rồi tan ra giữa không gian ám muội của cả căn phòng.
Rồi như những vuốt ve đã là không đủ, gã đàn ông ngừng lại rồi đứng lên, người đàn bà cũng không chút nào lạ lẫm, ả ngồi dậy túm lấy khuy quần gã cởi thật nhanh. Không quá lâu sau cái vật tròn dài lủng lẳng của gã đàn ông đã đưa ra trước mặt. Cô ta mở miệng thật to hứng lấy, còn Chi giật mình, nàng hít một hơi sâu rồi ngoảnh mặt đi.Xem nội dung: 515744
-Tôi không muốn ở đây thêm nữa …vậy là đủ rồi.
Lời nàng nói tan vào khoảng không mà không ai đáp lại, bởi vì Sói cũng đã rời đi từ rất lâu. Chi cũng không còn lưu luyến không gian dâm dục này, vì em không thuộc về nơi đây, không cần một kẻ lạ khỏa lấp mình bằng giao dịch. Em đã có sự may mắn của riêng mình, ở nơi mà em biết chắc mình được trân trọng.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Đến đây cũng sắp dập nhau tanh bành rồi
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch67. Nỗi khao khát của cô con dâu
Bước chân loạng choạng trên con đường lát đá, Chi đang từ cổng dắt xe đi về phía cửa nhà, mặc cho cái cổ chân đang nhói buốt vì bị trật. Qua gara nàng nhìn thấy chiếc Land Cruiser đen bóng quen thuộc của bố chồng, nàng quên hẳn cơn đau để bước nhanh hơn.
Ông đã về… ông đang ở nhà… Căn nhà dẫu vẫn chìm trong bóng tối, nhưng chỉ cần biết ông ở đó thôi, Chi cũng đã đủ thấy ấm áp lạ thường. Trái tim đập loạn, nóng hừng hực như bị lửa đốt. Cô không còn muốn trốn chạy nữa, chỉ muốn được gặp ông ngay lúc này.
Chi bước vào nhà rồi lập tức nhìn về phía cửa phòng ông, cũng đúng lúc nơi ấy vừa hé sáng. Ông Danh hiện ra, mái tóc còn ướt rượt, giọt nước chảy dọc theo gương mặt vuông vức rồi lăn xuống hõm ngực phanh ra trong lớp áo sơ mi. Ánh đèn vàng từ trong hắt ra trên thân hình rắn rỏi, khiến ông như một luồng sáng, toát ra mùi xà phòng dìu dịu xen mùi nam tính khiến đầu óc nàng mụ đi.
Chi quên cả phép tắc thường ngày, không kịp chào hỏi, chỉ biết bước tới thẳng một đường. Cơ thể mềm mại nhỏ bé của em nhào vào ngực ông, như một đứa trẻ lạc tìm thấy lại chốn nương thân. Ông hơi giật mình, đôi cánh tay cường tráng vội vã đỡ lấy, giữ cho em không ngã, ánh mắt ông dán chặt vào gương mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp của con dâu.
-Con… bị làm sao vậy?
Giọng ông trầm và lo lắng, ánh mắt đặc biệt chú ý đến dáng đi tấp tểnh của em. Lúc ấy, Chi mới nhận ra mình đang run rẩy trong vòng tay ông, với cái chân đau tê dại. Ông lập tức cúi xuống, ánh mắt thoáng xót xa, rồi một tay vòng lấy lưng em, một tay khẽ luồn xuống bắp chân, nhấc bổng nàng lên không một chút nặng nề.
-Uhm…bố.
-Chân con đau à…để bố bóp cho nhé.
-Phòng bố… có đồ cứu thương sao?
-Ừ.
Đoạn nói chuyện rất bình thường nhưng bao hàm nhiều ẩn chứa và cả sự chấp thuận của cả hai. Rồi sau đó Chi để mặc thân thể mình chìm trong vòng tay ấy, hơi thở ông phả sát má, mùi đàn ông nồng nàn, lấp kín mọi kẽ phổi của em. Trong lòng nàng cuồn cuộn nỗi khao khát, đến mức nỗi đau nơi mắt cá cũng chỉ là lý do để nàng được gần ông. Nàng chỉ mong giây phút này dài thêm, chỉ mong được nghe trái tim ông đập đều đều sâu trong vòm ngực rộng mở.
Ông Danh đặt nàng ngồi xuống chiếc giường rộng rãi, rồi đóng cửa, không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh, giữa tiết trời tháng 8 mà hai bố con nóng đến độ đổ mồ hôi. Họ không dám nhìn nhau trong lúc ấy, chỉ cố làm mọi việc của mình một cách tự nhiên.
Ông nhẹ nhàng cởi bỏ những chiếc giày của Chi, vén mép váy nàng sang bên và dùng bàn tay ấm, rắn chắc của ông nắn bóp nơi cổ chân sưng đỏ. Mỗi động tác đều chậm rãi, chăm chút, tận tâm đúng như đang lo lắng cho tâm can bảo bối của mình.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng cô gái nhỏ, Chi cắn môi, không dám rên rỉ, nhưng toàn thân nàng run rẩy và căng ra. Những ngón tay thô ráp của ông mang theo sự dịu dàng và ấm áp, nó nhanh chóng át đi cơn đau nhức của em. Thế nhưng chính sự lo lắng của ông mới làm trái tim em thổn thức. Nỗi khao khát thể xác bùng cháy đẩy nội tâm vào cơn hỗn loạn, một nửa là lý trí gào thét hãy tỉnh táo, một nửa là thân xác khẩn cầu được buông xuôi.
Ông ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt em, ánh mắt ấy, dịu dàng mà sâu thẳm, khiến Chi như bị hút vào.
-Sao lại bị như vậy, lúc đó con muốn đi đâu mà vội thế.
-Con muốn đi về…
-Vậy sao phải vội.
-Vì… con không thể đợi thêm được nữa …con muốn gặp người đó ngay.
-Vậy sao… hẳn rằng người ấy quan trọng với con lắm nhỉ, con sẵn sàng để chấp nhận người ta chưa.
Trong bóng tối mập mờ chỉ còn sự im lặng, Chi không nói lên thành tiếng nhưng để cái gật đầu chắc nịch trả lời thay. Danh cũng chỉ cần có thế để lòng vui như chảy hội, bàn tay ve vuốt ở mắt cá chân cũng trở nên dạn dĩ hơn. Rồi bàn tay ấy không dừng ở cổ chân nữa, nó trượt chậm rãi lên bắp chân thon dài, nhẵn nhụi mà âu yếm một cách say mê. Chi giật mình, thở gấp, hai tay bấu chặt mép giường, cô muốn ngăn lại, nhưng chính thân thể lại phản bội, run rẩy kiểu mời chào.
-Thả lỏng đi con…
Danh thì thầm, giọng trầm khàn, vừa dỗ dành vừa như ra lệnh. Chi khép mắt, hơi thở dồn dập, toàn thân rung lên từng nhịp khi ông vuốt dài dọc ống chân, lên tận đầu gối. Cảm giác ấy không còn là chữa đau nữa, mà là một sự khơi gợi khiến sự kìm nén của em bị bào mòn. Đến khi bàn tay ông vờn quanh đùi trong, Chi không thể chịu thêm được nữa mà bật lên tiếng rên.
-Ôi…bố ơi…ư hư hư…nhột quá…
Âm thanh khẽ khàng du dương ấy lọt vào tai Danh lại như hồi còi thức tỉnh, cho ngọn lửa của ham muốn, của khao khát đã bao ngày tích tụ bùng lên.
Người đàn ông cúi xuống, môi ông áp sát làn da trắng ngần nơi đầu gối, rồi lướt dần cao hơn. Chi run lẩy bẩy, hoàn toàn thả lỏng mà ngả đầu ra sau. Nàng không còn biết đâu là giới hạn, chỉ còn biết rằng mình đang chìm đắm trong một miền khoái lạc rụng rời, nơi ấy có thể đầy tội lỗi nhưng nàng chẳng quan tâm.
Trong không khí sặc sụa mùi nhục dục, Chi đã nằm hẳn lên chiếc giường để người cha chồng kính yêu của mình dùng môi lưỡi vuốt ve từng tấc da thịt cho cô. Chi cắn chặt môi, cố ngăn tiếng rên đang chực trào khỏi cổ họng, nhưng cơ thể nàng lại phản bội, nó phát run lên vì rạo rực và cong lên theo mỗi cái chạm của ông.
-Ư…bố…con nóng quá …ôi…ư ư ư…
Làn môi và chiếc lưỡi ranh ma vẫn tiếp tục trên con đường chinh phạt, rất nhanh nó đã đến vùng ẩm ướt phả ra cái mùi gợi dục của em.
-Đừng bố… hay mình dừng lại đi… con thấy tội lỗi lắm.
Chi túm lại bàn tay đang muốn cởi chiếc váy của nàng ra, đôi mắt cô nhìn ông rưng rưng, tội nghiệp vô cùng.
-Sao thế con yêu, dừng lại để con tiếp tục những chuỗi ngày chịu đựng sao, hay dừng lại để mỗi đêm cơn thèm khát bám vào để hành hạ cả con lẫn bố. Con yêu, con biết mà, con sắp không trụ nổi nữa đâu con.
Vừa nói hắn vừa cầm bàn tay em đưa lên môi và hôn thật nhẹ, đến khi những ngón tay thấm đẫm nước bọt, Chi cũng không còn chống cự nữa rồi. Những mảnh vải trên người em trở nên thừa thãi, chúng đã được bàn tay vội vàng của lão lần lượt cởi ra. Cả cơ thể trắng hồng như bông bưởi, dưới ánh đèn hiu hắt dường như đang thắp sáng cả căn phòng. Danh chỉ còn biết đứng yên nhìn trân trối, yết hầu nâng lên hạ xuống kèm theo cả tiếng nuốt nước bọt của ông.
Thân hình em không thể dùng một từ “đẹp” để đánh giá, mà có thể dùng từ “tuyệt tác” để hình dung. Từ bầu vú no tròn ẩn hiện sau lớp áo lót, đến vùng eo bụng thon nhỏ dù đã qua lần sinh vẫn không có một chút mỡ thừa. Tất cả đều hiện lên nuột nà như một tác phẩm, của những nghệ nhân đã dày công đắp nặn kĩ càng. Nhưng khiến cho Danh kích thích đến độ thở gấp có lẽ là đôi chân dài tha thướt, tụ lại ở vùng tam giác thần bí đang bị che đi bởi chiếc quần lót mỏng manh. Trong đó ẩn giấu một bờ mu mum múp cùng khe bướm nhỏ xinh đang ướt đẫm nước nhờn.
anh-mau-mac-do-lot-nu-dep-mau-den-tao-dang-nam-quyen-ru-ibasic_14545c334a084a4ab25d5bf59d13898a.jpg

-Con đẹp quá, dù có ngắm bao lần cũng vẫn phải trầm trồ.
Lời Danh nói hoàn toàn là sự thật vì qua những buổi khiêu vũ, người em đã đẹp nay lại càng đẹp hơn. Sự luyện tập nghiêm túc đã cho em cả thân thể vừa thon thả lại săn chắc, cùng với những vận động đúng cách đã khiến làn da em căng bóng cùng một sức khỏe cũng dẻo dai. Chi nhận lời khen mà ngượng chín nhưng khi thấy đôi mắt ngùn ngụt ham muốn của ông cô lại bất giác tự hào.
-Bố…đừng nhìn như thế nữa…uhm… con xấu hổ…
Danh tiến lại, thực sự lúc này gã chỉ muốn hóa thành con thú để ăn sạch sành sanh cái thân thể mỹ miều kia. Phải khó khăn lắm để hắn chìa tay ra thật chậm, rồi “tạch” cái khuy áo lót trước ngực của nàng đã bật ra. Đôi vú no tròn bị kìm kẹp lập tức nhảy xổ ra, no tròn cân đối và tươi mới hệt như những trái đào mọng mới chín cây. Đôi mắt Danh ngắm em mà gần như không chớp, rồi như đã không thể chịu thêm được nữa, hắn cúi xuống dùng miệng ngậm chặt lấy một bên.
-Ôi bố ơi…ngứa …ư hừ hừ… con khó chịu quá bố ơi…trời ạ…nóng chết mất… ư hư hư…
Nàng nấc rồi gần như hét lên khi vú bên kia lại tiếp tục được một bàn tay ông nhào nặn. Từng dòng sữa trắng đục thơm ngát cứ vậy mà liên tục ứa ra, tất nhiên Danh không thể nào bỏ sót, hắn tham lam bú mút, kèm theo là những tiếng “chùn chụt” vang to.
-Chụt…con thật ngon ngọt Chi à…bố nghiện mất…chụt chụt…
Sự nhiệt tình và say mê của gã rất nhanh đã làm Chi phát điên lên vì sướng, cả người em ưỡn ngược, cổ ngửa ra sau nổi gân vằn vện, muốn hét lên mà chẳng thế nào. Mọi thứ trở nên vỡ òa khi một bàn tay kia của gã lúc này đang động đậy, nó trượt rất nhanh rồi chuẩn xác úp vào vùng âm hộ của Chi. Những ngón tay thành thạo chui qua cạp quần lót, luồn lách qua đám lông mu lún phún rồi móc vào khe bướm ướt nhòe nhoẹt của em.
-Trời ơi… bố làm gì thế…aaa… ôi khó chịu… ôi nóng…ư ư ư ư ư…
-Khó chịu ư…không phải rất sướng à… vậy để bố làm theo cách khác.
Cách khác của lão là cắn và lôi núm vú, trong khi những ngón tay chọc sâu vào trong lỗ bướm mà ngoáy tròn.
-Ối ôi…bố làm gì vậy… ư ư ư… trời ơi… con điên mất… con không chịu nổi nữa đâu…ư ư ư ư ư…
Mọi thứ đâu chỉ dừng lại ở đấy, sau khi đã quần tả tơi hai bên vú, hắn lập tức di chuyển đầu mình xuống giữa 2 chân em. Chiếc quần lót vô duyên vẫn che đi những cảnh đẹp, thế nhưng nó đã ướt nhẹp từ bao giờ. Danh cầm lấy nó để cởi ra, Chi phối hợp với ông khi tự động nhấc mông để nó được kéo ra một cách dễ dàng.
Đây rồi, con bướm hồng tươi với hai mép bướm căng mọng như hai múi cam ẩm ướt. Danh hít một hơi thật đẫy, sau đó vươn lưỡi ra hết cỡ liếm bướm em. Bướm em có vị hơi mằn mặn và thơm hương cỏ sữa, nó lôi cuốn đến độ khiến Danh ngụp lặn trong đó chẳng thể ra. Cái lưỡi to bè của hắn ta uốn lượn như con rắn, hết lia ngang, quét dọc rồi lại rúc vào lỗ bướm thật sâu.
images - 2025-07-08T122559.363.jpeg

Cả người Chi cũng vì vậy mà đỏ bừng như tôm luộc, những ngón tay bấu chặt xuống ga giường hết vò nhàu rồi lại kéo căng.
-Ư Ư Ư… bố ơi ngứa quá… buồn quá… con không chịu nổi… ư hư hư… con muốn lắm rồi…ư ư ư.
Tất cả Danh làm cũng chỉ để nghe Chi nói vậy, hắn gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên, mặc kệ trên miệng còn dính nước nhờn bóng loáng. Chiếc quần đùi trên người bị cởi ra trong chớp nhoáng, kèm theo đó là cả chiếc quần lót cũng bị quẳng xuống sàn. Khúc dùi cui đen xì của lão được bật tung ra, dựng thẳng đứng, trên đầu nấm còn có thêm giọt nước nhờn trong veo.
anhcuto-cacdai-12.jpg

-Trời ạ… to quá hình như còn nhỉnh hơn của chồng. Để nó lấp đầy bên trong của mình, không biết liệu mình có chịu nổi không.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi đầu dương vật của ông chạm bên ngoài lỗ bướm của Chi. Ánh mắt em lúc đấy đôi chút ánh lên sự hoang mang, em chống tay lên ngực ông cản lại.
-Bố…mình như thế này là đã quá sai, dừng lại được không ạ.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 
Bên trên