Tao xin ké câu chuyện của t nhờ AI viết thêm.
Chapter 1: Đêm đầu tiên
Tôi làm part-time ca đêm ở cái konbini nhỏ. Công việc đơn giản: sắp hàng, lau sàn, thỉnh thoảng đứng quầy khi thằng chính thức đi vệ sinh. Đêm nào cũng giống đêm nào, cho đến cái đêm mưa phùn tháng Mười ấy.
Mưa lất phất ngoài cửa kính, kiểu mưa Sài Gòn tháng Mười làm ướt nhẹp đôi giày ai cũng mang. Đồng hồ trên tường chỉ mới 22:12, ca đêm của tôi vừa bắt đầu được mười phút thì tiếng chuông báo cửa mở.
Nó bước vào.
Nhỏ con, chắc chỉ tầm 1m58–1m60, nhưng cái balo đen to đùng đeo sau lưng khiến nó trông như con rùa đội mai. Tóc mullet, phần gáy bị che khuất bởi tóc, phần đỉnh đầu dài xõa lòa xòa trước trán. Mưa làm vài lọn tóc dính bết vào má, lộ ra vành tai nhỏ xíu trắng hồng. Tôi đứng sau kệ kho, giả vờ sắp lại mấy hộp mì, mắt vẫn dán chặt vào nó.
Áo thun xám rộng thùng thình, cổ áo trễ xuống một bên lộ xương quai xanh mảnh như sắp gãy. Vạt áo dài quá mông, che gần hết cái quần tây ống suông màu đen. Nhìn từ xa đúng là dễ lầm là thằng nhóc cấp ba bỏ nhà đi bụi. Nhưng tôi thì khác. Tôi thấy ngay cái cách nó đi: nhẹ, hơi nhún nhảy ở đầu ngón chân, kiểu đi chỉ có con gái mới có dù chúng có cố gắng nam tính đến đâu.
Nó dừng lại trước tủ đồ uống lạnh, mở cửa lấy một chai nước suối 500ml, rồi đứng đó một lúc lâu như đang tính toán xem còn bao nhiêu tiền trong túi. Tôi thấy rõ cái cổ tay trắng mịn cuar nó, mạch máu xanh nổi mờ dưới da. Những ngón tay thon và dài mà hiếm thấy thằng con trai nào sở hữu.
Nó tính tiền. Giọng khàn khàn, không rõ trai hay gái: “Cho em cái này thôi.”
Thằng thu ngân ngáp, không thèm nhìn. Tôi thì không. Nhìn cái cách nó cúi nhẹ người đưa tiền, cổ áo trễ thêm một chút nữa, lộ ra một đường viền trắng của cái nịt ngực thể thao bó sát. Loại nịt dày, bó chặt, chuyên dùng để ép ngực phẳng – tôi biết rõ vì từng xem mấy đứa tomboy trên mạng khoe. Đường viền đó chạy ngang ngay dưới xương quai xanh, như một lời thách thức: mày có giỏi thì nhìn xuyên qua tao đi.
Nó cầm chai nước, không ra về ngay. Đi thẳng vào góc cuối store, chỗ dãy bàn kê sát tường, khuất camera. Nó kéo ghế, ngồi xuống, đặt balo lên ghế bên cạnh như đánh dấu lãnh thổ. Rồi nó làm một việc khiến tôi gần như cứng người ngay tại chỗ: Nó cởi giày.
Đôi Converse đen bẩn thỉu, tất trắng lấm lem. Nó gập người tháo dây giày, áo phông rộng bị kéo căng lên phía trước, và đúng một khoảnh khắc – chỉ một khoảnh khắc thôi – tôi thấy được hình dáng thật của ngực nó dưới lớp nịt. Không phẳng. Không hề phẳng. Hai khối tròn căng bị ép chặt đến mức muốn nổ tung, tạo thành một đường cong lồi rõ rệt ngay giữa ngực. Rồi nó ngồi thẳng lại, áo rơi xuống, mọi thứ lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Nó mở balo, lấy ra một cái túi nylon trong suốt đựng đồ vệ sinh cá nhân: bàn chải, kem đánh răng, chai sữa tắm nhỏ xíu, và một cái khăn mặt màu hồng phấn – thứ duy nhất màu sắc sặc sỡ trong cái thế giới xám xịt của nó. Nó đứng dậy, xách túi đó đi thẳng vào toilet nữ.
Cửa toilet đóng lại. Tôi đứng chết trân ngoài hành lang, tưởng tượng cảnh nó cởi áo trong đó.
Tóc mullet ướt nước, nước chảy dọc cổ, dọc xương quai xanh, dọc đường viền nịt ngực trắng kia. Nó kéo khóa nịt, hai bầu ngực bị giam cầm bấy lâu bật ra, trắng hồng, đầu ti cương cứng vì lạnh. Nó xoa sữa tắm, tay trượt trên da, trên bụng phẳng lì, xuống tận mép quần…
Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Cặc trong quần đã căng từ lúc nào không hay.
Nửa tiếng sau nó mới ra. Mùi sữa tắm Dove rẻ tiền lan tỏa khắp store. Tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước lăn dài từ gáy xuống cổ áo. Nó ngồi lại chỗ cũ, gục đầu xuống bàn. Áo phông giờ dính sát vào người vì hơi nước, lộ rõ hơn cái đường viền bra phía sau lưng, còn phần vạt áo phía trước kẹp giữa 2 đùi như thể khoá bảo vệ thứ ẩn sâu bên dưới 2 lớp áo
Tôi cầm cây lau nhà, giả vờ đi ngang qua. Mùi sữa tắm phả vào mũi. Tôi cúi xuống nhặt một cái vỏ kẹo tưởng tượng dưới gầm bàn, mắt ngang tầm với đùi nó. Quần tây ống suông bị kéo lên một chút lộ mắt cá chân trắng mịn và một đoạn tất trắng. Tôi tưởng tượng nếu luồn tay từ mắt cá ngược lên, qua bắp chân, qua đầu gối, rồi chui vào trong quần…
Nó ngủ.
Thở đều đều, vai hơi rung theo từng nhịp. Môi hé mở, lộ đầu lưỡi hồng hồng. Một bàn tay buông thõng khỏi bàn, lòng bàn tay ngửa lên, những ngón tay mảnh khảnh hơi cong lại như đang chờ ai nắm lấy.
Tôi đứng đó rất lâu, lâu đến mức thằng thu ngân phải gọi mới giật mình quay lại làm việc.
Đêm đầu tiên, tôi chưa dám làm gì cả.
Chỉ nhìn. Chỉ tưởng tượng. Chỉ khắc sâu từng chi tiết nhỏ của con bé homeless tomboy này vào đầu.
Nhưng tôi biết, sớm thôi.
Tôi sẽ không chỉ nhìn nữa.