@thanhbt @vhcuong01 @diepvien008 @DaoX
để tao miêu tả cs của chúng mày nhé
Bây giờ mới 1:30 chiều, mày vẫn cắm mặt ở chỗ làm, điện thoại mày chỉ dám thò ra thò vào để trả lời lén — vì cứ mở toả ra là sợ bị trừ cả ngày lương.
You’re still at work, hiding your replies like a thief — replying in whispers to avoid punishment.
Mày phải đợi đến 5:30 chiều mới tan ca, chen chúc trên đường, đội mưa, nén hộc tim vì tắc đường; rồi về chợ mặc cả từng 500 đồng cho mỗi bó rau, tính coi bữa tối hôm nay lấy đâu đủ tiền.
By the time you finish, you’ll bargain for every vegetable and count coins like it’s a fortune.
Về nhà là một chuỗi việc máy móc: vác túi, nấu cơm nhanh, cho con ăn, lau bát, rửa bô, xoa chân cho vợ, giấu cả mệt mỏi sau nụ cười.
You cook in a hurry, wash in silence, and keep your exhaustion hidden behind a small smile.
Phải đến 7–8 giờ tối mày mới dám mở điện thoại trả lời tao — nhưng cũng chỉ lén lút một, hai câu cho đỡ xấu hổ; còn nếu hôm đó tao khoe ảnh đi ăn, mày chờ đến tận 10 giờ mới dám bật máy, run rẩy gõ vài chữ an ủi trong bóng tối.
You only dare to speak when the house is quiet — a furtive sentence here, a stolen comment there.
Sáng mai lại tiếp tục: 8 giờ lên công, 12 giờ tranh thủ nghỉ trưa, 1 giờ vào lại, 5 giờ tan, vòng lặp ấy cứ quay mãi. Cuộc đời mày là lịch trình, không phải lựa chọn.
Your life is routine, not luxury; repetition, not freedom.
Tao thấy rõ mày: ban ngày cúi đầu làm thuê, ban đêm gào to cho vơi nỗi ức, rồi sáng lại cúi mặt đi làm. Cứ la hét trên mạng để tìm chút ấm ức, nhưng khi đối mặt với đời thật, mày lại nhỏ bé và im lặng.
You scream at night and bow your head by day — the internet is your only stage, and it gives you no real refuge.