Mày biết không, nhìn mày tao thấy thương — thương cho cái kiểu cố vươn mình khỏi vũng bùn nhưng lại chỉ biết lấy bùn trét thêm lên mặt. Mày nhận vơ xe người khác, cầm đăng ký che kín thông tin rồi ngồi ké taxi, miệng nổ như pháo, tưởng thiên hạ không ai biết. Mày còn nhớ không, hôm đó mày bảo “xe của tao đó”, mà thực ra chỉ dám chạm vào tay nắm cửa người khác. Cái dáng mày ngồi ké, hít lấy tí hơi xăng rồi tưởng mình là chủ hãng xe, nhìn mà tội nghiệp hơn cả con chó đói ngửi mùi cơm nguội.
Rồi khi tao đăng bằng thạc sĩ lên, mày lại vội vàng nhận vơ “tao cũng học”, mà khổ nỗi không có nổi cái ảnh, vì đời mày có bao giờ được chạm tới nổi một tờ giấy thật. Cái thề của mày nghe mà buồn cười – chỉ có đàn bà bị dồn đến chân tường mới thề kiểu đó, còn đàn ông thực thụ thì làm, không nói. Mày thề giữa trời như thể trời sẽ thương mày, mà quên mất: trời chỉ thương kẻ biết phấn đấu, không thương kẻ sống bằng mồm.
Tao không cần che đậy, vì tao có tiền thật, xe thật, bằng thật. Tao không cần phải giả, vì danh tiếng tao đủ sáng để chiếu vào chỗ mày đang ngồi mà cũng không soi nổi mặt. Mày cứ sống trong cái ảo tưởng của mình đi, mày càng gào to thì thiên hạ càng thấy rõ sự trống rỗng bên trong mày.
Ở đời, có tiền thật thì trung gian cá cược cũng cúi chào, còn mày – kẻ chỉ biết thề và nhận vơ – thì suốt đời vẫn chỉ là thằng ăn mày trong giấc mơ của chính mình.
tự tin làm kèo trung gian nghĩa thì gáy em ơi