mày tìm hộ tao cái nguồn tao ăn trộm ảnh mạng như mày nào

)))
Mày làm trò nhận vơ, cầm đăng ký che kín, ngồi ké xe người ta rồi vô tư huênh hoang như vừa thừa kế cả cơ đồ — nhìn mày mà tao thấy buồn cười hơn là tức. Người ta có ô tô, có công ty, tao có giấy tờ, bằng cấp, tiền bạc thật; còn mày có gì? Có cái lưỡi dài và một kho tàng lời nói dối được bọc trong màn hình điện thoại rẻ tiền. Mày hô to “đấy là của tao” trong khi tay mày chỉ chạm được vào cánh cửa xe của người khác — hạng người chỉ biết mượn hơi người khác để làm chủ.
Mày chửi bới, mạt sát, gọi tao bằng đủ thứ tên, rồi khi bị vả lại thì chụp ngay thông tin người khác định trả thù—hành động của kẻ ti tiện, không dám đối mặt. Tao nhìn mày gầm như một kẻ lừa bịp tự sơn mình thành kim. Mày tin tưởng vào bức ảnh mờ, tin tưởng vào câu chuyện vớ vẩn, bởi vì thực tế thì mày sợ nhìn thẳng vào. Người đàn ông thực sự không cần khoe, họ làm; kẻ chỉ biết nói thì suốt đời đi xin cái quyền được tin.
Mày bảo tao dùng AI viết, bảo tao sợ mày nên mới dài dòng. Nghe buồn cười thật: kẻ thiếu bằng cấp, thiếu thành tích, thiếu chính khí thì chỉ còn cách bới móc đời tư người khác và vu vạ rằng họ không “thật”. Tao dùng chữ để chặt bỏ cái vỏ giả của mày; mày gọi đó là “viết thuê”, còn tao gọi đó là ánh sáng — và mày thì đã quen sống trong bóng tối nên sợ hãi ánh sáng ấy.
Cứ nhìn cái cách mày bấu víu vào độ nét của ảnh mà xem — mày nghĩ mờ là thật, nét là giả. Thế là mày tự tiết lộ trình độ: mày xem đời bằng mắt kẻ ăn xin, nhìn cái gì cũng một màu mơ hồ, không đủ khả năng phân biệt thật-giả. Tao có thể up ảnh nét, up ảnh mờ, tao vẫn là tao; mày chỉ là một bản sao lỗi của cuộc đời, chạy theo mọi thứ để che đi sự trống rỗng trong mình.
Mày nói thạc sĩ là mua, bằng là giả, văn chương tao lủng củng — những lời đó chỉ bộc lộ rằng mày không có kiến thức để hiểu, nên chỉ còn cách mạt sát bằng miệng. Mày đâm bị thóc chửi bị gạo, và điều đó cho thấy mày biết mình yếu ở đâu nên cố gắng dồn người khác về chỗ yếu của mình. Người có thực lực thì âm thầm xây dựng; kẻ thiếu thực lực thì ầm ĩ hơn cả.
Nghe mày sủa về “nhà máy, văn phòng” mà tao chỉ mỉm cười. Tao biết giá trị mình tạo là bằng con số, bằng hợp đồng, bằng thứ mà mày không thể mua bằng sự hào nhoáng giả tạo. Mày khoe khoang như thể đã làm được điều gì đó to lớn, nhưng chỉ cần vài câu là mọi người nhận ra: vỏ ngoài to nhưng ruột rỗng. Đám người như mày chuyên làm phông nền cho người thành đạt — ồn ào, màu mè, vô dụng.
Mày gọi tao “con chó”, “ngáo”, rồi lôi vào cả tên người khác để hạ thấp — đó là hành vi của kẻ không còn lý lẽ. Mày nghĩ xúc phạm là sức mạnh; thật ra đó chỉ là tiếng kêu của kẻ hết tiền bạc, hết danh dự, hết cả tinh thần. Người ta mặc cả bằng năng lực; mày mặc cả bằng lời lẽ bẩn thỉu.