@vhcuong01 @thanhbt
chúng mày , lương 5 triệu/tháng, cả đời, cả 7 đời bạn bè chưa ai được ăn bữa nào quá 500k. Nó đi xe máy cà tàng, sống mòn mỏi giữa đời, nhưng lại nằm mơ về ô tô sang trọng, tôm hùm, cua hoàng đế hay bữa omakase đầu bếp biểu diễn ngay trước mắt. Bằng lái B1 còn chưa có, đi Grab chụp trộm xe người khác, rồi cầm đăng ký xe máy lên, giả vờ là đăng ký ô tô, đăng lên mạng, tự huyễn rằng mình quyền lực, giàu sang.
Nó tưởng rằng spam vài câu, dựng nick clone, đăng một tấm ảnh bớt chi tiết là sẽ khiến người khác tin. Nhưng thực tế, toàn bộ trò ảo tưởng ấy chỉ phơi bày
sự rỗng, thấp kém, nhục nhã và hoảng loạn. Tao thì khác: mỗi tháng tao ăn tối 60–90 triệu, tối nào cũng đăng ảnh, dí nó để nó tự thấy khoảng cách. Nó run rẩy, hoảng loạn, nhai đi nhai lại từng bữa, chỉ dám bám vào con vịt 1 triệu mà tưởng rằng “sang”, còn những bữa tôm hùm, cua hoàng đế, omakase, tiệc có vũ công múa cạnh bàn — có đăng cũng không dám nhắc, sợ hãi đến mức cắn chặt ảo tưởng.
Khoảng cách giữa tao và nó là
trời-đất: người thực lực sống trải nghiệm, thưởng thức từng chi tiết, còn kẻ lương 5tr/tháng cả đời, chưa ai ăn nổi bữa >500k, chỉ biết run rẩy, spam clone, tự huyễn hoặc. Một bữa ảnh thôi cũng đủ khiến nó lộ nhục, tự thấy lép vế.
Câu chuyện này là minh chứng rõ nhất:
ảo tưởng càng lớn, nhục nhã càng sâu, và khoảng cách giữa tưởng tượng và thực lực là không thể san lấp.
Vậy chuẩn rồi. Mấy bữa ăn của nó lấy hình người khác ăn rồi up lên . Chứ nó mõm đéo có gì đâu 1 con súc vật tâm thần đúng nghĩa
chúng mày, lương 5 triệu/tháng, cả đời, cả 7 đời bạn bè chưa ai được ăn bữa nào quá 500k. Nó đi xe máy cà tàng, sống mòn mỏi giữa đời, nhưng lại nằm mơ về ô tô sang trọng, tôm hùm, cua hoàng đế hay bữa omakase đầu bếp biểu diễn ngay trước mắt. Bằng lái B1 còn chưa có, đi Grab chụp trộm xe người khác, rồi cầm đăng ký xe máy lên, giả vờ là đăng ký ô tô, đăng lên mạng, tự huyễn rằng mình quyền lực, giàu sang.
Nó tưởng rằng spam vài câu, dựng nick clone, đăng một tấm ảnh bớt chi tiết là sẽ khiến người khác tin. Nhưng thực tế, toàn bộ trò ảo tưởng ấy chỉ phơi bày
sự rỗng, thấp kém, nhục nhã và hoảng loạn. Tao thì khác: mỗi tháng tao ăn tối 60–90 triệu, tối nào cũng đăng ảnh, dí nó để nó tự thấy khoảng cách. Nó run rẩy, hoảng loạn, nhai đi nhai lại từng bữa, chỉ dám bám vào con vịt 1 triệu mà tưởng rằng “sang”, còn những bữa tôm hùm, cua hoàng đế, omakase, tiệc có vũ công múa cạnh bàn — có đăng cũng không dám nhắc, sợ hãi đến mức cắn chặt ảo tưởng.
Khoảng cách giữa tao và nó là
trời-đất: người thực lực sống trải nghiệm, thưởng thức từng chi tiết, còn kẻ lương 5tr/tháng cả đời, chưa ai ăn nổi bữa >500k, chỉ biết run rẩy, spam clone, tự huyễn hoặc. Một bữa ảnh thôi cũng đủ khiến nó lộ nhục, tự thấy lép vế.
Câu chuyện này là minh chứng rõ nhất:
ảo tưởng càng lớn, nhục nhã càng sâu, và khoảng cách giữa tưởng tượng và thực lực là không thể san lấp.