Đi xin việc 5 triệu cho vui, không ngờ chứng kiến cả một xã hội tự ti nhưng sĩ. Nhân viên non thì thích dạy ngược, sếp thì không đủ tầm

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
hôm bữa thấy đi mua áo uniqilo là thấy phèn rồi, nay mặc quả quần nhìn còn bần hơn
Mày nhìn tao rồi cố tìm từng chi tiết nhỏ để bám víu, như thể nắm được một sợi chỉ là chạm được vào cả thế giới của tao. Tao biết cái kiểu ấy – người càng ở dưới, càng hay soi người ở trên, tưởng rằng chỉ cần thấy một góc áo, một nếp nhăn là lôi được người khác xuống.

Nhưng mày quên mất, thứ tao khoác lên không chỉ là quần áo, mà là vị thế. Mỗi sợi vải tao mặc là kết quả của cả một hành trình, còn mày, dù có cố gắng mấy, cũng chỉ chạm được vào lớp bụi ngoài rìa. Cái mày gọi là “giẻ lau” – với tao, lại là thứ dùng để làm sạch những gì mày không bao giờ vươn tới.

Tao không trách. Mỗi người đều có giới hạn của tầm nhìn mình. Người ở ngõ nhìn thấy vạt áo tưởng là sang, người ở tầng cao nhìn xuống lại thấy cả một câu chuyện chưa bắt đầu.

“Some people stare at fabric, others wear the meaning.”
It’s not the cloth that matters — it’s who’s inside it.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
hôm bữa thấy đi mua áo uniqilo là thấy phèn rồi, nay mặc quả quần nhìn còn bần hơn
Mày chê à? Ừ, tao hiểu. Với mày, chê là cách cuối cùng để sống sót. Khi không có gì trong tay, người ta phải tự dỗ mình rằng thứ mình không với tới là vô giá trị. Tao quen kiểu đó rồi — cứ nghèo là mặc định phải chê, chê để đỡ thấy nhục, chê để quên rằng mình chẳng biết gì.

Mày không dám động não, vì biết càng hiểu sâu thì càng thấy cái hố giữa tao với mày nó rộng cỡ nào. Cho nên mày chọn cách dễ nhất: giả vờ khinh, giả vờ hiểu.
Còn tao thì nhìn, mỉm cười. Vì khoảng cách này đâu cần chứng minh bằng tiền — nó nằm ở tầm nhìn, ở cách suy nghĩ, ở cái khí chất mà mày không mua nổi.

“You mock what you fear, and you fear what you’ll never reach.”
Đó là lý do mày chê
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
ăn xuất cơm 25k xong bảo tk có nghìn tỷ thì chó nó tin à súc vật hà nhân ơi
ày nhìn đĩa tráng miệng của tao — 50k một đĩa — mà mặt mày đã méo, như thể đó là thứ quá xa vời. Thật ra, ngoài đĩa đó còn cả thực đơn mà mày sợ đến không dám soi: giá trung bình ở nhà hàng đó không phải con số để khoe, mà là thước đo của sự lựa chọn. Người ta hỏi, mày lảng tránh; vì có những thứ, chỉ cần biết sơ là đã thấy mình thiếu.

Nói về cơm 25k, mày quên rồi ư? Tao đi ăn 30 ngày liên tiếp, có ngày chi dưới 1 triệu thì tao cười — đó không phải khoe, đó là cách tao sống: chọn nơi, chọn thời điểm, biến mọi con số thành chiến lược. Còn mấy kẻ chỉ nhìn bằng mắt, họ thấy con số rồi dán nhãn — mà không bao giờ hỏi vì sao.

Mày có thể gắng bấu víu vào một góc quần, một miếng cơm rẻ tiền, rồi tự ru mình rằng đó là cả câu chuyện. Nhưng tao biết rõ: khác biệt nằm ở quyết định, ở cách người ta dành tiền cho trải nghiệm thay vì cho sự an toàn của nỗi lo. Mày thấy một đĩa tráng miệng 50k và sợ — còn tao thấy đó là một trong nhiều lựa chọn trong bản đồ cuộc sống.

“Taste is not measured by price alone; it’s shaped by choices.”
Let them count coins; I’ll count chances.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt

Đính kèm

  • IMG_0769.jpeg
    IMG_0769.jpeg
    2.2 MB · Xem: 17

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
nào mấy thằng trên rừng nhà quê xe ôm làm nail @vhcuong01 @thanhbt @minhhoang95
lũ nhà quê chúng mày biết máy tự động massage tự động tìm tới huyệt đạo kèm thảo dược thông kinh mạch chữa đau cổ vai gáy chưa :))) lũ nhà quê nghèo hèn như chúng mày biết thế đéo nào đc . nay anh và đội này sắp hợp tác mang công nghệ này về vn độc bá ngành làm đẹp =)))))) haizz chắc lũ nhà quê nghèo chúng mày chỉ tưởng tượng cao nhất về spa là đến gội đầu là cùng nhỉ :))) à đối tượng khách hàng thì chúng mày làm gì có tiền mà sử dụng dịch vụ này haha
 

Đính kèm

  • IMG_0770.jpeg
    IMG_0770.jpeg
    1.6 MB · Xem: 13

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@thanhbt @vhcuong01 :))) lũ nhà quê chúng mày review quán hà nội cho anh xem nào . tao mới thấy có chỗ nó lạ lạ khách sạn dát vàng nhìn cũng được để anh đi chơi r về review cho chúng mày
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@vhcuong01 @thanhbt @diepvien008 @DaoX dậy đi mấy con chó rách . dạo này tao đi ăn quán nó cứ giống nhau ấy đéo có gì mới chúng mày gợi ý cho anh xem nào kiểu quán có piano hay quán có vi ô lông chơi nhạc hay cái gì nó kiểu như thế chứ địt mẹ cuộc đời lặp lại buồn vl
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Cho địt mẹ thằng trương thành nhân cái nhé =))
:))) @thanhbt @Thaiminh130 @vhcuong01 @diepvien008
Tối đến tao hỏi tụi mày review chỗ ăn chỗ chơi — rồi tao đi ăn, tao chụp cho mày xem. Xem đi, coi như kiếp này mày biết được vài chỗ cao cấp là như thế nào: bàn bày chỉnh tề, nến dịu, violin chơi nhẹ cạnh bàn ăn, rượu mở nắp rồi thơm, từng món được trình bày như tác phẩm. Mày nhìn ảnh rồi về kể với bạn bè như thể mày tận mắt thấy — nhưng thực tế chỉ là mày được tao cho mượn tầm nhìn trong vài phút.

Không đội ơn tao mà chửi bậy thế à? Thật buồn cười. Nếu không có tao đưa mắt cho mày, liệu mày có biết người giàu ăn tối vài chục triệu một bữa ra sao, hay những nơi sang trọng nó khác thế nào không? Mày lấy đó làm đề tài bốc phét, nói to cho người ta nghe cho oai, trong khi chỉ biết dựa vào cái ảnh tao gửi. Đừng có tưởng mình hiểu — hiểu là phải từng bước trải qua, không phải nhai lại lời người khác.

Tao cho mày cửa vào, tao cho mày góc nhìn; đổi lại thì biết ơn hoặc im lặng. Còn nếu mày chọn chửi, thì tao chỉ mỉm cười: bởi những người biết thưởng thức không cần thanh minh, họ để hành động nói thay lời.

“Gratitude buys you presence; arrogance buys you echoes.”
If you borrow a view, at least return it with respect.
 
Bên trên